Chương 5: Rời đi
Subzeroz
23/09/2023
Tôi ngồi trên giường, đầu vẫn cứ nghĩ tới mấy cái hành động đáng xấu hổ của mình. Thực sự muốn làm con đà điểu mà cắm đầu xuống đấy mặc cho chuyện xảy ra.
Đang suy nghĩ thì mẹ tôi gọi xuống ăn cơm. Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, hóa ra đã muộn như vậy rồi. Tôi bước chân xuống giường, mở cửa đi xuống dưới nhà.
Vào phòng bếp, tôi đã thấy bố tôi ngồi vào bàn ăn, tay ông thì vẫn bấm điện thoại, có vẻ như đang nhắn tin cho ai. Còn mẹ thì vẫn đang bận rộn dọn đồ ăn mang ra bàn. Tôi đi vào trong giúp bà bê đồ ăn ra.
Ngồi vào bàn, tôi thực cảm thấy không tự nhiên lắm. Ngay buổi đầu tiên khi tôi quay về quá khứ đã bắt đầu gây ra chuyện rồi. Tôi ngồi đó, chốc chốc đã ăn xong một bát cơm. Trên bàn cơm không ai nói chuyện gì cả. Tôi nhớ lúc anh trai ngồi đây, làm huyên náo cả căn nhà. Tôi thì khác, ít nói hơn, cũng không hay bắt đầu một câu chuyện, trừ khi tôi cực kì muốn nói chuyện với ai đó.
Khi tôi ăn xong, tôi đặt bát đũa xuống, sau đó lại nhìn vào bố mẹ.
"Bố mẹ, con có chuyện muốn nói."
"Chuyện đấy thì không cần phải nói. Không được, cái đó bấp bênh lắm, cứ làm văn phòng rồi từ từ thăng chức như bố là được rồi." - Bố tôi chưa để tôi nói hết đã nói chen vào, mắt không nhìn tôi mà nhìn vào đống đồ ăn trước mắt, vừa ăn vừa nói.
"Bố nói đúng đấy con, cái này không phải cứ thích là được đâu. Nhà mình không ai có khiếu nghệ thuật cả. Nếu con thích thì chỉ xem thôi, con không làm được đâu." - Mẹ tôi nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng khuyên răn.
"Con làm được mà. Bố mẹ cứ cho con thử đi. Nếu con làm nên chuyện thì bố mẹ phải cho phép con tiếp tục đấy."
"Mày lại còn dám đặt điều kiện à." - Bố tôi thôi không ăn cơm nữa, nhìn thẳng vào mắt tôi mà gằn giọng quát.
"Anh, đừng quát con như thế." - Mẹ nhìn bố, rồi lại nhìn vào tôi - "Cái đó không phải cứ cố gắng là làm nên chuyện đâu con. Con phải biết là nhiều người giỏi cũng chưa chắc nổi tiếng. Con cứ làm công việc làm công ăn lương bình thường, rồi sống một cuộc sống ổn định. Như vậy đã là tốt rồi."
"Con biết, nhưng con không thích như thế."
Nói xong, tôi không cố cãi nhau với họ nữa. Tôi bước từng bước lên trên phòng, mỗi bước chân giẫm mạnh xuống sàn như phát tiết.
"Mày đừng có mà thái độ. Bố mẹ mày dạy lại còn không được à." - Bố tôi quát lớn toát lên vẻ đầy tức giận.
Tôi đóng sập cửa, trong lòng có chụt hậm hực. Tôi biết rất rõ bố mẹ rất thương yêu tôi, nhưng cơ bản là mỗi người mỗi khác, không thể áp đặt tiêu chuẩn của một người lên người khác được. Tôi khao khát được trở thành một thần tượng, việc này không thể từ bỏ. Tôi vẫn nhớ miên man cái cảm giác trống rỗng kia, khiến tôi không muốn sống nữa.
Tôi lấy chiếc điện thoại trên bàn, đặt một vé tàu đi tới thành phố H. Dù sao những gì mà tôi dự đoán đều đúng, cũng không thể trách bọn họ được. Cuộc đời mỗi người đều do bản thân quyết định, nếu nghe theo người khác mà không nghe theo trái tim mình thì tôi thực hèn nhát mà. Cuộc đời hèn yếu sao, tôi chán rồi, tôi muốn sống theo những gì mình muốn.
Để bản thân thôi đi những cảm xúc phiền muộn, tôi chuẩn bị hành lí để tới thành phố H.
