Chương 31: Anh Pt2
Bảo Bảo
11/02/2017
~~~~~~~~~~~ Different~~~~~~~~
Hiện tại...trong đầu Đại đao Vuơng Tuấn Khải đang hiện ra hai cậu Tiểu Khải. một cậu màu đỏ, một cậu màu xanh. hai câu cứ người này nói một câu, người kia lại phản bác như đúng rồi. Trong khi đó, thân thể chủ nhân tên Vương Tuấn Khải đã tặng cho Diêm Vương, chiếc ti vi mới toanh mà nó vừa tậu hôm qua. Ôi cuộc đời....tôi lạy mấy ông có tên “Ngược đời” , “Phũ”, đặc biệt là “Hành động ngược lại với suy nghĩ“.
- Gì mà đẹp trai No1? Anh đây đẹp hoen này. Suốt ngày sáu múi! Không có múi thì em không sống được à? Anh đây cũng có múi này! Chả qua là anh ngại khoe thôi nhé. Em là fan kiểu gì mà thích lắm người thế? Có thể only mình anh thôi được không?*đỏ*
- Xía! Thích ai mặc xác cô ta chứ! Thích cho lắm vào rồi chảy máu mũi rồi nhập viện luôn đi! Đáng đời!*xanh*
- Chài ai giận dỗi rồi sao bây giờ? Bảo Anh chim chẹp ơi....Mi a nê....~*đỏ*
- Kệ! Kệ hết! Giận mình thì kệ! Cho giận!*xanh*
- Này! Bà não xanh! bà có thể bớt nạnh nùng được không?*đỏ*
-Xía! Không quan tâm nhé! Tuấn Khải ta không có thích Hoàng Bảo Anh*xanh*
- Này này này....nhìn cái phản ứng ấy!*đỏ nói cộng chỉ chỉ*
Một mớ suy nghĩ trở nên rối loạn trong đầu Tuấn khải.....Thích.....? Có chứ nhỉ ông tim đỏ nhỉ? Ghét....? “Ghét mà Khải”- trích lời chị não xanh. ANh đứng như chôn người giữa chốn hoang mac, chả biết đi đâu, nghe ai. Vận hết nội công cuối cùng, chị não đã bị anh tim tước quyền kiểm soát thân thể Vương Tuấn Khải. Anh chạy một mạch lên tầng, đạp cửa phòng Bảo Anh.
-Hoàng Bảo Anh!
- Cái gì vậy? Giật mình.
- Nói đi! Em là fan của ai?
- Tuấn Khải- Anh. Mark Got7, Jimin, jungkook, V, Jin, Mon, Suga, Hope của BTS, iKON, ......
( má ơi con lạy mẹ)
- Anh nói cho em biết! EM! CHỈ ĐƯỢC PHÉP LÀM FAN CỦA ANH THÔI!!!!!!!!
Anh như đang gào lên. Bảo Anh giật mình ngồi thẫn thờ phân tích lại câu nói vừa rồi của anh. Anh vừa nói gì? Fan của anh thôi á? Không thích đâuT^T.
- Không thích.
- Em thật là biết cách làm người ta bực mình mà.
Và ôi trời đất quỷ thần con bà mẹ nó ơi, anh cúi xuống, ngậm lấy bờ môi hồng đào đang chu lên để gạt bỏ ý định thu gọn lượng người mà cô thần tượng mà mút. Cái cảm giác ngọt ngào nó len sâu vào cơ thể anh. Bờ mội này...nó đã thuộc về anh rồi. Ngọt ngào, quyễn rũ,.....anh không tả nổi cảm xúc lúc này nữa rồi, anh chồm qua, hai bàn tay ngượng ngùng ôm lấy gương mặt hoảng hốt của Bảo Anh đang đỏ bừng, khẽ nhấn. Anh gần như chiếm chọn không khí của Bảo Anh, anh chỉ muốn cô là của anh thôi mà.
Trước hành động bất ngờ của anh, Bảo Anh bất giác đưa tay lên ngực anh. Ban đầu là để đẩy anh ra nhưng rồi sự khao khát của anh đã truyền sang cô. Từ từ, từng chút một, cô đáp lại nụ hôn ngọt ngào của anh. Mặt cô bắt đầu ngóng bừng lên khi đã quá khó khăn để thở. Thay vì vỗ vào ngực anh, cô đưa tay lên, chạm vào gương mặt hoàn mỹ ấy, da anh mềm thật đấy, trắng nữa nè. Nhưng mà không thể tha cho gương mặt anh tú cung đôi môi quyễn rũ này hoành hành thêm nữa, cô khẽ véo má, giựt giựt rồi cuối cùng, anh cũng tha cho cô.
Bầu không khí trở nên thật tĩnh lặng, anh ngại ngùng cúi gằm mặt xuống, cái hành động đấy đã được anh liên tưởng tới, giờ đã làm rồi, nhưng anh chưa tính sau đó sẽ nói và làm gì. CÒn cô, thơ lấy thở để vì bị anh ngậm hết dưỡng khí. gương mặt cả hai bỗng chốc đỏ ửng. Và người mở lời vẫn luôn là anh.
- Anh.....
