Chương 31
Du Huyễn
15/08/2016
Chương 31: Tòa thành lộng lẫy.
Y Anh bị bịt mắt không biết được mình bị dẫn đi đâu chỉ có cảm giác bên cạnh luôn có luồng hàn khí rất lạnh cả sự nguy hiểm đáng sợ.
Sau đó người hai bên buông tay cô ra, Y Anh theo bản năng lặp tức kéo bịt mắt xuống, có lẽ bị vải đen che lại lâu nên vừa mở ra mọi thức trước mắt nhòa đi, cô phải nheo mắt vài cái mới từ từ nhìn rõ được.
Cung điện.
Y Anh có chút choáng ngộp khi mình đang đứng giữa sảnh của một tòa lâu đài tráng lệ, nơi này rộng lớn có thể chứa cả mấy ngàn người, hai bên đặt hai pho tượng hai chú đại bàng tung cánh vẻ mặt sống động hung dữ.
Trên trần nhà treo một đèn chùm kiểu ý lớn, sau đó xung quanh được vây quanh bằng nhiều chiếc đèn pha lê sang trọng.
Cầu thang hai bên được kéo dài nối với nhau được chạm trổ tinh tế, Y Anh cứ ngỡ vừa bước vào một trong những cung điện nổi tiếng ở Pháp.
Quá mức xa hoa lộng lẫy.
Sau đó cô phát hiện thấy Diêu Ngôn, bên cạnh là cô gái đi cùng Diêu Ngôn đến trường tìm Sầm Kỷ Dương, cuối cùng ánh mắt di chuyển nhìn lên cao đã thấy một người phụ nữ mặc bộ váy đen giống như nữ hoàng ngồi trên chiếc ghế sô pha hoàng gia dài màu đỏ.
Bà ấy xinh đẹp cao quý, ánh mắt đặc biệt sắc lạnh khiến cô không dám nhìn vào đó, như một vị nữ hoàng cao cao tại thượng ai ai cũng khiêm nhường.
-Cô tên gì?
Thật lạnh lùng.
Giọng nói bà ấy như băng ở Nam Cực làm lạnh thấu xương người nghe.
Y Anh mở miệng trả lời nhưng không phát ra tiếng, cô bất lực nhìn bà ấy.
Mộc Miên hiểu ra vấn đề giơ tay giống như tùy tiện quơ qua vài cái trước mặt cô.
-Bây giờ nói cho ta biết, cô tên gì?
-Tôi tên Y Anh.
Cô có thể mở miệng nói chuyện bình thường rồi.
-Y Anh, ta là Mộc Miên cũng là nữ hoàng ma cà rồng.
Nữ hoàng, Y Anh nuốt nước bọt tròn mắt nhìn Mộc Miên, quả là nữ hoàng ma cà rồng chỉ ánh nhìn thôi đã đủ làm con người ta thấy khiếp sợ, nhưng bà ấy đem cô tới đây là để làm gì? Giết cô sao?
-Bà đem tôi đến đây làm gì?
Dù bị giết cô cũng phải biết lí do chứ.
-Đừng lo lắng, cô phải trở thành Thánh Nữ, thay thế cho Tô Mị.
Cái gì mà Thánh Nữ lại còn thay thế Tô Mị!? Càng nghe càng không hiểu.
-Tôi không hiểu lắm. Tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, vì sao các người phải bắt tôi?
-Bởi vì máu của cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe theo lời ta, ta đảm bảo cô không cần lo lắng gì nữa.
Y Anh bây giờ mới hiểu thì ra tất cả đều do máu của mình, đó giờ cô vẫn thắc mắc vì sao máu cô có thể giúp Sầm Kỷ Dương nhiều như vậy nhưng người khác thì lại không, cô còn nghĩ chỉ anh cần máu của mình hóa ra nữ hoàng ma cà rồng cũng cần nó.
Vậy chẳng khác nào cô là người có máu hiếm duy nhất.
-Nhưng, tôi làm sao giúp bà? Chẳng qua tôi chỉ là một người nhỏ bé thôi.
