Chương 342: Chương 343: Hắc Long thành hoảng sợ
Trương Mục Chi
15/08/2018
Diệt thế đại pháo dùng lực lượng phá hủy khủng bố làm tên, dùng làm đại sát khí ở chiến trường, càng là hảo thủ dùng man lực phá trận.
Cũng bởi vì như vậy, cho nên nếu muốn bắn trúng một người chuẩn xác là chuyện vô cùng khó khăn.
Nếu như muốn phát huy uy lực của diệt thế đại pháo đến mức lớn nhất, như vậy phải điên cuồng công kích Hắc Long thành, tạo thành vô số tử thương, tạo ra hỗn loạn không có cách nào bình ổn lại mới được.
Cuối cùng, chuyện đồ thành cũng không phải là không làm được.
Nhưng Giang Thần không làm được chuyện đả thương tới người vô tội như thế.
Đây là lựa chọn của hắn, kết quả là hắn phải chịu đựng công kích liên miên không dứt của Hắc Long thành.
- Mở!
Có điều, Giang Thần cũng không phải là người mềm yếu, các binh sĩ ra tay cho Hắc Long thành đều sẽ phải trả giá vì sự lựa chọn của bọn họ.
Ở dưới sự khống chế của hắn, chiến thuyền phản kích, cũng là tiếng vang khi năng lượng ngưng tụ, nhưng không phải đến từ diệt thế đại pháo, mà là thân thuyền của chiến thuyền.
- Tất cả mọi người cẩn thận!
Ninh Hải không dám khinh thị, không để ý tới việc công kích Giang Thần, đầu tiên là dẫn người lùi lại phía sau.
Lúc này, bọn họ đã chú ý tới ánh lửa xung quanh chiến thuyền đang không ngừng cuồn cuộn, uy năng thao thao bất tuyệt đang tụ tập lại.
Sau khi đạt đến điểm giới hạn, ánh lửa tạo thành một cái vòng tròn rồi khuếch tán, tốc độ không phải nhanh một cách bình thường nữa.
Ninh Hải muốn tránh cũng không kịp, hắn và những người khác lập tức mở ra lồng khí hộ thể.
Nhưng mà, ánh lửa xuyên qua cơ thể, bọn họ phát hiện ra vẫn là ánh lửa như thực chất, không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với bọn họ cả.
- Cố làm ra vẻ bí ẩn hay sao?
Ninh Hải có chút không rõ nghĩ vậy.
- A!
Thế nhưng ngay trong giây tiếp theo, hắn đã không nghĩ như vậy nữa, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai hắn.
Không trung, tất cả mọi người từ Thông thiên cảnh đều rơi xuống dưới đất, tất cả linh khí phi hành mà bọn họ cưỡi đã mất đi hiệu lực.
Lúc này bọn họ cách mặt đất chừng hơn một nghìn thước, một khi ngã xuống chắc chắn sẽ phải chết.
Ninh Hải có tâm cứu người, thế nhưng không nói tới việc thời gian đã không kịp, mà Thông thiên cảnh chân chính bay lên cũng là một con số ít, số người có thể cứu được cực ít.
Ninh Hải đành phải trơ mắt nhìn binh lính tinh nhuệ của Hắc Long thành ngã xuống các nơi trong thành, đôi mắt hổ của hắn đỏ ửng.
Mặt khác, tất cả vũ khí trong thành cần nguyên thạch làm năng lượng để khởi động cũng đã mất đi hiệu lực.
Áp lực của chiến thuyền giảm bớt, diệt thế đại pháo lần nữa bắt đầu súc lực.
- Giải quyết hắn!
Ninh Hải thay đổi mục tiêu, mang theo cao thủ Ninh gia đang phẫn nộ, muốn giết chết Giang Thần.
- Phẫn nộ sao? Cảm thấy vô lực đúng không?
Giang Thần bật cười, tay trái cầm kiếm, tay phải rút đao, nói:
- Năm đó, phụ thân Giang Thanh Vũ của ta mang theo đội ngũ Đông viện đi tới Hắc Long thành, đi tới tộc địa trong lòng tiến hành nghi thức khai mạch.
- Kết quả thì sao? Trừ phụ thân ta ra, những người khác đều bị giết chết, những thúc thúc bá bá nhìn ta lớn lên kia lại bị các ngươi treo cổ ở trên thành tường, lấy hành động này để tỏ rõ sự uy phong của Hắc Long thành các ngươi.
- Hôm nay, ta diệt uy phong của Hắc Long thành các ngươi, các ngươi nổi giận sao?
- Ha ha ha ha, vậy thì đến đây đi!
