Chương 370: Một lần cuối
Trương Mục Chi
08/09/2018
- Chẳng lẽ Cao gia còn không cho phép giải độc sao?
Đối với Cao gia, Giang Thần không có bao nhiêu hảo cảm.
Ròng rã mười tám năm, Cao Nguyệt bị kịch độc dằn vặt, lấy độ thuần khiết Thiên Phượng huyết của mẫu thân, lẽ ra nên trở thành Đại tôn giả, kết quả lại bị làm lỡ.
Giang Thần giải độc, không được Cao gia cho phép, hắn cũng chưa từng suy nghĩ được Cao gia cho phép.
Nhưng không loại trừ được một việc, ở trong mắt của người Cao gia, độc trên người Cao Nguyệt, chỉ khi nào được bọn họ cho phép thì mới có thể giải.
Kết quả là, Giang Thần vội vội vàng vàng đi tới chính điện Đông viện, cũng không để ý tới cửa lớn đóng chặt mà trực tiếp xông vào.
- Thần nhi.
Cao Nguyệt đang ngồi ở trong, nhìn thấy Giang Thần trở về nàng rất bất ngờ, cũng không trách cứ hắn xông vào.
Giang Thần gật gù, ánh mắt nhìn về phía người Cao gia đang ngồi hai bên.
Có ba người ngồi, hơn mười người đứng ở phía sau ba người, đứng hàng thứ nhất chính là nam nữ trẻ tuổi, phía sau là tùy tùng.
Bọn họ nhìn Giang Thần đi tới, sắc mặt quái dị, hiển nhiên đều biết vị này ở trên tỷ thí Thánh Viện đã đánh bại thiên kiêu của Cao gia bọn họ.
- Người đại sơn đều không biết gõ cửa sao?
Một nữ tử có diện mạo xinh đẹp liếc mắt nhìn hắn, xem thường trợn tròn mắt lên nói.
Giang Thần nhìn ba trưởng bối đang ngồi kia không có ý lên tiếng, hắn nói:
- Ai biết các ngươi là kẻ địch hay là khách mời chứ? Huống hồ đạo đãi khách của Cao gia, cũng không phải là ta chưa từng trải nghiệm qua.
Lời này không chút nghi ngờ nào đã làm cho người Cao gia tức giận, ba tên trưởng bối cau mày.
- Thần nhi.
Cao Nguyệt kêu lên một tiếng.
- Mẫu thân, những người này tới đây làm gì?
Giang Thần hỏi rất gọn gàng dứt khoát.
- Ài, Cao Nguyệt à, nhìn nơi ở hiện tại của ngươi, nhìn con ngươi mà xem, còn có sự kiêu ngạo của Đại tiểu thư Cao gia nữa chứ?
Một lão giả tóc trắng của Cao gia lên tiếng, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ tiếc hận.
- Tam thúc, người ở nơi này rất tốt, nhi tử của ta cũng rất ưu tú.
Cao Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Ưu tú sao?
Vị nữ tử lúc trước như nghe được chuyện cười lớn, ra vẻ trào phúng nói:
- Ta không thấy được hắn có điểm gì ưu tú cả, trái lại còn là sỉ nhục của đệ tử Cao gia.
Lần này, lông mày của Cao Nguyệt nhướng lên để lộ ra vẻ không thích.
Một tên trưởng giả của Cao gia cũng nói:
- Cao Ly, không được xen mồm vào.
Nhưng cũng không ngăn cản nàng, trái lại còn nghe thấy nàng nói tiếp:
- Lời ta nói chính là sự thực, nói thế nào thì hắn cũng là người Cao gia, thế nhưng ngay cả phượng huyết mỏng manh cũng không đạt đến, có thể thấy được kết hợp với phàm nhân chính là sai lầm.
- Tiểu nữu, ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Chuyện mà thiếu chủ nhà ta làm được là chuyện mà ngươi không có cách nào tưởng tượng được nổi đâu!
Phạm Đồ cùng tiến vào cả giận nói.
- Ồ, không phải là phá hủy một Hắc Long thành ngay cả Tôn giả cũng không có, lại dựa vào môn phái để lật đổ vương triều sao? Chuyện này thì có gì chứ, nếu như Cao gia ta tình nguyện, tất cả thế lực trong Hỏa vực đều phải thần phục!
Cao Ly rất khinh thường nói.
Lần này Phạm Đồ đã tức giận đến mức gương mặt đỏ lên, hai tay nắm chặt.
- Phạm thúc, không nên tính toán với người như thế, tố chất của người Cao gia, chính là như vậy.
