Chương 476: Bước kế tiếp, tôn giả!
Trương Mục Chi
13/10/2018
Một đạo cột sáng từ trên trời giáng xuống, không để ý tới trận pháp
phòng ngự của Thánh thành, khi còn cách kiến trúc cao nhất khoảng chừng
trăm thước, cột sáng này bắt đầu khuếch tán ra chung quanh, kéo dài
thành một mặt kính hình tròn to lớn.
Trước khi người của các gia tộc lớn và Anh Hùng điện trong thành tới, bên trong mặt kính không ngừng có người xuất hiện.
Người trong thành có cảm giác như là ảo giác, như bị đại quân dị giới xâm lấn vậy.
Cũng còn may khi bọn họ nhìn thấy người xuất hiện không có địch ý, quan trọng nhất chính là, cường giả cấp bậc Tôn giả chỉ có một người mà thôi.
Chờ tới lúc có người nhận ra được những người này là những người bị vây ở trong tiểu thế giới, cả Thánh thành đều trở nên náo động.
Mười mấy Tôn giả cũng tới, vây quanh đám người mới xuất hiện.
- Trở về! Chúng ta đã trở về!
Đệ tử Anh Hùng điện không có một chút căng thẳng nào cả, trái lại còn vung vẩy cánh tay kinh hỉ kêu to.
Còn có một chút người Thánh thành thì trực tiếp tìm đến bên người Tôn giả của bên mình, giảng giải xem đã xảy ra chuyện gì.
Mồm năm miệng mười, sau khi ồn ào một trận, rốt cuộc mọi người mới hiểu rõ đại khái.
- Âm Sương, dựa theo lời các ngươi nói, các ngươi có thể đi ra là do truyền tống trận của Giang Thần sao?
Một tên Tôn giả hỏi.
- Đúng, chính là do đầu bảng.
Âm Sương gật gật đầu, đồng thời còn rất giảo hoạt cười cợt.
Giang Thần cười khổ một tiếng, không nói gì cả.
- Đầu bảng?
Đám người trong Thánh thành không quá rõ lời này là có ý gì, cho dù ý tứ trên mặt chữ đã rất rõ ràng, thế nhưng sự thực sẽ không giống như bọn họ suy nghĩ.
Trước khi đi vào, xếp hạng của Giang Thần còn là thứ thứ chín mươi tám trên Thăng Long bảng hạng nhất.
Không chờ Âm Sương nói rõ tường tận, người của Tà Vân điện bỗng nhiên xuất hiện, khiến cho tất cả xôn xao, Tôn giả của các thế lực khắp nơi cũng trở nên cảnh giác.
- Lực lượng của bọn họ đã bị phong ấn, không cần lo lắng.
Giang Thần nói.
- Mang tới Anh Hùng điện, nhốt lại!
Người của Anh Hùng điện rất nghiêm túc, không thể sai sót, cho nên lập tức để một tên Tôn giả mang những đệ tử Tà Vân điện này đi.
Lại nói tới những người khác, cũng không cần phải thành thật đứng ở trên không trung, gia tộc của bọn họ không ở nơi này, sau khi biết được người bên ngoài lo lắng, bọn họ cần phải đi về báo mình bình an.
- Đại ân đại đức của Giang Thần sư huynh, chúng ta ghi nhớ trong lòng!
- Đầu bảng, ta đi trước một bước, có duyên thì gặp lại.
- Giang Thần sư huynh, xin nhận một lễ của ta!
Trước khi đi, những người này đi tới trước mặt Giang Thần, cáo biệt với hắn, vẻ thành kính kia làm cho đám người Thánh thành luôn nghĩ hắn thấp kém phải cau mày.
Thậm chí ngay cả nhân vật như Âm Tuyệt, Hàn Ty Minh, Trương Vũ cũng biểu đạt kính ý đối với Giang Thần.
Ngay cả Lệ Nam Tinh ở bên cạnh cũng đã bị hạ thấp đi.
- Giang Thần, không cần nửa ngày, tên của ngươi sẽ được truyền khắp các nơi trong Long vực!
Âm Sương ở gần sát thân thể của Giang Thần, động tác rất thân mật, tay còn đặt ở trên cánh tay của Giang Thần.
- Ta rất muốn biết sau khi Mộ Dung Long nghe được tin tức này sẽ nghĩ như thế nào.
Giang Thần cười nói.
- Cũng đúng, nhất định tên kia cho là chúng ta đã chết rồi.
Âm Sương nói đến đây, cũng không nhịn được cười lên một tiếng.