-Ở thế giới con người cô rất nhỏ bé nhưng ở thế giới của ma cà rồng cô rất đặc biệt. Cô phải ở lại đây, Diêu Ngôn và Tô Mị sẽ giúp cô hiểu vai trò của bản thân cô nên làm gì cho đúng.
Nói rồi Mộc Miên hướng tới Diêu Ngôn cùng với Tô Mị, Y Anh nhìn sang hai người họ đôi chút vẫn còn thắc mắc.
-Nhưng tôi, sẽ quay về thế giới con người đúng không?
-Nói tách biệt thế giới con người với ma cà rồng chẳng qua là do lời nói đồn đại từ thời xa xưa, vốn dĩ ma cà rồng cũng đang sinh sống cùng với con người, chỉ là con người không biết mà thôi.
-...
-Cô tạm thời nghỉ ngơi đi, tôi biết cô đang đi học ở thế giới con người nên không ép cô lặp tức đến đây sống, ngày mai sẽ có người đưa cô về.
-Được, cảm ơn bà.
Cô dù sao cũng phải nghe theo lời sắp xếp của bà ấy, đợi một lát tìm cách liên lạc với Sầm Kỷ Dương đến cứu cô.
Cô đi theo Diêu Ngôn và Tô Mị đến phòng nghỉ, Mộc Miên dõi theo bóng lưng bọn họ khuất sau cánh cửa lớn thì môi nâng lên nụ cười.
Con người chỉ cần lời ngon ngọt đã dễ dàng dụ dỗ được.
Nhìn tấm lưng hai cô gái xinh đẹp thướt tha trước mặt, Y Anh muốn hỏi chuyện nhưng lại không dám chỉ đi theo phía sau.
Diêu Ngôn cô đã từng nói chuyện qua, chỉ có cô gái kia là vẫn chưa, có lẽ cô ấy là Tô Mị, lúc nãy nghe Mộc Miên nói cô sẽ thay thế Tô Mị, không biết cô ấy có buồn lòng không?
-Y Anh, cô hãy vào đây nghỉ ngơi, một lát nữa sẽ có người đem đồ đến cho cô thay.-Diêu Ngôn dừng chân trước một cánh cửa lớn thuận tay đẩy cửa mở ra
-Cảm ơn.
Cô nói một tiếng sau đó đi vào phòng, căn phòng này vô cùng rộng lớn, đem phòng ngủ của cô ra so sánh phải gấp đến ba bốn lần.
-Cô cần gì cứ ấn vào cái chuông này lặp tức có người đến ngay.
-Còn nữa, một lát sau khi thay đồ chúng tôi sẽ đến nói về những việc cô nên làm, cô tranh thủ nghỉ ngơi một lát.
-Tôi biết rồi, cảm ơn hai người.
Tô Mị có vẻ ít nói hơn Diêu Ngôn, mặc dù là vậy nhưng nét buồn trên gương mặt của Diêu Ngôn có vẻ nhiều hơn so với Tô Mị.
Hai người họ là ma cà rồng, xinh đẹp giỏi giang hơn bình thường nhưng ánh mắt vì sao đều buồn bã như nhau!?
Hai người họ không nói nhiều căn dặn xong thì đóng cửa để cô một mình trong phòng, Y Anh đi đến cửa sổ bằng kính sát sàn nhìn ra bên ngoài là cả một khu vườn lớn trồng nhiều loại hoa khác nhau.
Sầm Kỷ Dương, cô làm sao liên lạc với anh được đây?
Được mười lăm phút có người ở ngoài gõ cửa phòng, Y Anh đang nằm trên ghế sô pha nghe thấy thì ngồi dậy.
-Mời vào.
Khi cửa mở ra là ba cô gái xinh đẹp. Hình như ở thế giới ma cà rồng chỉ có người đẹp không có người xấu, mà đẹp ở đây không phải đẹp bình thường mà là rất rất rất đẹp.
-Chào Tân Thánh Nữ, chúng tôi đem đồ đến cho cô thay.
-Cảm ơn các cô để đó đi.
-Ở đây có sữa tươi, tinh dầu thơm đủ loại mùi và cánh hoa hồng, người tắm loại nào?
Còn cầu kì như vậy sao? Y Anh tùy tiện chọn: "Cánh hoa hồng."
