Chương 420: Phong Tuyệt Trần
Trương Mục Chi
24/09/2018
Dù là ai đều có thể nghe ra được Giang Thần đang giễu cợt bọn họ.
Lý trí cũng nói cho bọn họ biết sự phẫn nộ của mình hoang đường tới mức nào, nhưng thời điểm mà lý trí của một người chiếm thượng phong thật sự rất ít.
- Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo rồi đó! Một chút lễ phép cũng không hiểu hay sao?
- Cảnh giới tầng năm, nhưng không thấy một chút khiêm tốn mà tầng năm nên có.
- Đội trưởng mời hắn gia nhập mà hắn lại còn nói nhảm nhiều như vậy.
Khi nữ tử bị tức giận đến mức không nói ra được thành lời thì những người khác ra mặt hỗ trợ, từng bước ép sát.
- Như vậy xin hỏi các vị sư huynh cản đường đi của ta, ta nên làm thế nào cho phải chứ?
Giang Thần cười lạnh nói.
- Ít nhất phải mở bao đựng đồ vật của ngươi cho chúng ta xem chút, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi tới đây đó.
Có người nói.
Cái bọc ở sau lưng Giang Thần có mấy trăm cân, đối với Thông thiên cảnh không tính là quá nặng, thế nhưng nhìn qua vẫn có lực xung kích khá tốt.
- Được rồi!
Hàn Ty Minh biết không kịp ngăn cản nữa, phải kết thúc, bởi vì hắn đã tận mắt nhìn Úy Trì Hoành chết đi như thế nào, cũng hiểu tính cách của Giang Thần.
Là điển hình của người thích mềm không thích cứng.
Ở trước mặt bằng hữu và kẻ địch là hai người hoàn toàn khác nhau.
Hàn Ty Minh, không muốn làm kẻ thù của hắn.
- Dù bên trong có cái gì thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, mạnh mẽ ép hắn, chuyện này truyền đi êm tai sao? Huống chi hắn là đệ tử của Anh Hùng điện.
Hàn Ty Minh nói.
- Anh Hùng điện!
Những người khác cả kinh, rõ ràng khí thế đã được thu lại rất nhiều.
- Đội trưởng, cứ quên đi như vậy sao?
Nữ tử kia rất không cam lòng nói.
- Ngươi muốn làm một tên cướp sao sao?
Hàn Ty Minh nghiêm nghị nói.
Nữ tử dừng lại một chút, không nhiều lời nữa.
- Nể mặt của Hàn sư huynh, ta có thể nói cho các ngươi biết, trong sơn động không có bảo vật, là ta bố trí trận pháp tu luyện.
Giang Thần nói.
Nữ tử kia vốn giữ yên lặng, lúc này lại lập tức nói:
- Không thể, ngươi nghĩ mình là trận pháp đại sư, có thể bày ra loại trận pháp cấp bậc đó sao?
Giang Thần không hề nói gì mà một lần nữa bố trí trận pháp.
Những người khác đầu óc mơ hồ, chỉ cảm thấy bên trong hang núi truyền đến sóng nhiệt cuồn cuộn.
Nữ tử kia hoàn toàn biến sắc, nàng lại cảm nhận được khí tức bảo vật rất mãnh liệt, chứng minh nàng đã phán đoán sai.
- Hiện tại, các ngươi nói xem ai mới là người vô lễ đây?
Giang Thần hỏi.
Mọi người cúi đầu, không thể nói là xấu hổ, thế nhưng cũng có chút ngại ngùng.
- Giang Thần, ta đại biểu đội ngũ xin lỗi ngươi.
Hàn Ty Minh nói.
- Không sao.
Giang Thần không quan tâm, đặt cái túi ở trước người, nói:
- Lại nói tới cái này, là ta có được ở những nơi khác.
- Đội trưởng, chúng ta đi thôi.
Nữ tử kia phạm phải sai lầm không muốn tiếp tục chờ đợi ở đây, cũng không muốn bị Giang Thần nói móc nữa.
- Giang Thần, ngươi còn chưa trả lời đề nghị của ta.
Hàn Ty Minh thì lại không để ý đến nàng, chờ đợi câu trả lời chắc chắn của Giang Thần.
Giang Thần nhìn về phía nữ tử, cho dù nàng lầm tưởng trận pháp tu luyện là bảo vật, nhưng quả thật nàng có phương pháp lục soát bảo vật ở bí tàng.
Mà hắn và Lãnh Xuy Huyết đã tách ra, cũng không có chỗ nào để đi.
- Có thể gia nhập đội ngũ của Hàn sư huynh là vinh hạnh của ta.
