Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi
Chương 108
Mặc Ngôn Mộc
22/09/2023
Bài hát kết thúc, trước khi hát bài thứ hai, Thẩm Thanh Nhiên cầm micro tán gẫu với mọi người.
Giọng của anh cực kỳ êm tai, róc rách trong trẻo giống như nước suối, lại dịu dàng như khí chất của anh.
Vừa mở miệng bên dưới dã thét chói tai, Thẩm Thanh Nhiên chỉ giao lưu với mọi người một chút, không lâu sau liền thấy Thời Phi cõng một cây đàn ghi ta cổ điển trên lưng quay lại.
Còn thuận tiện lấy cho Thẩm Thanh Nhiên một chai nước, quan tâm nói: "Uống nước đi."
Thẩm Thanh Nhiên tiếp nhận, trên mặt có chút mồ hôi, khóe miệng hơi mang theo ý cười, cầm lấy chai nước mở nắp ra uống.
Chất lỏng mát lạnh theo khoang miệng xuống yết hầu rồi xuống dạ dày, nhìn hầu kết lên xuống của anh, mấy cô gái theo đuổi idol bên dưới lại điên cuồng hò hét.
Cả đám giống như ngoài hét ra thì không nói được gì.
Uống non nửa chai nước, Thẩm Thanh Nhiên bỏ chai nước ra, rất nhanh liền có nhân viên công tác chạy lên sân khấu cầm chai nước đi.
"Anh trai uống nước quá đẹp trai, hầu kết kia ngon quá."
"Cậu quan tâm đường cong cổ làm gì, cậu phải quan tâm tới cái bình nước kia kìa, tôi hiện tại chỉ muốn làm ngụm nước trong miệng anh ấy thôi."
"Anh ơi, anh ném nửa chai nước nước còn lại xuống đây đi, bọn em uống giúp anh a a a a a a."
Tiếng hò hét bên dưới liên tục vang lên, con gái theo đuổi idol ngày nay đều rất điên cuồng, đủ kiểu lời tán tỉnh đều có thể nói ra.
Thẩm Thanh Nhiên cười ra tiếng, khóe miệng hơi nhếch, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Giơ ngón tay đặt lên môi ra hiệu im lặng, hiện trường vốn đang tràn ngập tiếng hò hét lập tức trở nên yên tĩnh, Thẩm Thanh Nhiên cầm micro nói: "Mọi người ngoan, yên lặng một chút được không?"
Một từ 'ngoan' quá mềm quá đáng yêu, khiến hiện trường buổi biểu diễn vừa yên tĩnh lại, lại lập tức trở nên dậy sóng.
"Anh ơi, anh đừng quyến rũ bọn em? Sức chống cự của bọn em rất kém."
"Chồng ơi, anh nói chuyện thì cứ nói, sao còn tán tỉnh như vậy."
"OMG, tôi cần bình oxi, ai tới ấn huyệt nhân trung giúp tôi với."
"Được được được, chồng bảo bọn em yên tĩnh, bọn em bảo đảm không nói lời nào."
Thẩm Thanh Nhiên bất đắc dĩ, lại lần nữa ra một dấu im lặng, nói: "Các bạn cứ kêu to như vậy, tôi không thể hát được rồi."
"Không sao, bọn em có thể đứng nhìn anh như này hai tiếng cũng được." Có một chị em lớn tiếng nói.
Thẩm Thanh Nhiên cười, nhất tiếu khuynh thành tái tiếu khuynh quốc.
Thời Phi cầm lấy micro đứng bên cạnh Thẩm Thanh Nhiên, nói đùa: "Tôi cảm thấy mình cũng không kém, các bạn chỉ nhìn một mình anh ấy suốt hai tiếng đồng hồ thôi à?"
Thời Phi còn nhéo nhéo mặt mình, nói: "Chẳng lẽ gương mặt này đã không còn lực hấp dẫn nữa sao? Nếu thật là vậy, để các bạn dời ánh mắt lên người tôi, tôi chỉ có thể lấy cái túi giấy chùm lên mặt Thẩm Thanh Nhiên thôi."
Hiện trường lại một trận tiếng hò reo sung sướng, nhẹ nhàng vui đùa qua đi, rất nhanh liền tới bài hát thứ hai.
Thời Phi và Thẩm Thanh Nhiên chuẩn bị song ca bài hát thứ hai, Thời Phi đã đeo cây đàn ghi ta cổ điển lên cổ.
Một cây đàn piano xuất hiện ở thang máy bên cạnh.
