Chương 70
JunWei
24/03/2022
nghĩ tới điều nói , Tiền Thế Kiệt có chút ngập ngừng nói : “ à … à…. Tôi … tôi có công chuyện cần phải đi vào khu rừng băng phong . còn công chuyện gì thì không thể nói cho cô biết được ,thông cảm nhé !”
Nghe thấy anh ta nói định đi vào khu rừng băng phong , cô gái giật mình , ngơ người hồi lâu , bỗng nhiên há to miệng ra ôm bụng cười lớn , tựa như vừa nghe thấy 1 chuyện nực cười nhất trên đời này vậy . cười tới nỗi gần như chảy nước mắt .
Tiền Thế Kiệt nhìn thấy cô ta đang cười mình , có chút bực bội , đôi lông mày khẽ díu chặt lại . cô gái nhìn thấy Tiền Thế Kiệt có chút không vui , vội vã thu lại tiếng cười . khẽ ho nhẹ 1 tiếng . nhìn chằm chằm vào anh ta , gượng cười nói : “ xin lỗi vì đã cười anh . nhưng lời nói của anh quả thật là nực cười quá đi . không phải tôi muốn chê cười anh , nhưng lúc nãy chỉ là 1 con bạo phong ma sói chưa trưởng thành , nếu như không phải tôi kịp thời xuất hiện , e rằng anh đã nằm gọn trong bụng nó rồi đấy ! với thực lực hiện giờ của anh , đừng nói là bước vào khu rừng băng phong , e rằng chỉ cần bước chân qua vùng biên giới thôi chắc đã bỏ mạng rồi đấy !”
Mặc dù bị cô gái chê cười mình , nhưng Tiền Thế Kiệt không thể phản bác lại đối phương . quả thật , với thực lực của mình hiện giờ , không biết còn giữ được cái mạng để đi tới vùng biên giới phía bắc không nữa , chứ đừng nói tới bước vào khu rừng băng phong .như đêm nay , nếu như không phải cô gái này kịp thời xuất hiện , e rằng lúc này trên đầu mình đã xuất hiện vòng sáng rồi .
Im lặng suy nghĩ hồi lâu , Tiền Thế Kiệt mới từ từ mở miệng nói : “ tôi biết rằng thực lực của tôi hiện giờ không đủ sức để đi tới khu rừng băng phong . nhưng không còn cách nào khác , tôi nhất định phải đi tới đó bằng mọi giá .”
cô gái nhún vai gượng cười nói : “ thôi , anh muốn đi đâu thì tuỳ anh , không liên quan gì tới tôi cả ! giờ tôi phải đi đây , nhưng trước khi chia tay tôi cũng khuyên anh 1 câu , hãy quay về đế đô khổ luyện thêm 20 năm nữa , tới lúc đó hẵng nghĩ tới chuyện đi khu rừng băng phong !”
nói xong , cô gái đã quay người lại bước về phía xác của con ma thú . vác xác con ma thú lên vai , quay đầu lại , mỉn cười với Tiền Thế Kiệt nói : “ thôi chào nhé anh bạn đẹp trai , chúc anh may mắn !”
“ khoan đã !” nhìn thấy cô gái định bỏ đi , Tiền Thế Kiệt gọi cô ta lại , vội vã chạy tới bên cạnh cô ta ,ngượng ngùng nói : “ cô … cô có thể dẫn tôi ra khỏi khu rừng này không ? tôi sợ rằng …. Sợ rằng sau khi cô rời đi …. Lại có thêm 1 con ma thú xuất hiện thì khổ ….”
Cô gái lắc đầu cười khẩy : “ thế mà cũng đòi đi tới khu rừng băng phong ? được thôi , nếu anh thích thì cứ đi theo tôi .”
nghe thấy cô ta cho phép mình đi theo , Tiền Thế Kiệt vô cùng mừng rỡ , trong đầu không ngừng thầm nghĩ : thì ra cô gái này cũng không đến nỗi xấu xa , ít ra cô ta cũng đồng ý dẫn mình rời khỏi khu rừng . thế mà nãy giờ mình còn nghĩ xấu về người ta .phải tự vả vào miệng mình vài cái mới được .
Suy nghĩ đó của Tiền Thế Kiệt chỉ vừa chớp qua , 1 câu nói tiếp theo của cô gái đã khiến cho anh ta suýt chút muốn xách dao chém chết con nhỏ tham tiền ở trước mặt : “ mà này , dẫn anh ra khỏi khu rừng cũng được , nhưng phải trả tiền công cho tôi đấy , không mặc cả , 5 đồng vàng ! bảo đảm dẫn anh an toàn ra khỏi khu rừng !”
