Thần Tọa

Chương 130: Tính toán. (2)

Hoàng Phủ Kỳ

09/06/2014

- Vị huynh đài này, phiền toái ngươi mang ta lên. Chỉ cần ra khỏi thí luyện chi môn sẽ có hồi báo.

Hạ Vi nói.

- Ah, vừa vặn nơi này xuất hiện Nữ Vương Hấp Huyết. Chúng ta cũng đang muốn rời khỏi. Mang theo ngươi chỉ là việc nhỏ, tiện tay là được.

Lâm Hi khoát khoát tay, lơ đễnh đi qua, hạ thấp người duỗi tay bắt lấy Hạ Vi.

Mười thốn, ba thốn, hai thốn...

- Bá!

Thời điểm Lâm Hi không hề cảnh giác, thò tay chụp vào bên người Hạ Vi thì một cây dao găm lóe hàn quang, từ trong tay áo của Hạ Vi bắn ra ngoài, như thiểm điện bắn vào tim của Lâm Hi.

Một kích này cực kỳ hung ác, có ý định một kích lấy mạng Lâm Hi.

Lúc này mặt mũi Hạ Vi tràn ngập âm hiểm xảo trá, lúc này làm gì có nửa điểm thần sắc bị thương.

- Hừ!

Hàn quang trong mắt Lâm Hi lóe lên, pháp kiếm trên lưng như giao long chém qua phía Hạ Vi.

- Muốn chết!

Cơ hồ là đồng thời bên cạnh truyền tới tiếng quát. Thượng Quan Dao Tuyết sớm đã vận sức chờ phát động, hai tay kết pháp quyết lộ ra hào quang màu vàng đánh vào người Hạ Vi.

Xùy!

Dao găm màu bạc đã bị đồ vật cứng rắn ngăn cản dừng ở trước ngực của Lâm Hi. Hạ Vi lập tức trầm xuống, không đợi hắn kịp phản ứng, một cỗ lực lượng to lớn đánh vào vai của hắn.

Lập tức Hạ Vi rống to một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi lăn lộn bay ra ngoài, đụng nát tảng đá.

- Ngươi... Các ngươi rõ ràng biết rõ ta muốn đánh lén các ngươi?

Miệng Hạ Vi đầy máu tươi, con mắt trợn trừng, vẻ mặt khiếp sợ.

- Hừ! Dạng người gì mà bổn cô nương chưa gặp qua, bổn cô nương ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm đấy. Ngươi cho rằng ta thật sự sẽ tin tưởng ngươi sao?

Thượng Quan Dao Tuyết tay cầm pháp khí, cười lạnh liên tục, hiển lộ ra nét thông minh nhạy bén.

Từ khi Hạ Vi xuất hiện thì Thượng Quan Dao Tuyết đã cảnh giác với hắn rồi. Tuy không có gì đáng ngờ vẫn phải có tâm đề phòng. Khảo hạch Đại thế giới Tiên đạo người nào mà không có tâm tư giết người đoạt bảo. Cẩn thận một chút vẫn không có sai lầm.



- Vậy còn ngươi? Vì cái gì ngươi cũng có phòng bị ta. Ta rõ ràng cảm giác được ngươi không có cảnh giác.

Hạ Vi nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Dao Tuyết, sau đó nhìn Lâm Hi.

Lâm Hi cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời... ngay. Hắn đưa mắt nhìn qua Thượng Quan Dao Tuyết, trong nội tâm tuôn ra cảm xúc khác thường.

Hắn vốn cho rằng mình đã ra tay nhanh, không nghĩ tới Thượng Quan Dao Tuyết ra tay còn nhanh hơn hắn. Hiển nhiên, Hạ Vi này đã sớm làm cho nàng cảnh giác.

Nữ nhân này tuổi không chênh lệch với hắn bao nhiêu, thanh xuân hoạt bát, lại tuệ chất lan tâm, quả thực khiến người ta phải ghé mắt nhìn.

Thượng Quan Dao Tuyết không biết Lâm Hi suy nghĩ cái gì, chỉ biết bị hắn nhìn chằm chằm cuối cùng vẫn ngượng ngùng, hai má ửng đỏ, hung hăng trừng mắt lườm hắn.

Hạ Vi tức giận muốn chết, trong nội tâm mắng to cẩu nam nữ. Nhưng mà, Rốt cục Lâm Hi mở miệng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn.

- Không có người bị thương nặng nào trung khí mười phần hô to cầu cứu như ngươi cả; cũng không có người trọng thương nặng nào giống như ngươi còn có tâm tư dò xét vật phẩm nhiệm vụ trên người của ta.

Lâm Hi thản nhiên nói, một câu bóc trần đáp án.

Sắc mặt Hạ Vi tái đi, rốt cục triệt để hết hy vọng:

- Các ngươi là đôi cẩu nam nữ, rõ ràng đã sớm nhìn thấu lại làm như cái gì cũng không biết. Quả nhiên tâm cơ đủ sâu. Hừ! Các ngươi chờ, thù hôm nay ngày sau ta sẽ báo.