Rất nhiều Thanh mai kích động, trình độ piano của Thẩm Thanh Nhiên, Thanh mai lâu năm đều biết, nói là trình độ cấp 10 cũng không ngoa.
Đoạn dạo đầu êm dịu vang lên, các Thanh mai rất nhanh liền nghe ra đây là một bài hát kinh điển của Thẩm Thanh Nhiên《 Con kiến 》.
Tiếng ghi ta cổ điển và tiếng đàn piano của Thẩm Thanh Nhiên lồng ghép hoàn mỹ với nhau trong khúc dạo đầu.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, đối với fan của Thời Phi mà nói, rất nhiều người chỉ biết Thời Phi có rất nhiều tài nghệ, đàn ghi ta là một trong nhưng tài nghệ của cậu, nhưng lại không biết mạnh tới mức nào.
Dù sao từ sau khi nổi tiếng, cũng chưa từng thấy cậu biểu diễn đàn ghi ta ở trước mặt công chúng.
Bài hát này chỉ cần trình độ ghi ta kém một chút thôi, rất dễ biến thành hiện trường tai nạn xe cộ.
Lúc này tất cả các Thanh mai đều nhìn thấy, những ngón tay của cậu dường như đang nhảy múa uyển chuyển trên cây đàn ghi ta, rất nhiều fan là cỏ đầu tường bắt đầu muốn đồng thời trở thành fan của Thời Phi.
Thời Phi và Thẩm Thanh Nhiên hợp tác vô cùng ăn ý, đánh đàn và hát với nhau hòa hợp tới mức không thể giải thích được.
Ánh đèn sân khấu chiếu lên hai người bọn họ, khiến cho ngũ quan của bọn họ trở nên mờ ảo không hiện thực, dường như những gì mà mọi người nhìn thấy đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước vậy.
Các bài hát của Thẩm Thanh Nhiên có phong cách đa dạng, nội hàm sâu sắc, rất nhiều bài hát người khác rất khó cover.
Sự tương phản của nửa đầu và nửa sau bài hát《Con kiến 》rất lớn, phong cách âm nhạc là đàn piano cổ điển và psychedelic rock.
Khúc nhạc dạo đầu linh hoạt kỳ ảo, Thẩm Thanh Nhiên vừa đàn piano vừa hát, trong giọng hát lộ ra cảm giác bất lực, dường như nhìn thấy một sinh vật nhỏ bé yếu ớt đang trôi nổi bập bềnh trên mặt biển.
Nửa đoạn sau nhịp trống dồn dập, các loại âm thanh được trộn lẫn với nhau, phía trước êm ả bao nhiêu thì phía sau lại sóng to gió lớn bấy nhiêu.
Sau khi nghe nửa đoạn sau bài hát này, ai cũng có thể nghe ra cảm xúc sụp đổ mạnh mẽ và mất khống chế trong bài hát.
Bài hát đi từ cực đoan này đến một cái cực đoan khác.
Càng khiến mọi người kinh ngạc là, bài hát khó thể hiện như vậy nhưng Thời Phi hoàn toàn có thể theo kịp mà không lỡ một nhịp nào.
Tuy nói hiện tại danh tiếng của Thời Phi không thấp, nhưng ở trong mắt công chúng, thành tựu ở phương diện âm nhạc, là hoàn toàn không thể sánh bằng Thẩm Thanh Nhiên.
Vốn cho rằng cùng lắm là miễn cưỡng theo kịp, nhưng xem ra lại có vẻ rất thành thạo.
Thực lực ca hát của cậu còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của mọi người, khi biểu diễn chung với Thẩm Thanh Nhiên trên sân khấu, khiến bài hát này được hiện ra một cách hoàn mỹ, hình thành cục diện ngang nhau, hai người bọn họ hoàn toàn là người sinh ra vì sân khấu.
Thậm chí một vài người học thanh nhạc từ nhỏ, có thể hơi hơi cảm giác được Thời Phi đang áp chế bản thân không cướp đi nổi bật của Thẩm Thanh Nhiên, chẳng lẽ năng lực sân khấu và ca hát của cậu còn mạnh hơn cả Thẩm Thanh Nhiên?
Người có suy nghĩ như này cũng chỉ chợt thoáng qua liền vứt bỏ, dù sao một bài hát như vậy rất khó so sánh, trước mắt Thời Phi còn chưa có tác phẩm tiêu biểu của riêng mình.
Đến khi bài hát kết thúc, lại quay trở về bình tĩnh, rồi lại khác với sự bình tĩnh ban đầu, đó là một loại giương cung mà không bắn, kết thúc buồn nhưng không ủy mị.
