Chương 353: Phượng hoàng niết bàn
Trương Mục Chi
03/09/2018
Có điều bất kể ra sao, nhi tử của mình sẽ không hại mình.
Cao Nguyệt tiếp nhận thuốc giải, ở trong ánh mắt nóng bỏng của Giang Thần, nàng để vào trong miệng.
Giang Thanh Vũ ở bên cạnh nhíu chặt mày, vẻ mặt quan tâm quan sát tình huống của ái thê, con mắt không nháy mắt lấy một cái.
Rất nhanh, vẻ mặt của Cao Nguyệt đã để lộ ra vẻ thống khổ, tay ôm bụng, cắn chặt răng, mồ hôi hột tràn ngập trán của nàng.
- Phản ứng bình thường.
Giang Thần động viên một câu, thế nhưng hắn cũng rất là đau lòng.
Sau đó, hai phụ tử đỡ Cao Nguyệt lên trên ghế, đến lúc này, thống khổ đã tăng lên, Cao Nguyệt không nhịn được kêu ra thành tiếng.
- Thần nhi, thật sự không có chuyện gì sao?Giang Thanh Vũ lo lắng nói.
- Hừm, sở dĩ Thôi Mệnh hoa có được hiệu quả độc ác như vậy chính là do độc tố rót vào nơi sâu xa trong thân thể, vào bên trong ngũ tạng lục phủ và xương cốt thì mới sẽ làm cho sau khi người ta ra tay, thực lực và tuổi thọ giảm mạnh.
Giang Thần nói:- Chuyện giải độc muốn làm chính là cần phải bức độc tố từ bên trong nơi sâu xa của thân thể ra, thống khổ là chuyện không thể tránh khỏi.
Vừa dứt lời, cả người Cao Nguyệt đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, bám vào trên da, tiếp theo hóa thành hơi nước bốc lên.
Hơi nước mang theo một mùi gay mũi, khiến cho người khác phải nhíu chặt mày.
Có điều, theo quá trình này kết thúc, sự thống khổ của Cao Nguyệt cũng đang giảm bớt.
- Thành công rồi!Giang Thần kích động nói.
Mặc dù nói hắn có lòng tin đối với kỹ thuật luyện đan của mình, thế nhưng dù sao đối tượng cũng là mẫu thân của mình, không thể nào làm được chuyện yên tâm trăm phần trăm được.
- Hừm, loại cảm giác khó chịu kia cũng đã biến mất rồi.Cao Nguyệt cười nói.
Từ khi ăn vào độc dược, nàng cảm thấy giống như có một bàn tay bóp lấy cổ họng của mình, chỉ cần nàng hơi dùng sức thì cái tay này sẽ càng ngày càng chặt, mãi đến khi nàng mất mạng mới thôi.
Hiện tại, loại cảm giác này đã biến mất không còn tăm hơi, như xả được gánh nặng, cả người trở nên rất là ung dung.
Có điều, giữa lúc Cao Nguyệt muốn đứng dậy thì thân thể cứng đờ, tiếp theo vẻ mặt toát ra vẻ khó có thể dùng lời để diễn tả được.
- Làm sao vậy?
Giang Thanh Vũ đang muốn tiến lên phía trước thì lại bị Cao Nguyệt đưa tay ngăn lại.
Sau đó, Giang Thanh Vũ và Giang Thần cũng cảm giác được có một luồng sóng nhiệt bức người nhào tới trước mặt.
Một giây sau, hỏa diễm vô cùng vô tận từ trong cơ thể của Cao Nguyệt phun ra, chẳng khác nào một dòng lũ lớn bắn lên trên không trung, khi lên tới đỉnh, rất nhanh đã biến ảo thành một đầu thần thú.
Một đầu hỏa phượng!
Mặc dù là do hỏa diễm ngưng tụ mà thành, thế nhưng lại có mười phần linh tính, thậm chí có thể nhìn thấy được cấp độ và hoa văn của lông chim, giống như bên trong thật có một đầu thần phượng vậy.
Trên mặt đất, Cao Nguyệt lại thể hiện ra khí chất siêu phàm ngày đó đối mặt với Tô Thuyên ở trên bảo tháp, ở giữa lông mày hiện lên đồ văn của Thiên Phượng gia tộc.
Hơn nữa lần này lại thêm hỏa diễm tôn lên, khí thế của Cao Nguyệt càng mạnh hơn, dường như đã không còn là phàm nhân nữa.
Vành mắt của nàng cũng chỉ còn lại ánh sáng màu cam.