Ngày hôm sau, tôi tới bến xe từ sớm. Bố mẹ cũng không biết tôi đi. Nếu họ mà nghe được điều này, có lẽ họ sẽ lại mắng chửi tôi thậm tệ hơn hôm qua mất.
Tôi đeo trên vai chiếc balo to đùng. Tôi không mang quá nhiều thứ, dù sao anh tôi ở trên đó cũng sẽ mua cho tôi vài thứ đồ nếu tôi quên không mang theo. Tôi ngồi ở bến xe, nhìn dòng người thưa thớt đi qua đi lại trước mắt, lòng lại nghĩ ngợi lung tung.
Liệu tôi có thất bại không? Tôi vậy có đi đúng hướng hay chưa? Quyết định này có thực sự đúng đắn?
Nhưng có lẽ, trong thâm tâm tôi luôn có một suy nghĩ đã phá vỡ tất cả những hoài nghi ấy: Tôi không hối hận trước quyết định này.
Tôi cứ ngồi như một cục đá ở đó, thời gian trôi qua mà không làm gì tạo cho tôi cảm giác như đã trôi qua cả một ngày rồi vậy. Tôi móc điện thoại ra, ngồi nhắn với anh trai rằng tôi sẽ tới đó sớm. Tin nhắn được nhắn đi, song cũng không thấy ai trả lời, hình như anh tôi vẫn còn đang ngủ. Thấy một tên quen thuộc, tôi lại nhắn cho hắn một cái.
[Hôm nay tôi đi rồi, chúc tôi thượng lộ bình an đi.]
[...]
Bách Chấn Kiệt thực giống anh trai tôi mà. Tôi cười một cái, chụp một cái ảnh một chiếc tàu đang chuẩn bị đi rồi đăng lên vòng bạn bè. Sau đó cất điện thoại đi.
Ba mươi phút sau, tiếng thông báo chuyến tàu của tôi đã tới vang lên. Tôi đứng dậy, khoác balo lên và đi về phía đám đông đang đợi tàu.
Chiếc tàu từ từ đi tới, rồi dừng lai. Từng hành khách một từ từ leo lên.
Tôi trong đám đông như bị lún xuống, đâu đâu cũng chỉ thấy balo, mông ngực người khác, không thể nhìn về phía trước. Tôi trước nay chưa từng cảm thấy chiều cao của bản thân có vẫn đề gì. Tới lúc này, tôi thực muốn tôi cao hơn bọn họ, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của bọn họ thôi. Tôi đợi cho đám đông lên gần như hết, thấy cũng đã tản người ra rồi bắt đầu leo lên. Đang bước lên chiếc tàu một bước, tôi nghe thấy tiếng ai đó vang lên bên tai.
[Thượng lộ bình an nhé Cố Cao Lãng. Phải chăm sóc bản thân đấy nhé.]
Âm thanh quen thuộc, khàn khàn trầm trầm của tuổi trẻ, tôi quay lại, nhìn thấy Bách Chấn Kiệt. Hắn ta đầu óc rối bời, trên trán ướt đẫm mồ hôi, quần áo cũng ướt đẫm. Ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm kia nhìn về phía tôi như gợn lên sóng nước.
Tôi thực sự bị hắn ta làm cho cảm động. Tôi thậm chí còn chẳng đề cập tới nhà ga tôi đi mà hắn vẫn có thể mò tới đây được.
Tôi quay người lại, tiến về phía hắn. Hắn cũng chạy về phía tôi, tay dang ra như đón tôi vào lòng. Tôi trước khi đi cảm thấy đi tới một nơi xa mà không có ai tiễn là một cảm giác bình thường. Nhưng hắn lại tới đây, một tên hay đùa cợt người ta thế này, thực khiến tôi muốn khóc mà.
Tôi chạy nhanh về phía hắn. Hắn dang tay ra, ôm tôi vào lòng.
Vì vội vàng nên mồ hôi của Chấn Kiệt để toát hết ra áo. Trong mũi tôi chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi, nhưng trong lòng tôi cảm thấy như có một cảm giác ấm áp trào dâng. Tôi cảm thấy như mình được dựa dẫm, được che chở.
Hắn ta như biết tôi khóc, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi.
"Không sao, không phải khóc. Rồi lại quay lại mà, có phải biệt tăm biệt tích đâu."
Tôi vẫn cứ khóc. Tôi không hiểu tại sao bản thân mình lại mít ướt như vậy. Cái tên này luôn khiến tim tôi nhộn nhạo, không biết có phải hắn bỏ thuốc gì cho tôi không.
