Chương 175
JunWei
24/03/2022
đêm hôm đó , Tiền Thế Kiệt âm thầm trốn ra khỏi toà dinh thư để về nhà . phải cuốc bộ hết cả tiếng đồng hồ , Tiền Thế Kiệt mới về tới cửa tiệm buôn bán vũ khí của lão Pole .
lúc này đã là giữa đêm khuya , trên đường không còn 1 bóng người nào cả . nhà cửa ở xung quanh đều đã đóng kín lại . người dân đã chìm sâu trong giấc ngủ .
khi quẹo qua khúc cua gần tới cửa tiệm của lão Pole . từ xa xa , Tiền Thế Kiệt nhìn thấy 1 bóng người đang đứng ngay trước cửa tiệm của lão .
bóng người đó có thân hình mảnh mai , mái tóc dài được cột thành 1 cái đuôi ngựa ở phía sau . bóng ngừơi đó đang đưa mắt liếc nhìn tứ phía . khi vừa nhìn thấy Tiền Thế Kiệt từ phía xa bước tới . trên khuôn mặt của bóng người đó lập tức lộ ra vẻ vui mừng , nhưng vẻ mặt vui mừng chỉ khẽ chớp qua . ngay lập tức , được thay thế bằng vẻ mặt giận dữ .
bóng người đó sở hữu 1 khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng có thể sánh ngang với người yêu trong mộng của bất kỳ 1 người đàn ông nào, đôi mắt long lanh to sáng , đôi ngươi trong tròng mắt phơi bày 1 màu xanh biếc . môi đỏ răng trắng. Làn da trắng như tuyết , trên đôi má còn ửng lên 1 màu hồng phấn tựa như đã được bôi lớp phấn trang điểm vậy . không phải là Isbel thì còn là ai nữa ?
Tiền Thế Kiệt đã nhìn thấy cô ta , vừa gượng cười vừa từ từ bước tới . vừa mới giáp mặt , Tiền Thế Kiệt còn chưa kịp lên tiếng , Isbel đã mang theo vẻ mặt giận dữ quát : “ này , hay quá nhỉ ? đi tới giờ này mới chịu về , có biết là khuya lắm rồi không ? sao không đi luôn đi !!”
Tiền Thế Kiệt có chút cười khóc không được .
Mẹ kiếp ! sao giọng điệu của ả giống hệt như 1 bà vợ đang truy hỏi 1 người chồng thế này ……
“ cái này …. Cô đứng đợi tôi từ sáng tới giờ đấy à ??” Tiền Thế Kiệt mỉn cười nói .
nghe Tiền Thế Kiệt hỏi thế , khuôn mặt của Isbel lập tức ửng đỏ lên , vội vã quát lớn : “ còn lâu á , tại vì ….. tại vì chú Pole lo lắng cho anh , nên bảo tôi đi tìm anh thôi . tôi vừa mới bước ra khỏi nhà , anh đã về tới . chứ đứng đợi anh từ sáng tới giờ ư ? anh đang nằm mơ à !”
nghe cô ta nói thế , Tiền Thế Kiệt giả vờ lắc đầu thở dài : “ thế mà tôi cứ tưởng cô lo lắng cho tôi chứ ! thì ra chỉ là do mình hiểu lầm thôi .”
nghe anh ta nói thế , không hiểu vì sao trong thâm tâm của Isbel lại nảy sinh 1 cảm giác hối hận vì sao mình lại phủ nhận điều đó . nhưng cảm giác đó chỉ khẽ chớp qua , cô ta vội vã lắc lắc đầu , giận dữ quát : “ anh đi đâu mà giờ này mới chịu về hả ??”
Tiền Thế Kiệt gượng cười nhún vai nói : “ do đối phương cứ giữ tôi ở lại nghỉ ngơi . nhưng không biết vì sao , bỗng nhiên trong lòng lại nhớ mong 1 người quá , nên đã lén lén trốn về đấy mà !!” nói xong ,mang theo ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm vào Isbel .