-Được, để chúng tôi chuẩn bị nước cho người tắm.
Có người phục vụ quả thật rất sướng, cô chỉ cần ngồi yên một chỗ tự động có người chuẩn bị nước tắm, quả là sung sướng thật đó.
Vài phút sau ba người bọn họ lại bước ra nói: "Đã xong rồi, mời người vào tắm."
Y Anh đứng lên đi vào phòng tắm vừa nhìn thấy suýt trượt chân té, còn sợ bản thân đang nằm mơ.
Chỉ là một cái nhà tắm thôi có cần sang trọng rộng lớn như thế này không, bồn tắm hình chữ nhật có thể chứa ít nhất mười người gần bằng cả cái hồ bơi, nước nóng làm bay hơi lên còn có cánh hoa hồng phủ đầy mặt nước.
Ở góc bên phải là một dãy sữa tắm, tinh dầu nhiều đến nhìn hoa cả mắt.
Y Anh định cởi đồ nhưng thấy ba người họ cứ đứng mãi không ra nên đành quay lại nói: "Các cô ra ngoài đi, tôi tự tắm được."
-Chúng tôi phải giúp người tắm, để chúng tôi giúp người cởi quần áo.
Cái gì đây? Có cần phục vụ tận tình thế này không?
Mặt mày cô sớm đã méo sẹo, để người khác tắm cho cô không quen chút nào.
Nhiều lần từ chối không thành, bọn họ cứ đem quy tắc lời dặn ra để nói, Y Anh đuối lí đành để họ giúp cô tắm.
. . .
Sầm Kỷ Dương đứng trong khuôn viên rộng lớn ánh mắt đen thẳm, ngoài anh người có khả năng không bị thương tổn bước vào lâu đài của Đình Thâm chỉ duy nhất có Mộc Miên.
Người bắt Y Anh đi chỉ có bà ta. Nếu không sẽ chẳng còn ai khác nữa.
Nét mặt Sầm Kỷ Dương nhanh chóng trở nên lãnh đạm, đôi đồng tử càng đen thẳm sâu hút như đáy vực sâu không tìm thấy ánh sáng. Anh sải chân chậm rãi đi qua cánh cửa lớn đang mở rộng cửa, dáng vẻ uy phong cao cao tại thượng.
Vẻ mặt anh càng băng lãnh hơn khi nhìn thấy Mộc Miên đang ngồi ở vị trí cao nhất nhìn mình.
-Đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau nhỉ?
Sầm Kỷ Dương tuy cười nhưng hoàn toàn lạnh nhạt, nụ cười lạnh thấu xương: "Thật là phí lời, cô ấy đâu?"
-Ý cậu là Tân Thánh Nữ mà ta mới đưa về sao? Đừng lo lắng, Diêu Ngôn và Tô Mị đang hướng dẫn cho nó cách trở thành Thánh Nữ của thế giới ma cà rồng.
-Phiền nữ hoàng, sau này nếu đưa cô ấy đi hãy nói trước với tôi, dù sao cô ấy cũng là Thánh Nữ của tôi.
-Thánh Nữ của cậu???
Mộc Miên dường như đang nghe chuyện rất buồn cười, sau đó đã đem ánh sắc bén nhìn anh: "Từ bao giờ Thánh Nữ lại là của cậu? Chưa có quyền đồng ý của mọi người trong hoàng tộc, cô ấy vẫn chưa biết sẽ là của cậu hay là Đình Thâm!?"
-Nữ hoàng, bà cũng biết rõ ai là người uống máu của Thánh Nữ trước, người đó là đế vương, cô ấy cũng là của người đó.
-Nhưng cậu không biết Đình Thâm cũng đã uống máu của Y Anh.
Rõ ràng lời nói của Mộc Miên làm Sầm Kỷ Dương phải nhíu mày còn có chút bất ngờ kinh ngạc, vì sao Đình Thâm lại làm ra chuyện nguy hiểm này được?
-Bất ngờ lắm đúng không? Đứa con trai này của ta, quả nhiên không phụ lòng ta đã dốc công đào tạo nó, mặc dù lúc đầu ta rất tức giận nhưng mà sau đó nghĩ lại điều này hoàn toàn không ngu ngốc chút nào, chỉ cần giết Y Anh, tất cả đều trở nên dễ dàng.