- Huh ?
- Anh yêu em, Hoàng Bảo Anh
Hiện tại...trong đầu Đại đao Vuơng Tuấn Khải đang hiện ra hai cậu Tiểu Khải. một cậu màu đỏ, một cậu màu xanh. hai câu cứ người này nói một câu, người kia lại phản bác như đúng rồi. Trong khi đó, thân thể chủ nhân tên Vương Tuấn Khải đã tặng cho Diêm Vương, chiếc ti vi mới toanh mà nó vừa tậu hôm qua. Ôi cuộc đời....tôi lạy mấy ông có tên “Ngược đời” , “Phũ”, đặc biệt là “Hành động ngược lại với suy nghĩ“.
- Gì mà đẹp trai No1? Anh đây đẹp hoen này. Suốt ngày sáu múi! Không có múi thì em không sống được à? Anh đây cũng có múi này! Chả qua là anh ngại khoe thôi nhé. Em là fan kiểu gì mà thích lắm người thế? Có thể only mình anh thôi được không?*đỏ*
- Xía! Thích ai mặc xác cô ta chứ! Thích cho lắm vào rồi chảy máu mũi rồi nhập viện luôn đi! Đáng đời!*xanh*
- Chài ai giận dỗi rồi sao bây giờ? Bảo Anh chim chẹp ơi....Mi a nê....~*đỏ*
- Kệ! Kệ hết! Giận mình thì kệ! Cho giận!*xanh*
- Này! Bà não xanh! bà có thể bớt nạnh nùng được không?*đỏ*
-Xía! Không quan tâm nhé! Tuấn Khải ta không có thích Hoàng Bảo Anh*xanh*
- Này này này....nhìn cái phản ứng ấy!*đỏ nói cộng chỉ chỉ*
Một mớ suy nghĩ trở nên rối loạn trong đầu Tuấn khải.....Thích.....? Có chứ nhỉ ông tim đỏ nhỉ? Ghét....? “Ghét mà Khải”- trích lời chị não xanh. ANh đứng như chôn người giữa chốn hoang mac, chả biết đi đâu, nghe ai. Vận hết nội công cuối cùng, chị não đã bị anh tim tước quyền kiểm soát thân thể Vương Tuấn Khải. Anh chạy một mạch lên tầng, đạp cửa phòng Bảo Anh.
-Hoàng Bảo Anh!
- Cái gì vậy? Giật mình.
- Nói đi! Em là fan của ai?
- Tuấn Khải- Anh. Mark Got7, Jimin, jungkook, V, Jin, Mon, Suga, Hope của BTS, iKON, ......
( má ơi con lạy mẹ)
- Anh nói cho em biết! EM! CHỈ ĐƯỢC PHÉP LÀM FAN CỦA ANH THÔI!!!!!!!!
Anh như đang gào lên. Bảo Anh giật mình ngồi thẫn thờ phân tích lại câu nói vừa rồi của anh. Anh vừa nói gì? Fan của anh thôi á? Không thích đâuT^T.
- Không thích.
- Em thật là biết cách làm người ta bực mình mà.
Và ôi trời đất quỷ thần con bà mẹ nó ơi, anh cúi xuống, ngậm lấy bờ môi hồng đào đang chu lên để gạt bỏ ý định thu gọn lượng người mà cô thần tượng mà mút. Cái cảm giác ngọt ngào nó len sâu vào cơ thể anh. Bờ mội này...nó đã thuộc về anh rồi. Ngọt ngào, quyễn rũ,.....anh không tả nổi cảm xúc lúc này nữa rồi, anh chồm qua, hai bàn tay ngượng ngùng ôm lấy gương mặt hoảng hốt của Bảo Anh đang đỏ bừng, khẽ nhấn. Anh gần như chiếm chọn không khí của Bảo Anh, anh chỉ muốn cô là của anh thôi mà.
Trước hành động bất ngờ của anh, Bảo Anh bất giác đưa tay lên ngực anh. Ban đầu là để đẩy anh ra nhưng rồi sự khao khát của anh đã truyền sang cô. Từ từ, từng chút một, cô đáp lại nụ hôn ngọt ngào của anh. Mặt cô bắt đầu ngóng bừng lên khi đã quá khó khăn để thở. Thay vì vỗ vào ngực anh, cô đưa tay lên, chạm vào gương mặt hoàn mỹ ấy, da anh mềm thật đấy, trắng nữa nè. Nhưng mà không thể tha cho gương mặt anh tú cung đôi môi quyễn rũ này hoành hành thêm nữa, cô khẽ véo má, giựt giựt rồi cuối cùng, anh cũng tha cho cô.
Bầu không khí trở nên thật tĩnh lặng, anh ngại ngùng cúi gằm mặt xuống, cái hành động đấy đã được anh liên tưởng tới, giờ đã làm rồi, nhưng anh chưa tính sau đó sẽ nói và làm gì. CÒn cô, thơ lấy thở để vì bị anh ngậm hết dưỡng khí. gương mặt cả hai bỗng chốc đỏ ửng. Và người mở lời vẫn luôn là anh.
- Anh.....
- Huh ?
- Anh yêu em, Hoàng Bảo Anh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.