Giang Thần rất không khách khí nói.
- Tiểu tử, chúng ta nể mặt của mẫu thân ngươi cho nên mới dung túng cho sự vô lễ của ngươi, ngươi không nên được voi đòi tiên.
Vốn Tam thúc trong miệng Cao Nguyệt đã bất mãn phụ tử Giang Thần, cho nên cũng cả giận nói.
- Ta cũng nể mặt của mẫu thân cho nên mới không ra tay với người nào đó vô lễ.
Giang Thần nói.
- Ngươi!
Cao Ly giận dữ, từ phía sau cái ghế vòng tới trước mặt Giang Thần, duỗi tay chỉ vào Giang Thần muốn nói chuyện.
- Vừa nãy ngươi đã sỉ nhục phụ thân của ta.
Có điều, Giang Thần giành trước mở miệng, đôi mắt như trở nên đỏ tươi, sát khí lạnh lẽo từ trong cơ thể của hắn tuôn ra.
- Ta bảo Phạm thúc im không có nghĩa là ta sẽ không để ý tới ngươi. Khi chữ cuối cùng vừa dứt, sát ý ngập trời đầy rẫy cả phòng khách, Cao Ly sửng sốt.
Đùng đùng đùng!
Giang Thần lật tay đánh vào trên khuôn mặt trắng nõn của Cao Ly, sức mạnh không nhỏ, làm cho một khuôn mặt như hoa như ngọc biến thành đầu heo.
- Đáng ghét!
- Cao Ly!
Ba trưởng giả Cao gia giận dữ, liên tiếp đứng dậy, muốn cho Giang Thần một chút giáo huấn.
- Các vị thúc bá, nơi này là Nam Phong lĩnh, không phải tộc địa.
Thanh âm lạnh như băng của Cao Nguyệt vang lên, ngọn lửa hừng hực gào thét kéo tới, ngăn cản bọn họ khi vừa tới trước người Giang Thần.
- Hít.
Điều này làm cho ba vị trưởng giả tỉnh táo lại, nhìn sang Cao Nguyệt.
- A a!
Sau khi Cao Ly kịp phản ứng lại đã mất đi lý trí, giương nanh múa vuốt phóng đi về phía Giang Thần.
Thực lực của nàng không yếu, Thông thiên cảnh tầng năm, bằng không cũng sẽ không làm càn giống như vừa nãy.
- Hừ.
Bên trong đôi mắt đẹp của Cao Nguyệt để lộ ra vẻ ác liệt, ngọn lửa hừng hực vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan lại nổi lên, bao phủ về phía nữ tử không biết cân nhắc này.
- Không thể!
Người Cao gia không dám khinh thường, đồng thời ra tay, cứu Cao Ly lại.
Sau khi kết thúc, khắp nơi bên trong đại sảnh bừa bộn, mặt đất bị hòa tan ra tạo thành những rãnh sâu chằng nhịt khắp nơi, tất cả bàn đều tự cháy.
- Cao Nguyệt, nhi tử của ngươi, quá không quy củ!
Tam thúc Cao gia cả giận nói.
Giang Thần cười nhạo nói:
- Cao Ly của các ngươi từ khi ta đi vào vẫn nói năng lỗ mãng, mỗi câu mỗi lời đều rất khó nghe, cũng không thấy các ngươi kích động như vậy, rốt cuộc các ngươi có biết xấu hổ hay không?
- Ngươi...
- Được rồi.
Cao Nguyệt ngăn cản trận nháo sự này, nàng nói:
- Tam thúc, là người ngươi mang đến không quy củ trước thì đừng có trách ta đây ra tay giáo huấn.
Cao Ly kia không phục lắm, căm tức nhìn về phía Cao Nguyệt, nhìn dáng vẻ của nàng, dường như là muốn mắng Cao Nguyệt, nhưng lại bị trưởng giả bên người ngăn cản.
Sau đó, nàng lại oán hận mà nhìn Giang Thần, như đang nói cho hắn biết chuyện này nàng sẽ không để yên.
Giang Thần ra vẻ xem thường, nói:
- Các ngươi cứ việc nói thẳng nguyên nhân các ngươi tới đi.
Ba vị trưởng giả nhìn nhau, Tam thúc đứng ra nói:
- Cao Nguyệt, phụ thân của ngươi sắp không xong rồi, thời gian còn lại đã không nhiều, hi vọng ngươi có thể đi gặp mặt phụ thân ngươi một lần.
Nghe vậy, Giang Thần rất bất ngờ, không ngờ lại không phải vì chuyện giải độc.