Đầu bài hát là trầm buồn, giữa bài là giải phóng, cuối bài lại trở về bình tĩnh cho đến khi kết thúc, hai người nhìn nhau cười, thực rõ ràng hai người hợp tác rất vui vẻ, hơn nữa cũng thoát ra khỏi nỗi buồn trong bài hát.
Mẹ ơi, đây là ánh mắt thần thánh gì vậy.
Ngoài việc thưởng thức vẻ đẹp của thần tượng nhà mình ra, mọi người lại bắt đầu trộm gặp CP của hai người.
Thời Phi cũng là một người có sắc đẹp thuộc hàng đỉnh cao, hai người đẹp trai ghép lại với nhau, luôn sẽ khiến người liên tưởng ra rất nhiều bong bóng màu hồng và đội hình xe 18+.
Bài hát thứ ba là một bài hát ballad, vô cùng nhẹ nhàng.
Ca khúc nhẹ nhàng khiến những fan CP vừa mới hình thành gặm tối tăm mặt mũi.
Đối với fan CP mà nói, liếc nhau tức là mang thai.
Thời Phi chỉ hát giúp 3 bài, khi cậu chuẩn bị xuống sân khấu, Thanh mai bên dưới còn thực luyến tiếc, hô to muốn bọn họ lại song ca một bài nữa.
Thẩm Thanh Nhiên giải vây: "Các bạn đây là định trèo tường ngay trước mặt tôi sao?"
Fan ở hàng ghế đầu hô to: "Không có không có, ai dám trèo tường đánh gãy chân."
Thẩm Thanh Nhiên một mình hát những bài tiếp theo, thời gian 2 tiếng rưỡi liền trôi qua, có người thưởng thức những bài hát mỹ diệu của thần tượng, có người đắm chìm trong vẻ đẹp của thần tượng, toàn bộ hành trình đều xem mặt.
Cũng có người trong buổi biểu diễn này, có phương hướng gặm CP mới.
Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người đều lần lượt rời đi, nhân viên công tác sẽ đến thu hồi đèn tiếp ứng và banner cổ vũ đã phát cho mọi người.
Khi đi xuống cầu thang để ra ngoài, Trương Hiểu Mai lại gặp Trương Kỳ, cũng không biết người nọ cao hứng cái gì, vẻ mặt đắc ý, nếu cho cô một cái đuôi chim công, lúc này chắc chắn sẽ xòe ra.
Nhìn vào việc vừa xem xong buổi biểu diễn của Thẩm Thanh Nhiên tâm trạng rất tốt, Trương Hiểu Mai muốn phớt lờ cô ta, không để ý tới đứa con gái điên này.
Nhưng cô nghĩ như vậy, người khác lại không nhất định sẽ nghĩ như vậy.
Trương Kỳ chặn lối đi và nói: "Trương Hiểu Mai, sao mày còn ở đây?"
Lối đi vốn hẹp, nhiều nhất chỉ có thể cho hai người đi qua, hơn nữa Trương Kỳ còn cố ý chặn đường, không chỉ chặn lại Trương Hiểu Mai, người ở phía sau cô cũng bị chặn theo.
Trương Hiểu Mai mặt đầy mất kiên nhẫn nói: "Chó ngoan không cản đường, cút sang một bên cho tao."
Trương Kỳ nghịch nghịch lọn tóc của mình nói: "Một đứa con gái, cả ngày đều treo lời thô tục bên miệng, giống như đàn ông."
"Còn mày một người bình thường cả ngày nói chuyện giống như đứa thiểu năng trí tuệ."
Trương Hiểu Mai không khách khí mắng lại, thấy Trương Kỳ còn muốn dây dưa với cô, trực tiếp đẩy người ra, nói: "Phắn đi, đừng cản đường tao."
Trương Kỳ bị đẩy ngã lên cái ghế bên cạnh, cô ta lần này lại không tức giận, ngược lại liền ngồi luôn xuống ghế nói: "Thời Phi không nói cho mày việc cậu ta làm ca sĩ khách mời trong buổi biểu diễn của anh Thanh Nhiên đúng không, cho nên mày mới buồn bực như vậy, mày có bản lĩnh tìm cậu ta mà xì hơi, trút giận lên người tao thì có bản lĩnh gì."
"Suốt ngày khoe khoang mình có một bạn học là minh tinh, kết quả có ích gì, cũng chỉ có mày coi người ta là bạn thôi, người ta cũng không nhất định là nghĩ như vậy. Nếu không sao một tấm ảnh ký tên mày cũng không kiếm được chứ." Trương Kỳ lại vuốt vuốt tóc mình nói: "Tao khuyên mày ngày thường nên trang điểm một chút đi, đã xấu thì đi đâu cũng không nổi tiếng được."