Giang Thần không né không tránh, chủ động nhảy vào trong đám cao thủ của Hắc Long thành, đối mặt với hơn mười tên cường giả Thông thiên cảnh vây công.
Ánh đao bóng kiếm, hắn chẳng khác nào một vị chiến thần, thế không thể đỡ, sừng sững bất bại.
- Thật là mạnh mẽ!
- Chỉ bằng vào sức một người, mạnh mẽ chống đỡ sức chiến đấu đỉnh cấp thể hiện mặt ngoài của Hắc Long thành.
- Có điều... sức chiến đấu ẩn giấu, còn kinh khủng hơn.
- Chúng ta cứ xem kịch vui đi.
Người địa phương thấp thỏm lo âu, người ngoại lai cười trên sự đau khổ của người khác.
Bởi vì đối với chuyện này, vốn là Hắc Long thành đã làm sai, Giang Thần đến đây báo thù là chuyện danh chính ngôn thuận.
Ầm!
Khi Giang Thần phấn khởi chiến đấu, diệt thế đại pháo lần nữa nổ súng, lần này không giống trước đó, không phải là năng lượng đạn pháo hình cầu, mà là một đạo cột sáng, thô to chừng vài thước, tham gia vào trong cuộc chiến.
- Không được!
- Tất cả mọi người thi triển Long lân giáp đi!
Ninh Hải không nghĩ tới diệt thế đại pháo còn có thể công kích như vậy, hắn lập tức bảo tất cả mọi người sử dụng tới lồng khí hộ thể.
Hơn mười người giống như vũ sư, múa ra một con Hắc Long trông rất sống động, nghênh đón công kích tới từ đại pháo.
Long lân giáp không cao minh bằng Thiên Vũ Thần Y, có điều mười người hợp lực, cộng thêm diệt thế đại pháo đã thay đổi phương thức phóng ra, cho nên uy lực cũng không giống như trước đây nữa.
Sau đó người phía dưới đã nhìn thấy Hắc Long thành chủ không ngừng lui lại ở dưới ánh sáng màu xanh lam kia.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ nhất!
Nhưng mà, cánh tay mà Giang Thần để trống cũng không nhàn rỗi, mà ngưng tụ ra lôi đình thần giáp, vận chuyển kiếm thế.
Ánh kiếm xuất hiện, trong nháy mắt có một luồng hàn ý lạnh lẽo lan tràn ra ở trong lòng đám người Ninh Hải.
Điểm bất đắc dĩ chính là, bọn họ lại không làm được cái gì cả.
Long lân giáp bị phá, tiếng kêu thảm thiết vang lên, đại pháo phát uy, đám người Ninh Hải bị đánh bay, tử thương quá nửa.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, thực lực của Hắc Long thành đã bị tổn thất quá nửa.
Đồng thời, lập tức còn sắp đạt tới tình huống toàn quân bị diệt.
Đám người Ninh Hải sống sót thì khóe miệng vẫn còn có máu tươi chảy ra, sắc mặt tái nhợt.
- Hắc Long thành chỉ có như vậy thôi sao? Thực sự là làm cho người ta thất vọng đó.
Giang Thần rất hài lòng, khẽ cười nói.
Nụ cười của hắn, ở trong mắt mọi người của Hắc Long thành, chẳng khác nào ác ma cả.
Người Hắc Long thành, xưa nay không nghĩ tới các cường giả mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không chịu nổi một kích như thế.
- Giang Thần, ngươi không nên đắc ý, đợi tới khi nhi tử Hạo Thiên của ta trở về, ta sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn!
Ninh Khiếu Phong cả giận nói.
- Quả thực, thực lực của ai trong các ngươi và Ninh Hạo Thiên có chênh lệch, cũng khó trách các ngươi lại coi hắn là hi vọng.
Không ngờ Giang Thần lại tán đồng lời này, cũng không giống như là đang trào phúng.
Người Hắc Long thành cảm thấy có chút kỳ quái, sao Giang Thần lại nói thực lực của Ninh Hạo Thiên và đám người Ninh Hải chênh lệch cơ chứ?
- Giang Thần, ngươi vì cứu phụ thân ngươi mà đến, nhưng hành động của ngươi đã làm cho phụ thân ngươi chết rồi!
Ninh Hải lau vết máu ở khóe miệng, thanh âm trầm thấp đã biến đổi đến mức khàn khàn.
- Không sai, mệnh lệnh đã được truyền đi, ngay sau đó, đầu của Giang Thanh Vũ sẽ được mang về.
Ninh Tỉnh Sư bị thương nặng nhất cũng nói.