- Thiên Phượng huyết thuần chính nhất trong mấy trăm năm quả nhiên lợi hại.
Một lúc lâu sau, hỏa phượng khiến cho toàn bộ Thập Vạn đại sơn chú ý biến mất, mà hỏa diễm dường như cũng bị thu lại vào trong cơ thể của Cao Nguyệt.
- Thực lực của thiếp, không chỉ khôi phục mà còn trở nên mạnh mẽ hơn nữa!
Cao Nguyệt giơ bàn tay đến trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hỉ.
- Xem ra tuy rằng trúng Thôi Mệnh hoa, thế nhưng những năm này huyết thống Thiên Phượng vẫn không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.Giang Thần nói.
Nói cách khác, hai mươi năm không tu luyện, thế nhưng trái lại thực lực của Cao Nguyệt lại vẫn tăng lên.
Đây chính là chỗ kinh khủng của thế gia truyền thừa.
- Tôn giả, thiếp cũng trở thành Tôn giả?Sau khi Cao Nguyệt phát hiện ra mình mạnh như thế nào, nàng càng vui vẻ hơn nữa.
- Nếu như hai mươi năm qua nàng có thể tu luyện, e rằng cũng đã là Đại tôn giả, mà không phải là Tôn giả mới nhập môn nữa.Giang Thanh Vũ có chút tiếc nuối nói.
- Coi như là nhập môn thì cũng là Tôn giả.Cao Nguyệt không có nhiều tiếc nuối như vậy, phần hào khí này là thứ mà rất nhiều người đều không có.
- Điểm quan trọng nhất chính là, là một nhà ba người chúng ta lại được đoàn tụ.Cao Nguyệt lại nói.
Giang Thanh Vũ gật gù, rốt cục nở nụ cười, hắn vỗ tay vào vai của Giang Thần, nói:- Chuyện này nhờ có đứa con tốt của chúng ta, không hổ là nhi tử của Giang Thanh Vũ ta.
- Nói giống như có riêng chàng sinh ra nó vậy.Cao Nguyệt bất mãn nói.
Giang Thanh Vũ cười ha hả, đột nhiên dùng ánh mắt lợi hại đánh giá Giang Thần.
Giang Thần có chút không dễ chịu, mà nhiều hơn đó là vẻ bất an.
- Thần nhi, bên trong cơ thể con không hề có một chút huyết mạch Thiên Phượng nào sao sao?Giang Thanh Vũ nghiêm túc nói.
- Thanh Vũ!
- Ta chỉ hỏi một chút, Thần nhi, không có cũng không sao cả.Giang Thanh Vũ lập tức nói.
Giang Thần hiểu rõ ý của phụ thân, nếu như trong cơ thể hắn có huyết mạch Thiên Phượng, đồng thời rất thuần khiết, như vậy sẽ có thể chứng minh quyết định của Cao gia là sai lầm.
Điểm ấy, đối với phụ thân mà nói, rất quan trọng.
Mặc dù Giang Thần biết thế gia truyền thừa liên hôn dẫn đến tác dụng nhỏ bé không đáng kể, thế nhưng cũng không có nghĩa là không liên hôn thì sẽ có thể trăm phần trăm giữ được huyết thống thuần khiết.
Ninh Hạo Thiên như vậy được coi là ví dụ rất hiếm thấy.
Thần mạch của Giang Thần là thứ của chính hắn, không có khả năng áp chế Phượng huyết.
Mà căn cứ vào quy luật của thế gia truyền thừa, quá hai mươi tuổi, trạng thái huyết thống trong cơ thể cả đời sẽ không thay đổi.
Giang Thần cũng sắp tới rồi, thế nhưng trong cơ thể vẫn không có chút Phượng huyết nào cả.
Có điều, chính là bởi vì không có cho nên mới khiến cho Cao Nguyệt chú ý.
Theo lý mà nói, thân là người có huyết thống Thiên Phượng thuần chính nhất trong mấy trăm năm qua, coi như là nàng kết hôn sinh con với người bình thường thì đời sau cũng sẽ không tới mức ngay cả chút huyết thống cũng không có, chỉ có thể rất mỏng manh, tràn ngập tạp chất mà thôi.
Mà trạng thái của Giang Thần, rất khác thường.
Sau đó, Cao Nguyệt nhớ tới ghi chép mà nàng đã từng thấy ở trong gia tộc.
Khi huyết thống truyền thừa thuần khiết đến một trình độ vô cùng cao thì được gọi là chân huyết.
Người nắm giữ chân huyết, ở trong tất cả thế gia truyền thừa đều là người đã ít lại càng ít.
