Chương 167
JunWei
24/03/2022
Chương 39 : tuyệt sắc giai nhân
Nghe xong lời nói của Healay , Tiền Thế Kiệt sửng người hồi lâu , sau đó mới bừng tỉnh lại , bỗng nhiên há to miệng ra ôm bụng cười lớn . tựa như anh ta vừa nghe thấy 1 chuyện nực cười nhất trên đời này vậy .
Healay vẫn mang theo nụ mỉn cười lịch sự trên môi nhìn Tiền Thế Kiệt cười như điên như dại , hoàn toàn không có chút vẻ bực bội vì sự bất lịch sử của anh ta cả .
Cười được hồi lâu , Tiền Thế Kiệt mới cố gắng thu xếp lại tiếng cười . díu mắt lại nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên ở trước mặt , mang theo 1 giọng điệu giễu cợt nói : “muốn chiêu mộ tôi ư ? được thôi , nhưng cái giá phải trả tôi không hề rẻ đâu nhé ! anh có đủ tài lực để chi trả cho tôi không đấy !”
Mặc dù chỉ là 1 lời châm chọc của Tiền Thế Kiệt , nhưng Healay lại không nghĩ vậy , hắn tỏ ra vô cùng nghiêm túc , lại vỗ tay vài cái !
Bốp bốp !!
Chỉ thấy bên ngoài sân có 1 người đàn ông đẩy 1 chiếc xe đẩy bằng gỗ tới trước cửa phòng khách , trên xe đẩy có chất vài chíêc rương gỗ có tạo hình rất sang trọng . người đàn ông đó đậu chiếc xe ngay trước cửa , khẽ cúi người chào Healay 1 cái , sau đó lùi ra vài bước .
Healay mang theo nụ cười tự tin và cao ngạo từ từ đứng dậy , làm ra 1 động tác mời đi . Tiền Thế Kiệt có chút tò mò , vội vã đứng dậy đi theo hắn bước tới gần chiếc xe đẩy .
Khi cả 2 bước tới bên cạnh chiếc xe đẩy , Healay khẽ ngật đầu với tên người hầu 1 cái . ngay lập tức , người hầu đó vô cùng nhanh nhẹn mở ra những chiếc rương trên xe đẩy .
Đập vào mắt của Tiền Thế Kiệt chính là những phiến vàng , ngoài ra còn vô số viên kim cương to bằng quả trứng gà chói sáng lấp lánh chất đầy trong những chiếc rương . Tiền Thế Kiệt nhìn tới nỗi ngơ ngác cả người , không tự chủ thót ra 1 câu : “ nặng … nặng tay quá nhỉ ?”
Healay mỉn cười nhạt nhạt nói : “ tôi luôn đối xử rất rộng rãi với những người giúp ích được ình , tất cả những thứ này chỉ là quà ra mắt của tôi gửi tặng cho anh mà thôi. Nếu như anh đồng ý tới giúp đỡ tôi , sau này vinh hoa phú quý sẽ hưởng hoài không hết .”
Đối xử rất rộng rãi với những người giúp ích được mình ? vậy có nghĩa là những người không còn giá trị lợi dụng nữa sẽ bị mi đá thẳng cẳng chứ gì ! Tiền Thế Kiệt thầm cười trong lòng . nhưng trên khuôn mặt lại tạo ra vẻ hài lòng , khẽ ngật đầu cười nói : “ tôi đã thấy rõ thành ý của anh rồi . tôi rất hài lòng !”
Nghe thấy Tiền Thế Kiệt tỏ vẻ hài lòng , trong đôi mắt của Healay nhấp nháy 1 tia sáng sắc bén , mỉn cười nói : “ vậy là anh đã đồng ý qua giúp tôi rồi chứ ?”
Tiền Thế Kiệt gượng cười , nhún vai nói : “ anh nghĩ tôi có thể từ chối được sao ? hiện giờ tôi đang ở trong toà dinh thư của anh . thử nghĩ xem , nếu như tôi dám từ chối , anh dễ gì cho tôi an toàn rời khỏi nơi này chứ , đúng không nào ? ngoài ra , tôi không phải là những tên quân tử dỏm , tôi không ngu ngốc tới nổi giả vờ tạo ra bộ mặt nổi giận quát với anh rằng : “ anh tưởng tôi là 1 người như thế nào chứ?” . không , tôi tuyệt đối không làm vậy , tôi chỉ là 1 người bình thường giàu lòng tham , khi đứng trước những rương vàng bạc đá quý như thế này , anh nghĩ tôi đủ sức từ chối nữa sao ?”
Healay hài lòng ngật đầu 1 cái , cười nói : “ anh rất thẳng thắn , tôi rất thích dạng người như thế này !”
mẹ kiếp ! cứ tạm thời hứa suông với hắn trước đã , nếu như mình dám từ chối thẳng thừng , ai mà biết được hắn có trở mặt đóng cửa thả chó không chứ, để về nhà bàn bạc với lão Pole rồi tính sau . ngoài ra , những chiếc rương chứa đầy vàng và kim cương như thế này , người ta đã tặng ình , nếu không nhận thì sẽ có lỗi với bản thân đấy .
