Chương 223: Chương 223: Thời khắc quyết chiến
Trương Mục Chi
22/07/2018
Giang Thần biết tránh không thoát cho nên liều mạng toàn lực nghênh đón.
- Ngu xuẩn!
Tam hoàng tử hét lớn một tiếng, trên song quyền bùng nổ ra chín lần tiếng vang sấm sét.
- Vang chín lần?
Chuyện này đã vượt xa ra khỏi dự liệu của Tiết Nhân Thiên, lúc này hắn đã bắt đầu đồng tình với kẻ đáng thương như Giang Thần này.
Sau khi một tiếng sét cuối cùng vừa dứt, Xích tiêu kiếm và song quyền va chạm, hư không giữa hai người như sắp bị phá vỡ vậy.
Xích tiêu kiếm thoát tay bắn ra, người của Giang Thần như diều đứt dây bay ra ngoài.
Tam hoàng tử thì trái lại, vẫn vững vàng đứng ở nơi đó, cũng không lui lại nửa bước nào cả.
Hơn nữa điện lưu trên song quyền còn chưa biến mất, vẫn đang nhanh chóng khôi phục lại.
Giang Thần mạnh mẽ đập vào trên vách của kết giới trong suốt, phát ra tiếng vang trầm không thua gì sấm sét, khiến cho người ta không khỏi lo lắng việc nội tạng của hắn có thể bị phá nát hay không.
Cũng may, sau khi đập vào vách tường kết giới thì Giang Thần đã khống chế lại thân thể, vững vàng đáp xuống trên mặt đất.
Đột nhiên, trên mặt hắn hiện lên vẻ thống khổ, nửa quỳ ở trên mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn.
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người đồng thời ồ lên, đối với kết quả đã sớm được dự đoán này, có người đồng tình, có người thương hại.
- Giang Thần sư huynh!
Vẻ vui sướng trên khuôn mặt của Thủy Sanh biến mất không còn tăm hơi, gấp đến độ sắp muốn khóc lên.
- Quá miễn cưỡng.
- Dũng khí ngày hôm nay của Giang Thần sẽ được người ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
- Đáng đời!
Cũng có người rất là thoải mái, Bách Lý Ly của Bách Lý gia hoan hô kêu to.
Văn Tâm hoảng hồn, chạy đến bên người Sở Lạc, hỏi dò sau khi Giang Thần lên đài đã từng nói cái gì.
Thế nhưng Sở Lạc còn lo lắng hơn so với nàng, cho nên không nói ra được cái gì cả.
Trong lúc hỗn loạn, vẻ mặt Tam hoàng tử kiêu căng, từng bước một đi về phía Giang Thần.
- Ngạo khí của ngươi đâu rồi?
- Sự tự tin nói muốn giết ta khi ngươi ở Thiên Đạo môn đi đâu rồi? Ngươi vì trả thù mà đến, kết quả này ngươi đã thỏa mãn chưa.
Tam hoàng tử nói từng câu từng câu, khiến cho người ta tiếc hận không ngớt.
- Nếu như hắn không gặp phải Tam hoàng tử, thu được tiêu chuẩn tiến tu thì quả thực ta sẽ hối hận, thế nhưng hiện giờ…
- Ta còn tưởng rằng một quyền toàn lực của ngươi còn có thể mạnh mẽ hơn một chút kia.
Hắn lau vết máu ở khóe miệng, lại khôi phục lại vẻ không có gì phải lo sợ trước kia.
- Ngu xuẩn!
Tam hoàng tử bĩu môi, thân thể biến mất không còn tăm hơi ở tại chỗ, sau một giây đã xuất hiện ở phía sau lưng của Giang Thần, một quyền được đánh ra, thân thể của Giang Thần từ bên này kết giới bay đến đầu bên kia, còn thảm hơn hồi nãy.
Lúc rơi xuống đất hắn trực tiếp nửa quỳ xuống, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Sưu!
- Kiếm thuật của ngươi đâu rồi? Ngươi thân là truyền nhân kiếm đạo, phong thái của ngươi đâu? Tại sao ta chỉ thấy, ngươi chỉ là một con giun dế mà ta có thể tùy ý giẫm đạm cơ chứ?
Giang Thần cười nhạo nói.