"Với khuôn mặt của mày, cho dù có dùng đồ trang điểm tốt đến mấy đắp lên mặt thì cũng lãng phí thôi, cả ngày nói lảm nhảm hỏng cả mồm. Tâm trạng tao hôm này rất tốt không muốn đánh mày, mày cứ khăng khăng thiếu đánh như vậy thì tao cũng không ngại phá lệ đâu." Trương Hiểu Mai sắn ống tay áo sơ mi của mình lên nói: "Nào, mày trực tiếp nói cho tao, mày là muốn tao nắm tóc mày, hay là xé váy mày?"
Trương Kỳ từ nhỏ đã thích gây chuyện với Trương Hiểu Mai, cố tình Trương Hiểu Mai từ nhỏ đã rất đầu gấu, nên đánh liền đánh, quan tâm mặt mũi họ hàng làm gì.
Lúc muốn đánh người cũng không khách khí trước mặt trưởng bối, nhưng gần dây Trương Kỳ phát hiện một tình huống.
Đó chính là ở hiện trường buổi biểu diễn, mặc kệ mình có khiêu khích cỡ nào, Trương Hiểu Mai đều sẽ chịu đựng.
Trương Kỳ sờ sờ móng tay mới vừa làm hôm nay của mình, đầy khinh thường nói: "Nơi này còn là địa điểm tổ chức buổi biểu diễn của anh Thanh Nhiên, bên ngoài có một đống phóng viên đang ngồi canh, chỉ cần mày không sợ ảnh hưởng tới danh dự của anh Thanh Nhiên thì mày cứ đánh đi."
Quả nhiên sau khi nói xong lời này, Trương Hiểu Mai vốn đang thịnh nộ dần dần bình tĩnh lại.
Hai tay Trương Hiểu Mai tức đến muốn nắm tóc người này, con điên này từ nhỏ đã luôn chống đối với cô, sau khi lớn lên thấy cô thần tượng anh Thanh Nhiên, không hiểu sao cũng nói thích Thanh Nhiên.
Cả ngày làm mấy trò của fan cuồng, loại người này sao ông trời không giáng một tia sét đánh chết cô ta chứ.
"Nào, đánh ở đây này, chỗ này nhiều máu này." Trương Kỳ còn rất khiêu khích húc húc đầu mình về phía trước, chắc mẩm Trương Hiểu Mai không dám đánh cô ta, hết sức đổ thêm dầu vào lửa: "Không dám đánh đúng không? Mày cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi."
Các fan khác ở bên cạnh không nhìn nổi, cả đám lên tiếng trách: "Trương Kỳ, mày đừng có quá đáng."
Trương Kỳ nói: "Được, chúng mày đều là Thanh mai, mình tao là fan cuồng là được rồi. Đều theo đuổi thần tượng, còn phân chia cao thấp làm gì, chúng mày mỗi ngày đều ở sau lưng chống lại đám anti, bình chọn, mua đại ngôn giúp anh ấy có ích gì, anh Thanh Nhiên biết đến chúng mày sao? Còn không bằng như tao đi theo hành trình có thể nhìn anh ấy thêm vài lần."
Trương Kỳ không hề cố kỵ, đừng nói Trương Hiểu Mai muốn đánh người, ngay cả những chị em trong hội hậu viện với Trương Hiểu Mai cũng muốn đánh người.
"Nói lời vô liêm sỉ một cách thoải mái tao nhã như vậy, tôi cũng là lần đầu mới gặp." Một giọng nói vang lên phía sau bọn họ.
Mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy Thời Phi đã đứng ở đó không biết từ lúc nào, lực chú ý của mọi người đều bị màn tranh chấp lúc trước kéo đi, căn bản không chú ý tới Thời Phi tới đây lúc nào.
Thời Phi vẫn còn mặc bộ quần áo biểu diễn trên sân khấu, đứng cách đó không xa từng câu từng chữ nói: "Không phải cậu ấy không dám đánh người, loại người như cô, không đáng vì cô mà phạm pháp."
Bên cạnh Thời Phi còn có cả Thẩm Thanh Nhiên.
"A a a a a a a a a a anh."
Những fan còn chưa rời đi hưng phấn che mặt thét chói tai, ngay cả Trương Hiểu Mai vừa rồi còn hung hãn thiếu chút nữa muốn đánh người cũng thay đổi sắc mặt trong một giây, biến thành một cô gái thẹn thùng mặt đỏ bừng khẩn trương.
