Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?
Chương 22: Thế Là Đủ...
Thùy Trinh Trương
19/01/2016
Tôi hoảng sợ lùi lùi lùi ra sau. Tay lau lau miệng, cả mặt còn trợn tròn và bốc hỏa sát khí nhìn Huy.
-Ông không thôi cái trò biến thái đấy được à??? Đồ biến thái!!!
Tôi cong họng gào lên. Huy xếp chân lại, cậu ta mỉm cười và nghiêng đầu nhìn tôi.
-Nếu bà có thể khiến tôi ngừng thích bà… Thì lúc đó, tôi sẽ ngừng cưỡng hôn bà…
Mắt tôi giật giật. Huy nhẹ nhàng nhướn về phía tôi, cậu ta đưa tay lên vén nhẹ làn tóc lòa xòa của tôi qua:
-Mà bà biết không? Dù bà có cố gắng đến đâu, muốn xua đuổi tôi cỡ nào… Tôi cũng không thể ngừng thích bà được…
-Biến thái! Tránh xa tôi 3 mét!!!-Tôi gào lên.
-Còn lâu. Hôn tôi một cái rồi tôi tránh ra cho.
==!!!
Nguy hiểm….
Tên này quá nguy hiểm.
Tại sao thân với tên bệnh hoạn này suốt mười một năm mà tôi không phát hiện ra cái bản chất biến thái bên trong hắn nhỉ???
Tôi phồng má nằm xuống giường, quay lưng vào tường, kéo chăn lên nửa mặt. Bụng thầm nguyền rủa thằng bạn chết tiệt ngang tàng vô duyên.
-Mà….
Huy chợt lên tiếng, ngập ngừng như nửa muốn nói, nửa lại không. Tôi ngưng việc thầm rủa xả, lặng đi chờ hắn nói.
-Mà… Có bao giờ.. Bà thích tôi chưa Linh?
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Có một luồng điện chạy dọc người tôi khiến tôi trợn mắt đứng hình trong vài phút. Tôi trả lời thế nào đây? Tôi trả lời gì đây??? Mồ hôi túa ra lạnh toát cả người. Tôi nhắm tịt mắt lại vờ ngủ. Không trả lời.
-Ngủ rồi à?
Huy khẽ kéo chăn trên mặt tôi xuống. Hắn không định đạp tôi xuống vì dám ngủ trong lúc hắn đang nói chuyện đấy chứ? Những ngón tay ấm áp của Huy khẽ lướt nhẹ trên mặt tôi khiến da gà tôi thi nhau nổi lên, chỉ muốn cắn đứt mấy ngón tay đó đi. Tôi chợt nghe tiếng Huy khẽ bật cười. Rồi nhẹ nhàng vén những sợi tóc tôi sang một bên. Tôi cố nhủ mình phải giả ngủ đến cùng nếu không muốn trả lời câu hỏi chết tiệt của hắn ta. Rồi một làn hơi nóng phả xuống mặt tôi dịu dàng.
.
.
-AAAAA!!! ÔNG ĐANG LÀM QUÁI GÌ THẾ HẢ???
Tôi ôm má gào lên nhảy dựng khỏi giường.
Hắn… Hắn cắn tôi!!! Đúng thế! Hắn lại làm trò biến thái bệnh hoạn đó, cắn vào má tôi!!! Sơ suất một chút mà đã thế rồi…
-Ông… ông bị gì thế….
-Tôi biết là bà chưa ngủ mà!-Huy bật cười.
-Tôi hỏi ông là ông làm cái trò bệnh hoạn gì thế?-Tôi cong họng gào lên.
Huy khoanh tay lại, tựa đầu vào tường:
-Chả biết… Tự nhiên muốn cắn một phát, không tự chủ được nên cắn luôn, để biết bà là của tôi ấy mà…
-Rốt cuộc… Rốt cuộc ông bị dại đúng không?????-Tôi ôm má thụt lùi va cái cốp vào cửa.
Huy đứng dậy, bước đến gần tôi. Tôi hoảng hốt giơ đấm lên:
-Đừng lại gần! Lại gần tôi sẽ… sẽ…sẽ… liều với ông một trận sinh tử…
Cả đời chưa đe dọa ai, lại trong tình trạng đầu óc không được bình thường, tôi không biết nói sao bèn mượn lời các đại ca trong phim kiếm hiệp mà anh tôi nửa đêm thường lén ba mẹ dậy “cày”. Nói xong mới biết tôi ngu cỡ nào. Huy trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Rồi… “Phụt!”
