Chương 44: Xuống núi. (1)
Hoàng Phủ Kỳ
02/06/2014
Trước mặt Tô Tử Huyên, Lâm Hi luôn không tự kìm hãm được loại cảm
giác tiểu đệ đệ đứng ở trước mặt Đại tỷ tỷ. Trong cuộc đời của Lâm Hi,
dấu ấn mà Tô Tử Huyên lưu lại phi thường sâu sắc.
Trước khi Lâm Hi mười một tuổi, quan hệ giữa hai người phi thường thân mật. Tô Tử Huyên vẫn còn thường xuyên chỉ điểm võ công cho Lâm Hi. Năm mười một tuổi Lâm Hi liền đạt tới Đệ Nhất Trọng Tôi Thể, được gọi là thiên tài. Về phương diện này, việc Tô Tử Huyên trợ giúp cũng không phải không có quan hệ.
- Cái đồ tiểu tử nhà ngươi này, thật đúng là một chút cũng không thay đổi.
Tô Tử Huyên cười mắng một tiếng, bỗng nhiên âm thanh trầm xuống, nhìn lướt qua bốn phía:
- Nhìn cái gì vậy, còn chưa cút ngay!
Nàng vừa mới nổi giận, đám đệ tử Ngũ Lôi Phái ở chung quanh lập tức vẻ mặt hoảng sợ, chạy sấp ngửa, nhanh chóng thoát đi.
Tô Tử Huyên nhìn đám gia hỏa này chạy vãi đái thì đắc ý cười cười. Lúc này nàng mới đi tới gần rồi hỏi:
- Cái đồ tiểu tử này, cứ thành thật thông báo. Trong khoảng thời gian ta vắng mặt này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Làm thế nào mà đột nhiên trong lúc đó ngươi lại trở nên lợi hại như thế ? Lại cũng sắp sửa đạt đến Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ !
Tô Tử Huyên nói năng xem ra tương đối uyển chuyển.
Thời kì Lâm Hi sa sút sáu năm, trên núi Ngũ Lôi không người không biết, không người không hiểu. Lúc Tô Tử Huyên rời đi đã không chút khách khí nói rằng Lâm Hi căn bản là phế tài. Nhưng mà chỉ chớp mắt, phế tài lại lần thứ hai biến thành thiên tài, do đó cho dù là Tô Tử Huyên cũng không tránh khỏi tò mò.
- Có phải Đại sư tỷ muốn nói, làm thế nào mà đệ đột nhiên không còn là phế vật như vậy chứ gì.
Lâm Hi cười khổ một tiếng, hắn đối với giai đoạn đã qua của chính mình trước đây, trái lại tịnh không kiêng kỵ gì:
- Chuyện này nói rất dài dòng, Đại sư tỷ ít khi trở về. Không ngại cứ tới chỗ ở của đệ một hồi. Đệ sẽ nói hết những chuyện đã qua cho tỷ.
Tô Tử Huyên gật đầu:
- Cũng được. Ta còn có thể ở lại trong môn phái vài ngày, việc ra mắt Đại trưởng lão cũng lại không muộn.
Chỉ cần thời gian chốc lát, hai người đã tới chỗ ở của Lâm Hi.
Tô Tử Huyên nhìn thấy chỗ ở của Lâm Hi, trên vách tường bằng đồng ở hai bên có những dấu vết lồi lồi lõm lõm, đồ vật cũ loang lổ dấu vết thì cũng là thầm giật mình đối với việc Lâm Hi luyện công điên cuồng. Nhưng mà, cũng chỉ trong tích tắc thời gian thì ánh mắt của nàng liền khôi phục bình thường.
Lâm Hi rót một chung trà đưa lên, hai người phân chủ khách ngồi xuống. Sau đó, hắn liền kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra với mình. Bao gồm bị Mạnh Quân hạ độc, cùng với chuyện buộc tội ở hội nghị trưởng lão. Thậm chí chuyện giao đấu với Trương Long cũng đều nói ra.
Có điều, đề cập đến Vạn Hoàng Đồ và Chuy Kích Tam Liên Thức, Lâm Hi vẫn bảo tồn bí mật. Dù sao, cái này quan hệ quá lớn.
Lâm Hi đối với Tô Tử Huyên, một mực có loại tình cảm đệ đệ đối với tỷ tỷ. Cho nên, rất nhiều chuyện, đều nhất loạt nói cho nàng. Hắn cũng không hề giấu diếm gì hết.
Nghe được những chuyện Lâm Hi đã gặp, Tô Tử Huyên cũng âm thầm khiếp sợ. Lâm Hi bị hạ độc trên người, bị Thánh Nữ Liệt Dương Tông hãm hại, cùng với buộc tội ở hội nghị trưởng lão, những điều này nàng đều không biết.
