Chương 191: Chương 191: Trở về!
Trương Mục Chi
15/07/2018
Ngữ khí không đứng đắn đương nhiên khó có thể làm cho người ta tin tưởng được.
Nghe thấy hắn nói như thế đám người Lưu Bằng lộ ra vẻ mặt châm chọc.
Lưu Bằng trào phúng một tiếng, làm cho đám người ở bên cạnh cười to.
- Con ruồi bay qua, người chẳng muốn giơ tay đập chết, thế nhưng con ruồi còn coi mình rất ghê gớm, vậy thì là muốn chết.
Giang Thần vẫn không buồn để ý tới những mặt hàng không đủ tư cách này, thế nhưng không nghĩ tới tên này còn được đà lấn tới.
Lưu Bằng giận dữ, bước lên phía trước, đưa tay muốn nắm lấy vạt áo của Giang Thần.
Giang Thần nhún vai một cái, một giây sau, Lưu Bằng kêu thảm một tiếng, bị đánh về phía sau bốn năm thước, va vào một cái vại nước rồi mới dừng lại.
Mọi người còn đang cười sửng sốt, bọn họ đều không thấy rõ Giang Thần ra tay thế nào.
Hơn nữa cũng ra tay không nhẹ, Lưu Bằng máu me đầy mặt, nửa ngày không đứng lên được.
Điều này cũng làm cho trận xung đột lời nói này thăng cấp mạnh mẽ lên.
Trong mắt Vân Hiểu xẹt qua vẻ lạnh lẽp, năm ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, nhưng hắn không vội vã ra tay.
Bởi vì chủ nhân thuyền là Hương Hương công chúa.
- Được rồi!
Hương Hương công chúa nhìn thấy Giang Thần động thủ, không bởi vì lời nói mới vừa rồi của hắn mà dao động, đồng thời ấn tượng đối với hắn cũng đã hạ xuống thấp nhất.
Nàng đang muốn dùng thân phận chủ nhân thuyền buồm tiếp tục mở miệng thì Giang Thần đã không cho nàng cơ hội.
- Công chúa, ta nói vậy không phải là tới để thuyết phục ngươi, để ngươi thoả mãn đối với ta, chỉ là ta không ưa những tên hề nhảy nhót như vậy.
- Lại nói người này, nhiều lần nói năng lỗ mãng với ta, ta không giết hắn đã là nhân từ lắm rồi.
Giang Thần không có một chút phô trương thanh thế nào cả, Lưu Bằng đã đứng lên nghe thấy vậy thân thể run rẩy một hồi.
- Ta chỉ muốn nói một câu, không nên bởi vì cực hạn của tầm mắt mà xem một cẩu hùng là anh hùng.
- Công chúa điện hạ, tên này không coi ai ra gì, nếu như hắn ở trên thuyền, chúng ta không thể làm gì khác hơn là rời khỏi nơi này.
Giang Thần lắc đầu một cái, trong lòng cảm thấy rất thất vọng về người này, đến lúc này mà cũng không định động thủ, ỷ vào sự tín nhiệm lợi dụng nữ nhân, thực sự đã làm nhục hai chữ kiếm khách.
- Các hạ, chuyện của ta không tới phiên người ngoài, không cần ngươi nhiều lời, nếu ngươi không đồng ý, như vậy xin mời ngươi rời khỏi đây.
Xưng hô của Hương Hương công chúa đối với hắn cũng thay đổi, cũng không có khách khí như lúc vừa mới bắt đầu nữa.
- Như ngươi mong muốn.
Giang Thần thả người nhảy một cái, nhảy xuống boong tàu, cùng với Bạch Linh rời khỏi nơi này.
Rất nhanh, hắn đã cưỡi Bạch Linh biến mất ở trong mắt những người này.
- Thực sự là làm cho người ta tức giận, tên này coi mình là ai chứ?
- Đúng vậy, quả thật nên cho hắn một chút giáo huấn.
- Cũng không dám mang khuôn mặt thật ra gặp người khác, còn không thấy ngại mà dám mở miệng nói người khác.
Hắn vừa đi, đám người Lưu Bằng lập tức mồm năm miệng mười ra sức chửi.
- Người này lén lén lút lút, cố ý làm chúng ta tức giận là muốn nhân cơ hội làm khó dễ, mưu đồ gây rối! Cho dù thực lực của bản thân hắn không ra sao, thế nhưng con yêu thú kia không thể khinh thường.
- Thì ra là như vậy, chẳng trách Vân Hiểu sư huynh không ra tay, hóa ra là đang suy nghĩ như thế.