Giang Thần nói.
Hàn Ty Minh gật gật đầu, nhiệt tình biểu thị mình rất hoan nghênh.
- Chúc mừng ngươi đã trở thành người yếu nhất trong đội ngũ.
Nữ tử kia truyền âm nói, không để Hàn Ty Minh nghe được.
Đội ngũ này, cảnh giới bình quân đều là tầng năm trở lên.
- Vậy cũng chưa chắc.
Giang Thần cũng dùng truyền âm nói với nàng.
Nữ tử kia hừ lạnh một tiếng, xem thường tranh luận với hắn.
Cũng không lâu sau, Giang Thần biết được nàng tên là Trình Thanh, trong tay có một món pháp bảo, có thể suy tính ra địa điểm của bảo vật.
Trước khi gặp gỡ Giang Thần, bọn họ đã tìm tới một cung điện dưới lòng đất.
Thu hoạch gần như của Giang Thần ở sau cánh cửa sắt kia.
Chia lên trên người mỗi người cũng không đủ nhét kẽ răng.
Có điều đây là cái nhìn của Giang Thần, dường như mỗi người bọn họ đều rất hài lòng.
Hóa ra, là Giang Thần coi thường giá trị của Viêm Long tinh thạch.
Một khối nho nhỏ, đi đổi với Tôn giả có thể được linh đan tu luyện thất, bát phẩm và linh đan đột phá.
Giang Thần cẩn thận hỏi, trái tim đang chảy máu.
Dựa theo giá thị trường, số Viêm Long tinh thạch mà hắn tiêu hao một ngày một đêm trước đó có gia trị là mấy chục ức nguyên thạch thượng cấp!
Đám tinh thạch còn lại của hắn không bằng một phần mười.
- Dùng mấy chục ức nguyên thạch thượng cấp để đổi lấy tài nguyên tu luyện đủ để đột phá hai tầng sắp tới.
Có điều, có một điểm rất quan trọng là thời gian!
Chỉ vẻn vẹn không tới hai ngày!
Vì lẽ đó cho dù Giang Thần đau lòng, nhưng hắn vẫn quyết định tiếp tục.
- Có phản ứng! Ở cách đó không xa ta cảm nhận được khí tức của bảo vật!
Đột nhiên, Trình Thanh kinh hỉ quát to một tiếng.
Mọi người không nói hai lời chạy đi về phía phương hướng nàng nói tới.
- Nhất định phải nhanh, ta cảm giác được khí tức bảo vật đang di chuyển.
Trong mắt của Trình Thanh để lộ ra vẻ giảo hoạt, cố ý nói như vậy, dùng hết tốc lực phi hành.
Mấy người Hàn Ty Minh cũng rất lo lắng, một nhánh đội ngũ trước sau kéo thành một đường thẳng, bởi vì tốc độ phi hành của mỗi người đều không giống nhau mà tạo thành.
Điều Trình Thanh muốn, là xuất hiện tình huống như thế.
Người ở cuối đội, đương nhiên phải là Giang Thần rồi.
Đến lúc đó, coi như là đuổi theo thì Trình Thanh cũng phải mạnh mẽ nói móc vài câu, tiện thể đá hắn từ trong đội ngũ ra ngoài.
Bay một lúc, Trình Thanh quay đầu nhìn lại, lập tức mừng tít mắt.
Hóa ra ở mặt sau của đội ngũ vẫn chưa thấy bóng người của Giang Thần đâu cả!
Nhất định là lạc ở phía sau, không chỉ bởi vì mang theo một bao đồ vật lớn mà còn có nhân tố cảnh giới nữa.
- Sao vậy?
Hàn Ty Minh bay ở bên người nàng, có chút không rõ hỏi.
- Có gia hỏa thụt lùi ở phía sau, có cần chờ hay không?
Trình Thanh lớn tiếng nói.
Không chút nghi ngờ nào cả, những người khác cũng không muốn chờ.
Hàn Ty Minh nhíu mày, hỏi dò:
- Người ngươi nói chính là Giang Thần sao?
- Đúng vậy.
Hàn Ty Minh cười khổ một tiếng, chỉ vào phía trước, nói:
- Hắn vẫn bay ở phía trước chúng ta kìa.
- Cái gì?
Trình Thanh không thể tin tưởng được, thế nhưng khi mắt nàng nhìn về phía trước, quả nhiên đã nhìn thấy Giang Thần đang cõng một cái túi lớn chạy đi.
- Hắn đến phía trước lúc nào vậy?
Trình Thanh rất không hiểu nói.