Đồng thời hắn lại nghĩ tới lời Cao Thiên Ái đã nói, quả thực tộc trưởng Cao gia đang tìm y sư cứu mạng, bây giờ nhìn lại dường như còn chưa tìm được.
- Chuyện xảy ra khi nào? Với cảnh giới và địa vị của phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà, Giang Thần có thể không quan tâm tới ngoại công, thế nhưng Cao Nguyệt thì lại không làm được.
Bởi vì từ nhỏ hắn chưa từng gặp đối phương, mà Cao Nguyệt vẫn cảm thấy mình nên xin lỗi Cao gia, xin lỗi phụ thân, nghe được tin tức này nàng rất thất thố.
- Tình huống cụ thể, ngươi cứ đi thì biết, nếu không phải vậy, chúng ta cũng sẽ không đi tới đây một chuyến, theo chúng ta trở về đi thôi. Thời kỳ không bình thường, hạn chế Long vực đối với ngươi cũng giải trừ.
Tam thúc lại nói.
- Được.
Cao Nguyệt không có lý do gì không đồng ý, Giang Thần cũng không thể ngăn cản mẫu thân tận hiếu.
Nhưng hắn cảm thấy rất không thích hợp, con ngươi hắn đảo một vòng, đột nhiên nói:
- Xem phản ứng vừa nãy của các ngươi là đã biết độc trong người mẫu thân ta đã được giải đúng không?
Vấn đề này rất đột nhiên, Cao Nguyệt đang hỗn loạn cũng không hiểu mà ngẩng đầu lên.
Ba vị trưởng giả Cao gia kịp phản ứng với vấn đề của Giang Thần, mặc dù sau đó bọn họ lại xem thường mở miệng.
- Như vậy ta hỏi một câu nữa, nếu như mẫu thân ta không được giải độc, coi như ngoại công của ta sắp tạ thế, khi đó các ngươi có cố ý chạy tới không? Hơn nữa chỉ là báo tin, nhưng đội hình lại lớn như vậy, có phải là đề phòng nếu như mẫu thân ta không đồng ý sẽ mạnh mẽ dẫn người đi đúng không?
Nếu như nói vấn đề vừa nãy làm cho người của Cao gia rất bất ngờ, vậy câu nói này đã làm cho sắc mặt bọn họ trắng bệch.
Đối với Cao gia, Giang Thần không có bao nhiêu hảo cảm.
Ròng rã mười tám năm, Cao Nguyệt bị kịch độc dằn vặt, lấy độ thuần khiết Thiên Phượng huyết của mẫu thân, lẽ ra nên trở thành Đại tôn giả, kết quả lại bị làm lỡ.
Giang Thần giải độc, không được Cao gia cho phép, hắn cũng chưa từng suy nghĩ được Cao gia cho phép.
Nhưng không loại trừ được một việc, ở trong mắt của người Cao gia, độc trên người Cao Nguyệt, chỉ khi nào được bọn họ cho phép thì mới có thể giải.
Kết quả là, Giang Thần vội vội vàng vàng đi tới chính điện Đông viện, cũng không để ý tới cửa lớn đóng chặt mà trực tiếp xông vào.
- Thần nhi.
Cao Nguyệt đang ngồi ở trong, nhìn thấy Giang Thần trở về nàng rất bất ngờ, cũng không trách cứ hắn xông vào.
Giang Thần gật gù, ánh mắt nhìn về phía người Cao gia đang ngồi hai bên.
Có ba người ngồi, hơn mười người đứng ở phía sau ba người, đứng hàng thứ nhất chính là nam nữ trẻ tuổi, phía sau là tùy tùng.
Bọn họ nhìn Giang Thần đi tới, sắc mặt quái dị, hiển nhiên đều biết vị này ở trên tỷ thí Thánh Viện đã đánh bại thiên kiêu của Cao gia bọn họ.
- Người đại sơn đều không biết gõ cửa sao?
Một nữ tử có diện mạo xinh đẹp liếc mắt nhìn hắn, xem thường trợn tròn mắt lên nói.
Giang Thần nhìn ba trưởng bối đang ngồi kia không có ý lên tiếng, hắn nói:
- Ai biết các ngươi là kẻ địch hay là khách mời chứ? Huống hồ đạo đãi khách của Cao gia, cũng không phải là ta chưa từng trải nghiệm qua.
Lời này không chút nghi ngờ nào đã làm cho người Cao gia tức giận, ba tên trưởng bối cau mày.
- Thần nhi.