Giọng của anh cực kỳ êm tai, róc rách trong trẻo giống như nước suối, lại dịu dàng như khí chất của anh.
Vừa mở miệng bên dưới dã thét chói tai, Thẩm Thanh Nhiên chỉ giao lưu với mọi người một chút, không lâu sau liền thấy Thời Phi cõng một cây đàn ghi ta cổ điển trên lưng quay lại.
Còn thuận tiện lấy cho Thẩm Thanh Nhiên một chai nước, quan tâm nói: "Uống nước đi."
Thẩm Thanh Nhiên tiếp nhận, trên mặt có chút mồ hôi, khóe miệng hơi mang theo ý cười, cầm lấy chai nước mở nắp ra uống.
Chất lỏng mát lạnh theo khoang miệng xuống yết hầu rồi xuống dạ dày, nhìn hầu kết lên xuống của anh, mấy cô gái theo đuổi idol bên dưới lại điên cuồng hò hét.
Cả đám giống như ngoài hét ra thì không nói được gì.
Uống non nửa chai nước, Thẩm Thanh Nhiên bỏ chai nước ra, rất nhanh liền có nhân viên công tác chạy lên sân khấu cầm chai nước đi.
"Anh trai uống nước quá đẹp trai, hầu kết kia ngon quá."
"Cậu quan tâm đường cong cổ làm gì, cậu phải quan tâm tới cái bình nước kia kìa, tôi hiện tại chỉ muốn làm ngụm nước trong miệng anh ấy thôi."
"Anh ơi, anh ném nửa chai nước nước còn lại xuống đây đi, bọn em uống giúp anh a a a a a a."
Tiếng hò hét bên dưới liên tục vang lên, con gái theo đuổi idol ngày nay đều rất điên cuồng, đủ kiểu lời tán tỉnh đều có thể nói ra.
Thẩm Thanh Nhiên cười ra tiếng, khóe miệng hơi nhếch, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Giơ ngón tay đặt lên môi ra hiệu im lặng, hiện trường vốn đang tràn ngập tiếng hò hét lập tức trở nên yên tĩnh, Thẩm Thanh Nhiên cầm micro nói: "Mọi người ngoan, yên lặng một chút được không?"
Một từ 'ngoan' quá mềm quá đáng yêu, khiến hiện trường buổi biểu diễn vừa yên tĩnh lại, lại lập tức trở nên dậy sóng.
"Anh ơi, anh đừng quyến rũ bọn em? Sức chống cự của bọn em rất kém."
"Chồng ơi, anh nói chuyện thì cứ nói, sao còn tán tỉnh như vậy."
"OMG, tôi cần bình oxi, ai tới ấn huyệt nhân trung giúp tôi với."
"Được được được, chồng bảo bọn em yên tĩnh, bọn em bảo đảm không nói lời nào."
Thẩm Thanh Nhiên bất đắc dĩ, lại lần nữa ra một dấu im lặng, nói: "Các bạn cứ kêu to như vậy, tôi không thể hát được rồi."
"Không sao, bọn em có thể đứng nhìn anh như này hai tiếng cũng được." Có một chị em lớn tiếng nói.
Thẩm Thanh Nhiên cười, nhất tiếu khuynh thành tái tiếu khuynh quốc.
Thời Phi cầm lấy micro đứng bên cạnh Thẩm Thanh Nhiên, nói đùa: "Tôi cảm thấy mình cũng không kém, các bạn chỉ nhìn một mình anh ấy suốt hai tiếng đồng hồ thôi à?"
Thời Phi còn nhéo nhéo mặt mình, nói: "Chẳng lẽ gương mặt này đã không còn lực hấp dẫn nữa sao? Nếu thật là vậy, để các bạn dời ánh mắt lên người tôi, tôi chỉ có thể lấy cái túi giấy chùm lên mặt Thẩm Thanh Nhiên thôi."
Hiện trường lại một trận tiếng hò reo sung sướng, nhẹ nhàng vui đùa qua đi, rất nhanh liền tới bài hát thứ hai.
Thời Phi và Thẩm Thanh Nhiên chuẩn bị song ca bài hát thứ hai, Thời Phi đã đeo cây đàn ghi ta cổ điển lên cổ.
Một cây đàn piano xuất hiện ở thang máy bên cạnh.
Rất nhiều Thanh mai kích động, trình độ piano của Thẩm Thanh Nhiên, Thanh mai lâu năm đều biết, nói là trình độ cấp 10 cũng không ngoa.