Đúng lúc này, bên trong Thánh thành có hai cỗ khí tức mạnh mẽ áp sát về phía bên này.
Cảm nhận được hai cỗ khí tức này, Âm Sương và Âm Tuyệt hơi thay đổi sắc mặt.
Người tới là một đôi nam nữ trung niên, nam nhân uy vũ bất phàm, nữ tử ung dung cao quý.
- Âm Sương, chuyện gì thế này? Là nữ nhân làm sao lại không biết chú ý đúng mực cơ chứ?
Nữ tử kia nhìn thấy Âm Sương hầu như là dán sát vào người Giang Thần mà đứng, nàng không khỏi nhíu nhíu mày.
- Mẫu thân, đây là Giang Thần sư huynh, ở trong tiểu thế giới cũng nhờ có hắn cứu giúp cho nên chúng con mới có thể đi ra ngoài được.
Âm Sương nói.
Thấy nàng không chỉ không lui ra mà trái lại còn nói một câu như vậy, nữ tử trung niên kia ý thức được cái gì đó, nàng lập tức dùng ánh mắt lợi hại nhìn về phía Giang Thần, bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới.
- Tầng bảy?
Rất nhanh, nàng cau mày, ngữ khí mang theo vẻ nghi hoặc.
Không ít người chú ý tới điểm này, vẻ mặt như đang chờ xem kịch vui.
Bỗng nhiên Giang Thần cảm giác được có một luồng cảm giác áp bách mạnh mẽ kéo tới
Là đến từ vị hán tử trung niên kia, cũng không thấy đối phương có động tác gì, chỉ dùng niệm lực đột kích đã giống như một ngọn núi lớn đè xuống thân thể của hắn rồi.
Giang Thần cắn răng một cái, vận chuyển thần lực trong cơ thể, hóa giải cỗ áp lực này.
Hán tử trung niên kia sửng sốt một chút, ánh mắt có chút bất ngờ, cùng với một tia khen ngợi không dễ phát hiện ra.
Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, Âm Sương không chú ý tới, nàng vội vã giải thích với mẫu thân mình:
- Mẫu thân, hiện tại Giang Thần sư huynh là đầu bảng Thăng Long bảng đó!
Nàng vừa nói, cuối cùng mọi người đã rõ vì sao vừa rồi nàng lại nói đầu bảng.
Phản ứng của đại đa số người đều là không thể tin tưởng được nổi, bọn họ chỉ cảm thấy nàng đang nói đùa, cường giả của các nhà thì đang dò hỏi đệ tử nhà mình xem là thật hay giả, sau khi có được đáp án, vẻ mặt của những Tôn giả này tràn ngập vẻ khiếp sợ.
- Thăng Long bảng từ lúc nào có đã đầu bảng vậy?
Nữ tử trung niên kia không tin lời này, ánh mắt nhìn về phía Lệ Nam Tinh, nàng đang muốn nói gì đó thì lại phát hiện ra Lệ Nam Tinh đã là Tôn giả, nàng vừa mừng vừa sợ, mắt đang toả sáng.
- Là thật, Lệ Nam Tinh sư huynh và Mộ Dung Long trước sau trở thành tôn giả, Giang Thần sư huynh và Tô Hình tiến hành huyết khế tử chiến, đã đạt được thắng lợi.
Âm Sương nói.
Lời này đã giải thích chuyện đầu bảng, thế nhưng vẫn có người không tin.
Nếu như đổi thành một người khác, ví thí dụ như người đứng thứ tư phân ra thắng bại với Tô Hình, trở thành đầu bảng thì vẫn có khả năng.
Giang Thần này cũng không biết xuất hiện từ đâu, làm sao có khả năng là đầu bảng được chứ?
Đột nhiên, bọn họ nghĩ tới thái độ của những người vừa mới rời khỏi đây trước đó, bọn họ phát hiện ra đây cũng không phải là chuyện không thể nào xảy ra được.
- Âm Sương cô nương, ta phải về Anh Hùng điện rồi.
Giang Thần không chứng minh gì mà chỉ lạnh nhạt nói.
Các Đại trưởng lão Anh Hùng điện ở xung quanh đều truyền âm với hắn, gọi hắn về Anh Hùng điện trước, sau đó mới nói tới các chi tiết nhỏ cụ thể.
- Nhưng mà... Được rồi.
Âm Sương nhìn hắn một chút, lại nhìn nữ tử trung niên một chút, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Chợt, Giang Thần và Lệ Nam Tinh mang theo đội ngũ Anh Hùng điện bay đi về phía Anh Hùng điện. Để lại một đám người đang nghị luận sôi nổi, hiếu kỳ không ngớt.