Đến chết, hắn vẫn mạnh miệng như thế.
- Không có thực lực mà mạnh miệng thì ngươi chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Tam hoàng tử cười lạnh một tiếng, lại phóng lên, song quyền không ngừng đánh ra, xem Giang Thần là một đống cát, nắm đấm đáng sợ như giọt mưa hạ xuống, tàn nhẫn khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
- Đây chính là kết cục của ngươi dám đắc tội Tam hoàng tử ta.
Sắp sửa bị thua mà còn gặp trọng kích như vậy, chuyện này cũng phù hợp với tác phong của Tam hoàng tử.
Giang Thần bị đánh cho thần trí không rõ cố gắng chống thân thể không để ngã xuống, bi ai thê lương. Đặc biệt là khuôn mặt trúng quyền, khiến cho người ta hoài nghi liệu hắn có thể bị đánh chết tươi hay không.
- Một người là hậu kỳ đỉnh cao, một là trung kỳ viên mãn, chênh lệch thực sự quá lớn.
- Lúc trước Giang Thần đánh đều là dùng võ học tranh tài, Tam hoàng tử thì lại là lực lượng thuần túy.
- Oai của sấm sét lại được vận dụng thành thạo như vậy, như vậy cũng được coi là một loại võ học đó.
- Đáng thương cho Giang Thần, nếu như ngày hôm nay hắn không tìm đến Tam hoàng tử gây phiền phức thì sẽ không như vậy rồi.
Mọi người cùng nhau thảo luận, nguyên nhân Giang Thần bị thua đúng như lúc vừa mới bắt đầu mọi người đã suy nghĩ vậy, chênh lệch cảnh giới quá to lớn.
Xích tiêu kiếm bị đánh bay đến góc, ánh sáng nhanh chóng ảm đạm đi, như là đang mặc niệm cho chủ nhân vậy.
Trên thành tường, lão giả áo xám có chút đứng ngồi không yên.
Hoàng đế Đại Hạ nói.
Lão giả áo xám trầm mặc không nói, như là không nghe thấy lời này của hắn vậy.
Trong lòng hoàng đế Đại Hạ vui sướng, cho dù không dám đắc tội với Tôn giả Thánh Viện, thế nhưng có thể đắc ý một lần như vậy cũng là một việc vui trong nhân sinh của hắn rồi.
Phanh!
Lại là một trọng quyền đánh tới, lúc này Giang Thần lần nữa bị đánh bay, lần này là trực tiếp lăn xuống mặt đất.
Nhưng mà, ngay khi tất cả mọi người nghĩ mình đã là một đống bùn nhão thì Giang Thần đã lần nữa đứng lên.
- Không cần phải lên nữa!
Sở Lạc và Văn Tâm khóc nức nở kêu lên.
Lúc Giang Thần nói chuyện không thèm ngẩng đầu lên nhìn về phía phương hướng Tam hoàng tử, dường như vẻ ngông cuồng tới từ tận trong xương, không có gì có thể dập tắt được.
- Hiện giờ ngươi đã trở thành chuyện cười, để cho ta tới kết liễu tính mạng của ngươi đi.
Tam hoàng tử nhìn chung quanh, đại đa số người đều có phản ứng như suy nghĩ của hắn vậy.
- Đây chính là kết cục khi dám đối nghịch với bổn hoàng tử!
Hắn chỉ tay về phía Giang Thần, tiếp theo bùng nổ ra khí thế kinh người, giơ nắm đấm lên rồi phóng đi.
Một quyền này là muốn triệt chấm dứt tính mạng của Giang Thần.
Có điều, Giang Thần cúi thấp đầu như đang đọc thầm cái gì đó.
- Khí ngũ hành điều âm dương, tổn thương lòng phổi thúc gan ruột. Giấu đi cách tinh thất ý hoảng hốt, tam tiêu tề nghịch hề hồn phách tung bay.
- Tiên thuật: Nghịch vô cực!
Giang Thần đang ở gần tử vong, ngay khi Tam hoàng tử tới gần thì dường như hồi quang phản chiếu vậy, thân thể lần nữa thẳng tắp, khí thế không gì sánh kịp bộc phát ra.