Hàn Ty Minh vẫn không trả lời thì phía trước đã truyền đến âm thanh của Giang Thần:
- Ngươi vẫn quan tâm tới phía sau, đương nhiên sẽ không nhìn thấy ta đến phía trước rồi.
- Đáng ghét!
Trình Thanh cắn chặt răng, rất không cam tâm.
- Nhanh một chút đi, nếu không bảo vật sẽ bị người khác lấy đi mất đi.
Chỉ là Giang Thần vẫn còn tiếp tục nói.
Trình Thanh bị tức giận đến không nhẹ, liều mạng đuổi theo, thế nhưng ngay cả chuyện sóng vai với Giang Thần cũng không làm được.
Cũng còn may, đợi đến khi bọn họ đến, quả thật đã có người cướp trước một bước.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trình Thanh cũng không biết nên vui mừng hay là phẫn nộ.
Một toà hoàng cung được xây dựa lưng vào núi xuất hiện ở trước mắt, chỉ là nó lại có dấu vết bị hư hại rất rõ ràng.
Hơn nữa ở trên vách núi còn có người nằm.
- Giang Thần, là người của Anh Hùng điện các ngươi!
Hàn Ty Minh nhìn mấy lần, nói.
Giang Thần rơi vào trên vách núi, hắn cũng phát hiện ra, ba bộ thi thể đều là của đệ tử Anh Hùng điện.
- Là cao thủ.
Giang Thần tra vết thương trên người bọn họ, sắc mặt rất nghiêm túc.
Đều bị giết chết trong nháy mắt, bọn họ cũng không kịp điều động linh khí.
Nhìn trên đầu gối của bọn họ bụi bặm, dường như trước khi chết còn từng quỳ xuống.
Nhưng người giết người vẫn lựa chọn giết chết ba võ giả thực lực kém hơn mình, cũng không thể phản kháng lại được.
Giang Thần lập tức nghĩ đến người Tà Vân điện.
- Trời ạ, người này là Phong Tuyệt Trần!
Ở trong đội ngũ của Hàn Ty Minh có người lập tức nhận ra một bộ thi thể ở trong đó.
- Đệ tử truyền thừa Anh Hùng điện, đứng thứ bảy mươi chín Thăng Long bảng hạng nhất, sao lại bị giết chết như vậy, chẳng lẽ là gặp phải ba vị trí đầu Trừ Ma bảng hay sao?
Lý trí cũng nói cho bọn họ biết sự phẫn nộ của mình hoang đường tới mức nào, nhưng thời điểm mà lý trí của một người chiếm thượng phong thật sự rất ít.
- Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo rồi đó! Một chút lễ phép cũng không hiểu hay sao?
- Cảnh giới tầng năm, nhưng không thấy một chút khiêm tốn mà tầng năm nên có.
- Đội trưởng mời hắn gia nhập mà hắn lại còn nói nhảm nhiều như vậy.
Khi nữ tử bị tức giận đến mức không nói ra được thành lời thì những người khác ra mặt hỗ trợ, từng bước ép sát.
- Như vậy xin hỏi các vị sư huynh cản đường đi của ta, ta nên làm thế nào cho phải chứ?
Giang Thần cười lạnh nói.
- Ít nhất phải mở bao đựng đồ vật của ngươi cho chúng ta xem chút, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi tới đây đó.
Có người nói.
Cái bọc ở sau lưng Giang Thần có mấy trăm cân, đối với Thông thiên cảnh không tính là quá nặng, thế nhưng nhìn qua vẫn có lực xung kích khá tốt.
- Được rồi!
Hàn Ty Minh biết không kịp ngăn cản nữa, phải kết thúc, bởi vì hắn đã tận mắt nhìn Úy Trì Hoành chết đi như thế nào, cũng hiểu tính cách của Giang Thần.
Là điển hình của người thích mềm không thích cứng.
Ở trước mặt bằng hữu và kẻ địch là hai người hoàn toàn khác nhau.
Hàn Ty Minh, không muốn làm kẻ thù của hắn.
- Dù bên trong có cái gì thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, mạnh mẽ ép hắn, chuyện này truyền đi êm tai sao? Huống chi hắn là đệ tử của Anh Hùng điện.
Hàn Ty Minh nói.
- Anh Hùng điện!
Những người khác cả kinh, rõ ràng khí thế đã được thu lại rất nhiều.
- Đội trưởng, cứ quên đi như vậy sao?
Nữ tử kia rất không cam lòng nói.
- Ngươi muốn làm một tên cướp sao sao?
Hàn Ty Minh nghiêm nghị nói.
