Chương 121
JunWei
24/03/2022
Mẹ kiếp ! đen quá đi , lấy lời 10 % 1 năm, vậy chẳng khác nào lão bán ình bộ áo giáp với giá 22000 đồng vàng sao ?? 2000 đồng vàng đấy !! đó làsố tiền mà người dân thường có cầy như trâu suốt đời cũng chưa chắc kiếm được ! đã vậy lão còn các thêm điều khoản nếu không đủ tiền trả thì phải bồi thường thêm 5000 đồng và làm việc không hưởng lương cho ổng 10 năm nữa chứ ! thế mà cứ tưởng lão vừa bị tẩy não nên đổi tính rồi chứ , đúng là mấy tên thương nhân đều là những tên ******** !
Mặc dù trong lòng thầm nghĩ như thế , nhưng Tiền Thế Kiệt đã không thể hiện ra trên khuôn mặt . vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh , khẽ díu mày suy nghĩ .
Lão Pole nhìn thấy Tiền Thế Kiệt dường như đang do dự , vội vã nói : “ thế nào ? quen biết nên ta mới dám bán trả góp theo kiểu này đấy ! ngoài ra số tiền lãi hàng tháng như vậy là tính theo người quen đó nhé , nếu như là người khác thì phải tính 20 % 1 năm đấy chứ !”
Mẹ kiếp ! hèn chi thấy lão làm ăn ung dung thong thả như vậy , thì ra là lâu lâu dụ được con dê béo xem như đủ để lão sống an nhàn suốt đời rồi .nhưng cũng phải công nhận là mình rất thích bộ giáp này ….. vậy phải làm sao đây ??? Tiền Thế Kiệt khoang tay cúi đầu suy tính .
Bỗng nhiên , 1 suy nghĩ chớp qua trong đầu của Tiền Thế Kiệt . chỉ thấy trên mép miệng của anh ta lộ ra 1 nụ mỉn cười , từ từ nói : “ thôi được , tôi ký !” anh ta cầm lấy cây bút lông do lão Pole đưa tới , ký roẹt roẹt vài cái rồi đưa lại tờ giấy cho lão .
Lão Pole cầm tờ giấy lên xem , vẻ mặt của lão lúc này muốn rạng rỡ bao nhiêu có bấy nhiêu . hài lòng ngật đầu 1 cái , cất tờ giấy nợ vào trong túi áo . trong đầu lão thầm nghĩ : khà khà , cuối cùng cũng đã dụ được con dê béo sa lưới rồi , lúc mình mua bộ áo giáp này cũng chỉ khoảng 10000 đồng vàng thôi , chỉ qua tay 1 cái đã lời được gấp đôi số tiền mình bỏ ra , tuy phải 10 năm mới lãnh đủ số tiền đó , nhưng ít ra mỗi tháng lại có thêm 200 đồng vàng tiền lời , còn gì sướng bằng nữa , mi bị hố rồi nhóc ạ !! hô hô !!
Còn suy nghĩ của Tiền Thế Kiệt thì : mẹ kiếp ! mỗi năm 2200 đồng vàng hả ? 1 xu cũng đừng hòng lấy được của tôi ! tôi đâu phải là người của thế giới này đâu , sau khi cứu được mẹ xong tôi sẽ chuồn khỏi thế giới này ngay lập tức , còn ở lại để ông đòi nợ sao ? cái gì mà đền tiền bồi thường và làm việc 10 năm không lấy lương cho ông , để xem tới lúc đó ông kiếm tôi ở đâu để đòi nào ? bộ áo giáp này đẹp như vậy , vả lại còn được khảm kim cương thủy tinh nữa chứ , sau này đem về thế giới của mình xem như đồ cổ để bán , chắc cũng được khối tiền à xem , không ngờ mình lại có đầu óc kinh doanh như vậy , xoa đầu tự khen cái nào , khà khà !!
Vừa thầm nghĩ , cả 2 vừa dùng ánh mắt ranh ma gian xảo nhìn chằm chằm vào đối phương .
Sau khi ký tên vào tờ giấy nợ xong , lão Pole đã lấy bộ giáp đưa cho Tiền Thế Kiệt . anh ta vội vã mang bộ giáp vào trong phòng mình thay vào người . lúc anh ta thay xong bộ đồ bước ra ngoài , lúc này anh ta tựa như vừa được thay da đổi thịt . không còn cái vẻ quê mùa khi mặc bộ đồ vải tầm thường như trước kia nữa ,thay vào đó là vẻ oai vệ hơn người , toàn thân tỏ ra 1 khí chất oai phong lẫm liệt kèm theo 1 chút quý phái tao nhã . ngay cả lão Pole cũng có chút bất ngờ về sự thay đổi của anh ta . há to miệng ra trầm trồ khen gợi không ngớt (nhưng ổng có phải đang bán hoa khen hoa thơm thì không biết ) nhưng nói chung , Tiền Thế Kiệt lúc này bước ra ngoài đường ,tuyệt đối làm cho không ít thiếu nữ phải say mê điên cuồng lên à xem . và thiếu nữ đầu tiên dính phải tình trạng này , không ai khác , chính là 1 người rất quen thuộc với chúng ta .