Tóc đen tung bay, thương thế trên người nhanh chóng khôi phục, máu tươi ứ đọng trên mặt cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
Lúc ngẩng đầu lên, gương mặt kia để lộ ra vẻ quật cường, kiên định, lạnh lùng.
Hai mắt đen kịt như bầu trời đêm, trong đó có một luồng sắc bén và lạnh lẽo giống như dao cạo vậy.
Phanh!
Hắn giơ tay lên, một tay đón nhận nắm đấm của Tam hoàng tử, quyền chưởng đụng nhau, ai cũng không lui lại, hai chân bị hãm sâu vào bên trong mặt đất.
- Cái gì?
Biến hóa kịch tính khiến cho người ta không kịp phản ứng, đặc biệt là Tam hoàng tử.
Giang Thần không hiểu chưởng pháp, nói cách khác, hắn đang dựa vào lực lượng của bản thân mà tiếp được một quyền của mình.
Hắn không dám tin tưởng khi nhìn về phía quyền của mình, nhìn lên trên bàn tay đánh vào Giang Thần, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra trên bề mặt da có ánh sáng óng ánh.
Không đúng, là khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là như vậy. Nếu như nhìn sơ qua sẽ không phát hiện ra, thế nhưng chỉ cần chăm chú thì sẽ phát hiện ra trạng thái của Giang Thần hiện tại không phải là người.
- Quyền của ngươi, thực sự là không hề có một chút khí lực nào cả.
Giang Thần uốn vai một cái, mượn lực đẩy về phía trước, đánh bay Tam hoàng tử ra ngoài.
Tuy rằng không thảm giống như Giang Thần vừa nãy, thế nhưng hai mũi chân của Tam hoàng tử vẫn dính mặt đất rồi trượt ra hơn mười thước về phía sau.
Hơn mười thước, khoảng cách rất là ngắn.
Nhưng mà đã vượt qua cực hạn suy nghĩ của vô số người ở đây.
Giống như ban ngày nhìn thấy mặt trăng ở trên trời vậy, tảng đá mở miệng nói chuyện vậy, cảm giác rất là hoang đường.
Lại nhìn Giang Thần, nào còn giống như vừa nãy nữa chứ, khí thế so với lúc vừa mới bắt đầu còn mạnh hơn, cả người để lộ ra vẻ thần bí không cân nhắc ra được.
- Ngu xuẩn!
Tam hoàng tử hét lớn một tiếng, trên song quyền bùng nổ ra chín lần tiếng vang sấm sét.
- Vang chín lần?
Chuyện này đã vượt xa ra khỏi dự liệu của Tiết Nhân Thiên, lúc này hắn đã bắt đầu đồng tình với kẻ đáng thương như Giang Thần này.
Sau khi một tiếng sét cuối cùng vừa dứt, Xích tiêu kiếm và song quyền va chạm, hư không giữa hai người như sắp bị phá vỡ vậy.
Xích tiêu kiếm thoát tay bắn ra, người của Giang Thần như diều đứt dây bay ra ngoài.
Tam hoàng tử thì trái lại, vẫn vững vàng đứng ở nơi đó, cũng không lui lại nửa bước nào cả.
Hơn nữa điện lưu trên song quyền còn chưa biến mất, vẫn đang nhanh chóng khôi phục lại.
Giang Thần mạnh mẽ đập vào trên vách của kết giới trong suốt, phát ra tiếng vang trầm không thua gì sấm sét, khiến cho người ta không khỏi lo lắng việc nội tạng của hắn có thể bị phá nát hay không.
Cũng may, sau khi đập vào vách tường kết giới thì Giang Thần đã khống chế lại thân thể, vững vàng đáp xuống trên mặt đất.
Đột nhiên, trên mặt hắn hiện lên vẻ thống khổ, nửa quỳ ở trên mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn.
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người đồng thời ồ lên, đối với kết quả đã sớm được dự đoán này, có người đồng tình, có người thương hại.
- Giang Thần sư huynh!
Vẻ vui sướng trên khuôn mặt của Thủy Sanh biến mất không còn tăm hơi, gấp đến độ sắp muốn khóc lên.
- Quá miễn cưỡng.
- Dũng khí ngày hôm nay của Giang Thần sẽ được người ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
- Đáng đời!
Cũng có người rất là thoải mái, Bách Lý Ly của Bách Lý gia hoan hô kêu to.