-AHAHAHAHAHAH!!!! Bà bị ngu à???-Huy ôm bụng cười ngất ngưởng.
Mắt tôi nóng lên, vẫn giơ đấm, khói xì cả hai tai. Huy vò tóc bất lực rồi chống hai tay xuống đầu gối, Huy cười cười nhìn tôi –Tôi chỉ muốn xem đầu bà có u cục nào không thôi mà.. Có cần quyết chiến sống mái thế không?
Tôi mím môi, xoa xoa đầu. Thấy tôi có vẻ giận, Huy vò vò tóc của mình rồi chỉ vào má:
-Dỗi à? Cho bà cắn lại nè…
.
.
.
Thật là….ba chấm…. Có phải thằng con trai cũng bệnh hoạn như hắn không? Tôi rất rất muốn phun ra cái câu “Tôi không bị bệnh dại giống ông” nhưng lại phải nín lại. Lỡ phun ra câu đó xong hắn nổi cơn cắn tôi toe thì khổ. Tôi nhìn ra phía cửa sổ, nghe tiếng sủa của con chó nhà tôi, lòng thầm nghĩ: “Em chó yêu dấu, chị cuối cùng cũng tìm ra thằng chồng cho em rồi…”.
-Bà đang nghĩ cái gì thế?
Trong lúc đang suy nghĩ điên rồi, tôi buột miệng:
-Tôi đang nghĩ ông sau này sẽ là một thằng chồng tốt cho con chó Ke nhà tôi…
A…. Thôi chết…..
-NGUYỄN HÀN LINHHHHH!!!!!!!!
-Tôi không cố ý! Không cố ý nghĩ thế mà!!!-Tôi ôm đầu nhìn hắn vẻ vô tội kêu lên.
Huy day trán nghiến răng bất mãn:
-Bà nghĩ gì thế hả?
Tôi liếm liếm môi. Rồi Huy nhìn tôi vẻ nghiêm túc vô cùng:
-Bà có thích ăn thịt chó không?
!!!!
Em chó ơi… Chị xin lỗi… thằng chồng em bệnh hoạn quá, hắn lên cơn muốn thịt em rồi….
***
-Đã đau ốm rồi còn cứng đầu!
Huy giận dữ đắp khăn lên đầu tôi sau khi ném tôi lên giường một cách thô bạo nhất. Tôi còn ú ớ chưa kịp quát thì hắn đã tống vào mồm tôi một cái nhiệt kế. Do lúc nãy đang nghĩ đến nồi thịt chó thơm phức thì bỗng nhiên tôi vịn lấy tường khuỵu xuống dần, cả người lả đi. Trong phút giây đó, cả tôi và Huy mới nhớ ra một sự thật: Tôi đang ốm.
Tôi bẹp dí. Cả người nóng hừng hực. Huy ngồi một bên tôi, chống tay nhìn tôi từng cử chỉ. Mỗi lần tôi gập mình ho mấy tiếng là Huy lại giật mình vỗ vỗ lấy lưng tôi. Rồi còn đi đánh nước chanh, lấy nước ấm.
Huy tốt quá..
Ừ thì dù chuyện gì có xảy ra thì Huy vẫn là Huy. Vẫn là cậu bạn chí cốt của tôi. Vẫn là cậu bạn thích lo xa và lo nghĩ nhiều khi thấy tôi bị xây xước nhỏ. Nói cách khác, Huy giống như một người anh trai tốt của tôi ấy. Tôi cảm thấy buồn ngủ, buồn ngủ. Rồi buột miệng:
-Cậu như là người anh thứ hai của tôi ấy….
Rồi tôi mỉm cười thiếp đi…
***
Linh gục đầu sang một bên. Huy nhẹ nhàng lấy khăn lau mồ hôi trên mặt Linh.
“Nhưng tôi không phải là anh trai bà… Cũng không muốn làm anh trai bà… Tôi muốn một thứ tình cảm lớn hơn thế….”
Huy nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên má Linh.
“Ngủ đi…”
Đồng hồ đã điểm hơn mười giờ. Huy gục đầu xuống bên vai Linh, và im lặng ngủ…
Bên ngoài, có người đang nắm chặt gói thuốc trong tay. Đôi mắt buồn lạ lẫm.
Nhưng chưa được mười phút sau thì Linh lại sực nhớ ra điều gì đó ,bất ngờ tỉnh dậy. Huy nhíu mày, nhấc đầu lên:
-Sao thế?