[Chỉ còn 5 phút nữa, tàu sẽ chạy, mời hành khách ổn định chỗ ngồi.]
Tôi có cảm giác như hắn ôm chặt tôi vào lòng, mặt tôi dụi hẳn vào trong ngực hắn. Sau đó, Chấn Kiệt bỏ tôi ra. Hai tâm hắn cầm hai tay tôi, mắt lại nhìn vào tôi.
"Trông em xấu chưa này, mặt mũi tèm lem hết rồi. Đi lên tàu đi, không nó đi mất."
"V..vâng"
Tôi nói như bị nghẹn, sau đó lại vừa đi vừa giật cục ngoái lại nhìn Chấn Kiệt. Hắn vẫn chưng ra một nụ cười, tay lại vẫy vẫy chào tôi. Nụ cười ấy khác với cái nụ cười nhếch đáng ghét kia, nụ cười này như chan chứa tình yêu thương, như níu kéo, cũng có sự buồn mang mác trong đó.
Tôi bước lên tàu, nhìn qua tấm kính tàu mà nhìn hắn. Tên đó vẫn đứng kia, vẫn cứ chào tôi như một con ma-nơ-canh quảng cáo vậy. Tôi chỉ cười lên, miệng nói nhỏ.
"Em sẽ trở về mà."
Vừa nói, tay tôi vừa vẫy về phía hắn. Sau đó, tôi cũng không muốn kéo dài hơn mà không nhìn hắn nữa. Tôi đi vào trong tàu, tìm chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.
Chỉ vừa ngồi không lâu, chiếc tàu bắt đầu di chuyển. Tôi nhìn ra thân ảnh của Bách Chấn Kiệt đang lùi dần về phía sau. Hắn vẫn đứng đấy nhìn về phía tàu, có vẻ như không còn nhìn thấy tôi nữa.
Chỉ hai tháng hè thôi mà, cần gì phải lưu luyến tới vậy đâu. Tôi thầm nghĩ, sau đó không nhìn về phía hắn nữa. Nhìn qua khung cửa kính, cảnh vật như lùi hết lại về phía sau. Chuyến tàu mang theo ước mơ của tôi, tôi sẽ tới một nơi mới, bắt đầu học cách để thực hiện nó, biến nó trở thành sự thật.
Tôi nhắm đôi mắt lại, ít lâu sâu đã chìm vào giấc ngủ.
Đang suy nghĩ thì mẹ tôi gọi xuống ăn cơm. Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, hóa ra đã muộn như vậy rồi. Tôi bước chân xuống giường, mở cửa đi xuống dưới nhà.
Vào phòng bếp, tôi đã thấy bố tôi ngồi vào bàn ăn, tay ông thì vẫn bấm điện thoại, có vẻ như đang nhắn tin cho ai. Còn mẹ thì vẫn đang bận rộn dọn đồ ăn mang ra bàn. Tôi đi vào trong giúp bà bê đồ ăn ra.
Ngồi vào bàn, tôi thực cảm thấy không tự nhiên lắm. Ngay buổi đầu tiên khi tôi quay về quá khứ đã bắt đầu gây ra chuyện rồi. Tôi ngồi đó, chốc chốc đã ăn xong một bát cơm. Trên bàn cơm không ai nói chuyện gì cả. Tôi nhớ lúc anh trai ngồi đây, làm huyên náo cả căn nhà. Tôi thì khác, ít nói hơn, cũng không hay bắt đầu một câu chuyện, trừ khi tôi cực kì muốn nói chuyện với ai đó.
Khi tôi ăn xong, tôi đặt bát đũa xuống, sau đó lại nhìn vào bố mẹ.
"Bố mẹ, con có chuyện muốn nói."
"Chuyện đấy thì không cần phải nói. Không được, cái đó bấp bênh lắm, cứ làm văn phòng rồi từ từ thăng chức như bố là được rồi." - Bố tôi chưa để tôi nói hết đã nói chen vào, mắt không nhìn tôi mà nhìn vào đống đồ ăn trước mắt, vừa ăn vừa nói.
"Bố nói đúng đấy con, cái này không phải cứ thích là được đâu. Nhà mình không ai có khiếu nghệ thuật cả. Nếu con thích thì chỉ xem thôi, con không làm được đâu." - Mẹ tôi nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng khuyên răn.
"Con làm được mà. Bố mẹ cứ cho con thử đi. Nếu con làm nên chuyện thì bố mẹ phải cho phép con tiếp tục đấy."