Mặc dù trong lòng thầm nghĩ như thế , nhưng Tiền Thế Kiệt đã không thể hiện ra trên khuôn mặt . vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh , khẽ díu mày suy nghĩ .
Lão Pole nhìn thấy Tiền Thế Kiệt dường như đang do dự , vội vã nói : “ thế nào ? quen biết nên ta mới dám bán trả góp theo kiểu này đấy ! ngoài ra số tiền lãi hàng tháng như vậy là tính theo người quen đó nhé , nếu như là người khác thì phải tính 20 % 1 năm đấy chứ !”
Mẹ kiếp ! hèn chi thấy lão làm ăn ung dung thong thả như vậy , thì ra là lâu lâu dụ được con dê béo xem như đủ để lão sống an nhàn suốt đời rồi .nhưng cũng phải công nhận là mình rất thích bộ giáp này ….. vậy phải làm sao đây ??? Tiền Thế Kiệt khoang tay cúi đầu suy tính .
Bỗng nhiên , 1 suy nghĩ chớp qua trong đầu của Tiền Thế Kiệt . chỉ thấy trên mép miệng của anh ta lộ ra 1 nụ mỉn cười , từ từ nói : “ thôi được , tôi ký !” anh ta cầm lấy cây bút lông do lão Pole đưa tới , ký roẹt roẹt vài cái rồi đưa lại tờ giấy cho lão .
Lão Pole cầm tờ giấy lên xem , vẻ mặt của lão lúc này muốn rạng rỡ bao nhiêu có bấy nhiêu . hài lòng ngật đầu 1 cái , cất tờ giấy nợ vào trong túi áo . trong đầu lão thầm nghĩ : khà khà , cuối cùng cũng đã dụ được con dê béo sa lưới rồi , lúc mình mua bộ áo giáp này cũng chỉ khoảng 10000 đồng vàng thôi , chỉ qua tay 1 cái đã lời được gấp đôi số tiền mình bỏ ra , tuy phải 10 năm mới lãnh đủ số tiền đó , nhưng ít ra mỗi tháng lại có thêm 200 đồng vàng tiền lời , còn gì sướng bằng nữa , mi bị hố rồi nhóc ạ !! hô hô !!
Còn suy nghĩ của Tiền Thế Kiệt thì : mẹ kiếp ! mỗi năm 2200 đồng vàng hả ? 1 xu cũng đừng hòng lấy được của tôi ! tôi đâu phải là người của thế giới này đâu , sau khi cứu được mẹ xong tôi sẽ chuồn khỏi thế giới này ngay lập tức , còn ở lại để ông đòi nợ sao ? cái gì mà đền tiền bồi thường và làm việc 10 năm không lấy lương cho ông , để xem tới lúc đó ông kiếm tôi ở đâu để đòi nào ? bộ áo giáp này đẹp như vậy , vả lại còn được khảm kim cương thủy tinh nữa chứ , sau này đem về thế giới của mình xem như đồ cổ để bán , chắc cũng được khối tiền à xem , không ngờ mình lại có đầu óc kinh doanh như vậy , xoa đầu tự khen cái nào , khà khà !!
Vừa thầm nghĩ , cả 2 vừa dùng ánh mắt ranh ma gian xảo nhìn chằm chằm vào đối phương .
Sau khi ký tên vào tờ giấy nợ xong , lão Pole đã lấy bộ giáp đưa cho Tiền Thế Kiệt . anh ta vội vã mang bộ giáp vào trong phòng mình thay vào người . lúc anh ta thay xong bộ đồ bước ra ngoài , lúc này anh ta tựa như vừa được thay da đổi thịt . không còn cái vẻ quê mùa khi mặc bộ đồ vải tầm thường như trước kia nữa ,thay vào đó là vẻ oai vệ hơn người , toàn thân tỏ ra 1 khí chất oai phong lẫm liệt kèm theo 1 chút quý phái tao nhã . ngay cả lão Pole cũng có chút bất ngờ về sự thay đổi của anh ta . há to miệng ra trầm trồ khen gợi không ngớt (nhưng ổng có phải đang bán hoa khen hoa thơm thì không biết ) nhưng nói chung , Tiền Thế Kiệt lúc này bước ra ngoài đường ,tuyệt đối làm cho không ít thiếu nữ phải say mê điên cuồng lên à xem . và thiếu nữ đầu tiên dính phải tình trạng này , không ai khác , chính là 1 người rất quen thuộc với chúng ta .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.