Nữ tử dừng lại một chút, không nhiều lời nữa.
- Nể mặt của Hàn sư huynh, ta có thể nói cho các ngươi biết, trong sơn động không có bảo vật, là ta bố trí trận pháp tu luyện.
Giang Thần nói.
Nữ tử kia vốn giữ yên lặng, lúc này lại lập tức nói:
- Không thể, ngươi nghĩ mình là trận pháp đại sư, có thể bày ra loại trận pháp cấp bậc đó sao?
Giang Thần không hề nói gì mà một lần nữa bố trí trận pháp.
Những người khác đầu óc mơ hồ, chỉ cảm thấy bên trong hang núi truyền đến sóng nhiệt cuồn cuộn.
Nữ tử kia hoàn toàn biến sắc, nàng lại cảm nhận được khí tức bảo vật rất mãnh liệt, chứng minh nàng đã phán đoán sai.
- Hiện tại, các ngươi nói xem ai mới là người vô lễ đây?
Giang Thần hỏi.
Mọi người cúi đầu, không thể nói là xấu hổ, thế nhưng cũng có chút ngại ngùng.
- Giang Thần, ta đại biểu đội ngũ xin lỗi ngươi.
Hàn Ty Minh nói.
- Không sao.
Giang Thần không quan tâm, đặt cái túi ở trước người, nói:
- Lại nói tới cái này, là ta có được ở những nơi khác.
- Đội trưởng, chúng ta đi thôi.
Nữ tử kia phạm phải sai lầm không muốn tiếp tục chờ đợi ở đây, cũng không muốn bị Giang Thần nói móc nữa.
- Giang Thần, ngươi còn chưa trả lời đề nghị của ta.
Hàn Ty Minh thì lại không để ý đến nàng, chờ đợi câu trả lời chắc chắn của Giang Thần.
Giang Thần nhìn về phía nữ tử, cho dù nàng lầm tưởng trận pháp tu luyện là bảo vật, nhưng quả thật nàng có phương pháp lục soát bảo vật ở bí tàng.
Mà hắn và Lãnh Xuy Huyết đã tách ra, cũng không có chỗ nào để đi.
- Có thể gia nhập đội ngũ của Hàn sư huynh là vinh hạnh của ta.
Giang Thần nói.
Hàn Ty Minh gật gật đầu, nhiệt tình biểu thị mình rất hoan nghênh.
- Chúc mừng ngươi đã trở thành người yếu nhất trong đội ngũ.
Nữ tử kia truyền âm nói, không để Hàn Ty Minh nghe được.
Đội ngũ này, cảnh giới bình quân đều là tầng năm trở lên.
- Vậy cũng chưa chắc.
Giang Thần cũng dùng truyền âm nói với nàng.
Nữ tử kia hừ lạnh một tiếng, xem thường tranh luận với hắn.
Cũng không lâu sau, Giang Thần biết được nàng tên là Trình Thanh, trong tay có một món pháp bảo, có thể suy tính ra địa điểm của bảo vật.
Trước khi gặp gỡ Giang Thần, bọn họ đã tìm tới một cung điện dưới lòng đất.
Thu hoạch gần như của Giang Thần ở sau cánh cửa sắt kia.
Chia lên trên người mỗi người cũng không đủ nhét kẽ răng.
Có điều đây là cái nhìn của Giang Thần, dường như mỗi người bọn họ đều rất hài lòng.
Hóa ra, là Giang Thần coi thường giá trị của Viêm Long tinh thạch.
Một khối nho nhỏ, đi đổi với Tôn giả có thể được linh đan tu luyện thất, bát phẩm và linh đan đột phá.
Giang Thần cẩn thận hỏi, trái tim đang chảy máu.
Dựa theo giá thị trường, số Viêm Long tinh thạch mà hắn tiêu hao một ngày một đêm trước đó có gia trị là mấy chục ức nguyên thạch thượng cấp!
Đám tinh thạch còn lại của hắn không bằng một phần mười.
- Dùng mấy chục ức nguyên thạch thượng cấp để đổi lấy tài nguyên tu luyện đủ để đột phá hai tầng sắp tới.
Có điều, có một điểm rất quan trọng là thời gian!
Chỉ vẻn vẹn không tới hai ngày!
Vì lẽ đó cho dù Giang Thần đau lòng, nhưng hắn vẫn quyết định tiếp tục.
- Có phản ứng! Ở cách đó không xa ta cảm nhận được khí tức của bảo vật!
Đột nhiên, Trình Thanh kinh hỉ quát to một tiếng.