- Thật vậy sao? Như vậy, đầu của hắn, các ngươi có muốn hay không?
Giang Thần không bị uy hiếp mà nhẹ nhàng vỗ tay một cái, trên boong thuyền truyền đến tiếng bước chân.
Chuyện này làm cho người ta rất là kinh ngạc, bọn họ đều không nghĩ tới trên thuyền vẫn còn có người.
Tiếp đó, một người mặc trọng giáp, một nam nhân giống như một ngọn núi lớn xuất hiện ở trong tầm mắt của người Hắc Long thành.
Bàn tay rắn chắc như thép đang nắm đầu của một người.
- Hắc Long thành, các ngươi nhìn xem đây là ai?
Phạm Đồ giơ tay lên, Ninh Hạo Thiên vốn đã thoi thóp bị nhấc lên trên không, dáng vẻ kia dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ chết vậy.
Nếu như nói đám người Hắc Long thành không xa lạ gì Giang Thần, như vậy bọn họ đối với Ninh Hạo Thiên là quen thuộc.
Sau khi nhìn thấy gương mặt của Ninh Hạo Thiên, trên dưới toàn thành trở nên rối loạn.
- Hạo Thiên!
Ninh Khiếu Phong và Tô Thuyên ở phía dưới kêu to một tiếng thất thanh.
Ninh Khiếu Phong không chút nghĩ ngợi muốn xông lên, thế nhưng lại bị Ninh Hải ngăn cản, một mình tiến lên, không thể nghi ngờ là muốn chết.
- Người mà các ngươi hi vọng đã triệt để thua ở trên tay của ta.
Giang Thần lớn tiếng nói.
Cụ thể là thu thế nào, sẽ có người của Thiên Đạo môn truyền đi, Giang Thần cũng không nói nhiều.
- Giang Thần, trao đổi đi, ngươi giao Hạo Thiên cho chúng ta, chúng ta sẽ thả phụ thân của ngươi ra.
Ninh Hải nói.
- Có thể, trước tiên phải mang phụ thân ta ra khỏi Hắc Long uyên đã.
Giang Thần nói, sau đó hắn đã nhìn thấy đám người Ninh Hải do dự, hắn lập tức vui vẻ, giễu cợt nói:
- Sao nào, lẽ nào các ngươi cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn thả Ninh Hạo Thiên ra, sau đó lại tay trong tay cùng các ngươi đi tới Hắc Long uyên cứu phụ thân ta ra ngoài đó chứ?
Cũng bởi vì như vậy, cho nên nếu muốn bắn trúng một người chuẩn xác là chuyện vô cùng khó khăn.
Nếu như muốn phát huy uy lực của diệt thế đại pháo đến mức lớn nhất, như vậy phải điên cuồng công kích Hắc Long thành, tạo thành vô số tử thương, tạo ra hỗn loạn không có cách nào bình ổn lại mới được.
Cuối cùng, chuyện đồ thành cũng không phải là không làm được.
Nhưng Giang Thần không làm được chuyện đả thương tới người vô tội như thế.
Đây là lựa chọn của hắn, kết quả là hắn phải chịu đựng công kích liên miên không dứt của Hắc Long thành.
- Mở!
Có điều, Giang Thần cũng không phải là người mềm yếu, các binh sĩ ra tay cho Hắc Long thành đều sẽ phải trả giá vì sự lựa chọn của bọn họ.
Ở dưới sự khống chế của hắn, chiến thuyền phản kích, cũng là tiếng vang khi năng lượng ngưng tụ, nhưng không phải đến từ diệt thế đại pháo, mà là thân thuyền của chiến thuyền.
- Tất cả mọi người cẩn thận!
Ninh Hải không dám khinh thị, không để ý tới việc công kích Giang Thần, đầu tiên là dẫn người lùi lại phía sau.
Lúc này, bọn họ đã chú ý tới ánh lửa xung quanh chiến thuyền đang không ngừng cuồn cuộn, uy năng thao thao bất tuyệt đang tụ tập lại.
Sau khi đạt đến điểm giới hạn, ánh lửa tạo thành một cái vòng tròn rồi khuếch tán, tốc độ không phải nhanh một cách bình thường nữa.
Ninh Hải muốn tránh cũng không kịp, hắn và những người khác lập tức mở ra lồng khí hộ thể.
Nhưng mà, ánh lửa xuyên qua cơ thể, bọn họ phát hiện ra vẫn là ánh lửa như thực chất, không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với bọn họ cả.
- Cố làm ra vẻ bí ẩn hay sao?
Ninh Hải có chút không rõ nghĩ vậy.
- A!