Linh sờ trán, nhìn lên đồng hồ. Vội nhảy xuống giường đẩy Huy ra:
-Tôi vừa mơ thấy mẹ ông đến nhà la ông đó! Muộn rồi! Về đi!
Huy ngớ người rồi cũng phì cười:
-Bà trẻ con thế?
-Không! Muộn rồi! Về đi không thì mẹ lo đấy! Anh tôi chắc sắp về rồi nên đừng lo. Về đi kẻo muộn!
Huy thở dài rồi nhìn Linh:
-Vậy… Tôi về…
Linh đinh ra mở cửa thì Huy đã đứng trước mặt Linh mỉm cười:
-Bà cứ nghỉ đi… Không cần tiễn…
Linh hơi xây xẩm mặt mày, bèn trở lại giường.
Huy bước ra ngoài, hơi khựng lại khi nhìn thấy một người chìm trong bóng tối dựa vào tường bên ngoài. Huy hơi nhếch miệng cười:
-Vũ…
Vũ không nói gì. Huy vỗ vai Vũ:
-Cảm ơn vì đã im lặng lâu như thế mà không chen vào…
Vũ siết gói thuốc trong tay, mở cửa phòng.
-Chính xác thì… cậu đã ở ngoài này bao lâu?-Huy chợt quay lại hỏi.
-Mười bốn phút…hai tư giây…
Nói rồi Vũ bước vào phòng đóng sập cửa lại.
---
Linh hơi bất ngờ khi nghe tiếng sập cửa, quay người ra:
-Anh Tùng, anh về rồi à…? Uả, Vũ…?
Vũ đứng trước Linh. Cả ngưởi trông trầm lặng đến đáng sợ. Vũ khẽ mỉm cười, bước đến cạnh Linh, dịu dàng xoa đầu Linh rồi bỏ gói thuốc xuống giường. Không nói một tiếng.
Linh nhận gói thuốc từ Vũ, ngớ người.
-Cái này… Là cho tôi sao?
Vũ gật đầu. Dịu dàng rót cốc nước đến, đỡ Linh dậy uống thuốc. Mọi hành động của Vũ dịu dàng ấm áp, nhưng cũng thật buồn bã khi Vũ không nói một lời, chỉ mỉm cười, nụ cười thật buồn. Linh nhìn chiếc áo khoác của Vũ, nó ươn ướt như dầm mưa, cả những sợi tóc của Vũ nữa, cũng âm ẩm khó hiểu. Linh nhìn ra bên ngoài, ngoài kia mưa rơi lấm tấm, hay người ta gọi là mưa bụi. Nhưng điều đó chợt khiến Linh chạnh lòng. Linh cúi gầm mặt không đón ly nước từ Vũ, giọng trầm xuống.
-Ông… đã chạy bộ ra trung tâm mua cho tôi à?...
Vũ khựng lại, nhìn Linh. Linh siết chặt gói thuốc trong tay. Chỗ Linh là thị trấn nghèo, chỗ Linh lại chỉ có cán bộ viên chức, hầu như không có ai buôn bán thuốc thang gì, người ta chỉ mở các hiệu thuốc tây ở trung tâm chợ. Đường xa nên lúc nào cần lắm, Linh mới chạy ra trung tâm mua. Thế mà… Vũ gạt nhẹ sợi tóc trên má Linh sang, mỉm cười thay cho câu trả lời. Nghĩ đến cảnh giữa đêm, mưa bụi, Vũ phải chạy ra trung tâm chỉ mua cho mình gói thuốc mà thấy tội lỗi vô cùng. Bước đi của Vũ lúc đó cũng gượng gạo, có lẽ là do lúc đỡ Linh ngã cầu thang. Tại sao Vũ lại chịu đựng thế?
-Ông đâu cần phải làm thế? Vì thứ gì mà ông phải làm thế?–Linh run run.–Ông khiến tôi… thấy mình tội lỗi quá….
Chả biết bây giờ Linh đang giận hay cảm động nữa. Thấy Linh như thế, Vũ không kìm nổi bản thân mình. Vũ ôm chầm lấy Linh siết chặt trong tay. Ly nước đổ xuống lăn trên đất. Linh sững người.
-Không… Đừng nói gì cả… Là do tôi đã thích em quá nhiều mà thôi… Không phải do em nên đừng như thế…-Vũ ôm chặt Linh –Em không cần phải ép mình thích tôi… Chỉ cần em cho phép tôi thích em là đủ.. Thế là đủ….