Đoạn dạo đầu êm dịu vang lên, các Thanh mai rất nhanh liền nghe ra đây là một bài hát kinh điển của Thẩm Thanh Nhiên《 Con kiến 》.
Tiếng ghi ta cổ điển và tiếng đàn piano của Thẩm Thanh Nhiên lồng ghép hoàn mỹ với nhau trong khúc dạo đầu.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, đối với fan của Thời Phi mà nói, rất nhiều người chỉ biết Thời Phi có rất nhiều tài nghệ, đàn ghi ta là một trong nhưng tài nghệ của cậu, nhưng lại không biết mạnh tới mức nào.
Dù sao từ sau khi nổi tiếng, cũng chưa từng thấy cậu biểu diễn đàn ghi ta ở trước mặt công chúng.
Bài hát này chỉ cần trình độ ghi ta kém một chút thôi, rất dễ biến thành hiện trường tai nạn xe cộ.
Lúc này tất cả các Thanh mai đều nhìn thấy, những ngón tay của cậu dường như đang nhảy múa uyển chuyển trên cây đàn ghi ta, rất nhiều fan là cỏ đầu tường bắt đầu muốn đồng thời trở thành fan của Thời Phi.
Thời Phi và Thẩm Thanh Nhiên hợp tác vô cùng ăn ý, đánh đàn và hát với nhau hòa hợp tới mức không thể giải thích được.
Ánh đèn sân khấu chiếu lên hai người bọn họ, khiến cho ngũ quan của bọn họ trở nên mờ ảo không hiện thực, dường như những gì mà mọi người nhìn thấy đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước vậy.
Các bài hát của Thẩm Thanh Nhiên có phong cách đa dạng, nội hàm sâu sắc, rất nhiều bài hát người khác rất khó cover.
Sự tương phản của nửa đầu và nửa sau bài hát《Con kiến 》rất lớn, phong cách âm nhạc là đàn piano cổ điển và psychedelic rock.
Khúc nhạc dạo đầu linh hoạt kỳ ảo, Thẩm Thanh Nhiên vừa đàn piano vừa hát, trong giọng hát lộ ra cảm giác bất lực, dường như nhìn thấy một sinh vật nhỏ bé yếu ớt đang trôi nổi bập bềnh trên mặt biển.
Nửa đoạn sau nhịp trống dồn dập, các loại âm thanh được trộn lẫn với nhau, phía trước êm ả bao nhiêu thì phía sau lại sóng to gió lớn bấy nhiêu.
Sau khi nghe nửa đoạn sau bài hát này, ai cũng có thể nghe ra cảm xúc sụp đổ mạnh mẽ và mất khống chế trong bài hát.
Bài hát đi từ cực đoan này đến một cái cực đoan khác.
Càng khiến mọi người kinh ngạc là, bài hát khó thể hiện như vậy nhưng Thời Phi hoàn toàn có thể theo kịp mà không lỡ một nhịp nào.
Tuy nói hiện tại danh tiếng của Thời Phi không thấp, nhưng ở trong mắt công chúng, thành tựu ở phương diện âm nhạc, là hoàn toàn không thể sánh bằng Thẩm Thanh Nhiên.
Vốn cho rằng cùng lắm là miễn cưỡng theo kịp, nhưng xem ra lại có vẻ rất thành thạo.
Thực lực ca hát của cậu còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của mọi người, khi biểu diễn chung với Thẩm Thanh Nhiên trên sân khấu, khiến bài hát này được hiện ra một cách hoàn mỹ, hình thành cục diện ngang nhau, hai người bọn họ hoàn toàn là người sinh ra vì sân khấu.
Thậm chí một vài người học thanh nhạc từ nhỏ, có thể hơi hơi cảm giác được Thời Phi đang áp chế bản thân không cướp đi nổi bật của Thẩm Thanh Nhiên, chẳng lẽ năng lực sân khấu và ca hát của cậu còn mạnh hơn cả Thẩm Thanh Nhiên?
Người có suy nghĩ như này cũng chỉ chợt thoáng qua liền vứt bỏ, dù sao một bài hát như vậy rất khó so sánh, trước mắt Thời Phi còn chưa có tác phẩm tiêu biểu của riêng mình.
Đến khi bài hát kết thúc, lại quay trở về bình tĩnh, rồi lại khác với sự bình tĩnh ban đầu, đó là một loại giương cung mà không bắn, kết thúc buồn nhưng không ủy mị.