Thế nhưng ngay trong giây tiếp theo, hắn đã không nghĩ như vậy nữa, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai hắn.
Không trung, tất cả mọi người từ Thông thiên cảnh đều rơi xuống dưới đất, tất cả linh khí phi hành mà bọn họ cưỡi đã mất đi hiệu lực.
Lúc này bọn họ cách mặt đất chừng hơn một nghìn thước, một khi ngã xuống chắc chắn sẽ phải chết.
Ninh Hải có tâm cứu người, thế nhưng không nói tới việc thời gian đã không kịp, mà Thông thiên cảnh chân chính bay lên cũng là một con số ít, số người có thể cứu được cực ít.
Ninh Hải đành phải trơ mắt nhìn binh lính tinh nhuệ của Hắc Long thành ngã xuống các nơi trong thành, đôi mắt hổ của hắn đỏ ửng.
Mặt khác, tất cả vũ khí trong thành cần nguyên thạch làm năng lượng để khởi động cũng đã mất đi hiệu lực.
Áp lực của chiến thuyền giảm bớt, diệt thế đại pháo lần nữa bắt đầu súc lực.
- Giải quyết hắn!
Ninh Hải thay đổi mục tiêu, mang theo cao thủ Ninh gia đang phẫn nộ, muốn giết chết Giang Thần.
- Phẫn nộ sao? Cảm thấy vô lực đúng không?
Giang Thần bật cười, tay trái cầm kiếm, tay phải rút đao, nói:
- Năm đó, phụ thân Giang Thanh Vũ của ta mang theo đội ngũ Đông viện đi tới Hắc Long thành, đi tới tộc địa trong lòng tiến hành nghi thức khai mạch.
- Kết quả thì sao? Trừ phụ thân ta ra, những người khác đều bị giết chết, những thúc thúc bá bá nhìn ta lớn lên kia lại bị các ngươi treo cổ ở trên thành tường, lấy hành động này để tỏ rõ sự uy phong của Hắc Long thành các ngươi.
- Hôm nay, ta diệt uy phong của Hắc Long thành các ngươi, các ngươi nổi giận sao?
- Ha ha ha ha, vậy thì đến đây đi!
Giang Thần không né không tránh, chủ động nhảy vào trong đám cao thủ của Hắc Long thành, đối mặt với hơn mười tên cường giả Thông thiên cảnh vây công.
Ánh đao bóng kiếm, hắn chẳng khác nào một vị chiến thần, thế không thể đỡ, sừng sững bất bại.
- Thật là mạnh mẽ!
- Chỉ bằng vào sức một người, mạnh mẽ chống đỡ sức chiến đấu đỉnh cấp thể hiện mặt ngoài của Hắc Long thành.
- Có điều... sức chiến đấu ẩn giấu, còn kinh khủng hơn.
- Chúng ta cứ xem kịch vui đi.
Người địa phương thấp thỏm lo âu, người ngoại lai cười trên sự đau khổ của người khác.
Bởi vì đối với chuyện này, vốn là Hắc Long thành đã làm sai, Giang Thần đến đây báo thù là chuyện danh chính ngôn thuận.
Ầm!
Khi Giang Thần phấn khởi chiến đấu, diệt thế đại pháo lần nữa nổ súng, lần này không giống trước đó, không phải là năng lượng đạn pháo hình cầu, mà là một đạo cột sáng, thô to chừng vài thước, tham gia vào trong cuộc chiến.
- Không được!
- Tất cả mọi người thi triển Long lân giáp đi!
Ninh Hải không nghĩ tới diệt thế đại pháo còn có thể công kích như vậy, hắn lập tức bảo tất cả mọi người sử dụng tới lồng khí hộ thể.
Hơn mười người giống như vũ sư, múa ra một con Hắc Long trông rất sống động, nghênh đón công kích tới từ đại pháo.
Long lân giáp không cao minh bằng Thiên Vũ Thần Y, có điều mười người hợp lực, cộng thêm diệt thế đại pháo đã thay đổi phương thức phóng ra, cho nên uy lực cũng không giống như trước đây nữa.
Sau đó người phía dưới đã nhìn thấy Hắc Long thành chủ không ngừng lui lại ở dưới ánh sáng màu xanh lam kia.
- Sát na kiếm pháp: Thức thứ nhất!
Nhưng mà, cánh tay mà Giang Thần để trống cũng không nhàn rỗi, mà ngưng tụ ra lôi đình thần giáp, vận chuyển kiếm thế.
Ánh kiếm xuất hiện, trong nháy mắt có một luồng hàn ý lạnh lẽo lan tràn ra ở trong lòng đám người Ninh Hải.