Mọi người không nói hai lời chạy đi về phía phương hướng nàng nói tới.
- Nhất định phải nhanh, ta cảm giác được khí tức bảo vật đang di chuyển.
Trong mắt của Trình Thanh để lộ ra vẻ giảo hoạt, cố ý nói như vậy, dùng hết tốc lực phi hành.
Mấy người Hàn Ty Minh cũng rất lo lắng, một nhánh đội ngũ trước sau kéo thành một đường thẳng, bởi vì tốc độ phi hành của mỗi người đều không giống nhau mà tạo thành.
Điều Trình Thanh muốn, là xuất hiện tình huống như thế.
Người ở cuối đội, đương nhiên phải là Giang Thần rồi.
Đến lúc đó, coi như là đuổi theo thì Trình Thanh cũng phải mạnh mẽ nói móc vài câu, tiện thể đá hắn từ trong đội ngũ ra ngoài.
Bay một lúc, Trình Thanh quay đầu nhìn lại, lập tức mừng tít mắt.
Hóa ra ở mặt sau của đội ngũ vẫn chưa thấy bóng người của Giang Thần đâu cả!
Nhất định là lạc ở phía sau, không chỉ bởi vì mang theo một bao đồ vật lớn mà còn có nhân tố cảnh giới nữa.
- Sao vậy?
Hàn Ty Minh bay ở bên người nàng, có chút không rõ hỏi.
- Có gia hỏa thụt lùi ở phía sau, có cần chờ hay không?
Trình Thanh lớn tiếng nói.
Không chút nghi ngờ nào cả, những người khác cũng không muốn chờ.
Hàn Ty Minh nhíu mày, hỏi dò:
- Người ngươi nói chính là Giang Thần sao?
- Đúng vậy.
Hàn Ty Minh cười khổ một tiếng, chỉ vào phía trước, nói:
- Hắn vẫn bay ở phía trước chúng ta kìa.
- Cái gì?
Trình Thanh không thể tin tưởng được, thế nhưng khi mắt nàng nhìn về phía trước, quả nhiên đã nhìn thấy Giang Thần đang cõng một cái túi lớn chạy đi.
- Hắn đến phía trước lúc nào vậy?
Trình Thanh rất không hiểu nói.
Hàn Ty Minh vẫn không trả lời thì phía trước đã truyền đến âm thanh của Giang Thần:
- Ngươi vẫn quan tâm tới phía sau, đương nhiên sẽ không nhìn thấy ta đến phía trước rồi.
- Đáng ghét!
Trình Thanh cắn chặt răng, rất không cam tâm.
- Nhanh một chút đi, nếu không bảo vật sẽ bị người khác lấy đi mất đi.
Chỉ là Giang Thần vẫn còn tiếp tục nói.
Trình Thanh bị tức giận đến không nhẹ, liều mạng đuổi theo, thế nhưng ngay cả chuyện sóng vai với Giang Thần cũng không làm được.
Cũng còn may, đợi đến khi bọn họ đến, quả thật đã có người cướp trước một bước.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trình Thanh cũng không biết nên vui mừng hay là phẫn nộ.
Một toà hoàng cung được xây dựa lưng vào núi xuất hiện ở trước mắt, chỉ là nó lại có dấu vết bị hư hại rất rõ ràng.
Hơn nữa ở trên vách núi còn có người nằm.
- Giang Thần, là người của Anh Hùng điện các ngươi!
Hàn Ty Minh nhìn mấy lần, nói.
Giang Thần rơi vào trên vách núi, hắn cũng phát hiện ra, ba bộ thi thể đều là của đệ tử Anh Hùng điện.
- Là cao thủ.
Giang Thần tra vết thương trên người bọn họ, sắc mặt rất nghiêm túc.
Đều bị giết chết trong nháy mắt, bọn họ cũng không kịp điều động linh khí.
Nhìn trên đầu gối của bọn họ bụi bặm, dường như trước khi chết còn từng quỳ xuống.
Nhưng người giết người vẫn lựa chọn giết chết ba võ giả thực lực kém hơn mình, cũng không thể phản kháng lại được.
Giang Thần lập tức nghĩ đến người Tà Vân điện.
- Trời ạ, người này là Phong Tuyệt Trần!
Ở trong đội ngũ của Hàn Ty Minh có người lập tức nhận ra một bộ thi thể ở trong đó.
- Đệ tử truyền thừa Anh Hùng điện, đứng thứ bảy mươi chín Thăng Long bảng hạng nhất, sao lại bị giết chết như vậy, chẳng lẽ là gặp phải ba vị trí đầu Trừ Ma bảng hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.