Bây giờ anh đã hiểu rõ mục đích giết chết Y Anh của Đình Thâm. Nếu không anh còn thắc mắc vì sao phải giết chết cô ấy, không phải vì anh đã uống máu của cô mà là do Đình Thâm phải giết cô để bản thân không gặp nguy hiểm còn có thể giúp hắn lật đảo tình thế trở thành đế vương.
-Các người thật độc ác, chỉ vì quyền lực các người có thể ra tay với một cô gái vô tội.
-Nếu Thánh Nữ không phải là Y Anh, cậu có lo lắng thế không? Vì trả ơn nó đã cứu mạng cậu hay vì cậu đã động lòng? Có trách là trách Y Anh mang trong người dòng máu Thủy Huyết thuần chủng như mẹ của cậu, đó là số mệnh của nó.
-Số mệnh!?
Vì số mệnh mà mẹ anh bị hạ độc chết không rõ lí do, sau đó số mệnh lại đặt trên người Y Anh. Anh không tin không thay đổi được số mệnh.
-Đừng nhiều lời, Y Anh, tôi nhất định bảo vệ cô ấy.
-Đừng lo, ta làm sao giết nó ngay ở đây chứ? Ta đã cho nó nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đưa nó về. Còn việc cậu ở hay đi thì đó là việc của cậu, dù sao đây cũng là nhà của cậu.
Nhà? Từ bao giờ đây lại là nhà của anh? Suốt mấy trăm năm qua sớm đã trở thành một tòa thành âm u lạnh lẽo và cô độc, không thể gọi là nhà được.
-Vậy thì nữ hoàng, xin phép.
Sầm Kỷ Dương vẫn lạnh lùng ngay cả hành động cũng không tỏa ra một chút ấm áp bình thường, vẻ mặt so với lúc trước khác xa như hai người khác nhau. Anh quay người thoắt cái đã biến mất.
Mộc Miên chỉ nhẹ nhàng cong môi, vẻ mặt sắc sảo như không có chuyện gì sau đó cũng đã không thấy đâu nữa.
Y Anh bị bịt mắt không biết được mình bị dẫn đi đâu chỉ có cảm giác bên cạnh luôn có luồng hàn khí rất lạnh cả sự nguy hiểm đáng sợ.
Sau đó người hai bên buông tay cô ra, Y Anh theo bản năng lặp tức kéo bịt mắt xuống, có lẽ bị vải đen che lại lâu nên vừa mở ra mọi thức trước mắt nhòa đi, cô phải nheo mắt vài cái mới từ từ nhìn rõ được.
Cung điện.
Y Anh có chút choáng ngộp khi mình đang đứng giữa sảnh của một tòa lâu đài tráng lệ, nơi này rộng lớn có thể chứa cả mấy ngàn người, hai bên đặt hai pho tượng hai chú đại bàng tung cánh vẻ mặt sống động hung dữ.
Trên trần nhà treo một đèn chùm kiểu ý lớn, sau đó xung quanh được vây quanh bằng nhiều chiếc đèn pha lê sang trọng.
Cầu thang hai bên được kéo dài nối với nhau được chạm trổ tinh tế, Y Anh cứ ngỡ vừa bước vào một trong những cung điện nổi tiếng ở Pháp.
Quá mức xa hoa lộng lẫy.
Sau đó cô phát hiện thấy Diêu Ngôn, bên cạnh là cô gái đi cùng Diêu Ngôn đến trường tìm Sầm Kỷ Dương, cuối cùng ánh mắt di chuyển nhìn lên cao đã thấy một người phụ nữ mặc bộ váy đen giống như nữ hoàng ngồi trên chiếc ghế sô pha hoàng gia dài màu đỏ.
Bà ấy xinh đẹp cao quý, ánh mắt đặc biệt sắc lạnh khiến cô không dám nhìn vào đó, như một vị nữ hoàng cao cao tại thượng ai ai cũng khiêm nhường.
-Cô tên gì?
Thật lạnh lùng.
Giọng nói bà ấy như băng ở Nam Cực làm lạnh thấu xương người nghe.