- Không nghĩ tới, ta mới rời khỏi thời gian ngắn như vậy, lại liền phát sinh nhiều chuyện đến thế. Nhưng mà cũng may đệ đệ đã xử lý tốt toàn bộ .
Tô Tử Huyên cảm khái không thôi, nàng nhìn thoáng qua Lâm Hi, trong mắt toát ra một vẻ vui mừng:
- Tiểu sư đệ, ngươi rốt cục đã trưởng thành.
Nàng dừng một chút, lại nói với tình ý sâu xa:
- Ngươi biết, tại sao ta biết rõ bọn họ đang chèn ép ngươi, khi dễ ngươi, thậm chí vụng trộm nói ngươi là phế vật, nhưng lại căn bản không nhúng tay sao? Thậm chí ta biết rõ, chỉ cần ta ở trên núi, bọn họ cũng không dám đối phó ngươi. Nhưng lại vẫn không làm như vậy sao?
Tô Tử Huyên tự hỏi tự đáp, cũng không để cho Lâm Hi suy đoán đáp án:
- Bởi vì ta biết, ta chỉ giúp được ngươi nhất thời, không giúp được ngươi một đời. Đích thực có thể trợ giúp ngươi, vĩnh viễn đều chỉ có một mình ngươi. Ngươi suy sút sáu năm, thân thể bị người hạ độc là một phương diện. Về phương diện khác cũng là bởi vì ngươi đánh mất sự kiên quyết tiến thủ trước kia, ý chí vật lộn nghênh đón khó khăn mà tiến. Cái này mới là trí mạng.
- Ta một mực mở một con mắt nhắm một con mắt đối với thủ đoạn của bọn họ, chính là hy vọng thông qua bọn họ có thể kích động lại ý chí tinh thần đã bị sa sút của ngươi. Để ngươi lại thay đổi trở thành ngươi dũng mãnh cầu tiến trước kia!
Trong lòng Lâm Hi trào dâng một dòng nước ấm áp. Tô Tử Huyên lần này mở miệng nói ra những câu tình ý chân thành, lời nói thấm thía, đích thực là coi hắn trở thành thân nhân. Ở trên núi Ngũ Lôi, cô cô Lâm Như Vân coi như là một người, Tô Tử Huyên là người thứ hai.
- Đại sư tỷ, cám ơn tỷ.
Lâm Hi nói đầy cảm động.
- Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Còn may tiểu tử ngươi không chịu thua kém, trái lại ta mất công lo lắng một hồi .
Tô Tử Huyên khoát tay, cười nói.
- Được, sư tỷ lần này đột nhiên trở về, ra mắt Đại trưởng lão là có chuyện gì gấp gáp sao?
Lâm Hi hỏi.
- Cái đó trái lại không có gì. Chính là ở vùng núi mãnh thú, vài cây thiên địa dị quả có mãnh thú trông chừng sẽ chín. Ta vừa lúc phát hiện một gốc cây trong đó. Nhưng mà, lấy thực lực của ta, thì không đủ để đánh bại mãnh thú trông coi bên cạnh thiên địa dị quả. Cho nên, ta đặc biệt trở về, muốn xem thử một chút liệu sư phụ có hứng thú đi một chuyến hay không.
Tô Tử Huyên thật sự cũng không phòng bị gì, cứ thế nói ra.
- Thiên địa dị quả?
Lâm Hi nghe được mà mắt sáng lên.
- Ừ. Những Thiên địa dị quả này, thời gian tồn tại ít nhất cũng có hàng trăm hàng ngàn năm. Nếu như vận khí tốt, thậm chí đụng tới thiên địa dị quả sinh trưởng từ thời đại Thượng Cổ đều cũng có có thể. Sau khi ăn vào, có thể sẽ làm tăng lên võ công rất nhiều. Thậm chí tăng vọt mấy cấp cũng đều có thể. Có điều, phàm là thiên địa dị quả cũng có mãnh thú thủ hộ. Loại quả càng lợi hại, mãnh thú bảo vệ liền càng lợi hại. Ở chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú, có một số địa phương mãnh thú hoành hành, ngay cả cường giả Đệ Thập Trọng Lôi Minh Kỳ đi vào cũng đều là hài cốt không còn, quá nguy hiểm .
Tô Tử Huyên nói, hiển nhiên nàng đã đi vùng núi mãnh thú nhiều lần, nên trong lời nói có vẻ phi thường quen thuộc.
- Cái gì? Ngay cả cường giả Lôi Minh Kỳ đi vào đều phải chết!
Lâm Hi nghe mà trong lòng âm thầm khiếp sợ.