Văn Tâm hoảng hồn, chạy đến bên người Sở Lạc, hỏi dò sau khi Giang Thần lên đài đã từng nói cái gì.
Thế nhưng Sở Lạc còn lo lắng hơn so với nàng, cho nên không nói ra được cái gì cả.
Trong lúc hỗn loạn, vẻ mặt Tam hoàng tử kiêu căng, từng bước một đi về phía Giang Thần.
- Ngạo khí của ngươi đâu rồi?
- Sự tự tin nói muốn giết ta khi ngươi ở Thiên Đạo môn đi đâu rồi? Ngươi vì trả thù mà đến, kết quả này ngươi đã thỏa mãn chưa.
Tam hoàng tử nói từng câu từng câu, khiến cho người ta tiếc hận không ngớt.
- Nếu như hắn không gặp phải Tam hoàng tử, thu được tiêu chuẩn tiến tu thì quả thực ta sẽ hối hận, thế nhưng hiện giờ…
- Ta còn tưởng rằng một quyền toàn lực của ngươi còn có thể mạnh mẽ hơn một chút kia.
Hắn lau vết máu ở khóe miệng, lại khôi phục lại vẻ không có gì phải lo sợ trước kia.
- Ngu xuẩn!
Tam hoàng tử bĩu môi, thân thể biến mất không còn tăm hơi ở tại chỗ, sau một giây đã xuất hiện ở phía sau lưng của Giang Thần, một quyền được đánh ra, thân thể của Giang Thần từ bên này kết giới bay đến đầu bên kia, còn thảm hơn hồi nãy.
Lúc rơi xuống đất hắn trực tiếp nửa quỳ xuống, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Sưu!
- Kiếm thuật của ngươi đâu rồi? Ngươi thân là truyền nhân kiếm đạo, phong thái của ngươi đâu? Tại sao ta chỉ thấy, ngươi chỉ là một con giun dế mà ta có thể tùy ý giẫm đạm cơ chứ?
Giang Thần cười nhạo nói.
Đến chết, hắn vẫn mạnh miệng như thế.
- Không có thực lực mà mạnh miệng thì ngươi chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Tam hoàng tử cười lạnh một tiếng, lại phóng lên, song quyền không ngừng đánh ra, xem Giang Thần là một đống cát, nắm đấm đáng sợ như giọt mưa hạ xuống, tàn nhẫn khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
- Đây chính là kết cục của ngươi dám đắc tội Tam hoàng tử ta.
Sắp sửa bị thua mà còn gặp trọng kích như vậy, chuyện này cũng phù hợp với tác phong của Tam hoàng tử.
Giang Thần bị đánh cho thần trí không rõ cố gắng chống thân thể không để ngã xuống, bi ai thê lương. Đặc biệt là khuôn mặt trúng quyền, khiến cho người ta hoài nghi liệu hắn có thể bị đánh chết tươi hay không.
- Một người là hậu kỳ đỉnh cao, một là trung kỳ viên mãn, chênh lệch thực sự quá lớn.
- Lúc trước Giang Thần đánh đều là dùng võ học tranh tài, Tam hoàng tử thì lại là lực lượng thuần túy.
- Oai của sấm sét lại được vận dụng thành thạo như vậy, như vậy cũng được coi là một loại võ học đó.
- Đáng thương cho Giang Thần, nếu như ngày hôm nay hắn không tìm đến Tam hoàng tử gây phiền phức thì sẽ không như vậy rồi.
Mọi người cùng nhau thảo luận, nguyên nhân Giang Thần bị thua đúng như lúc vừa mới bắt đầu mọi người đã suy nghĩ vậy, chênh lệch cảnh giới quá to lớn.
Xích tiêu kiếm bị đánh bay đến góc, ánh sáng nhanh chóng ảm đạm đi, như là đang mặc niệm cho chủ nhân vậy.
Trên thành tường, lão giả áo xám có chút đứng ngồi không yên.
Hoàng đế Đại Hạ nói.
Lão giả áo xám trầm mặc không nói, như là không nghe thấy lời này của hắn vậy.
Trong lòng hoàng đế Đại Hạ vui sướng, cho dù không dám đắc tội với Tôn giả Thánh Viện, thế nhưng có thể đắc ý một lần như vậy cũng là một việc vui trong nhân sinh của hắn rồi.