Y Anh mở miệng trả lời nhưng không phát ra tiếng, cô bất lực nhìn bà ấy.
Mộc Miên hiểu ra vấn đề giơ tay giống như tùy tiện quơ qua vài cái trước mặt cô.
-Bây giờ nói cho ta biết, cô tên gì?
-Tôi tên Y Anh.
Cô có thể mở miệng nói chuyện bình thường rồi.
-Y Anh, ta là Mộc Miên cũng là nữ hoàng ma cà rồng.
Nữ hoàng, Y Anh nuốt nước bọt tròn mắt nhìn Mộc Miên, quả là nữ hoàng ma cà rồng chỉ ánh nhìn thôi đã đủ làm con người ta thấy khiếp sợ, nhưng bà ấy đem cô tới đây là để làm gì? Giết cô sao?
-Bà đem tôi đến đây làm gì?
Dù bị giết cô cũng phải biết lí do chứ.
-Đừng lo lắng, cô phải trở thành Thánh Nữ, thay thế cho Tô Mị.
Cái gì mà Thánh Nữ lại còn thay thế Tô Mị!? Càng nghe càng không hiểu.
-Tôi không hiểu lắm. Tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, vì sao các người phải bắt tôi?
-Bởi vì máu của cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe theo lời ta, ta đảm bảo cô không cần lo lắng gì nữa.
Y Anh bây giờ mới hiểu thì ra tất cả đều do máu của mình, đó giờ cô vẫn thắc mắc vì sao máu cô có thể giúp Sầm Kỷ Dương nhiều như vậy nhưng người khác thì lại không, cô còn nghĩ chỉ anh cần máu của mình hóa ra nữ hoàng ma cà rồng cũng cần nó.
Vậy chẳng khác nào cô là người có máu hiếm duy nhất.
-Nhưng, tôi làm sao giúp bà? Chẳng qua tôi chỉ là một người nhỏ bé thôi.
-Ở thế giới con người cô rất nhỏ bé nhưng ở thế giới của ma cà rồng cô rất đặc biệt. Cô phải ở lại đây, Diêu Ngôn và Tô Mị sẽ giúp cô hiểu vai trò của bản thân cô nên làm gì cho đúng.
Nói rồi Mộc Miên hướng tới Diêu Ngôn cùng với Tô Mị, Y Anh nhìn sang hai người họ đôi chút vẫn còn thắc mắc.
-Nhưng tôi, sẽ quay về thế giới con người đúng không?
-Nói tách biệt thế giới con người với ma cà rồng chẳng qua là do lời nói đồn đại từ thời xa xưa, vốn dĩ ma cà rồng cũng đang sinh sống cùng với con người, chỉ là con người không biết mà thôi.
-...
-Cô tạm thời nghỉ ngơi đi, tôi biết cô đang đi học ở thế giới con người nên không ép cô lặp tức đến đây sống, ngày mai sẽ có người đưa cô về.
-Được, cảm ơn bà.
Cô dù sao cũng phải nghe theo lời sắp xếp của bà ấy, đợi một lát tìm cách liên lạc với Sầm Kỷ Dương đến cứu cô.
Cô đi theo Diêu Ngôn và Tô Mị đến phòng nghỉ, Mộc Miên dõi theo bóng lưng bọn họ khuất sau cánh cửa lớn thì môi nâng lên nụ cười.
Con người chỉ cần lời ngon ngọt đã dễ dàng dụ dỗ được.
Nhìn tấm lưng hai cô gái xinh đẹp thướt tha trước mặt, Y Anh muốn hỏi chuyện nhưng lại không dám chỉ đi theo phía sau.
Diêu Ngôn cô đã từng nói chuyện qua, chỉ có cô gái kia là vẫn chưa, có lẽ cô ấy là Tô Mị, lúc nãy nghe Mộc Miên nói cô sẽ thay thế Tô Mị, không biết cô ấy có buồn lòng không?
-Y Anh, cô hãy vào đây nghỉ ngơi, một lát nữa sẽ có người đem đồ đến cho cô thay.-Diêu Ngôn dừng chân trước một cánh cửa lớn thuận tay đẩy cửa mở ra
-Cảm ơn.