Thân hình Hạ Vi nhoáng lên muốn rời khỏi. Sở dĩ hiện tại hắn còn không đi, cũng là mượn một cú đập của Thượng Quan Dao Tuyết kéo giãn khoảng cách. Bằng vào thực lực của hắn, Hạ Vi có lòng tin hoàn toàn có thể thuận lợi đào tẩu.

- Báo thù? Hừ, ngươi cảm thấy ngươi còn đi được sao?

Lâm Hi cười lạnh nói.

- Hừ! Các ngươi cho rằng có thể ngăn ta sao. Chỉ cần ta ra khỏi thí luyện chi môn sẽ đối phó các ngươi.

Hạ Vi khinh thường nói.

- Nói ngươi ngu xuẩn, ngươi đúng là mang ngu xuẩn về tận nhà đấy.

Ngay cả Thượng Quan Dao Tuyết đều lắc đầu, vẻ mặt ta đáng thương thay người, duỗi một ngón tay chỉ vào ngực của Hạ Vi:

- Chính ngươi nhìn xem.

Hạ Vi vô ý thức cúi đầu nhìn xuống, lúc này sắc mặt kịch biến, sợ tới mức liên tục kêu to vài tiếng, tràn đầy hoảng sợ:

- Ah! Ah! Ah! Trái tim của ta, Trái tim của ta!...



Ngực của Hạ Vi mở ra cái động. Vị trí trái tim lại trống rỗng.

Một kiếm của Lâm Hi nhanh như thiểm điện, chợt đi chợt quay trở lại. Như linh dương treo sừng (DG: đúng nguyên văn tác giả, em cũng không biết linh dương treo sừng nó ra làm sao nữa @@), không dấu vết. Thậm chí Hạ Vi ngay cả cảm giác đau đớn cũng không có còn cho rằng mình đã tránh được một kiếm vừa rồi.

Lâm Hi cùng Thượng Quan Dao Tuyết bình tĩnh nói chuyện tào lao với Hạ Vi không sợ hắn chạy thoát. Cũng là bởi vì biết rõ hắn đã chết chắc rồi, không có khả năng bỏ chạy.

Lại nói tiếp là võ giả Võ Đạo thập trọng thì sinh mệnh lực cường đại. Lúc trước Lâm Hi đánh chết võ đạo cửu trọng trưởng lão Long Lực nói thêm mấy câu rồi mới chết là thế. Thực lực của Hạ Vi so với trưởng lão Long Lực còn cao hơn nhiều. Cũng bởi vì nguyên nhân này trái tim không còn mà hắn còn nói chuyện được, bởi vì cực độ đau đớn làm cho hắn chết lặng với cảm giác đau, không có cảm giác trái tim của mình đã không còn.

- Ta rõ ràng... Rõ ràng sẽ chết!

Hạ Vi từ từ khuỵu xuống.

Lúc sắp chết con mắt của hắn tức giận mở to lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

- Thật sự là trời tạo nghiệp chướng vẫn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống. Chúng ta không tính toán hắn, hắn lại nghĩ tính toán chúng ta.

Thượng Quan Dao Tuyết oán hận nói giống như chưa hết giận vậy.

- Hắn muốn cướp lấy vật phẩm nhiệm vụ của chúng ta, thông qua khảo hạch tiên đạo. Ngược lại cũng không tính là sai. Hơn nữa không phải hắn còn không thành công sao?

Lâm Hi thản nhiên nói. Chuyện này với hắn chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi.

Tuy hắn mới mười tám tuổi, nhưng cũng chẳng phải là chim non. Người này muốn tính toán hắn vẫn còn hơi non một chút.

- Nói cũng đúng!

Thượng Quan Dao Tuyết đột nhiên cười rộ lên, đôi môi hồng và hàm răng trắng hiện ra ngoài.

- Vừa vặn chúng ta còn thiếu vật phẩm nhiệm vụ. Thằng này tự mình đưa tới cửa, ngu sao không lấy.

Thượng Quan Dao Tuyết đi qua. Ở trên người của thằng này còn mười bốn trái tim Yêu Nữ Hấp Huyết đang đập. Số lượng to lớn làm bọn họ nhíu mày...

- Xem ra thằng này thành công tính toán không ít người. Nếu không cũng sẽ không có nhiều vật phẩm nhiệm vụ như vậy.

Lâm Hi nhíu mày nói.

Trên người của hắn có pháp kiếm và Quỷ Vương Công và đồ vật của Luyện Khí Cảnh, săn giết Yêu Nữ Hấp Huyết rất nhanh. Nhưng mà vật phẩm nhiệm vụ hắn có được không nhiều bằng tên kia. Có thể thấy được Hạ Vi trước đó xếp đặt thiết kế giết ít nhất là hai võ giả, hơn nữa còn

đạt được vật phẩm nhiệm vụ của bọn họ.

- Trách không được thằng này to gan như vậy. Rõ ràng nhìn thấy hai người chúng ta mà còn động thủ. Thật sự là to gan lớn mật! Chỉ tiếc đụng phải thiết bản, thằng này chết quá oan ức rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Tọa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook