Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi
Chương 78
Mặc Ngôn Mộc
07/07/2023
Thời Phi khép cây quạt màu đen lại, đi tới gõ nhẹ một cái lên đầu Giang
Dục, nói: "Anh cũng đừng nghĩ nhiều, làm lại lần nữa cũng không kịp thời gian đâu."
Giang Dục cười nói: "Vậy hay là hai chúng ta đổi cho nhau."
Thời Phi: "Hán phục dựa vào dáng của từng người làm, anh không mặc vừa."
Giang Dục: "Không đâu, tôi cảm thấy dáng người hai ta không khác mấy, chắc chắn thích hợp."
Thời Phi lại vung cây quạt lên, khóe mắt híp lại: "Đừng nghịch, thời gian không kịp rồi."
Nhìn vẻ mặt không vui của Giang Dục, Thời Phi vươn tay sờ sờ đầu y nói: "Cùng lắm thì chờ sau khi kết thúc, tôi lại đưa cho anh."
"Được." Giang Dục lập tức mặt mày hớn hở.
Cố Việt Trạch đứng bên cạnh nhìn hai người đối đáp tự nhiên, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Kỳ thực cảm giác kỳ lạ này Lý Hồng cũng thấy, Giang Dục lúc trước là huấn luyện viên của Thời Phi, theo lý cho dù hiện tại không phải quan hệ huấn luyện viên và tuyển thủ, thì Thời Phi cũng nên tràn ngập tôn kính với Giang Dục mới phải.
Nhưng từ lúc bắt đầu ghi hình chương trình này, Thời Phi đã không có loại cảm giác tôn kính này, ngược lại tự nhiên giống như bạn bè ở chung, lần trước ghi hình ở câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng còn chưa rõ ràng như vậy.
Lúc này đại khái là lăn lộn lâu rồi, hai người thoải mái hơn nhiều, giống như vừa rồi Giang Dục rõ ràng có chút làm nũng với Thời Phi, mấu chốt là Thời Phi rất tự nhiên tiếp nhận, giống như thói quen ở chung ngày thường vậy.
Nhìn hai người vui sướng ở chung, Cố Việt Trạch hiếm khi mở miệng thúc giục: "Xuất phát đi."
Vẫn là câu nói ngắn gọn.
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài, Điền Tư Hàm hai người một đen một trắng phía trước, ngôi sao trong mắt bling bling.
Thật đẹp mắt, nhìn bóng dáng đã là một hình ảnh cực đẹp, chỉ nhìn mỗi bóng lưng này thôi trong đầu cô đã bổ não ra 10 nghìn chữ văn 'đồi tờ rụy'.
......
Hỉ Viên cách hẻm Hán phục Thập Bát khoảng 2 dặm, cảnh sát bên trong trước mặt là sông sau lưng là núi, thấp thoáng bóng cổ thụ, lưng tựa núi Cẩm Bình, bên phải là sông Hưng Giang, là một khu vườn Giang Nam tuyệt vời.
Khu vườn được vây quanh bởi núi và sông, hành lang gấp khúc uốn lượn, cảnh đổi theo từng bước chân, đi vào nơi này có thể chân chính hưởng thụ vẻ đẹp của thiên nhiên cùng niềm vui của sông núi.
Lại có một quy định vô cùng kỳ lạ, người đi vào khu vườn này cần phải mặc Hán phục, nếu không không được vào.
Bởi vậy nơi này được rất nhiều người yêu thích Hán phục chọn làm nơi tụ hội.
Người tới đây đều có cùng một sở thích, bởi vậy mọi người đều có thêm đề tài để tán gẫu.
Để phối hợp với quy định cảnh khu, nhân viên công tác của chương trình cũng mặc hết thành Hán phục. Nhưng để tiện làm việc, mọi người đều mặc kiểu màu nâu xám giống như của Giang Dục.
Giang Dục lại càng cảm thấy mình chọn sai kiểu dáng, mọi người còn ồn ào y nên đi khiêng máy quay.
Giang Dục kiêu ngạo hếch cằm nói: "Cho dù tôi đi làm VJ, vậy chắc chắn tôi cũng là VJ đẹp trai nhất xóm."
Bởi vì thân phận minh tinh của bọn họ, rất nhiều người nhìn thấy đều kích động đi theo, cầm di động chụp ảnh.
Thậm chí có người kích động muốn tiến lên xin chữ ký, mọi người đều mỉm cười từ chối.
Khi tới đình hóng gió, chương trình giao cho bọn họ thẻ nhiệm vụ cho chuyến đi tới Hỉ viên lần này.
Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ lần này là tuyên truyền văn hóa về Hán phục, trước đó bọn họ cũng từng học tri thức về Hán phục, cũng tương đương với kiểm tra ngày hôm qua bọn họ nhớ được nhiều hay ít.
Hai là tuyên truyền về Hán phục cần mở Douyin livestream, xem ai là người có nhân khí cao nhất, vậy sẽ được một món quà bí ẩn, còn có thể chỉ định một khách mời làm một việc gì đó, đối phương không được từ chối.
Rất nhanh có người nhận ra lỗ hổng trong trò chơi này, hỏi: "Vậy chúng tôi có thể liên minh với nhau không? Ví dụ hai người một tổ."
Những người có mặt ở đây ngoài Cố Việt Trạch chỉ có mặt mà không có nhiều danh tiếng ra, những người khác đều có nhân khí cơ sở rất cao.
Ngụy Vĩ Đống nói có thể, nhưng nhiều nhất chỉ được hai người, nếu không mọi người liên minh với nhau hết, thì trò chơi không còn ý nghĩa nữa.
Dư Văn Văn cao hứng nhìn Lý Hồng nói: "Chị Lý Hồng, em với chị một tổ, em có thể làm nha hoàn cho chị."
Lý Hồng điểm nhẹ một cái lên cằm Dư Văn Văn nói: "Nha hoàn xinh đẹp như vậy, chị đương nhiên là cầu mà không được."
Bên kia Giang Dục lập tức nghĩ tới muốn cùng một tổ với Thời Phi: "Thời Phi, tôi muốn cùng tổ với cậu."
Không đợi Thời Phi trả lời, Cố Việt Trạch đã lạnh giọng từ chối: "Không được."
Giang Dục: "Vì sao lại không được, tôi cũng không muốn cùng một tổ với anh mà? Anh phản đối cái gì."
Cố Việt Trạch đi tới cạnh Thời Phi nói: "Bởi vì tôi muốn cùng một tổ với cậu ấy."
Giang Dục: "Anh muốn cùng một tổ với cậu ấy, Thời Phi nhất định phải đồng ý sao? Dựa vào đâu, có bản lĩnh chúng ta cạnh tranh công bằng."
Cố Việt Trạch nói: "Được."
Trên mặt Giang Dục lộ ra nụ cười đắc ý, nhanh chóng ra câu hỏi: "Tiểu Minh mượn ba 500 tệ, mượn mẹ 500 tệ, cậu ta tiêu hết 970 tệ, sau đó còn 30 tệ, trả cho ba 10 tệ, trả cho mẹ 10 tệ, mình giữ 10 tệ, như vậy cậu ta chỉ nợ ba 490 tệ, nợ mẹ 490 tệ, như vậy 490 + 490 +10 tệ trong tay Tiểu Minh là 990 tệ, hỏi 10 tệ còn lại biến đi đâu?"
Khi Thời Phi nghe thấy câu hỏi này, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười như có như không, câu hỏi này là hai năm trước cậu hỏi Giang Dục.
Đây là một câu hỏi rất đơn giản, đánh tráo khái niệm một cách bí mật, tuy đơn giản nhưng lại dễ khiến người lạc lối, cho nên mới nói là đánh tráo khái niệm bí mật.
Trên mặt Giang Dục hiện lên nụ cười đắc ý, cũng không tin hắn có thể trả lời được. Lúc trước y làm ba ngày ba đêm cũng không ra kết quả, sau đó sư phụ chủ động giảng giải mấu chốt trong đó mới hiểu ra.
Mặt Cố Việt Trạch lộ ra biểu tình rất là kỳ quái, Giang Dục nhìn thấy hắn như vậy, còn tưởng hắn không trả lời được, càng thêm đắc ý tươi cười: "Có phải không tính ra đúng không? Không sao, không tính ra anh liền trực tiếp nhận thua đi."
Cố Việt Trạch nói: "Cậu tốt nghiệp tiểu học chưa?" Ánh mắt kia trần trụi tỏ vẻ 'sao lại có thể hỏi vấn đều ngâu si như thế này?'
Giang Dục: "Ánh mắt anh đây là có ý gì vậy? Anh cũng không tính ra đáp án đúng không?"
Cố Việt Trạch đáp lại nói: "Vì sao lại cộng số tiền còn nợ với số dư tiêu dùng? Số tiền nợ mỗi người 490 tệ thì phải cộng với 20 tệ đã trả trước đó mới đúng."
Giang Dục: "......" Hắn nhanh như vậy đã nghĩ ra nguyên lý bên trong? Không thể nào, mình phải suy nghĩ ba ngày ba đêm đấy. Y còn từng lấy câu hỏi này làm khó vô số người, không có người nào nghĩ ra mấu chốt bên trong nhanh như hắn.
Cố Việt Trạch không quan tâm vẻ mặt ngơ ngác của Giang Dục, nói: "Đến lượt tôi. Câu hỏi là: 36 người muốn qua một cái sông, chỉ có một cái thuyền, mỗi lần chỉ có thể ngồi 6 người, xin hỏi mất bao nhiêu lần để toàn bộ người qua sông?"
Giang Dục dựng lỗ tai thực nghiêm túc nghe câu hỏi, rất sợ bỏ sót điều gì, chờ tới khi Cố Việt Trạch hỏi xong, lập tức hưng phấn nói: "Anh coi thường ai vậy? Câu hỏi đơn giản như vậy, 36 chia 6 tương đương là 6 lần."
Thời Phi lắc lắc đầu, quả nhiên cái tên này học toán vĩnh viễn là giáo viên thể dục dạy.
Cố Việt Trạch cũng nói thẳng một câu: "Cậu thua."
Sau đó liền lôi kéo Thời Phi đi ra chỗ khác.
Giang Dục không phục: "Thua ở đâu, 36 chia 6 sai chỗ nào? Cố Việt Trạch, anh nói rõ ràng cho tôi."
Anh trai quay phim cũng không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở: "Thầy Giang, đừng gọi nữa." Nhiều người như vậy, chừa chút mặt mũi cho mình đi.
Bên cạnh có vài fan của y cũng không nhịn được nhắc nhở: "Giang ca, đừng gọi nữa, còn kêu nữa thì cả thế giới đều biết anh học dốt toán đấy."
Giang Dục: "......" Cho nên rốt cục y sai ở đâu?
Giang Dục cười nói: "Vậy hay là hai chúng ta đổi cho nhau."
Thời Phi: "Hán phục dựa vào dáng của từng người làm, anh không mặc vừa."
Giang Dục: "Không đâu, tôi cảm thấy dáng người hai ta không khác mấy, chắc chắn thích hợp."
Thời Phi lại vung cây quạt lên, khóe mắt híp lại: "Đừng nghịch, thời gian không kịp rồi."
Nhìn vẻ mặt không vui của Giang Dục, Thời Phi vươn tay sờ sờ đầu y nói: "Cùng lắm thì chờ sau khi kết thúc, tôi lại đưa cho anh."
"Được." Giang Dục lập tức mặt mày hớn hở.
Cố Việt Trạch đứng bên cạnh nhìn hai người đối đáp tự nhiên, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Kỳ thực cảm giác kỳ lạ này Lý Hồng cũng thấy, Giang Dục lúc trước là huấn luyện viên của Thời Phi, theo lý cho dù hiện tại không phải quan hệ huấn luyện viên và tuyển thủ, thì Thời Phi cũng nên tràn ngập tôn kính với Giang Dục mới phải.
Nhưng từ lúc bắt đầu ghi hình chương trình này, Thời Phi đã không có loại cảm giác tôn kính này, ngược lại tự nhiên giống như bạn bè ở chung, lần trước ghi hình ở câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng còn chưa rõ ràng như vậy.
Lúc này đại khái là lăn lộn lâu rồi, hai người thoải mái hơn nhiều, giống như vừa rồi Giang Dục rõ ràng có chút làm nũng với Thời Phi, mấu chốt là Thời Phi rất tự nhiên tiếp nhận, giống như thói quen ở chung ngày thường vậy.
Nhìn hai người vui sướng ở chung, Cố Việt Trạch hiếm khi mở miệng thúc giục: "Xuất phát đi."
Vẫn là câu nói ngắn gọn.