Cô nói một tiếng sau đó đi vào phòng, căn phòng này vô cùng rộng lớn, đem phòng ngủ của cô ra so sánh phải gấp đến ba bốn lần.
-Cô cần gì cứ ấn vào cái chuông này lặp tức có người đến ngay.
-Còn nữa, một lát sau khi thay đồ chúng tôi sẽ đến nói về những việc cô nên làm, cô tranh thủ nghỉ ngơi một lát.
-Tôi biết rồi, cảm ơn hai người.
Tô Mị có vẻ ít nói hơn Diêu Ngôn, mặc dù là vậy nhưng nét buồn trên gương mặt của Diêu Ngôn có vẻ nhiều hơn so với Tô Mị.
Hai người họ là ma cà rồng, xinh đẹp giỏi giang hơn bình thường nhưng ánh mắt vì sao đều buồn bã như nhau!?
Hai người họ không nói nhiều căn dặn xong thì đóng cửa để cô một mình trong phòng, Y Anh đi đến cửa sổ bằng kính sát sàn nhìn ra bên ngoài là cả một khu vườn lớn trồng nhiều loại hoa khác nhau.
Sầm Kỷ Dương, cô làm sao liên lạc với anh được đây?
Được mười lăm phút có người ở ngoài gõ cửa phòng, Y Anh đang nằm trên ghế sô pha nghe thấy thì ngồi dậy.
-Mời vào.
Khi cửa mở ra là ba cô gái xinh đẹp. Hình như ở thế giới ma cà rồng chỉ có người đẹp không có người xấu, mà đẹp ở đây không phải đẹp bình thường mà là rất rất rất đẹp.
-Chào Tân Thánh Nữ, chúng tôi đem đồ đến cho cô thay.
-Cảm ơn các cô để đó đi.
-Ở đây có sữa tươi, tinh dầu thơm đủ loại mùi và cánh hoa hồng, người tắm loại nào?
Còn cầu kì như vậy sao? Y Anh tùy tiện chọn: "Cánh hoa hồng."
-Được, để chúng tôi chuẩn bị nước cho người tắm.
Có người phục vụ quả thật rất sướng, cô chỉ cần ngồi yên một chỗ tự động có người chuẩn bị nước tắm, quả là sung sướng thật đó.
Vài phút sau ba người bọn họ lại bước ra nói: "Đã xong rồi, mời người vào tắm."
Y Anh đứng lên đi vào phòng tắm vừa nhìn thấy suýt trượt chân té, còn sợ bản thân đang nằm mơ.
Chỉ là một cái nhà tắm thôi có cần sang trọng rộng lớn như thế này không, bồn tắm hình chữ nhật có thể chứa ít nhất mười người gần bằng cả cái hồ bơi, nước nóng làm bay hơi lên còn có cánh hoa hồng phủ đầy mặt nước.
Ở góc bên phải là một dãy sữa tắm, tinh dầu nhiều đến nhìn hoa cả mắt.
Y Anh định cởi đồ nhưng thấy ba người họ cứ đứng mãi không ra nên đành quay lại nói: "Các cô ra ngoài đi, tôi tự tắm được."
-Chúng tôi phải giúp người tắm, để chúng tôi giúp người cởi quần áo.
Cái gì đây? Có cần phục vụ tận tình thế này không?
Mặt mày cô sớm đã méo sẹo, để người khác tắm cho cô không quen chút nào.
Nhiều lần từ chối không thành, bọn họ cứ đem quy tắc lời dặn ra để nói, Y Anh đuối lí đành để họ giúp cô tắm.
. . .
Sầm Kỷ Dương đứng trong khuôn viên rộng lớn ánh mắt đen thẳm, ngoài anh người có khả năng không bị thương tổn bước vào lâu đài của Đình Thâm chỉ duy nhất có Mộc Miên.
Người bắt Y Anh đi chỉ có bà ta. Nếu không sẽ chẳng còn ai khác nữa.
Nét mặt Sầm Kỷ Dương nhanh chóng trở nên lãnh đạm, đôi đồng tử càng đen thẳm sâu hút như đáy vực sâu không tìm thấy ánh sáng. Anh sải chân chậm rãi đi qua cánh cửa lớn đang mở rộng cửa, dáng vẻ uy phong cao cao tại thượng.