Vân Hiểu gật đầu một cái.
Hương Hương công chúa giữ yên lặng, cảm thấy cách nói này rất có lý.
Một người xa lạ chỉ trích nàng không có ánh mắt, hành vi ấu trĩ, cho nên từ trong lòng nàng đã không chấp nhận nhận định này.
- Nếu như gặp phải hắn trong lúc tỷ thí Thánh Viện, nhất định ta sẽ quang minh chính đại để cho hắn lĩnh giáo cái gì gọi là kiếm đạo!
Vân Hiểu thấy Hương Hương công chúa tin tưởng, lập tức ngước đầu, rất ngạo nghễ nói.
...
Rời khỏi thuyền buồm, Giang Thần không vội vã chạy đi, tốc độ của thuyền buồm so với hắn còn nhanh hơn, so với việc bị vượt qua còn không bằng để cho bọn họ đi đầu thì hơn.
Lại nói vị công chúa kia lựa chọn tin tưởng đám đạo chích kia, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vân Hiểu cùng Lưu Bằng và những người kia đã làm quen với công chúa trước hắn, đạt được sự tín nhiệm, mình bỗng dưng đứng lên, nói nàng đã sùng bái nhầm người thì rất không hợp tình hợp lý.
Nếu Hương Hương công chúa việc nghĩa chẳng từ nan tin tưởng mình, đánh đuổi đám người Vân Hiểu, như vậy mới gọi là quái đản.
Có điều cũng như chính hắn đã nói, hắn mở miệng chỉ là không ưa hành vi vô liêm sỉ của đám người Vân Hiểu, không phải muốn tiếp cận công chúa, cho nên hắn cũng đã chuẩn bị rời đi.
- Đi thôi, thịt nướng còn đang chờ chúng ta.
Mắt thấy Vân Phàm thuyền đã đi xa, lúc này Giang Thần mới lên đường.
Bạch Linh đang phờ phạc vừa nghe thấy lời này như được ăn thuốc bổ, lập tức bỏ lại Giang Thần đằng sau.
Giang Thần cười khổ một tiếng, giương cánh đuổi theo.
Không có Vân Phàm thuyền, một người một hổ tới tảng sáng mới vừa đến Đại Hạ kinh thành.
Không bỏ lỡ tỷ thí Thánh Viện, Giang Thần đã rất là thỏa mãn rồi.
Kinh thành của Đại Hạ vương triều phồn hoa đúng như tưởng tượng của hắn vậy, nam bắc không nhìn thấy nhau, kiến trúc trong thành có trình độ cực cao, đặc biệt là cung điện giữa thành, rất xa hoa, chẳng khác nào Tiên cung.
Điều làm cho Giang Thần giật mình nhất chính là trên không của thành thị có vô số đạo cụ phi hành, căn cứ vào thể tích lớn nhỏ mà được sắp xếp chỉnh tề, kết nối với nhau, trở thành một mảnh thành ở trên không trung.
Trong đó có không ít tửu lâu và khách điếm được mở ở trong các loại đạo cụ phi hành cỡ lớn.
Trên đường phố trong thành, người đi đường như dệt cửi, qua lại không dứt.
Trong khoảng thời gian này, kinh thành có thể nói là nơi náo nhiệt nhất trong Hỏa vực.
Giang Thần mang theo Bạch Linh hòa vào trong đó, tìm kiếm nơi ở, tìm hiểu tin tức.
Gần như dự đoán của hắn, hiện tại đã không có bao nhiêu người nhớ tới hắn nữa.
Thân phận đệ tử Thiên Đạo môn Giang Thần này, đang bị người ta quên lãng.
Bây giờ, người trong miệng mọi người nghị luận nhiều nhất chính là Lữ Phi kia.
Nghe đồn rằng hắn có được kỳ ngộ, đao pháp tăng nhanh như gió, muốn khiêu chiến tất cả kiếm khách bên trong đám người trẻ tuổi.
Ngày hôm qua trong lúc tỷ thí sơ tuyển hắn đã chém ra một đao làm cho toàn trường kinh diễm, một vị đại sư võ học đã nói lần tỷ thí Thánh Viện này sẽ là đao kiếm quyết đấu.
Điều này làm cho trong lòng rất nhiều người đều tràn ngập sự chờ mong.
Quy Nhất kiếm phái là đại biểu của kiếm khách, cho nên thủ tịch đệ tử Dịch Thủy Hàn rất được mọi người quan tâm.
Một kiếm, một đao.
Như là kình địch trời sinh vậy.
Mặt khác, ngày hôm nay là ngày cuối cùng của tỷ thí sơ tuyển.