Thế nhưng, một khi xuất hiện người có chân huyết, như vậy thế gia truyền thừa này sẽ nhanh chóng lớn mạnh, vấn đỉnh lên vị trí đỉnh cao.
Có điều, chân huyết thì phải cần thức tỉnh.
Căn cứ vào huyết thống truyền thừa không giống nhau thì phương thức thức tỉnh cũng không giống nhau.
Có điều đều là việc rất nguy hiểm, cần phải dùng tính mạng để đánh đổi thì mới có thể ra được kết quả.
Ví dụ như Long huyết của Mộ Dung gia, nhất định phải là người không có bất kỳ phòng ngự nào đi vào bên trong Long hỏa cực nóng.
Nếu như có thể chịu đựng được Long hỏa, cũng thuận lợi thức tỉnh, như vậy sẽ chính là người có chân huyết.
Không đi ra được, vậy sẽ bị đốt thành than đen.
Rất nhiều người tự tin mù quáng cho là mình là người có chân huyết, kết quả đều lấy mạng ra để đổi.
Vì vậy, Mộ Dung gia cấm chỉ đệ tử trong tộc tự mình tiến hành nghi thức thức tỉnh chân huyết.
Nói tới Thiên Phượng Cao gia, thức tỉnh chân huyết càng đơn giản và thô bạo hơn nữa.
Đó là... Tự sát.
Mặc kệ thông qua phương thức gì, chỉ cần chết đi là được, nếu như là chân huyết thì sẽ có thể Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.
Nếu như không phải chân huyết, tự nhiên sẽ là vĩnh viễn chết đi, cũng sẽ không bò lên được nữa.
Trước đó không nhìn ra được bất kỳ dấu hiệu chân huyết nào cả, nhất định phải đi thử thì mới có kết quả, thường thường đều là kết cục bi kịch mà thôi.
Cao Nguyệt suy đoán nhi tử của mình rất có thể là chân huyết, vẻn vẹn là bởi vì trong cơ thể của hắn không có bất kỳ chút phượng huyết nào cả.
Thế nhưng, nàng không thể bởi vì chuyện khác thường như vậy mà để nhi tử đi chết được.
Nàng lại sẽ không nói cho Giang Thần biết, bởi vì người chết ở trong nghi thức đều tự tin cho rằng mình là người có chân huyết, không để ý tới lời cảnh cáo mà phải trả cái giá bằng cả mạng sống của mình.
Cao Nguyệt tiếp nhận thuốc giải, ở trong ánh mắt nóng bỏng của Giang Thần, nàng để vào trong miệng.
Giang Thanh Vũ ở bên cạnh nhíu chặt mày, vẻ mặt quan tâm quan sát tình huống của ái thê, con mắt không nháy mắt lấy một cái.
Rất nhanh, vẻ mặt của Cao Nguyệt đã để lộ ra vẻ thống khổ, tay ôm bụng, cắn chặt răng, mồ hôi hột tràn ngập trán của nàng.
- Phản ứng bình thường.
Giang Thần động viên một câu, thế nhưng hắn cũng rất là đau lòng.
Sau đó, hai phụ tử đỡ Cao Nguyệt lên trên ghế, đến lúc này, thống khổ đã tăng lên, Cao Nguyệt không nhịn được kêu ra thành tiếng.
- Thần nhi, thật sự không có chuyện gì sao?Giang Thanh Vũ lo lắng nói.
- Hừm, sở dĩ Thôi Mệnh hoa có được hiệu quả độc ác như vậy chính là do độc tố rót vào nơi sâu xa trong thân thể, vào bên trong ngũ tạng lục phủ và xương cốt thì mới sẽ làm cho sau khi người ta ra tay, thực lực và tuổi thọ giảm mạnh.
Giang Thần nói:- Chuyện giải độc muốn làm chính là cần phải bức độc tố từ bên trong nơi sâu xa của thân thể ra, thống khổ là chuyện không thể tránh khỏi.
Vừa dứt lời, cả người Cao Nguyệt đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, bám vào trên da, tiếp theo hóa thành hơi nước bốc lên.
Hơi nước mang theo một mùi gay mũi, khiến cho người khác phải nhíu chặt mày.
Có điều, theo quá trình này kết thúc, sự thống khổ của Cao Nguyệt cũng đang giảm bớt.
- Thành công rồi!Giang Thần kích động nói.
Mặc dù nói hắn có lòng tin đối với kỹ thuật luyện đan của mình, thế nhưng dù sao đối tượng cũng là mẫu thân của mình, không thể nào làm được chuyện yên tâm trăm phần trăm được.