Vẻ mặt anh càng băng lãnh hơn khi nhìn thấy Mộc Miên đang ngồi ở vị trí cao nhất nhìn mình.
-Đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau nhỉ?
Sầm Kỷ Dương tuy cười nhưng hoàn toàn lạnh nhạt, nụ cười lạnh thấu xương: "Thật là phí lời, cô ấy đâu?"
-Ý cậu là Tân Thánh Nữ mà ta mới đưa về sao? Đừng lo lắng, Diêu Ngôn và Tô Mị đang hướng dẫn cho nó cách trở thành Thánh Nữ của thế giới ma cà rồng.
-Phiền nữ hoàng, sau này nếu đưa cô ấy đi hãy nói trước với tôi, dù sao cô ấy cũng là Thánh Nữ của tôi.
-Thánh Nữ của cậu???
Mộc Miên dường như đang nghe chuyện rất buồn cười, sau đó đã đem ánh sắc bén nhìn anh: "Từ bao giờ Thánh Nữ lại là của cậu? Chưa có quyền đồng ý của mọi người trong hoàng tộc, cô ấy vẫn chưa biết sẽ là của cậu hay là Đình Thâm!?"
-Nữ hoàng, bà cũng biết rõ ai là người uống máu của Thánh Nữ trước, người đó là đế vương, cô ấy cũng là của người đó.
-Nhưng cậu không biết Đình Thâm cũng đã uống máu của Y Anh.
Rõ ràng lời nói của Mộc Miên làm Sầm Kỷ Dương phải nhíu mày còn có chút bất ngờ kinh ngạc, vì sao Đình Thâm lại làm ra chuyện nguy hiểm này được?
-Bất ngờ lắm đúng không? Đứa con trai này của ta, quả nhiên không phụ lòng ta đã dốc công đào tạo nó, mặc dù lúc đầu ta rất tức giận nhưng mà sau đó nghĩ lại điều này hoàn toàn không ngu ngốc chút nào, chỉ cần giết Y Anh, tất cả đều trở nên dễ dàng.
Bây giờ anh đã hiểu rõ mục đích giết chết Y Anh của Đình Thâm. Nếu không anh còn thắc mắc vì sao phải giết chết cô ấy, không phải vì anh đã uống máu của cô mà là do Đình Thâm phải giết cô để bản thân không gặp nguy hiểm còn có thể giúp hắn lật đảo tình thế trở thành đế vương.
-Các người thật độc ác, chỉ vì quyền lực các người có thể ra tay với một cô gái vô tội.
-Nếu Thánh Nữ không phải là Y Anh, cậu có lo lắng thế không? Vì trả ơn nó đã cứu mạng cậu hay vì cậu đã động lòng? Có trách là trách Y Anh mang trong người dòng máu Thủy Huyết thuần chủng như mẹ của cậu, đó là số mệnh của nó.
-Số mệnh!?
Vì số mệnh mà mẹ anh bị hạ độc chết không rõ lí do, sau đó số mệnh lại đặt trên người Y Anh. Anh không tin không thay đổi được số mệnh.
-Đừng nhiều lời, Y Anh, tôi nhất định bảo vệ cô ấy.
-Đừng lo, ta làm sao giết nó ngay ở đây chứ? Ta đã cho nó nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đưa nó về. Còn việc cậu ở hay đi thì đó là việc của cậu, dù sao đây cũng là nhà của cậu.
Nhà? Từ bao giờ đây lại là nhà của anh? Suốt mấy trăm năm qua sớm đã trở thành một tòa thành âm u lạnh lẽo và cô độc, không thể gọi là nhà được.
-Vậy thì nữ hoàng, xin phép.
Sầm Kỷ Dương vẫn lạnh lùng ngay cả hành động cũng không tỏa ra một chút ấm áp bình thường, vẻ mặt so với lúc trước khác xa như hai người khác nhau. Anh quay người thoắt cái đã biến mất.
Mộc Miên chỉ nhẹ nhàng cong môi, vẻ mặt sắc sảo như không có chuyện gì sau đó cũng đã không thấy đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.