Giang Thần trở lại Anh Hùng điện, lập tức bị một đám Đại trưởng lão gọi vào, trong đó còn có Nam Công có quan hệ không tệ với Giang Thần.
Ở trước mặt Đại trưởng lão, Giang Thần không che dấu mà nói ra chuyện từ khi hắn vào trong, sau đó lại giảng giải chuyện đã xảy ra trong vòng tám ngày.
- Giang Thần, ngươi đã hầu như tiêu diệt hết năm người đứng đầu trên Trừ Ma bảng, lại một lưới bắt hết các đệ tử Tà Vân điện, ngươi đã lập được đại công, Anh Hùng điện sẽ có trọng thưởng.
Sau khi nghe xong, các Đại trưởng lão Anh Hùng điện sợ hãi không thôi, cho dù ngữ khí của Giang Thần rất bình tĩnh, thế nhưng bọn họ vẫn có thể nghe ra được tình huống lúc đó mạo hiểm bao nhiêu.
May mà cuối cùng vẫn có thể chuyển nguy thành an, bọn họ càng càng khen không dứt miệng Giang Thần, ưng thuận và hứa hẹn, sau đó mới để hắn đi xuống nghỉ ngơi, đợi đến khi Anh Hùng điện suy nghĩ xong về khen thưởng thì mới lại gọi hắn tới.
Giang Thần gật gật đầu, đi ra khỏi đại điện, vừa ra cửa thì đã nhìn thấy Lệ Nam Tinh đứng ở bên ngoài, nhìn thoáng qua hắn một cái rồi mới đi vào trong đại điện.
- Hẳn là muốn tra hỏi từng người.
Giang Thần cũng không cảm thấy có gì đáng chê trách cả, nếu như Anh Hùng điện chỉ nghe một mình hắn mà đã tin tưởng không chút nghi ngờ, chuyện này mới gọi là quái đản.
- Tôn giả!
Giang Thần nhìn bóng lưng của Lệ Nam Tinh, nói thầm:
- Mục tiêu kế tiếp!
Tâm tư của hắn trôi về việc tu hành, hắn định trở về Cao gia, bế quan một quãng thời gian.
Trải qua chuyến đi tiểu thế giới này, thu hoạch của Giang Thần là nhiều nhất ở trong tất cả mọi người, chỉ riêng linh khí chứa đồ đã có không ít, dựa vào những tư nguyên này đã đủ để hắn vọt tới tầng chín.
Trước khi người của các gia tộc lớn và Anh Hùng điện trong thành tới, bên trong mặt kính không ngừng có người xuất hiện.
Người trong thành có cảm giác như là ảo giác, như bị đại quân dị giới xâm lấn vậy.
Cũng còn may khi bọn họ nhìn thấy người xuất hiện không có địch ý, quan trọng nhất chính là, cường giả cấp bậc Tôn giả chỉ có một người mà thôi.
Chờ tới lúc có người nhận ra được những người này là những người bị vây ở trong tiểu thế giới, cả Thánh thành đều trở nên náo động.
Mười mấy Tôn giả cũng tới, vây quanh đám người mới xuất hiện.
- Trở về! Chúng ta đã trở về!
Đệ tử Anh Hùng điện không có một chút căng thẳng nào cả, trái lại còn vung vẩy cánh tay kinh hỉ kêu to.
Còn có một chút người Thánh thành thì trực tiếp tìm đến bên người Tôn giả của bên mình, giảng giải xem đã xảy ra chuyện gì.
Mồm năm miệng mười, sau khi ồn ào một trận, rốt cuộc mọi người mới hiểu rõ đại khái.
- Âm Sương, dựa theo lời các ngươi nói, các ngươi có thể đi ra là do truyền tống trận của Giang Thần sao?
Một tên Tôn giả hỏi.
- Đúng, chính là do đầu bảng.
Âm Sương gật gật đầu, đồng thời còn rất giảo hoạt cười cợt.
Giang Thần cười khổ một tiếng, không nói gì cả.
- Đầu bảng?
Đám người trong Thánh thành không quá rõ lời này là có ý gì, cho dù ý tứ trên mặt chữ đã rất rõ ràng, thế nhưng sự thực sẽ không giống như bọn họ suy nghĩ.
Trước khi đi vào, xếp hạng của Giang Thần còn là thứ thứ chín mươi tám trên Thăng Long bảng hạng nhất.
Không chờ Âm Sương nói rõ tường tận, người của Tà Vân điện bỗng nhiên xuất hiện, khiến cho tất cả xôn xao, Tôn giả của các thế lực khắp nơi cũng trở nên cảnh giác.