Điểm bất đắc dĩ chính là, bọn họ lại không làm được cái gì cả.
Long lân giáp bị phá, tiếng kêu thảm thiết vang lên, đại pháo phát uy, đám người Ninh Hải bị đánh bay, tử thương quá nửa.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, thực lực của Hắc Long thành đã bị tổn thất quá nửa.
Đồng thời, lập tức còn sắp đạt tới tình huống toàn quân bị diệt.
Đám người Ninh Hải sống sót thì khóe miệng vẫn còn có máu tươi chảy ra, sắc mặt tái nhợt.
- Hắc Long thành chỉ có như vậy thôi sao? Thực sự là làm cho người ta thất vọng đó.
Giang Thần rất hài lòng, khẽ cười nói.
Nụ cười của hắn, ở trong mắt mọi người của Hắc Long thành, chẳng khác nào ác ma cả.
Người Hắc Long thành, xưa nay không nghĩ tới các cường giả mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không chịu nổi một kích như thế.
- Giang Thần, ngươi không nên đắc ý, đợi tới khi nhi tử Hạo Thiên của ta trở về, ta sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn!
Ninh Khiếu Phong cả giận nói.
- Quả thực, thực lực của ai trong các ngươi và Ninh Hạo Thiên có chênh lệch, cũng khó trách các ngươi lại coi hắn là hi vọng.
Không ngờ Giang Thần lại tán đồng lời này, cũng không giống như là đang trào phúng.
Người Hắc Long thành cảm thấy có chút kỳ quái, sao Giang Thần lại nói thực lực của Ninh Hạo Thiên và đám người Ninh Hải chênh lệch cơ chứ?
- Giang Thần, ngươi vì cứu phụ thân ngươi mà đến, nhưng hành động của ngươi đã làm cho phụ thân ngươi chết rồi!
Ninh Hải lau vết máu ở khóe miệng, thanh âm trầm thấp đã biến đổi đến mức khàn khàn.
- Không sai, mệnh lệnh đã được truyền đi, ngay sau đó, đầu của Giang Thanh Vũ sẽ được mang về.
Ninh Tỉnh Sư bị thương nặng nhất cũng nói.
- Thật vậy sao? Như vậy, đầu của hắn, các ngươi có muốn hay không?
Giang Thần không bị uy hiếp mà nhẹ nhàng vỗ tay một cái, trên boong thuyền truyền đến tiếng bước chân.
Chuyện này làm cho người ta rất là kinh ngạc, bọn họ đều không nghĩ tới trên thuyền vẫn còn có người.
Tiếp đó, một người mặc trọng giáp, một nam nhân giống như một ngọn núi lớn xuất hiện ở trong tầm mắt của người Hắc Long thành.
Bàn tay rắn chắc như thép đang nắm đầu của một người.
- Hắc Long thành, các ngươi nhìn xem đây là ai?
Phạm Đồ giơ tay lên, Ninh Hạo Thiên vốn đã thoi thóp bị nhấc lên trên không, dáng vẻ kia dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ chết vậy.
Nếu như nói đám người Hắc Long thành không xa lạ gì Giang Thần, như vậy bọn họ đối với Ninh Hạo Thiên là quen thuộc.
Sau khi nhìn thấy gương mặt của Ninh Hạo Thiên, trên dưới toàn thành trở nên rối loạn.
- Hạo Thiên!
Ninh Khiếu Phong và Tô Thuyên ở phía dưới kêu to một tiếng thất thanh.
Ninh Khiếu Phong không chút nghĩ ngợi muốn xông lên, thế nhưng lại bị Ninh Hải ngăn cản, một mình tiến lên, không thể nghi ngờ là muốn chết.
- Người mà các ngươi hi vọng đã triệt để thua ở trên tay của ta.
Giang Thần lớn tiếng nói.
Cụ thể là thu thế nào, sẽ có người của Thiên Đạo môn truyền đi, Giang Thần cũng không nói nhiều.
- Giang Thần, trao đổi đi, ngươi giao Hạo Thiên cho chúng ta, chúng ta sẽ thả phụ thân của ngươi ra.
Ninh Hải nói.
- Có thể, trước tiên phải mang phụ thân ta ra khỏi Hắc Long uyên đã.
Giang Thần nói, sau đó hắn đã nhìn thấy đám người Ninh Hải do dự, hắn lập tức vui vẻ, giễu cợt nói:
- Sao nào, lẽ nào các ngươi cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn thả Ninh Hạo Thiên ra, sau đó lại tay trong tay cùng các ngươi đi tới Hắc Long uyên cứu phụ thân ta ra ngoài đó chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.