Cao Nguyệt kêu lên một tiếng.
- Mẫu thân, những người này tới đây làm gì?
Giang Thần hỏi rất gọn gàng dứt khoát.
- Ài, Cao Nguyệt à, nhìn nơi ở hiện tại của ngươi, nhìn con ngươi mà xem, còn có sự kiêu ngạo của Đại tiểu thư Cao gia nữa chứ?
Một lão giả tóc trắng của Cao gia lên tiếng, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ tiếc hận.
- Tam thúc, người ở nơi này rất tốt, nhi tử của ta cũng rất ưu tú.
Cao Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Ưu tú sao?
Vị nữ tử lúc trước như nghe được chuyện cười lớn, ra vẻ trào phúng nói:
- Ta không thấy được hắn có điểm gì ưu tú cả, trái lại còn là sỉ nhục của đệ tử Cao gia.
Lần này, lông mày của Cao Nguyệt nhướng lên để lộ ra vẻ không thích.
Một tên trưởng giả của Cao gia cũng nói:
- Cao Ly, không được xen mồm vào.
Nhưng cũng không ngăn cản nàng, trái lại còn nghe thấy nàng nói tiếp:
- Lời ta nói chính là sự thực, nói thế nào thì hắn cũng là người Cao gia, thế nhưng ngay cả phượng huyết mỏng manh cũng không đạt đến, có thể thấy được kết hợp với phàm nhân chính là sai lầm.
- Tiểu nữu, ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Chuyện mà thiếu chủ nhà ta làm được là chuyện mà ngươi không có cách nào tưởng tượng được nổi đâu!
Phạm Đồ cùng tiến vào cả giận nói.
- Ồ, không phải là phá hủy một Hắc Long thành ngay cả Tôn giả cũng không có, lại dựa vào môn phái để lật đổ vương triều sao? Chuyện này thì có gì chứ, nếu như Cao gia ta tình nguyện, tất cả thế lực trong Hỏa vực đều phải thần phục!
Cao Ly rất khinh thường nói.
Lần này Phạm Đồ đã tức giận đến mức gương mặt đỏ lên, hai tay nắm chặt.
- Phạm thúc, không nên tính toán với người như thế, tố chất của người Cao gia, chính là như vậy.
Giang Thần rất không khách khí nói.
- Tiểu tử, chúng ta nể mặt của mẫu thân ngươi cho nên mới dung túng cho sự vô lễ của ngươi, ngươi không nên được voi đòi tiên.
Vốn Tam thúc trong miệng Cao Nguyệt đã bất mãn phụ tử Giang Thần, cho nên cũng cả giận nói.
- Ta cũng nể mặt của mẫu thân cho nên mới không ra tay với người nào đó vô lễ.
Giang Thần nói.
- Ngươi!
Cao Ly giận dữ, từ phía sau cái ghế vòng tới trước mặt Giang Thần, duỗi tay chỉ vào Giang Thần muốn nói chuyện.
- Vừa nãy ngươi đã sỉ nhục phụ thân của ta.
Có điều, Giang Thần giành trước mở miệng, đôi mắt như trở nên đỏ tươi, sát khí lạnh lẽo từ trong cơ thể của hắn tuôn ra.
- Ta bảo Phạm thúc im không có nghĩa là ta sẽ không để ý tới ngươi. Khi chữ cuối cùng vừa dứt, sát ý ngập trời đầy rẫy cả phòng khách, Cao Ly sửng sốt.
Đùng đùng đùng!
Giang Thần lật tay đánh vào trên khuôn mặt trắng nõn của Cao Ly, sức mạnh không nhỏ, làm cho một khuôn mặt như hoa như ngọc biến thành đầu heo.
- Đáng ghét!
- Cao Ly!
Ba trưởng giả Cao gia giận dữ, liên tiếp đứng dậy, muốn cho Giang Thần một chút giáo huấn.
- Các vị thúc bá, nơi này là Nam Phong lĩnh, không phải tộc địa.
Thanh âm lạnh như băng của Cao Nguyệt vang lên, ngọn lửa hừng hực gào thét kéo tới, ngăn cản bọn họ khi vừa tới trước người Giang Thần.
- Hít.
Điều này làm cho ba vị trưởng giả tỉnh táo lại, nhìn sang Cao Nguyệt.
- A a!
Sau khi Cao Ly kịp phản ứng lại đã mất đi lý trí, giương nanh múa vuốt phóng đi về phía Giang Thần.
Thực lực của nàng không yếu, Thông thiên cảnh tầng năm, bằng không cũng sẽ không làm càn giống như vừa nãy.