Tỷ thí Thánh Viện không xua đuổi mọi người tới xem, đồng thời người đến kinh thành cũng không cần vé vào cửa.
Bởi vì dù sao tiêu chuẩn tiến tu cũng sẽ trực tiếp lựa chọn từ mười người đứng đầu bên trong Tân hỏa bảng.
Có điều, mọi việc đều phải nói tới hai chữ công bằng, ai có thể bảo đảm sẽ không xuất hiện một thớt hắc mã không có ở trên Tân hỏa bảng cơ chứ?
Chính là bởi vì khả năng nhỏ bé không đáng kể này cho nên mới sẽ tiến hành từng cuộc tỷ thí một.
Ở trong sơ tuyển, tất cả đều là ngẫu nhiên, Tụ nguyên cảnh có khả năng đụng phải Thần du cảnh, người đứng thứ hơn chín trăm trên Tân hỏa bảng sẽ có khả năng gặp gỡ tuấn tài đứng trong một trăm vị trí đầu.
Cũng sẽ có thiên tài có lực lượng ngang nhau đối đầu trong lúc sơ tuyển.
Bất kể là loại tình huống nào, bên bị thua sẽ không có cơ hội đi tiếp nữa.
Mặc dù nói người Thánh Viện sẽ quan sát quá trình biểu hiện của cá nhân, thế nhưng nếu như ngay cả vòng loại đơn giản nhất mà cũng không qua được, như vậy tất cả mọi chuyện sau đó không cần nói nữa.
Vòng đấu loại có ba ngày, là dùng để giảm bớt nhân số báo danh.
Khi nhân số đạt đến mức có thể hoàn thành toàn bộ tỷ thí trong vòng một ngày, như vậy người của Thánh Viện và cao tầng các thế lực khắp nơi mới sẽ tụ tập lại cùng một chỗ.
Vào lúc ấy mới thực sự là việc trọng đại.
- Đi báo danh đi.
Giang Thần đứng ở trước mặt gương đồng, nhìn thân thể của mình, thân thể của hắn vốn đã dài, thế nhưng trong mấy tháng ở Vạn thú vực đã có biến hóa không nhỏ.
Không chỉ có vai rộng hơn mấy phần mà cũng cao hơn so với trước đây.
Lại bày xuống cấm chế ở trên mặt nạ, như vậy sẽ không ai có thể nhìn ra được thân phận của hắn.
Nghe thấy hắn nói như thế đám người Lưu Bằng lộ ra vẻ mặt châm chọc.
Lưu Bằng trào phúng một tiếng, làm cho đám người ở bên cạnh cười to.
- Con ruồi bay qua, người chẳng muốn giơ tay đập chết, thế nhưng con ruồi còn coi mình rất ghê gớm, vậy thì là muốn chết.
Giang Thần vẫn không buồn để ý tới những mặt hàng không đủ tư cách này, thế nhưng không nghĩ tới tên này còn được đà lấn tới.
Lưu Bằng giận dữ, bước lên phía trước, đưa tay muốn nắm lấy vạt áo của Giang Thần.
Giang Thần nhún vai một cái, một giây sau, Lưu Bằng kêu thảm một tiếng, bị đánh về phía sau bốn năm thước, va vào một cái vại nước rồi mới dừng lại.
Mọi người còn đang cười sửng sốt, bọn họ đều không thấy rõ Giang Thần ra tay thế nào.
Hơn nữa cũng ra tay không nhẹ, Lưu Bằng máu me đầy mặt, nửa ngày không đứng lên được.
Điều này cũng làm cho trận xung đột lời nói này thăng cấp mạnh mẽ lên.
Trong mắt Vân Hiểu xẹt qua vẻ lạnh lẽp, năm ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, nhưng hắn không vội vã ra tay.
Bởi vì chủ nhân thuyền là Hương Hương công chúa.
- Được rồi!
Hương Hương công chúa nhìn thấy Giang Thần động thủ, không bởi vì lời nói mới vừa rồi của hắn mà dao động, đồng thời ấn tượng đối với hắn cũng đã hạ xuống thấp nhất.
Nàng đang muốn dùng thân phận chủ nhân thuyền buồm tiếp tục mở miệng thì Giang Thần đã không cho nàng cơ hội.
- Công chúa, ta nói vậy không phải là tới để thuyết phục ngươi, để ngươi thoả mãn đối với ta, chỉ là ta không ưa những tên hề nhảy nhót như vậy.
- Lại nói người này, nhiều lần nói năng lỗ mãng với ta, ta không giết hắn đã là nhân từ lắm rồi.