Nghe xong lời nói của Healay , Tiền Thế Kiệt sửng người hồi lâu , sau đó mới bừng tỉnh lại , bỗng nhiên há to miệng ra ôm bụng cười lớn . tựa như anh ta vừa nghe thấy 1 chuyện nực cười nhất trên đời này vậy .
Healay vẫn mang theo nụ mỉn cười lịch sự trên môi nhìn Tiền Thế Kiệt cười như điên như dại , hoàn toàn không có chút vẻ bực bội vì sự bất lịch sử của anh ta cả .
Cười được hồi lâu , Tiền Thế Kiệt mới cố gắng thu xếp lại tiếng cười . díu mắt lại nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên ở trước mặt , mang theo 1 giọng điệu giễu cợt nói : “muốn chiêu mộ tôi ư ? được thôi , nhưng cái giá phải trả tôi không hề rẻ đâu nhé ! anh có đủ tài lực để chi trả cho tôi không đấy !”
Mặc dù chỉ là 1 lời châm chọc của Tiền Thế Kiệt , nhưng Healay lại không nghĩ vậy , hắn tỏ ra vô cùng nghiêm túc , lại vỗ tay vài cái !
Bốp bốp !!
Chỉ thấy bên ngoài sân có 1 người đàn ông đẩy 1 chiếc xe đẩy bằng gỗ tới trước cửa phòng khách , trên xe đẩy có chất vài chíêc rương gỗ có tạo hình rất sang trọng . người đàn ông đó đậu chiếc xe ngay trước cửa , khẽ cúi người chào Healay 1 cái , sau đó lùi ra vài bước .
Healay mang theo nụ cười tự tin và cao ngạo từ từ đứng dậy , làm ra 1 động tác mời đi . Tiền Thế Kiệt có chút tò mò , vội vã đứng dậy đi theo hắn bước tới gần chiếc xe đẩy .
Khi cả 2 bước tới bên cạnh chiếc xe đẩy , Healay khẽ ngật đầu với tên người hầu 1 cái . ngay lập tức , người hầu đó vô cùng nhanh nhẹn mở ra những chiếc rương trên xe đẩy .
Đập vào mắt của Tiền Thế Kiệt chính là những phiến vàng , ngoài ra còn vô số viên kim cương to bằng quả trứng gà chói sáng lấp lánh chất đầy trong những chiếc rương . Tiền Thế Kiệt nhìn tới nỗi ngơ ngác cả người , không tự chủ thót ra 1 câu : “ nặng … nặng tay quá nhỉ ?”
Healay mỉn cười nhạt nhạt nói : “ tôi luôn đối xử rất rộng rãi với những người giúp ích được ình , tất cả những thứ này chỉ là quà ra mắt của tôi gửi tặng cho anh mà thôi. Nếu như anh đồng ý tới giúp đỡ tôi , sau này vinh hoa phú quý sẽ hưởng hoài không hết .”
Đối xử rất rộng rãi với những người giúp ích được mình ? vậy có nghĩa là những người không còn giá trị lợi dụng nữa sẽ bị mi đá thẳng cẳng chứ gì ! Tiền Thế Kiệt thầm cười trong lòng . nhưng trên khuôn mặt lại tạo ra vẻ hài lòng , khẽ ngật đầu cười nói : “ tôi đã thấy rõ thành ý của anh rồi . tôi rất hài lòng !”
Nghe thấy Tiền Thế Kiệt tỏ vẻ hài lòng , trong đôi mắt của Healay nhấp nháy 1 tia sáng sắc bén , mỉn cười nói : “ vậy là anh đã đồng ý qua giúp tôi rồi chứ ?”
Tiền Thế Kiệt gượng cười , nhún vai nói : “ anh nghĩ tôi có thể từ chối được sao ? hiện giờ tôi đang ở trong toà dinh thư của anh . thử nghĩ xem , nếu như tôi dám từ chối , anh dễ gì cho tôi an toàn rời khỏi nơi này chứ , đúng không nào ? ngoài ra , tôi không phải là những tên quân tử dỏm , tôi không ngu ngốc tới nổi giả vờ tạo ra bộ mặt nổi giận quát với anh rằng : “ anh tưởng tôi là 1 người như thế nào chứ?” . không , tôi tuyệt đối không làm vậy , tôi chỉ là 1 người bình thường giàu lòng tham , khi đứng trước những rương vàng bạc đá quý như thế này , anh nghĩ tôi đủ sức từ chối nữa sao ?”
Healay hài lòng ngật đầu 1 cái , cười nói : “ anh rất thẳng thắn , tôi rất thích dạng người như thế này !”
mẹ kiếp ! cứ tạm thời hứa suông với hắn trước đã , nếu như mình dám từ chối thẳng thừng , ai mà biết được hắn có trở mặt đóng cửa thả chó không chứ, để về nhà bàn bạc với lão Pole rồi tính sau . ngoài ra , những chiếc rương chứa đầy vàng và kim cương như thế này , người ta đã tặng ình , nếu không nhận thì sẽ có lỗi với bản thân đấy .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.