-Ông không thôi cái trò biến thái đấy được à??? Đồ biến thái!!!
Tôi cong họng gào lên. Huy xếp chân lại, cậu ta mỉm cười và nghiêng đầu nhìn tôi.
-Nếu bà có thể khiến tôi ngừng thích bà… Thì lúc đó, tôi sẽ ngừng cưỡng hôn bà…
Mắt tôi giật giật. Huy nhẹ nhàng nhướn về phía tôi, cậu ta đưa tay lên vén nhẹ làn tóc lòa xòa của tôi qua:
-Mà bà biết không? Dù bà có cố gắng đến đâu, muốn xua đuổi tôi cỡ nào… Tôi cũng không thể ngừng thích bà được…
-Biến thái! Tránh xa tôi 3 mét!!!-Tôi gào lên.
-Còn lâu. Hôn tôi một cái rồi tôi tránh ra cho.
==!!!
Nguy hiểm….
Tên này quá nguy hiểm.
Tại sao thân với tên bệnh hoạn này suốt mười một năm mà tôi không phát hiện ra cái bản chất biến thái bên trong hắn nhỉ???
Tôi phồng má nằm xuống giường, quay lưng vào tường, kéo chăn lên nửa mặt. Bụng thầm nguyền rủa thằng bạn chết tiệt ngang tàng vô duyên.
-Mà….
Huy chợt lên tiếng, ngập ngừng như nửa muốn nói, nửa lại không. Tôi ngưng việc thầm rủa xả, lặng đi chờ hắn nói.
-Mà… Có bao giờ.. Bà thích tôi chưa Linh?
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Có một luồng điện chạy dọc người tôi khiến tôi trợn mắt đứng hình trong vài phút. Tôi trả lời thế nào đây? Tôi trả lời gì đây??? Mồ hôi túa ra lạnh toát cả người. Tôi nhắm tịt mắt lại vờ ngủ. Không trả lời.
-Ngủ rồi à?
Huy khẽ kéo chăn trên mặt tôi xuống. Hắn không định đạp tôi xuống vì dám ngủ trong lúc hắn đang nói chuyện đấy chứ? Những ngón tay ấm áp của Huy khẽ lướt nhẹ trên mặt tôi khiến da gà tôi thi nhau nổi lên, chỉ muốn cắn đứt mấy ngón tay đó đi. Tôi chợt nghe tiếng Huy khẽ bật cười. Rồi nhẹ nhàng vén những sợi tóc tôi sang một bên. Tôi cố nhủ mình phải giả ngủ đến cùng nếu không muốn trả lời câu hỏi chết tiệt của hắn ta. Rồi một làn hơi nóng phả xuống mặt tôi dịu dàng.
.
.
-AAAAA!!! ÔNG ĐANG LÀM QUÁI GÌ THẾ HẢ???
Tôi ôm má gào lên nhảy dựng khỏi giường.
Hắn… Hắn cắn tôi!!! Đúng thế! Hắn lại làm trò biến thái bệnh hoạn đó, cắn vào má tôi!!! Sơ suất một chút mà đã thế rồi…
-Ông… ông bị gì thế….
-Tôi biết là bà chưa ngủ mà!-Huy bật cười.
-Tôi hỏi ông là ông làm cái trò bệnh hoạn gì thế?-Tôi cong họng gào lên.
Huy khoanh tay lại, tựa đầu vào tường:
-Chả biết… Tự nhiên muốn cắn một phát, không tự chủ được nên cắn luôn, để biết bà là của tôi ấy mà…
-Rốt cuộc… Rốt cuộc ông bị dại đúng không?????-Tôi ôm má thụt lùi va cái cốp vào cửa.
Huy đứng dậy, bước đến gần tôi. Tôi hoảng hốt giơ đấm lên:
-Đừng lại gần! Lại gần tôi sẽ… sẽ…sẽ… liều với ông một trận sinh tử…
Cả đời chưa đe dọa ai, lại trong tình trạng đầu óc không được bình thường, tôi không biết nói sao bèn mượn lời các đại ca trong phim kiếm hiệp mà anh tôi nửa đêm thường lén ba mẹ dậy “cày”. Nói xong mới biết tôi ngu cỡ nào. Huy trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Rồi… “Phụt!”