- Hừm, loại cảm giác khó chịu kia cũng đã biến mất rồi.Cao Nguyệt cười nói.
Từ khi ăn vào độc dược, nàng cảm thấy giống như có một bàn tay bóp lấy cổ họng của mình, chỉ cần nàng hơi dùng sức thì cái tay này sẽ càng ngày càng chặt, mãi đến khi nàng mất mạng mới thôi.
Hiện tại, loại cảm giác này đã biến mất không còn tăm hơi, như xả được gánh nặng, cả người trở nên rất là ung dung.
Có điều, giữa lúc Cao Nguyệt muốn đứng dậy thì thân thể cứng đờ, tiếp theo vẻ mặt toát ra vẻ khó có thể dùng lời để diễn tả được.
- Làm sao vậy?
Giang Thanh Vũ đang muốn tiến lên phía trước thì lại bị Cao Nguyệt đưa tay ngăn lại.
Sau đó, Giang Thanh Vũ và Giang Thần cũng cảm giác được có một luồng sóng nhiệt bức người nhào tới trước mặt.
Một giây sau, hỏa diễm vô cùng vô tận từ trong cơ thể của Cao Nguyệt phun ra, chẳng khác nào một dòng lũ lớn bắn lên trên không trung, khi lên tới đỉnh, rất nhanh đã biến ảo thành một đầu thần thú.
Một đầu hỏa phượng!
Mặc dù là do hỏa diễm ngưng tụ mà thành, thế nhưng lại có mười phần linh tính, thậm chí có thể nhìn thấy được cấp độ và hoa văn của lông chim, giống như bên trong thật có một đầu thần phượng vậy.
Trên mặt đất, Cao Nguyệt lại thể hiện ra khí chất siêu phàm ngày đó đối mặt với Tô Thuyên ở trên bảo tháp, ở giữa lông mày hiện lên đồ văn của Thiên Phượng gia tộc.
Hơn nữa lần này lại thêm hỏa diễm tôn lên, khí thế của Cao Nguyệt càng mạnh hơn, dường như đã không còn là phàm nhân nữa.
Vành mắt của nàng cũng chỉ còn lại ánh sáng màu cam.
- Thiên Phượng huyết thuần chính nhất trong mấy trăm năm quả nhiên lợi hại.
Một lúc lâu sau, hỏa phượng khiến cho toàn bộ Thập Vạn đại sơn chú ý biến mất, mà hỏa diễm dường như cũng bị thu lại vào trong cơ thể của Cao Nguyệt.
- Thực lực của thiếp, không chỉ khôi phục mà còn trở nên mạnh mẽ hơn nữa!
Cao Nguyệt giơ bàn tay đến trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hỉ.
- Xem ra tuy rằng trúng Thôi Mệnh hoa, thế nhưng những năm này huyết thống Thiên Phượng vẫn không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.Giang Thần nói.
Nói cách khác, hai mươi năm không tu luyện, thế nhưng trái lại thực lực của Cao Nguyệt lại vẫn tăng lên.
Đây chính là chỗ kinh khủng của thế gia truyền thừa.
- Tôn giả, thiếp cũng trở thành Tôn giả?Sau khi Cao Nguyệt phát hiện ra mình mạnh như thế nào, nàng càng vui vẻ hơn nữa.
- Nếu như hai mươi năm qua nàng có thể tu luyện, e rằng cũng đã là Đại tôn giả, mà không phải là Tôn giả mới nhập môn nữa.Giang Thanh Vũ có chút tiếc nuối nói.
- Coi như là nhập môn thì cũng là Tôn giả.Cao Nguyệt không có nhiều tiếc nuối như vậy, phần hào khí này là thứ mà rất nhiều người đều không có.
- Điểm quan trọng nhất chính là, là một nhà ba người chúng ta lại được đoàn tụ.Cao Nguyệt lại nói.
Giang Thanh Vũ gật gù, rốt cục nở nụ cười, hắn vỗ tay vào vai của Giang Thần, nói:- Chuyện này nhờ có đứa con tốt của chúng ta, không hổ là nhi tử của Giang Thanh Vũ ta.
- Nói giống như có riêng chàng sinh ra nó vậy.Cao Nguyệt bất mãn nói.
Giang Thanh Vũ cười ha hả, đột nhiên dùng ánh mắt lợi hại đánh giá Giang Thần.
Giang Thần có chút không dễ chịu, mà nhiều hơn đó là vẻ bất an.
- Thần nhi, bên trong cơ thể con không hề có một chút huyết mạch Thiên Phượng nào sao sao?Giang Thanh Vũ nghiêm túc nói.