Phanh!
Lại là một trọng quyền đánh tới, lúc này Giang Thần lần nữa bị đánh bay, lần này là trực tiếp lăn xuống mặt đất.
Nhưng mà, ngay khi tất cả mọi người nghĩ mình đã là một đống bùn nhão thì Giang Thần đã lần nữa đứng lên.
- Không cần phải lên nữa!
Sở Lạc và Văn Tâm khóc nức nở kêu lên.
Lúc Giang Thần nói chuyện không thèm ngẩng đầu lên nhìn về phía phương hướng Tam hoàng tử, dường như vẻ ngông cuồng tới từ tận trong xương, không có gì có thể dập tắt được.
- Hiện giờ ngươi đã trở thành chuyện cười, để cho ta tới kết liễu tính mạng của ngươi đi.
Tam hoàng tử nhìn chung quanh, đại đa số người đều có phản ứng như suy nghĩ của hắn vậy.
- Đây chính là kết cục khi dám đối nghịch với bổn hoàng tử!
Hắn chỉ tay về phía Giang Thần, tiếp theo bùng nổ ra khí thế kinh người, giơ nắm đấm lên rồi phóng đi.
Một quyền này là muốn triệt chấm dứt tính mạng của Giang Thần.
Có điều, Giang Thần cúi thấp đầu như đang đọc thầm cái gì đó.
- Khí ngũ hành điều âm dương, tổn thương lòng phổi thúc gan ruột. Giấu đi cách tinh thất ý hoảng hốt, tam tiêu tề nghịch hề hồn phách tung bay.
- Tiên thuật: Nghịch vô cực!
Giang Thần đang ở gần tử vong, ngay khi Tam hoàng tử tới gần thì dường như hồi quang phản chiếu vậy, thân thể lần nữa thẳng tắp, khí thế không gì sánh kịp bộc phát ra.
Tóc đen tung bay, thương thế trên người nhanh chóng khôi phục, máu tươi ứ đọng trên mặt cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
Lúc ngẩng đầu lên, gương mặt kia để lộ ra vẻ quật cường, kiên định, lạnh lùng.
Hai mắt đen kịt như bầu trời đêm, trong đó có một luồng sắc bén và lạnh lẽo giống như dao cạo vậy.
Phanh!
Hắn giơ tay lên, một tay đón nhận nắm đấm của Tam hoàng tử, quyền chưởng đụng nhau, ai cũng không lui lại, hai chân bị hãm sâu vào bên trong mặt đất.
- Cái gì?
Biến hóa kịch tính khiến cho người ta không kịp phản ứng, đặc biệt là Tam hoàng tử.
Giang Thần không hiểu chưởng pháp, nói cách khác, hắn đang dựa vào lực lượng của bản thân mà tiếp được một quyền của mình.
Hắn không dám tin tưởng khi nhìn về phía quyền của mình, nhìn lên trên bàn tay đánh vào Giang Thần, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra trên bề mặt da có ánh sáng óng ánh.
Không đúng, là khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là như vậy. Nếu như nhìn sơ qua sẽ không phát hiện ra, thế nhưng chỉ cần chăm chú thì sẽ phát hiện ra trạng thái của Giang Thần hiện tại không phải là người.
- Quyền của ngươi, thực sự là không hề có một chút khí lực nào cả.
Giang Thần uốn vai một cái, mượn lực đẩy về phía trước, đánh bay Tam hoàng tử ra ngoài.
Tuy rằng không thảm giống như Giang Thần vừa nãy, thế nhưng hai mũi chân của Tam hoàng tử vẫn dính mặt đất rồi trượt ra hơn mười thước về phía sau.
Hơn mười thước, khoảng cách rất là ngắn.
Nhưng mà đã vượt qua cực hạn suy nghĩ của vô số người ở đây.
Giống như ban ngày nhìn thấy mặt trăng ở trên trời vậy, tảng đá mở miệng nói chuyện vậy, cảm giác rất là hoang đường.
Lại nhìn Giang Thần, nào còn giống như vừa nãy nữa chứ, khí thế so với lúc vừa mới bắt đầu còn mạnh hơn, cả người để lộ ra vẻ thần bí không cân nhắc ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.