"Mày lại còn dám đặt điều kiện à." - Bố tôi thôi không ăn cơm nữa, nhìn thẳng vào mắt tôi mà gằn giọng quát.
"Anh, đừng quát con như thế." - Mẹ nhìn bố, rồi lại nhìn vào tôi - "Cái đó không phải cứ cố gắng là làm nên chuyện đâu con. Con phải biết là nhiều người giỏi cũng chưa chắc nổi tiếng. Con cứ làm công việc làm công ăn lương bình thường, rồi sống một cuộc sống ổn định. Như vậy đã là tốt rồi."
"Con biết, nhưng con không thích như thế."
Nói xong, tôi không cố cãi nhau với họ nữa. Tôi bước từng bước lên trên phòng, mỗi bước chân giẫm mạnh xuống sàn như phát tiết.
"Mày đừng có mà thái độ. Bố mẹ mày dạy lại còn không được à." - Bố tôi quát lớn toát lên vẻ đầy tức giận.
Tôi đóng sập cửa, trong lòng có chụt hậm hực. Tôi biết rất rõ bố mẹ rất thương yêu tôi, nhưng cơ bản là mỗi người mỗi khác, không thể áp đặt tiêu chuẩn của một người lên người khác được. Tôi khao khát được trở thành một thần tượng, việc này không thể từ bỏ. Tôi vẫn nhớ miên man cái cảm giác trống rỗng kia, khiến tôi không muốn sống nữa.
Tôi lấy chiếc điện thoại trên bàn, đặt một vé tàu đi tới thành phố H. Dù sao những gì mà tôi dự đoán đều đúng, cũng không thể trách bọn họ được. Cuộc đời mỗi người đều do bản thân quyết định, nếu nghe theo người khác mà không nghe theo trái tim mình thì tôi thực hèn nhát mà. Cuộc đời hèn yếu sao, tôi chán rồi, tôi muốn sống theo những gì mình muốn.
Để bản thân thôi đi những cảm xúc phiền muộn, tôi chuẩn bị hành lí để tới thành phố H.
Ngày hôm sau, tôi tới bến xe từ sớm. Bố mẹ cũng không biết tôi đi. Nếu họ mà nghe được điều này, có lẽ họ sẽ lại mắng chửi tôi thậm tệ hơn hôm qua mất.
Tôi đeo trên vai chiếc balo to đùng. Tôi không mang quá nhiều thứ, dù sao anh tôi ở trên đó cũng sẽ mua cho tôi vài thứ đồ nếu tôi quên không mang theo. Tôi ngồi ở bến xe, nhìn dòng người thưa thớt đi qua đi lại trước mắt, lòng lại nghĩ ngợi lung tung.
Liệu tôi có thất bại không? Tôi vậy có đi đúng hướng hay chưa? Quyết định này có thực sự đúng đắn?
Nhưng có lẽ, trong thâm tâm tôi luôn có một suy nghĩ đã phá vỡ tất cả những hoài nghi ấy: Tôi không hối hận trước quyết định này.
Tôi cứ ngồi như một cục đá ở đó, thời gian trôi qua mà không làm gì tạo cho tôi cảm giác như đã trôi qua cả một ngày rồi vậy. Tôi móc điện thoại ra, ngồi nhắn với anh trai rằng tôi sẽ tới đó sớm. Tin nhắn được nhắn đi, song cũng không thấy ai trả lời, hình như anh tôi vẫn còn đang ngủ. Thấy một tên quen thuộc, tôi lại nhắn cho hắn một cái.
[Hôm nay tôi đi rồi, chúc tôi thượng lộ bình an đi.]
[...]
Bách Chấn Kiệt thực giống anh trai tôi mà. Tôi cười một cái, chụp một cái ảnh một chiếc tàu đang chuẩn bị đi rồi đăng lên vòng bạn bè. Sau đó cất điện thoại đi.
Ba mươi phút sau, tiếng thông báo chuyến tàu của tôi đã tới vang lên. Tôi đứng dậy, khoác balo lên và đi về phía đám đông đang đợi tàu.
Chiếc tàu từ từ đi tới, rồi dừng lai. Từng hành khách một từ từ leo lên.
Tôi trong đám đông như bị lún xuống, đâu đâu cũng chỉ thấy balo, mông ngực người khác, không thể nhìn về phía trước. Tôi trước nay chưa từng cảm thấy chiều cao của bản thân có vẫn đề gì. Tới lúc này, tôi thực muốn tôi cao hơn bọn họ, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của bọn họ thôi. Tôi đợi cho đám đông lên gần như hết, thấy cũng đã tản người ra rồi bắt đầu leo lên. Đang bước lên chiếc tàu một bước, tôi nghe thấy tiếng ai đó vang lên bên tai.