Nghe xong lời giải thích của Tiền Thế Kiệt , Isbel lập tức sửng người : người mà anh ấy nhớ mong …… là …. Là ai nhỉ ……
Không đợi cô ta kịp phản ứng , Tiền Thế Kiệt đã đưa tay nhéo nhẹ lên cằm của Isbel , cười 1 cách gian tà nói : “ này cô bé , cô có muốn biết người mà tôi đang nhớ mong là ai không ?”
khi bàn tay của Tiền Thế Kiệt chạm vào cằm mình , Isbel như bị điện giật , cơ thể run bắn lên 1 cái . 2 bên má đỏ hồng như vừa được thoa 1 lớp phấn trang điểm dày vậy , không còn giữ được bình tĩnh , quên cả việc đẩy bàn tay của Tiền Thế Kiệt ra , miệng không tự chủ thót ra : “ là …. Là …. Ai ….thế ….”
“ tuyệt đối không phải là cô !!” Tiền Thế Kiệt há há cười lớn .
Isbel lúc này mới bừng tỉnh , giận tới nỗi run bắn lên , dùng tay hất mạnh bàn tay của Tiền Thế Kiệt ra , vung tay lên tung 1 cú tát vào mặt Tiền Thế Kiệt : “ vô lại !!”
Tiền Thế Kiệt vội vã chụp lấy cánh tay đang tát tới của Isbel . mỉn cười nói : “ này, con gái gì mà hễ chút là động tay động chân đánh người . hung dữ như vậy ai dám lấy cô chứ ??”
Nhìn thấy bàn tay của mình bị Tiền Thế Kiệt nắm chặt , Isbel cắn chặt môi , cơ thể run lên 1 cái , giận tới nỗi mặt đỏ tía tai , giựt cánh tay của mình lại , quát lớn : “ liên quan gì tới anh chứ ??!!” quát xong , quay người chạy thẳng vào trong cửa tiệm .
Nhìn thấy Isbel chạy mất tiêu , Tiền Thế Kiệt lắc đầu mỉn cười , bước vào trong nhà .
Vừa bước vào trong cửa tiệm , chỉ thấy lão Pole vẫn chưa ngủ , lão đang ngồi trên bàn nhâm nhi ly trà trong tay . trên mặt mang theo vẻ mặt cười mà không giống cười nhìn chằm chằm vào Tiền Thế Kiệt .
Tiền Thế Kiệt bước tới ngồi xuống bên cạnh Pole , gượng cười nói : “ sao giờ này còn ngồi đó uống trà mà chưa đi ngủ vậy ông già ?”
lúc này đã là giữa đêm khuya , trên đường không còn 1 bóng người nào cả . nhà cửa ở xung quanh đều đã đóng kín lại . người dân đã chìm sâu trong giấc ngủ .
khi quẹo qua khúc cua gần tới cửa tiệm của lão Pole . từ xa xa , Tiền Thế Kiệt nhìn thấy 1 bóng người đang đứng ngay trước cửa tiệm của lão .
bóng người đó có thân hình mảnh mai , mái tóc dài được cột thành 1 cái đuôi ngựa ở phía sau . bóng ngừơi đó đang đưa mắt liếc nhìn tứ phía . khi vừa nhìn thấy Tiền Thế Kiệt từ phía xa bước tới . trên khuôn mặt của bóng người đó lập tức lộ ra vẻ vui mừng , nhưng vẻ mặt vui mừng chỉ khẽ chớp qua . ngay lập tức , được thay thế bằng vẻ mặt giận dữ .
bóng người đó sở hữu 1 khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng có thể sánh ngang với người yêu trong mộng của bất kỳ 1 người đàn ông nào, đôi mắt long lanh to sáng , đôi ngươi trong tròng mắt phơi bày 1 màu xanh biếc . môi đỏ răng trắng. Làn da trắng như tuyết , trên đôi má còn ửng lên 1 màu hồng phấn tựa như đã được bôi lớp phấn trang điểm vậy . không phải là Isbel thì còn là ai nữa ?
Tiền Thế Kiệt đã nhìn thấy cô ta , vừa gượng cười vừa từ từ bước tới . vừa mới giáp mặt , Tiền Thế Kiệt còn chưa kịp lên tiếng , Isbel đã mang theo vẻ mặt giận dữ quát : “ này , hay quá nhỉ ? đi tới giờ này mới chịu về , có biết là khuya lắm rồi không ? sao không đi luôn đi !!”
Tiền Thế Kiệt có chút cười khóc không được .