- Hừ.
Bên trong đôi mắt đẹp của Cao Nguyệt để lộ ra vẻ ác liệt, ngọn lửa hừng hực vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan lại nổi lên, bao phủ về phía nữ tử không biết cân nhắc này.
- Không thể!
Người Cao gia không dám khinh thường, đồng thời ra tay, cứu Cao Ly lại.
Sau khi kết thúc, khắp nơi bên trong đại sảnh bừa bộn, mặt đất bị hòa tan ra tạo thành những rãnh sâu chằng nhịt khắp nơi, tất cả bàn đều tự cháy.
- Cao Nguyệt, nhi tử của ngươi, quá không quy củ!
Tam thúc Cao gia cả giận nói.
Giang Thần cười nhạo nói:
- Cao Ly của các ngươi từ khi ta đi vào vẫn nói năng lỗ mãng, mỗi câu mỗi lời đều rất khó nghe, cũng không thấy các ngươi kích động như vậy, rốt cuộc các ngươi có biết xấu hổ hay không?
- Ngươi...
- Được rồi.
Cao Nguyệt ngăn cản trận nháo sự này, nàng nói:
- Tam thúc, là người ngươi mang đến không quy củ trước thì đừng có trách ta đây ra tay giáo huấn.
Cao Ly kia không phục lắm, căm tức nhìn về phía Cao Nguyệt, nhìn dáng vẻ của nàng, dường như là muốn mắng Cao Nguyệt, nhưng lại bị trưởng giả bên người ngăn cản.
Sau đó, nàng lại oán hận mà nhìn Giang Thần, như đang nói cho hắn biết chuyện này nàng sẽ không để yên.
Giang Thần ra vẻ xem thường, nói:
- Các ngươi cứ việc nói thẳng nguyên nhân các ngươi tới đi.
Ba vị trưởng giả nhìn nhau, Tam thúc đứng ra nói:
- Cao Nguyệt, phụ thân của ngươi sắp không xong rồi, thời gian còn lại đã không nhiều, hi vọng ngươi có thể đi gặp mặt phụ thân ngươi một lần.
Nghe vậy, Giang Thần rất bất ngờ, không ngờ lại không phải vì chuyện giải độc.
Đồng thời hắn lại nghĩ tới lời Cao Thiên Ái đã nói, quả thực tộc trưởng Cao gia đang tìm y sư cứu mạng, bây giờ nhìn lại dường như còn chưa tìm được.
- Chuyện xảy ra khi nào? Với cảnh giới và địa vị của phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà, Giang Thần có thể không quan tâm tới ngoại công, thế nhưng Cao Nguyệt thì lại không làm được.
Bởi vì từ nhỏ hắn chưa từng gặp đối phương, mà Cao Nguyệt vẫn cảm thấy mình nên xin lỗi Cao gia, xin lỗi phụ thân, nghe được tin tức này nàng rất thất thố.
- Tình huống cụ thể, ngươi cứ đi thì biết, nếu không phải vậy, chúng ta cũng sẽ không đi tới đây một chuyến, theo chúng ta trở về đi thôi. Thời kỳ không bình thường, hạn chế Long vực đối với ngươi cũng giải trừ.
Tam thúc lại nói.
- Được.
Cao Nguyệt không có lý do gì không đồng ý, Giang Thần cũng không thể ngăn cản mẫu thân tận hiếu.
Nhưng hắn cảm thấy rất không thích hợp, con ngươi hắn đảo một vòng, đột nhiên nói:
- Xem phản ứng vừa nãy của các ngươi là đã biết độc trong người mẫu thân ta đã được giải đúng không?
Vấn đề này rất đột nhiên, Cao Nguyệt đang hỗn loạn cũng không hiểu mà ngẩng đầu lên.
Ba vị trưởng giả Cao gia kịp phản ứng với vấn đề của Giang Thần, mặc dù sau đó bọn họ lại xem thường mở miệng.
- Như vậy ta hỏi một câu nữa, nếu như mẫu thân ta không được giải độc, coi như ngoại công của ta sắp tạ thế, khi đó các ngươi có cố ý chạy tới không? Hơn nữa chỉ là báo tin, nhưng đội hình lại lớn như vậy, có phải là đề phòng nếu như mẫu thân ta không đồng ý sẽ mạnh mẽ dẫn người đi đúng không?
Nếu như nói vấn đề vừa nãy làm cho người của Cao gia rất bất ngờ, vậy câu nói này đã làm cho sắc mặt bọn họ trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.