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài, Điền Tư Hàm hai người một đen một trắng phía trước, ngôi sao trong mắt bling bling.
Thật đẹp mắt, nhìn bóng dáng đã là một hình ảnh cực đẹp, chỉ nhìn mỗi bóng lưng này thôi trong đầu cô đã bổ não ra 10 nghìn chữ văn 'đồi tờ rụy'.
......
Hỉ Viên cách hẻm Hán phục Thập Bát khoảng 2 dặm, cảnh sát bên trong trước mặt là sông sau lưng là núi, thấp thoáng bóng cổ thụ, lưng tựa núi Cẩm Bình, bên phải là sông Hưng Giang, là một khu vườn Giang Nam tuyệt vời.
Khu vườn được vây quanh bởi núi và sông, hành lang gấp khúc uốn lượn, cảnh đổi theo từng bước chân, đi vào nơi này có thể chân chính hưởng thụ vẻ đẹp của thiên nhiên cùng niềm vui của sông núi.
Lại có một quy định vô cùng kỳ lạ, người đi vào khu vườn này cần phải mặc Hán phục, nếu không không được vào.
Bởi vậy nơi này được rất nhiều người yêu thích Hán phục chọn làm nơi tụ hội.
Người tới đây đều có cùng một sở thích, bởi vậy mọi người đều có thêm đề tài để tán gẫu.
Để phối hợp với quy định cảnh khu, nhân viên công tác của chương trình cũng mặc hết thành Hán phục. Nhưng để tiện làm việc, mọi người đều mặc kiểu màu nâu xám giống như của Giang Dục.
Giang Dục lại càng cảm thấy mình chọn sai kiểu dáng, mọi người còn ồn ào y nên đi khiêng máy quay.
Giang Dục kiêu ngạo hếch cằm nói: "Cho dù tôi đi làm VJ, vậy chắc chắn tôi cũng là VJ đẹp trai nhất xóm."
Bởi vì thân phận minh tinh của bọn họ, rất nhiều người nhìn thấy đều kích động đi theo, cầm di động chụp ảnh.
Thậm chí có người kích động muốn tiến lên xin chữ ký, mọi người đều mỉm cười từ chối.
Khi tới đình hóng gió, chương trình giao cho bọn họ thẻ nhiệm vụ cho chuyến đi tới Hỉ viên lần này.
Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ lần này là tuyên truyền văn hóa về Hán phục, trước đó bọn họ cũng từng học tri thức về Hán phục, cũng tương đương với kiểm tra ngày hôm qua bọn họ nhớ được nhiều hay ít.
Hai là tuyên truyền về Hán phục cần mở Douyin livestream, xem ai là người có nhân khí cao nhất, vậy sẽ được một món quà bí ẩn, còn có thể chỉ định một khách mời làm một việc gì đó, đối phương không được từ chối.
Rất nhanh có người nhận ra lỗ hổng trong trò chơi này, hỏi: "Vậy chúng tôi có thể liên minh với nhau không? Ví dụ hai người một tổ."
Những người có mặt ở đây ngoài Cố Việt Trạch chỉ có mặt mà không có nhiều danh tiếng ra, những người khác đều có nhân khí cơ sở rất cao.
Ngụy Vĩ Đống nói có thể, nhưng nhiều nhất chỉ được hai người, nếu không mọi người liên minh với nhau hết, thì trò chơi không còn ý nghĩa nữa.
Dư Văn Văn cao hứng nhìn Lý Hồng nói: "Chị Lý Hồng, em với chị một tổ, em có thể làm nha hoàn cho chị."
Lý Hồng điểm nhẹ một cái lên cằm Dư Văn Văn nói: "Nha hoàn xinh đẹp như vậy, chị đương nhiên là cầu mà không được."
Bên kia Giang Dục lập tức nghĩ tới muốn cùng một tổ với Thời Phi: "Thời Phi, tôi muốn cùng tổ với cậu."
Không đợi Thời Phi trả lời, Cố Việt Trạch đã lạnh giọng từ chối: "Không được."
Giang Dục: "Vì sao lại không được, tôi cũng không muốn cùng một tổ với anh mà? Anh phản đối cái gì."
Cố Việt Trạch đi tới cạnh Thời Phi nói: "Bởi vì tôi muốn cùng một tổ với cậu ấy."