-AHAHAHAHAHAH!!!! Bà bị ngu à???-Huy ôm bụng cười ngất ngưởng.
Mắt tôi nóng lên, vẫn giơ đấm, khói xì cả hai tai. Huy vò tóc bất lực rồi chống hai tay xuống đầu gối, Huy cười cười nhìn tôi –Tôi chỉ muốn xem đầu bà có u cục nào không thôi mà.. Có cần quyết chiến sống mái thế không?
Tôi mím môi, xoa xoa đầu. Thấy tôi có vẻ giận, Huy vò vò tóc của mình rồi chỉ vào má:
-Dỗi à? Cho bà cắn lại nè…
.
.
.
Thật là….ba chấm…. Có phải thằng con trai cũng bệnh hoạn như hắn không? Tôi rất rất muốn phun ra cái câu “Tôi không bị bệnh dại giống ông” nhưng lại phải nín lại. Lỡ phun ra câu đó xong hắn nổi cơn cắn tôi toe thì khổ. Tôi nhìn ra phía cửa sổ, nghe tiếng sủa của con chó nhà tôi, lòng thầm nghĩ: “Em chó yêu dấu, chị cuối cùng cũng tìm ra thằng chồng cho em rồi…”.
-Bà đang nghĩ cái gì thế?
Trong lúc đang suy nghĩ điên rồi, tôi buột miệng:
-Tôi đang nghĩ ông sau này sẽ là một thằng chồng tốt cho con chó Ke nhà tôi…
A…. Thôi chết…..
-NGUYỄN HÀN LINHHHHH!!!!!!!!
-Tôi không cố ý! Không cố ý nghĩ thế mà!!!-Tôi ôm đầu nhìn hắn vẻ vô tội kêu lên.
Huy day trán nghiến răng bất mãn:
-Bà nghĩ gì thế hả?
Tôi liếm liếm môi. Rồi Huy nhìn tôi vẻ nghiêm túc vô cùng:
-Bà có thích ăn thịt chó không?
!!!!
Em chó ơi… Chị xin lỗi… thằng chồng em bệnh hoạn quá, hắn lên cơn muốn thịt em rồi….
***
-Đã đau ốm rồi còn cứng đầu!
Huy giận dữ đắp khăn lên đầu tôi sau khi ném tôi lên giường một cách thô bạo nhất. Tôi còn ú ớ chưa kịp quát thì hắn đã tống vào mồm tôi một cái nhiệt kế. Do lúc nãy đang nghĩ đến nồi thịt chó thơm phức thì bỗng nhiên tôi vịn lấy tường khuỵu xuống dần, cả người lả đi. Trong phút giây đó, cả tôi và Huy mới nhớ ra một sự thật: Tôi đang ốm.
Tôi bẹp dí. Cả người nóng hừng hực. Huy ngồi một bên tôi, chống tay nhìn tôi từng cử chỉ. Mỗi lần tôi gập mình ho mấy tiếng là Huy lại giật mình vỗ vỗ lấy lưng tôi. Rồi còn đi đánh nước chanh, lấy nước ấm.
Huy tốt quá..
Ừ thì dù chuyện gì có xảy ra thì Huy vẫn là Huy. Vẫn là cậu bạn chí cốt của tôi. Vẫn là cậu bạn thích lo xa và lo nghĩ nhiều khi thấy tôi bị xây xước nhỏ. Nói cách khác, Huy giống như một người anh trai tốt của tôi ấy. Tôi cảm thấy buồn ngủ, buồn ngủ. Rồi buột miệng:
-Cậu như là người anh thứ hai của tôi ấy….
Rồi tôi mỉm cười thiếp đi…
***
Linh gục đầu sang một bên. Huy nhẹ nhàng lấy khăn lau mồ hôi trên mặt Linh.
“Nhưng tôi không phải là anh trai bà… Cũng không muốn làm anh trai bà… Tôi muốn một thứ tình cảm lớn hơn thế….”
Huy nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên má Linh.
“Ngủ đi…”
Đồng hồ đã điểm hơn mười giờ. Huy gục đầu xuống bên vai Linh, và im lặng ngủ…
Bên ngoài, có người đang nắm chặt gói thuốc trong tay. Đôi mắt buồn lạ lẫm.
Nhưng chưa được mười phút sau thì Linh lại sực nhớ ra điều gì đó ,bất ngờ tỉnh dậy. Huy nhíu mày, nhấc đầu lên:
-Sao thế?