Đầu bài hát là trầm buồn, giữa bài là giải phóng, cuối bài lại trở về bình tĩnh cho đến khi kết thúc, hai người nhìn nhau cười, thực rõ ràng hai người hợp tác rất vui vẻ, hơn nữa cũng thoát ra khỏi nỗi buồn trong bài hát.
Mẹ ơi, đây là ánh mắt thần thánh gì vậy.
Ngoài việc thưởng thức vẻ đẹp của thần tượng nhà mình ra, mọi người lại bắt đầu trộm gặp CP của hai người.
Thời Phi cũng là một người có sắc đẹp thuộc hàng đỉnh cao, hai người đẹp trai ghép lại với nhau, luôn sẽ khiến người liên tưởng ra rất nhiều bong bóng màu hồng và đội hình xe 18+.
Bài hát thứ ba là một bài hát ballad, vô cùng nhẹ nhàng.
Ca khúc nhẹ nhàng khiến những fan CP vừa mới hình thành gặm tối tăm mặt mũi.
Đối với fan CP mà nói, liếc nhau tức là mang thai.
Thời Phi chỉ hát giúp 3 bài, khi cậu chuẩn bị xuống sân khấu, Thanh mai bên dưới còn thực luyến tiếc, hô to muốn bọn họ lại song ca một bài nữa.
Thẩm Thanh Nhiên giải vây: "Các bạn đây là định trèo tường ngay trước mặt tôi sao?"
Fan ở hàng ghế đầu hô to: "Không có không có, ai dám trèo tường đánh gãy chân."
Thẩm Thanh Nhiên một mình hát những bài tiếp theo, thời gian 2 tiếng rưỡi liền trôi qua, có người thưởng thức những bài hát mỹ diệu của thần tượng, có người đắm chìm trong vẻ đẹp của thần tượng, toàn bộ hành trình đều xem mặt.
Cũng có người trong buổi biểu diễn này, có phương hướng gặm CP mới.
Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người đều lần lượt rời đi, nhân viên công tác sẽ đến thu hồi đèn tiếp ứng và banner cổ vũ đã phát cho mọi người.
Khi đi xuống cầu thang để ra ngoài, Trương Hiểu Mai lại gặp Trương Kỳ, cũng không biết người nọ cao hứng cái gì, vẻ mặt đắc ý, nếu cho cô một cái đuôi chim công, lúc này chắc chắn sẽ xòe ra.
Nhìn vào việc vừa xem xong buổi biểu diễn của Thẩm Thanh Nhiên tâm trạng rất tốt, Trương Hiểu Mai muốn phớt lờ cô ta, không để ý tới đứa con gái điên này.
Nhưng cô nghĩ như vậy, người khác lại không nhất định sẽ nghĩ như vậy.
Trương Kỳ chặn lối đi và nói: "Trương Hiểu Mai, sao mày còn ở đây?"
Lối đi vốn hẹp, nhiều nhất chỉ có thể cho hai người đi qua, hơn nữa Trương Kỳ còn cố ý chặn đường, không chỉ chặn lại Trương Hiểu Mai, người ở phía sau cô cũng bị chặn theo.
Trương Hiểu Mai mặt đầy mất kiên nhẫn nói: "Chó ngoan không cản đường, cút sang một bên cho tao."
Trương Kỳ nghịch nghịch lọn tóc của mình nói: "Một đứa con gái, cả ngày đều treo lời thô tục bên miệng, giống như đàn ông."
"Còn mày một người bình thường cả ngày nói chuyện giống như đứa thiểu năng trí tuệ."
Trương Hiểu Mai không khách khí mắng lại, thấy Trương Kỳ còn muốn dây dưa với cô, trực tiếp đẩy người ra, nói: "Phắn đi, đừng cản đường tao."
Trương Kỳ bị đẩy ngã lên cái ghế bên cạnh, cô ta lần này lại không tức giận, ngược lại liền ngồi luôn xuống ghế nói: "Thời Phi không nói cho mày việc cậu ta làm ca sĩ khách mời trong buổi biểu diễn của anh Thanh Nhiên đúng không, cho nên mày mới buồn bực như vậy, mày có bản lĩnh tìm cậu ta mà xì hơi, trút giận lên người tao thì có bản lĩnh gì."
"Suốt ngày khoe khoang mình có một bạn học là minh tinh, kết quả có ích gì, cũng chỉ có mày coi người ta là bạn thôi, người ta cũng không nhất định là nghĩ như vậy. Nếu không sao một tấm ảnh ký tên mày cũng không kiếm được chứ." Trương Kỳ lại vuốt vuốt tóc mình nói: "Tao khuyên mày ngày thường nên trang điểm một chút đi, đã xấu thì đi đâu cũng không nổi tiếng được."