Võ Giả Đệ Thập Trọng được xưng là thần thoại võ đạo, ngay cả người như thế đi vào cũng đều hữu tử vô sanh. Vùng núi mãnh thú nguy hiểm đến đâu, có thể nghĩ.
Trước khi Lâm Hi mười một tuổi, quan hệ giữa hai người phi thường thân mật. Tô Tử Huyên vẫn còn thường xuyên chỉ điểm võ công cho Lâm Hi. Năm mười một tuổi Lâm Hi liền đạt tới Đệ Nhất Trọng Tôi Thể, được gọi là thiên tài. Về phương diện này, việc Tô Tử Huyên trợ giúp cũng không phải không có quan hệ.
- Cái đồ tiểu tử nhà ngươi này, thật đúng là một chút cũng không thay đổi.
Tô Tử Huyên cười mắng một tiếng, bỗng nhiên âm thanh trầm xuống, nhìn lướt qua bốn phía:
- Nhìn cái gì vậy, còn chưa cút ngay!
Nàng vừa mới nổi giận, đám đệ tử Ngũ Lôi Phái ở chung quanh lập tức vẻ mặt hoảng sợ, chạy sấp ngửa, nhanh chóng thoát đi.
Tô Tử Huyên nhìn đám gia hỏa này chạy vãi đái thì đắc ý cười cười. Lúc này nàng mới đi tới gần rồi hỏi:
- Cái đồ tiểu tử này, cứ thành thật thông báo. Trong khoảng thời gian ta vắng mặt này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Làm thế nào mà đột nhiên trong lúc đó ngươi lại trở nên lợi hại như thế ? Lại cũng sắp sửa đạt đến Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ !
Tô Tử Huyên nói năng xem ra tương đối uyển chuyển.
Thời kì Lâm Hi sa sút sáu năm, trên núi Ngũ Lôi không người không biết, không người không hiểu. Lúc Tô Tử Huyên rời đi đã không chút khách khí nói rằng Lâm Hi căn bản là phế tài. Nhưng mà chỉ chớp mắt, phế tài lại lần thứ hai biến thành thiên tài, do đó cho dù là Tô Tử Huyên cũng không tránh khỏi tò mò.
- Có phải Đại sư tỷ muốn nói, làm thế nào mà đệ đột nhiên không còn là phế vật như vậy chứ gì.
Lâm Hi cười khổ một tiếng, hắn đối với giai đoạn đã qua của chính mình trước đây, trái lại tịnh không kiêng kỵ gì:
- Chuyện này nói rất dài dòng, Đại sư tỷ ít khi trở về. Không ngại cứ tới chỗ ở của đệ một hồi. Đệ sẽ nói hết những chuyện đã qua cho tỷ.
Tô Tử Huyên gật đầu:
- Cũng được. Ta còn có thể ở lại trong môn phái vài ngày, việc ra mắt Đại trưởng lão cũng lại không muộn.
Chỉ cần thời gian chốc lát, hai người đã tới chỗ ở của Lâm Hi.
Tô Tử Huyên nhìn thấy chỗ ở của Lâm Hi, trên vách tường bằng đồng ở hai bên có những dấu vết lồi lồi lõm lõm, đồ vật cũ loang lổ dấu vết thì cũng là thầm giật mình đối với việc Lâm Hi luyện công điên cuồng. Nhưng mà, cũng chỉ trong tích tắc thời gian thì ánh mắt của nàng liền khôi phục bình thường.
Lâm Hi rót một chung trà đưa lên, hai người phân chủ khách ngồi xuống. Sau đó, hắn liền kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra với mình. Bao gồm bị Mạnh Quân hạ độc, cùng với chuyện buộc tội ở hội nghị trưởng lão. Thậm chí chuyện giao đấu với Trương Long cũng đều nói ra.
Có điều, đề cập đến Vạn Hoàng Đồ và Chuy Kích Tam Liên Thức, Lâm Hi vẫn bảo tồn bí mật. Dù sao, cái này quan hệ quá lớn.
Lâm Hi đối với Tô Tử Huyên, một mực có loại tình cảm đệ đệ đối với tỷ tỷ. Cho nên, rất nhiều chuyện, đều nhất loạt nói cho nàng. Hắn cũng không hề giấu diếm gì hết.
Nghe được những chuyện Lâm Hi đã gặp, Tô Tử Huyên cũng âm thầm khiếp sợ. Lâm Hi bị hạ độc trên người, bị Thánh Nữ Liệt Dương Tông hãm hại, cùng với buộc tội ở hội nghị trưởng lão, những điều này nàng đều không biết.
- Không nghĩ tới, ta mới rời khỏi thời gian ngắn như vậy, lại liền phát sinh nhiều chuyện đến thế. Nhưng mà cũng may đệ đệ đã xử lý tốt toàn bộ .