Linh sờ trán, nhìn lên đồng hồ. Vội nhảy xuống giường đẩy Huy ra:
-Tôi vừa mơ thấy mẹ ông đến nhà la ông đó! Muộn rồi! Về đi!
Huy ngớ người rồi cũng phì cười:
-Bà trẻ con thế?
-Không! Muộn rồi! Về đi không thì mẹ lo đấy! Anh tôi chắc sắp về rồi nên đừng lo. Về đi kẻo muộn!
Huy thở dài rồi nhìn Linh:
-Vậy… Tôi về…
Linh đinh ra mở cửa thì Huy đã đứng trước mặt Linh mỉm cười:
-Bà cứ nghỉ đi… Không cần tiễn…
Linh hơi xây xẩm mặt mày, bèn trở lại giường.
Huy bước ra ngoài, hơi khựng lại khi nhìn thấy một người chìm trong bóng tối dựa vào tường bên ngoài. Huy hơi nhếch miệng cười:
-Vũ…
Vũ không nói gì. Huy vỗ vai Vũ:
-Cảm ơn vì đã im lặng lâu như thế mà không chen vào…
Vũ siết gói thuốc trong tay, mở cửa phòng.
-Chính xác thì… cậu đã ở ngoài này bao lâu?-Huy chợt quay lại hỏi.
-Mười bốn phút…hai tư giây…
Nói rồi Vũ bước vào phòng đóng sập cửa lại.
---
Linh hơi bất ngờ khi nghe tiếng sập cửa, quay người ra:
-Anh Tùng, anh về rồi à…? Uả, Vũ…?
Vũ đứng trước Linh. Cả ngưởi trông trầm lặng đến đáng sợ. Vũ khẽ mỉm cười, bước đến cạnh Linh, dịu dàng xoa đầu Linh rồi bỏ gói thuốc xuống giường. Không nói một tiếng.
Linh nhận gói thuốc từ Vũ, ngớ người.
-Cái này… Là cho tôi sao?
Vũ gật đầu. Dịu dàng rót cốc nước đến, đỡ Linh dậy uống thuốc. Mọi hành động của Vũ dịu dàng ấm áp, nhưng cũng thật buồn bã khi Vũ không nói một lời, chỉ mỉm cười, nụ cười thật buồn. Linh nhìn chiếc áo khoác của Vũ, nó ươn ướt như dầm mưa, cả những sợi tóc của Vũ nữa, cũng âm ẩm khó hiểu. Linh nhìn ra bên ngoài, ngoài kia mưa rơi lấm tấm, hay người ta gọi là mưa bụi. Nhưng điều đó chợt khiến Linh chạnh lòng. Linh cúi gầm mặt không đón ly nước từ Vũ, giọng trầm xuống.
-Ông… đã chạy bộ ra trung tâm mua cho tôi à?...
Vũ khựng lại, nhìn Linh. Linh siết chặt gói thuốc trong tay. Chỗ Linh là thị trấn nghèo, chỗ Linh lại chỉ có cán bộ viên chức, hầu như không có ai buôn bán thuốc thang gì, người ta chỉ mở các hiệu thuốc tây ở trung tâm chợ. Đường xa nên lúc nào cần lắm, Linh mới chạy ra trung tâm mua. Thế mà… Vũ gạt nhẹ sợi tóc trên má Linh sang, mỉm cười thay cho câu trả lời. Nghĩ đến cảnh giữa đêm, mưa bụi, Vũ phải chạy ra trung tâm chỉ mua cho mình gói thuốc mà thấy tội lỗi vô cùng. Bước đi của Vũ lúc đó cũng gượng gạo, có lẽ là do lúc đỡ Linh ngã cầu thang. Tại sao Vũ lại chịu đựng thế?
-Ông đâu cần phải làm thế? Vì thứ gì mà ông phải làm thế?–Linh run run.–Ông khiến tôi… thấy mình tội lỗi quá….
Chả biết bây giờ Linh đang giận hay cảm động nữa. Thấy Linh như thế, Vũ không kìm nổi bản thân mình. Vũ ôm chầm lấy Linh siết chặt trong tay. Ly nước đổ xuống lăn trên đất. Linh sững người.
-Không… Đừng nói gì cả… Là do tôi đã thích em quá nhiều mà thôi… Không phải do em nên đừng như thế…-Vũ ôm chặt Linh –Em không cần phải ép mình thích tôi… Chỉ cần em cho phép tôi thích em là đủ.. Thế là đủ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.