- Lực lượng của bọn họ đã bị phong ấn, không cần lo lắng.
Giang Thần nói.
- Mang tới Anh Hùng điện, nhốt lại!
Người của Anh Hùng điện rất nghiêm túc, không thể sai sót, cho nên lập tức để một tên Tôn giả mang những đệ tử Tà Vân điện này đi.
Lại nói tới những người khác, cũng không cần phải thành thật đứng ở trên không trung, gia tộc của bọn họ không ở nơi này, sau khi biết được người bên ngoài lo lắng, bọn họ cần phải đi về báo mình bình an.
- Đại ân đại đức của Giang Thần sư huynh, chúng ta ghi nhớ trong lòng!
- Đầu bảng, ta đi trước một bước, có duyên thì gặp lại.
- Giang Thần sư huynh, xin nhận một lễ của ta!
Trước khi đi, những người này đi tới trước mặt Giang Thần, cáo biệt với hắn, vẻ thành kính kia làm cho đám người Thánh thành luôn nghĩ hắn thấp kém phải cau mày.
Thậm chí ngay cả nhân vật như Âm Tuyệt, Hàn Ty Minh, Trương Vũ cũng biểu đạt kính ý đối với Giang Thần.
Ngay cả Lệ Nam Tinh ở bên cạnh cũng đã bị hạ thấp đi.
- Giang Thần, không cần nửa ngày, tên của ngươi sẽ được truyền khắp các nơi trong Long vực!
Âm Sương ở gần sát thân thể của Giang Thần, động tác rất thân mật, tay còn đặt ở trên cánh tay của Giang Thần.
- Ta rất muốn biết sau khi Mộ Dung Long nghe được tin tức này sẽ nghĩ như thế nào.
Giang Thần cười nói.
- Cũng đúng, nhất định tên kia cho là chúng ta đã chết rồi.
Âm Sương nói đến đây, cũng không nhịn được cười lên một tiếng.
Đúng lúc này, bên trong Thánh thành có hai cỗ khí tức mạnh mẽ áp sát về phía bên này.
Cảm nhận được hai cỗ khí tức này, Âm Sương và Âm Tuyệt hơi thay đổi sắc mặt.
Người tới là một đôi nam nữ trung niên, nam nhân uy vũ bất phàm, nữ tử ung dung cao quý.
- Âm Sương, chuyện gì thế này? Là nữ nhân làm sao lại không biết chú ý đúng mực cơ chứ?
Nữ tử kia nhìn thấy Âm Sương hầu như là dán sát vào người Giang Thần mà đứng, nàng không khỏi nhíu nhíu mày.
- Mẫu thân, đây là Giang Thần sư huynh, ở trong tiểu thế giới cũng nhờ có hắn cứu giúp cho nên chúng con mới có thể đi ra ngoài được.
Âm Sương nói.
Thấy nàng không chỉ không lui ra mà trái lại còn nói một câu như vậy, nữ tử trung niên kia ý thức được cái gì đó, nàng lập tức dùng ánh mắt lợi hại nhìn về phía Giang Thần, bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới.
- Tầng bảy?
Rất nhanh, nàng cau mày, ngữ khí mang theo vẻ nghi hoặc.
Không ít người chú ý tới điểm này, vẻ mặt như đang chờ xem kịch vui.
Bỗng nhiên Giang Thần cảm giác được có một luồng cảm giác áp bách mạnh mẽ kéo tới
Là đến từ vị hán tử trung niên kia, cũng không thấy đối phương có động tác gì, chỉ dùng niệm lực đột kích đã giống như một ngọn núi lớn đè xuống thân thể của hắn rồi.
Giang Thần cắn răng một cái, vận chuyển thần lực trong cơ thể, hóa giải cỗ áp lực này.
Hán tử trung niên kia sửng sốt một chút, ánh mắt có chút bất ngờ, cùng với một tia khen ngợi không dễ phát hiện ra.
Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, Âm Sương không chú ý tới, nàng vội vã giải thích với mẫu thân mình:
- Mẫu thân, hiện tại Giang Thần sư huynh là đầu bảng Thăng Long bảng đó!
Nàng vừa nói, cuối cùng mọi người đã rõ vì sao vừa rồi nàng lại nói đầu bảng.
Phản ứng của đại đa số người đều là không thể tin tưởng được nổi, bọn họ chỉ cảm thấy nàng đang nói đùa, cường giả của các nhà thì đang dò hỏi đệ tử nhà mình xem là thật hay giả, sau khi có được đáp án, vẻ mặt của những Tôn giả này tràn ngập vẻ khiếp sợ.