Giang Thần không có một chút phô trương thanh thế nào cả, Lưu Bằng đã đứng lên nghe thấy vậy thân thể run rẩy một hồi.
- Ta chỉ muốn nói một câu, không nên bởi vì cực hạn của tầm mắt mà xem một cẩu hùng là anh hùng.
- Công chúa điện hạ, tên này không coi ai ra gì, nếu như hắn ở trên thuyền, chúng ta không thể làm gì khác hơn là rời khỏi nơi này.
Giang Thần lắc đầu một cái, trong lòng cảm thấy rất thất vọng về người này, đến lúc này mà cũng không định động thủ, ỷ vào sự tín nhiệm lợi dụng nữ nhân, thực sự đã làm nhục hai chữ kiếm khách.
- Các hạ, chuyện của ta không tới phiên người ngoài, không cần ngươi nhiều lời, nếu ngươi không đồng ý, như vậy xin mời ngươi rời khỏi đây.
Xưng hô của Hương Hương công chúa đối với hắn cũng thay đổi, cũng không có khách khí như lúc vừa mới bắt đầu nữa.
- Như ngươi mong muốn.
Giang Thần thả người nhảy một cái, nhảy xuống boong tàu, cùng với Bạch Linh rời khỏi nơi này.
Rất nhanh, hắn đã cưỡi Bạch Linh biến mất ở trong mắt những người này.
- Thực sự là làm cho người ta tức giận, tên này coi mình là ai chứ?
- Đúng vậy, quả thật nên cho hắn một chút giáo huấn.
- Cũng không dám mang khuôn mặt thật ra gặp người khác, còn không thấy ngại mà dám mở miệng nói người khác.
Hắn vừa đi, đám người Lưu Bằng lập tức mồm năm miệng mười ra sức chửi.
- Người này lén lén lút lút, cố ý làm chúng ta tức giận là muốn nhân cơ hội làm khó dễ, mưu đồ gây rối! Cho dù thực lực của bản thân hắn không ra sao, thế nhưng con yêu thú kia không thể khinh thường.
- Thì ra là như vậy, chẳng trách Vân Hiểu sư huynh không ra tay, hóa ra là đang suy nghĩ như thế.
Vân Hiểu gật đầu một cái.
Hương Hương công chúa giữ yên lặng, cảm thấy cách nói này rất có lý.
Một người xa lạ chỉ trích nàng không có ánh mắt, hành vi ấu trĩ, cho nên từ trong lòng nàng đã không chấp nhận nhận định này.
- Nếu như gặp phải hắn trong lúc tỷ thí Thánh Viện, nhất định ta sẽ quang minh chính đại để cho hắn lĩnh giáo cái gì gọi là kiếm đạo!
Vân Hiểu thấy Hương Hương công chúa tin tưởng, lập tức ngước đầu, rất ngạo nghễ nói.
...
Rời khỏi thuyền buồm, Giang Thần không vội vã chạy đi, tốc độ của thuyền buồm so với hắn còn nhanh hơn, so với việc bị vượt qua còn không bằng để cho bọn họ đi đầu thì hơn.
Lại nói vị công chúa kia lựa chọn tin tưởng đám đạo chích kia, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vân Hiểu cùng Lưu Bằng và những người kia đã làm quen với công chúa trước hắn, đạt được sự tín nhiệm, mình bỗng dưng đứng lên, nói nàng đã sùng bái nhầm người thì rất không hợp tình hợp lý.
Nếu Hương Hương công chúa việc nghĩa chẳng từ nan tin tưởng mình, đánh đuổi đám người Vân Hiểu, như vậy mới gọi là quái đản.
Có điều cũng như chính hắn đã nói, hắn mở miệng chỉ là không ưa hành vi vô liêm sỉ của đám người Vân Hiểu, không phải muốn tiếp cận công chúa, cho nên hắn cũng đã chuẩn bị rời đi.
- Đi thôi, thịt nướng còn đang chờ chúng ta.
Mắt thấy Vân Phàm thuyền đã đi xa, lúc này Giang Thần mới lên đường.
Bạch Linh đang phờ phạc vừa nghe thấy lời này như được ăn thuốc bổ, lập tức bỏ lại Giang Thần đằng sau.
Giang Thần cười khổ một tiếng, giương cánh đuổi theo.
Không có Vân Phàm thuyền, một người một hổ tới tảng sáng mới vừa đến Đại Hạ kinh thành.
Không bỏ lỡ tỷ thí Thánh Viện, Giang Thần đã rất là thỏa mãn rồi.