Mẹ kiếp ! sao giọng điệu của ả giống hệt như 1 bà vợ đang truy hỏi 1 người chồng thế này ……
“ cái này …. Cô đứng đợi tôi từ sáng tới giờ đấy à ??” Tiền Thế Kiệt mỉn cười nói .
nghe Tiền Thế Kiệt hỏi thế , khuôn mặt của Isbel lập tức ửng đỏ lên , vội vã quát lớn : “ còn lâu á , tại vì ….. tại vì chú Pole lo lắng cho anh , nên bảo tôi đi tìm anh thôi . tôi vừa mới bước ra khỏi nhà , anh đã về tới . chứ đứng đợi anh từ sáng tới giờ ư ? anh đang nằm mơ à !”
nghe cô ta nói thế , Tiền Thế Kiệt giả vờ lắc đầu thở dài : “ thế mà tôi cứ tưởng cô lo lắng cho tôi chứ ! thì ra chỉ là do mình hiểu lầm thôi .”
nghe anh ta nói thế , không hiểu vì sao trong thâm tâm của Isbel lại nảy sinh 1 cảm giác hối hận vì sao mình lại phủ nhận điều đó . nhưng cảm giác đó chỉ khẽ chớp qua , cô ta vội vã lắc lắc đầu , giận dữ quát : “ anh đi đâu mà giờ này mới chịu về hả ??”
Tiền Thế Kiệt gượng cười nhún vai nói : “ do đối phương cứ giữ tôi ở lại nghỉ ngơi . nhưng không biết vì sao , bỗng nhiên trong lòng lại nhớ mong 1 người quá , nên đã lén lén trốn về đấy mà !!” nói xong ,mang theo ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm vào Isbel .
Nghe xong lời giải thích của Tiền Thế Kiệt , Isbel lập tức sửng người : người mà anh ấy nhớ mong …… là …. Là ai nhỉ ……
Không đợi cô ta kịp phản ứng , Tiền Thế Kiệt đã đưa tay nhéo nhẹ lên cằm của Isbel , cười 1 cách gian tà nói : “ này cô bé , cô có muốn biết người mà tôi đang nhớ mong là ai không ?”
khi bàn tay của Tiền Thế Kiệt chạm vào cằm mình , Isbel như bị điện giật , cơ thể run bắn lên 1 cái . 2 bên má đỏ hồng như vừa được thoa 1 lớp phấn trang điểm dày vậy , không còn giữ được bình tĩnh , quên cả việc đẩy bàn tay của Tiền Thế Kiệt ra , miệng không tự chủ thót ra : “ là …. Là …. Ai ….thế ….”
“ tuyệt đối không phải là cô !!” Tiền Thế Kiệt há há cười lớn .
Isbel lúc này mới bừng tỉnh , giận tới nỗi run bắn lên , dùng tay hất mạnh bàn tay của Tiền Thế Kiệt ra , vung tay lên tung 1 cú tát vào mặt Tiền Thế Kiệt : “ vô lại !!”
Tiền Thế Kiệt vội vã chụp lấy cánh tay đang tát tới của Isbel . mỉn cười nói : “ này, con gái gì mà hễ chút là động tay động chân đánh người . hung dữ như vậy ai dám lấy cô chứ ??”
Nhìn thấy bàn tay của mình bị Tiền Thế Kiệt nắm chặt , Isbel cắn chặt môi , cơ thể run lên 1 cái , giận tới nỗi mặt đỏ tía tai , giựt cánh tay của mình lại , quát lớn : “ liên quan gì tới anh chứ ??!!” quát xong , quay người chạy thẳng vào trong cửa tiệm .
Nhìn thấy Isbel chạy mất tiêu , Tiền Thế Kiệt lắc đầu mỉn cười , bước vào trong nhà .
Vừa bước vào trong cửa tiệm , chỉ thấy lão Pole vẫn chưa ngủ , lão đang ngồi trên bàn nhâm nhi ly trà trong tay . trên mặt mang theo vẻ mặt cười mà không giống cười nhìn chằm chằm vào Tiền Thế Kiệt .
Tiền Thế Kiệt bước tới ngồi xuống bên cạnh Pole , gượng cười nói : “ sao giờ này còn ngồi đó uống trà mà chưa đi ngủ vậy ông già ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.