[Thượng lộ bình an nhé Cố Cao Lãng. Phải chăm sóc bản thân đấy nhé.]
Âm thanh quen thuộc, khàn khàn trầm trầm của tuổi trẻ, tôi quay lại, nhìn thấy Bách Chấn Kiệt. Hắn ta đầu óc rối bời, trên trán ướt đẫm mồ hôi, quần áo cũng ướt đẫm. Ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm kia nhìn về phía tôi như gợn lên sóng nước.
Tôi thực sự bị hắn ta làm cho cảm động. Tôi thậm chí còn chẳng đề cập tới nhà ga tôi đi mà hắn vẫn có thể mò tới đây được.
Tôi quay người lại, tiến về phía hắn. Hắn cũng chạy về phía tôi, tay dang ra như đón tôi vào lòng. Tôi trước khi đi cảm thấy đi tới một nơi xa mà không có ai tiễn là một cảm giác bình thường. Nhưng hắn lại tới đây, một tên hay đùa cợt người ta thế này, thực khiến tôi muốn khóc mà.
Tôi chạy nhanh về phía hắn. Hắn dang tay ra, ôm tôi vào lòng.
Vì vội vàng nên mồ hôi của Chấn Kiệt để toát hết ra áo. Trong mũi tôi chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi, nhưng trong lòng tôi cảm thấy như có một cảm giác ấm áp trào dâng. Tôi cảm thấy như mình được dựa dẫm, được che chở.
Hắn ta như biết tôi khóc, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi.
"Không sao, không phải khóc. Rồi lại quay lại mà, có phải biệt tăm biệt tích đâu."
Tôi vẫn cứ khóc. Tôi không hiểu tại sao bản thân mình lại mít ướt như vậy. Cái tên này luôn khiến tim tôi nhộn nhạo, không biết có phải hắn bỏ thuốc gì cho tôi không.
[Chỉ còn 5 phút nữa, tàu sẽ chạy, mời hành khách ổn định chỗ ngồi.]
Tôi có cảm giác như hắn ôm chặt tôi vào lòng, mặt tôi dụi hẳn vào trong ngực hắn. Sau đó, Chấn Kiệt bỏ tôi ra. Hai tâm hắn cầm hai tay tôi, mắt lại nhìn vào tôi.
"Trông em xấu chưa này, mặt mũi tèm lem hết rồi. Đi lên tàu đi, không nó đi mất."
"V..vâng"
Tôi nói như bị nghẹn, sau đó lại vừa đi vừa giật cục ngoái lại nhìn Chấn Kiệt. Hắn vẫn chưng ra một nụ cười, tay lại vẫy vẫy chào tôi. Nụ cười ấy khác với cái nụ cười nhếch đáng ghét kia, nụ cười này như chan chứa tình yêu thương, như níu kéo, cũng có sự buồn mang mác trong đó.
Tôi bước lên tàu, nhìn qua tấm kính tàu mà nhìn hắn. Tên đó vẫn đứng kia, vẫn cứ chào tôi như một con ma-nơ-canh quảng cáo vậy. Tôi chỉ cười lên, miệng nói nhỏ.
"Em sẽ trở về mà."
Vừa nói, tay tôi vừa vẫy về phía hắn. Sau đó, tôi cũng không muốn kéo dài hơn mà không nhìn hắn nữa. Tôi đi vào trong tàu, tìm chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.
Chỉ vừa ngồi không lâu, chiếc tàu bắt đầu di chuyển. Tôi nhìn ra thân ảnh của Bách Chấn Kiệt đang lùi dần về phía sau. Hắn vẫn đứng đấy nhìn về phía tàu, có vẻ như không còn nhìn thấy tôi nữa.
Chỉ hai tháng hè thôi mà, cần gì phải lưu luyến tới vậy đâu. Tôi thầm nghĩ, sau đó không nhìn về phía hắn nữa. Nhìn qua khung cửa kính, cảnh vật như lùi hết lại về phía sau. Chuyến tàu mang theo ước mơ của tôi, tôi sẽ tới một nơi mới, bắt đầu học cách để thực hiện nó, biến nó trở thành sự thật.
Tôi nhắm đôi mắt lại, ít lâu sâu đã chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.