- Thăng Long bảng từ lúc nào có đã đầu bảng vậy?
Nữ tử trung niên kia không tin lời này, ánh mắt nhìn về phía Lệ Nam Tinh, nàng đang muốn nói gì đó thì lại phát hiện ra Lệ Nam Tinh đã là Tôn giả, nàng vừa mừng vừa sợ, mắt đang toả sáng.
- Là thật, Lệ Nam Tinh sư huynh và Mộ Dung Long trước sau trở thành tôn giả, Giang Thần sư huynh và Tô Hình tiến hành huyết khế tử chiến, đã đạt được thắng lợi.
Âm Sương nói.
Lời này đã giải thích chuyện đầu bảng, thế nhưng vẫn có người không tin.
Nếu như đổi thành một người khác, ví thí dụ như người đứng thứ tư phân ra thắng bại với Tô Hình, trở thành đầu bảng thì vẫn có khả năng.
Giang Thần này cũng không biết xuất hiện từ đâu, làm sao có khả năng là đầu bảng được chứ?
Đột nhiên, bọn họ nghĩ tới thái độ của những người vừa mới rời khỏi đây trước đó, bọn họ phát hiện ra đây cũng không phải là chuyện không thể nào xảy ra được.
- Âm Sương cô nương, ta phải về Anh Hùng điện rồi.
Giang Thần không chứng minh gì mà chỉ lạnh nhạt nói.
Các Đại trưởng lão Anh Hùng điện ở xung quanh đều truyền âm với hắn, gọi hắn về Anh Hùng điện trước, sau đó mới nói tới các chi tiết nhỏ cụ thể.
- Nhưng mà... Được rồi.
Âm Sương nhìn hắn một chút, lại nhìn nữ tử trung niên một chút, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Chợt, Giang Thần và Lệ Nam Tinh mang theo đội ngũ Anh Hùng điện bay đi về phía Anh Hùng điện. Để lại một đám người đang nghị luận sôi nổi, hiếu kỳ không ngớt.
Giang Thần trở lại Anh Hùng điện, lập tức bị một đám Đại trưởng lão gọi vào, trong đó còn có Nam Công có quan hệ không tệ với Giang Thần.
Ở trước mặt Đại trưởng lão, Giang Thần không che dấu mà nói ra chuyện từ khi hắn vào trong, sau đó lại giảng giải chuyện đã xảy ra trong vòng tám ngày.
- Giang Thần, ngươi đã hầu như tiêu diệt hết năm người đứng đầu trên Trừ Ma bảng, lại một lưới bắt hết các đệ tử Tà Vân điện, ngươi đã lập được đại công, Anh Hùng điện sẽ có trọng thưởng.
Sau khi nghe xong, các Đại trưởng lão Anh Hùng điện sợ hãi không thôi, cho dù ngữ khí của Giang Thần rất bình tĩnh, thế nhưng bọn họ vẫn có thể nghe ra được tình huống lúc đó mạo hiểm bao nhiêu.
May mà cuối cùng vẫn có thể chuyển nguy thành an, bọn họ càng càng khen không dứt miệng Giang Thần, ưng thuận và hứa hẹn, sau đó mới để hắn đi xuống nghỉ ngơi, đợi đến khi Anh Hùng điện suy nghĩ xong về khen thưởng thì mới lại gọi hắn tới.
Giang Thần gật gật đầu, đi ra khỏi đại điện, vừa ra cửa thì đã nhìn thấy Lệ Nam Tinh đứng ở bên ngoài, nhìn thoáng qua hắn một cái rồi mới đi vào trong đại điện.
- Hẳn là muốn tra hỏi từng người.
Giang Thần cũng không cảm thấy có gì đáng chê trách cả, nếu như Anh Hùng điện chỉ nghe một mình hắn mà đã tin tưởng không chút nghi ngờ, chuyện này mới gọi là quái đản.
- Tôn giả!
Giang Thần nhìn bóng lưng của Lệ Nam Tinh, nói thầm:
- Mục tiêu kế tiếp!
Tâm tư của hắn trôi về việc tu hành, hắn định trở về Cao gia, bế quan một quãng thời gian.
Trải qua chuyến đi tiểu thế giới này, thu hoạch của Giang Thần là nhiều nhất ở trong tất cả mọi người, chỉ riêng linh khí chứa đồ đã có không ít, dựa vào những tư nguyên này đã đủ để hắn vọt tới tầng chín.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.