Giang Dục: "Anh muốn cùng một tổ với cậu ấy, Thời Phi nhất định phải đồng ý sao? Dựa vào đâu, có bản lĩnh chúng ta cạnh tranh công bằng."
Cố Việt Trạch nói: "Được."
Trên mặt Giang Dục lộ ra nụ cười đắc ý, nhanh chóng ra câu hỏi: "Tiểu Minh mượn ba 500 tệ, mượn mẹ 500 tệ, cậu ta tiêu hết 970 tệ, sau đó còn 30 tệ, trả cho ba 10 tệ, trả cho mẹ 10 tệ, mình giữ 10 tệ, như vậy cậu ta chỉ nợ ba 490 tệ, nợ mẹ 490 tệ, như vậy 490 + 490 +10 tệ trong tay Tiểu Minh là 990 tệ, hỏi 10 tệ còn lại biến đi đâu?"
Khi Thời Phi nghe thấy câu hỏi này, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười như có như không, câu hỏi này là hai năm trước cậu hỏi Giang Dục.
Đây là một câu hỏi rất đơn giản, đánh tráo khái niệm một cách bí mật, tuy đơn giản nhưng lại dễ khiến người lạc lối, cho nên mới nói là đánh tráo khái niệm bí mật.
Trên mặt Giang Dục hiện lên nụ cười đắc ý, cũng không tin hắn có thể trả lời được. Lúc trước y làm ba ngày ba đêm cũng không ra kết quả, sau đó sư phụ chủ động giảng giải mấu chốt trong đó mới hiểu ra.
Mặt Cố Việt Trạch lộ ra biểu tình rất là kỳ quái, Giang Dục nhìn thấy hắn như vậy, còn tưởng hắn không trả lời được, càng thêm đắc ý tươi cười: "Có phải không tính ra đúng không? Không sao, không tính ra anh liền trực tiếp nhận thua đi."
Cố Việt Trạch nói: "Cậu tốt nghiệp tiểu học chưa?" Ánh mắt kia trần trụi tỏ vẻ 'sao lại có thể hỏi vấn đều ngâu si như thế này?'
Giang Dục: "Ánh mắt anh đây là có ý gì vậy? Anh cũng không tính ra đáp án đúng không?"
Cố Việt Trạch đáp lại nói: "Vì sao lại cộng số tiền còn nợ với số dư tiêu dùng? Số tiền nợ mỗi người 490 tệ thì phải cộng với 20 tệ đã trả trước đó mới đúng."
Giang Dục: "......" Hắn nhanh như vậy đã nghĩ ra nguyên lý bên trong? Không thể nào, mình phải suy nghĩ ba ngày ba đêm đấy. Y còn từng lấy câu hỏi này làm khó vô số người, không có người nào nghĩ ra mấu chốt bên trong nhanh như hắn.
Cố Việt Trạch không quan tâm vẻ mặt ngơ ngác của Giang Dục, nói: "Đến lượt tôi. Câu hỏi là: 36 người muốn qua một cái sông, chỉ có một cái thuyền, mỗi lần chỉ có thể ngồi 6 người, xin hỏi mất bao nhiêu lần để toàn bộ người qua sông?"
Giang Dục dựng lỗ tai thực nghiêm túc nghe câu hỏi, rất sợ bỏ sót điều gì, chờ tới khi Cố Việt Trạch hỏi xong, lập tức hưng phấn nói: "Anh coi thường ai vậy? Câu hỏi đơn giản như vậy, 36 chia 6 tương đương là 6 lần."
Thời Phi lắc lắc đầu, quả nhiên cái tên này học toán vĩnh viễn là giáo viên thể dục dạy.
Cố Việt Trạch cũng nói thẳng một câu: "Cậu thua."
Sau đó liền lôi kéo Thời Phi đi ra chỗ khác.
Giang Dục không phục: "Thua ở đâu, 36 chia 6 sai chỗ nào? Cố Việt Trạch, anh nói rõ ràng cho tôi."
Anh trai quay phim cũng không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở: "Thầy Giang, đừng gọi nữa." Nhiều người như vậy, chừa chút mặt mũi cho mình đi.
Bên cạnh có vài fan của y cũng không nhịn được nhắc nhở: "Giang ca, đừng gọi nữa, còn kêu nữa thì cả thế giới đều biết anh học dốt toán đấy."
Giang Dục: "......" Cho nên rốt cục y sai ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.