Tô Tử Huyên cảm khái không thôi, nàng nhìn thoáng qua Lâm Hi, trong mắt toát ra một vẻ vui mừng:
- Tiểu sư đệ, ngươi rốt cục đã trưởng thành.
Nàng dừng một chút, lại nói với tình ý sâu xa:
- Ngươi biết, tại sao ta biết rõ bọn họ đang chèn ép ngươi, khi dễ ngươi, thậm chí vụng trộm nói ngươi là phế vật, nhưng lại căn bản không nhúng tay sao? Thậm chí ta biết rõ, chỉ cần ta ở trên núi, bọn họ cũng không dám đối phó ngươi. Nhưng lại vẫn không làm như vậy sao?
Tô Tử Huyên tự hỏi tự đáp, cũng không để cho Lâm Hi suy đoán đáp án:
- Bởi vì ta biết, ta chỉ giúp được ngươi nhất thời, không giúp được ngươi một đời. Đích thực có thể trợ giúp ngươi, vĩnh viễn đều chỉ có một mình ngươi. Ngươi suy sút sáu năm, thân thể bị người hạ độc là một phương diện. Về phương diện khác cũng là bởi vì ngươi đánh mất sự kiên quyết tiến thủ trước kia, ý chí vật lộn nghênh đón khó khăn mà tiến. Cái này mới là trí mạng.
- Ta một mực mở một con mắt nhắm một con mắt đối với thủ đoạn của bọn họ, chính là hy vọng thông qua bọn họ có thể kích động lại ý chí tinh thần đã bị sa sút của ngươi. Để ngươi lại thay đổi trở thành ngươi dũng mãnh cầu tiến trước kia!
Trong lòng Lâm Hi trào dâng một dòng nước ấm áp. Tô Tử Huyên lần này mở miệng nói ra những câu tình ý chân thành, lời nói thấm thía, đích thực là coi hắn trở thành thân nhân. Ở trên núi Ngũ Lôi, cô cô Lâm Như Vân coi như là một người, Tô Tử Huyên là người thứ hai.
- Đại sư tỷ, cám ơn tỷ.
Lâm Hi nói đầy cảm động.
- Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Còn may tiểu tử ngươi không chịu thua kém, trái lại ta mất công lo lắng một hồi .
Tô Tử Huyên khoát tay, cười nói.
- Được, sư tỷ lần này đột nhiên trở về, ra mắt Đại trưởng lão là có chuyện gì gấp gáp sao?
Lâm Hi hỏi.
- Cái đó trái lại không có gì. Chính là ở vùng núi mãnh thú, vài cây thiên địa dị quả có mãnh thú trông chừng sẽ chín. Ta vừa lúc phát hiện một gốc cây trong đó. Nhưng mà, lấy thực lực của ta, thì không đủ để đánh bại mãnh thú trông coi bên cạnh thiên địa dị quả. Cho nên, ta đặc biệt trở về, muốn xem thử một chút liệu sư phụ có hứng thú đi một chuyến hay không.
Tô Tử Huyên thật sự cũng không phòng bị gì, cứ thế nói ra.
- Thiên địa dị quả?
Lâm Hi nghe được mà mắt sáng lên.
- Ừ. Những Thiên địa dị quả này, thời gian tồn tại ít nhất cũng có hàng trăm hàng ngàn năm. Nếu như vận khí tốt, thậm chí đụng tới thiên địa dị quả sinh trưởng từ thời đại Thượng Cổ đều cũng có có thể. Sau khi ăn vào, có thể sẽ làm tăng lên võ công rất nhiều. Thậm chí tăng vọt mấy cấp cũng đều có thể. Có điều, phàm là thiên địa dị quả cũng có mãnh thú thủ hộ. Loại quả càng lợi hại, mãnh thú bảo vệ liền càng lợi hại. Ở chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú, có một số địa phương mãnh thú hoành hành, ngay cả cường giả Đệ Thập Trọng Lôi Minh Kỳ đi vào cũng đều là hài cốt không còn, quá nguy hiểm .
Tô Tử Huyên nói, hiển nhiên nàng đã đi vùng núi mãnh thú nhiều lần, nên trong lời nói có vẻ phi thường quen thuộc.
- Cái gì? Ngay cả cường giả Lôi Minh Kỳ đi vào đều phải chết!
Lâm Hi nghe mà trong lòng âm thầm khiếp sợ.
Võ Giả Đệ Thập Trọng được xưng là thần thoại võ đạo, ngay cả người như thế đi vào cũng đều hữu tử vô sanh. Vùng núi mãnh thú nguy hiểm đến đâu, có thể nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.