"Với khuôn mặt của mày, cho dù có dùng đồ trang điểm tốt đến mấy đắp lên mặt thì cũng lãng phí thôi, cả ngày nói lảm nhảm hỏng cả mồm. Tâm trạng tao hôm này rất tốt không muốn đánh mày, mày cứ khăng khăng thiếu đánh như vậy thì tao cũng không ngại phá lệ đâu." Trương Hiểu Mai sắn ống tay áo sơ mi của mình lên nói: "Nào, mày trực tiếp nói cho tao, mày là muốn tao nắm tóc mày, hay là xé váy mày?"
Trương Kỳ từ nhỏ đã thích gây chuyện với Trương Hiểu Mai, cố tình Trương Hiểu Mai từ nhỏ đã rất đầu gấu, nên đánh liền đánh, quan tâm mặt mũi họ hàng làm gì.
Lúc muốn đánh người cũng không khách khí trước mặt trưởng bối, nhưng gần dây Trương Kỳ phát hiện một tình huống.
Đó chính là ở hiện trường buổi biểu diễn, mặc kệ mình có khiêu khích cỡ nào, Trương Hiểu Mai đều sẽ chịu đựng.
Trương Kỳ sờ sờ móng tay mới vừa làm hôm nay của mình, đầy khinh thường nói: "Nơi này còn là địa điểm tổ chức buổi biểu diễn của anh Thanh Nhiên, bên ngoài có một đống phóng viên đang ngồi canh, chỉ cần mày không sợ ảnh hưởng tới danh dự của anh Thanh Nhiên thì mày cứ đánh đi."
Quả nhiên sau khi nói xong lời này, Trương Hiểu Mai vốn đang thịnh nộ dần dần bình tĩnh lại.
Hai tay Trương Hiểu Mai tức đến muốn nắm tóc người này, con điên này từ nhỏ đã luôn chống đối với cô, sau khi lớn lên thấy cô thần tượng anh Thanh Nhiên, không hiểu sao cũng nói thích Thanh Nhiên.
Cả ngày làm mấy trò của fan cuồng, loại người này sao ông trời không giáng một tia sét đánh chết cô ta chứ.
"Nào, đánh ở đây này, chỗ này nhiều máu này." Trương Kỳ còn rất khiêu khích húc húc đầu mình về phía trước, chắc mẩm Trương Hiểu Mai không dám đánh cô ta, hết sức đổ thêm dầu vào lửa: "Không dám đánh đúng không? Mày cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi."
Các fan khác ở bên cạnh không nhìn nổi, cả đám lên tiếng trách: "Trương Kỳ, mày đừng có quá đáng."
Trương Kỳ nói: "Được, chúng mày đều là Thanh mai, mình tao là fan cuồng là được rồi. Đều theo đuổi thần tượng, còn phân chia cao thấp làm gì, chúng mày mỗi ngày đều ở sau lưng chống lại đám anti, bình chọn, mua đại ngôn giúp anh ấy có ích gì, anh Thanh Nhiên biết đến chúng mày sao? Còn không bằng như tao đi theo hành trình có thể nhìn anh ấy thêm vài lần."
Trương Kỳ không hề cố kỵ, đừng nói Trương Hiểu Mai muốn đánh người, ngay cả những chị em trong hội hậu viện với Trương Hiểu Mai cũng muốn đánh người.
"Nói lời vô liêm sỉ một cách thoải mái tao nhã như vậy, tôi cũng là lần đầu mới gặp." Một giọng nói vang lên phía sau bọn họ.
Mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy Thời Phi đã đứng ở đó không biết từ lúc nào, lực chú ý của mọi người đều bị màn tranh chấp lúc trước kéo đi, căn bản không chú ý tới Thời Phi tới đây lúc nào.
Thời Phi vẫn còn mặc bộ quần áo biểu diễn trên sân khấu, đứng cách đó không xa từng câu từng chữ nói: "Không phải cậu ấy không dám đánh người, loại người như cô, không đáng vì cô mà phạm pháp."
Bên cạnh Thời Phi còn có cả Thẩm Thanh Nhiên.
"A a a a a a a a a a anh."
Những fan còn chưa rời đi hưng phấn che mặt thét chói tai, ngay cả Trương Hiểu Mai vừa rồi còn hung hãn thiếu chút nữa muốn đánh người cũng thay đổi sắc mặt trong một giây, biến thành một cô gái thẹn thùng mặt đỏ bừng khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.