Kinh thành của Đại Hạ vương triều phồn hoa đúng như tưởng tượng của hắn vậy, nam bắc không nhìn thấy nhau, kiến trúc trong thành có trình độ cực cao, đặc biệt là cung điện giữa thành, rất xa hoa, chẳng khác nào Tiên cung.
Điều làm cho Giang Thần giật mình nhất chính là trên không của thành thị có vô số đạo cụ phi hành, căn cứ vào thể tích lớn nhỏ mà được sắp xếp chỉnh tề, kết nối với nhau, trở thành một mảnh thành ở trên không trung.
Trong đó có không ít tửu lâu và khách điếm được mở ở trong các loại đạo cụ phi hành cỡ lớn.
Trên đường phố trong thành, người đi đường như dệt cửi, qua lại không dứt.
Trong khoảng thời gian này, kinh thành có thể nói là nơi náo nhiệt nhất trong Hỏa vực.
Giang Thần mang theo Bạch Linh hòa vào trong đó, tìm kiếm nơi ở, tìm hiểu tin tức.
Gần như dự đoán của hắn, hiện tại đã không có bao nhiêu người nhớ tới hắn nữa.
Thân phận đệ tử Thiên Đạo môn Giang Thần này, đang bị người ta quên lãng.
Bây giờ, người trong miệng mọi người nghị luận nhiều nhất chính là Lữ Phi kia.
Nghe đồn rằng hắn có được kỳ ngộ, đao pháp tăng nhanh như gió, muốn khiêu chiến tất cả kiếm khách bên trong đám người trẻ tuổi.
Ngày hôm qua trong lúc tỷ thí sơ tuyển hắn đã chém ra một đao làm cho toàn trường kinh diễm, một vị đại sư võ học đã nói lần tỷ thí Thánh Viện này sẽ là đao kiếm quyết đấu.
Điều này làm cho trong lòng rất nhiều người đều tràn ngập sự chờ mong.
Quy Nhất kiếm phái là đại biểu của kiếm khách, cho nên thủ tịch đệ tử Dịch Thủy Hàn rất được mọi người quan tâm.
Một kiếm, một đao.
Như là kình địch trời sinh vậy.
Mặt khác, ngày hôm nay là ngày cuối cùng của tỷ thí sơ tuyển.
Tỷ thí Thánh Viện không xua đuổi mọi người tới xem, đồng thời người đến kinh thành cũng không cần vé vào cửa.
Bởi vì dù sao tiêu chuẩn tiến tu cũng sẽ trực tiếp lựa chọn từ mười người đứng đầu bên trong Tân hỏa bảng.
Có điều, mọi việc đều phải nói tới hai chữ công bằng, ai có thể bảo đảm sẽ không xuất hiện một thớt hắc mã không có ở trên Tân hỏa bảng cơ chứ?
Chính là bởi vì khả năng nhỏ bé không đáng kể này cho nên mới sẽ tiến hành từng cuộc tỷ thí một.
Ở trong sơ tuyển, tất cả đều là ngẫu nhiên, Tụ nguyên cảnh có khả năng đụng phải Thần du cảnh, người đứng thứ hơn chín trăm trên Tân hỏa bảng sẽ có khả năng gặp gỡ tuấn tài đứng trong một trăm vị trí đầu.
Cũng sẽ có thiên tài có lực lượng ngang nhau đối đầu trong lúc sơ tuyển.
Bất kể là loại tình huống nào, bên bị thua sẽ không có cơ hội đi tiếp nữa.
Mặc dù nói người Thánh Viện sẽ quan sát quá trình biểu hiện của cá nhân, thế nhưng nếu như ngay cả vòng loại đơn giản nhất mà cũng không qua được, như vậy tất cả mọi chuyện sau đó không cần nói nữa.
Vòng đấu loại có ba ngày, là dùng để giảm bớt nhân số báo danh.
Khi nhân số đạt đến mức có thể hoàn thành toàn bộ tỷ thí trong vòng một ngày, như vậy người của Thánh Viện và cao tầng các thế lực khắp nơi mới sẽ tụ tập lại cùng một chỗ.
Vào lúc ấy mới thực sự là việc trọng đại.
- Đi báo danh đi.
Giang Thần đứng ở trước mặt gương đồng, nhìn thân thể của mình, thân thể của hắn vốn đã dài, thế nhưng trong mấy tháng ở Vạn thú vực đã có biến hóa không nhỏ.
Không chỉ có vai rộng hơn mấy phần mà cũng cao hơn so với trước đây.
Lại bày xuống cấm chế ở trên mặt nạ, như vậy sẽ không ai có thể nhìn ra được thân phận của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.