Nghe thấy anh ta nói định đi vào khu rừng băng phong , cô gái giật mình , ngơ người hồi lâu , bỗng nhiên há to miệng ra ôm bụng cười lớn , tựa như vừa nghe thấy 1 chuyện nực cười nhất trên đời này vậy . cười tới nỗi gần như chảy nước mắt .
Tiền Thế Kiệt nhìn thấy cô ta đang cười mình , có chút bực bội , đôi lông mày khẽ díu chặt lại . cô gái nhìn thấy Tiền Thế Kiệt có chút không vui , vội vã thu lại tiếng cười . khẽ ho nhẹ 1 tiếng . nhìn chằm chằm vào anh ta , gượng cười nói : “ xin lỗi vì đã cười anh . nhưng lời nói của anh quả thật là nực cười quá đi . không phải tôi muốn chê cười anh , nhưng lúc nãy chỉ là 1 con bạo phong ma sói chưa trưởng thành , nếu như không phải tôi kịp thời xuất hiện , e rằng anh đã nằm gọn trong bụng nó rồi đấy ! với thực lực hiện giờ của anh , đừng nói là bước vào khu rừng băng phong , e rằng chỉ cần bước chân qua vùng biên giới thôi chắc đã bỏ mạng rồi đấy !”
Mặc dù bị cô gái chê cười mình , nhưng Tiền Thế Kiệt không thể phản bác lại đối phương . quả thật , với thực lực của mình hiện giờ , không biết còn giữ được cái mạng để đi tới vùng biên giới phía bắc không nữa , chứ đừng nói tới bước vào khu rừng băng phong .như đêm nay , nếu như không phải cô gái này kịp thời xuất hiện , e rằng lúc này trên đầu mình đã xuất hiện vòng sáng rồi .
Im lặng suy nghĩ hồi lâu , Tiền Thế Kiệt mới từ từ mở miệng nói : “ tôi biết rằng thực lực của tôi hiện giờ không đủ sức để đi tới khu rừng băng phong . nhưng không còn cách nào khác , tôi nhất định phải đi tới đó bằng mọi giá .”
cô gái nhún vai gượng cười nói : “ thôi , anh muốn đi đâu thì tuỳ anh , không liên quan gì tới tôi cả ! giờ tôi phải đi đây , nhưng trước khi chia tay tôi cũng khuyên anh 1 câu , hãy quay về đế đô khổ luyện thêm 20 năm nữa , tới lúc đó hẵng nghĩ tới chuyện đi khu rừng băng phong !”
nói xong , cô gái đã quay người lại bước về phía xác của con ma thú . vác xác con ma thú lên vai , quay đầu lại , mỉn cười với Tiền Thế Kiệt nói : “ thôi chào nhé anh bạn đẹp trai , chúc anh may mắn !”
“ khoan đã !” nhìn thấy cô gái định bỏ đi , Tiền Thế Kiệt gọi cô ta lại , vội vã chạy tới bên cạnh cô ta ,ngượng ngùng nói : “ cô … cô có thể dẫn tôi ra khỏi khu rừng này không ? tôi sợ rằng …. Sợ rằng sau khi cô rời đi …. Lại có thêm 1 con ma thú xuất hiện thì khổ ….”
Cô gái lắc đầu cười khẩy : “ thế mà cũng đòi đi tới khu rừng băng phong ? được thôi , nếu anh thích thì cứ đi theo tôi .”
nghe thấy cô ta cho phép mình đi theo , Tiền Thế Kiệt vô cùng mừng rỡ , trong đầu không ngừng thầm nghĩ : thì ra cô gái này cũng không đến nỗi xấu xa , ít ra cô ta cũng đồng ý dẫn mình rời khỏi khu rừng . thế mà nãy giờ mình còn nghĩ xấu về người ta .phải tự vả vào miệng mình vài cái mới được .
Suy nghĩ đó của Tiền Thế Kiệt chỉ vừa chớp qua , 1 câu nói tiếp theo của cô gái đã khiến cho anh ta suýt chút muốn xách dao chém chết con nhỏ tham tiền ở trước mặt : “ mà này , dẫn anh ra khỏi khu rừng cũng được , nhưng phải trả tiền công cho tôi đấy , không mặc cả , 5 đồng vàng ! bảo đảm dẫn anh an toàn ra khỏi khu rừng !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.