- Thanh Vũ!
- Ta chỉ hỏi một chút, Thần nhi, không có cũng không sao cả.Giang Thanh Vũ lập tức nói.
Giang Thần hiểu rõ ý của phụ thân, nếu như trong cơ thể hắn có huyết mạch Thiên Phượng, đồng thời rất thuần khiết, như vậy sẽ có thể chứng minh quyết định của Cao gia là sai lầm.
Điểm ấy, đối với phụ thân mà nói, rất quan trọng.
Mặc dù Giang Thần biết thế gia truyền thừa liên hôn dẫn đến tác dụng nhỏ bé không đáng kể, thế nhưng cũng không có nghĩa là không liên hôn thì sẽ có thể trăm phần trăm giữ được huyết thống thuần khiết.
Ninh Hạo Thiên như vậy được coi là ví dụ rất hiếm thấy.
Thần mạch của Giang Thần là thứ của chính hắn, không có khả năng áp chế Phượng huyết.
Mà căn cứ vào quy luật của thế gia truyền thừa, quá hai mươi tuổi, trạng thái huyết thống trong cơ thể cả đời sẽ không thay đổi.
Giang Thần cũng sắp tới rồi, thế nhưng trong cơ thể vẫn không có chút Phượng huyết nào cả.
Có điều, chính là bởi vì không có cho nên mới khiến cho Cao Nguyệt chú ý.
Theo lý mà nói, thân là người có huyết thống Thiên Phượng thuần chính nhất trong mấy trăm năm qua, coi như là nàng kết hôn sinh con với người bình thường thì đời sau cũng sẽ không tới mức ngay cả chút huyết thống cũng không có, chỉ có thể rất mỏng manh, tràn ngập tạp chất mà thôi.
Mà trạng thái của Giang Thần, rất khác thường.
Sau đó, Cao Nguyệt nhớ tới ghi chép mà nàng đã từng thấy ở trong gia tộc.
Khi huyết thống truyền thừa thuần khiết đến một trình độ vô cùng cao thì được gọi là chân huyết.
Người nắm giữ chân huyết, ở trong tất cả thế gia truyền thừa đều là người đã ít lại càng ít.
Thế nhưng, một khi xuất hiện người có chân huyết, như vậy thế gia truyền thừa này sẽ nhanh chóng lớn mạnh, vấn đỉnh lên vị trí đỉnh cao.
Có điều, chân huyết thì phải cần thức tỉnh.
Căn cứ vào huyết thống truyền thừa không giống nhau thì phương thức thức tỉnh cũng không giống nhau.
Có điều đều là việc rất nguy hiểm, cần phải dùng tính mạng để đánh đổi thì mới có thể ra được kết quả.
Ví dụ như Long huyết của Mộ Dung gia, nhất định phải là người không có bất kỳ phòng ngự nào đi vào bên trong Long hỏa cực nóng.
Nếu như có thể chịu đựng được Long hỏa, cũng thuận lợi thức tỉnh, như vậy sẽ chính là người có chân huyết.
Không đi ra được, vậy sẽ bị đốt thành than đen.
Rất nhiều người tự tin mù quáng cho là mình là người có chân huyết, kết quả đều lấy mạng ra để đổi.
Vì vậy, Mộ Dung gia cấm chỉ đệ tử trong tộc tự mình tiến hành nghi thức thức tỉnh chân huyết.
Nói tới Thiên Phượng Cao gia, thức tỉnh chân huyết càng đơn giản và thô bạo hơn nữa.
Đó là... Tự sát.
Mặc kệ thông qua phương thức gì, chỉ cần chết đi là được, nếu như là chân huyết thì sẽ có thể Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.
Nếu như không phải chân huyết, tự nhiên sẽ là vĩnh viễn chết đi, cũng sẽ không bò lên được nữa.
Trước đó không nhìn ra được bất kỳ dấu hiệu chân huyết nào cả, nhất định phải đi thử thì mới có kết quả, thường thường đều là kết cục bi kịch mà thôi.
Cao Nguyệt suy đoán nhi tử của mình rất có thể là chân huyết, vẻn vẹn là bởi vì trong cơ thể của hắn không có bất kỳ chút phượng huyết nào cả.
Thế nhưng, nàng không thể bởi vì chuyện khác thường như vậy mà để nhi tử đi chết được.
Nàng lại sẽ không nói cho Giang Thần biết, bởi vì người chết ở trong nghi thức đều tự tin cho rằng mình là người có chân huyết, không để ý tới lời cảnh cáo mà phải trả cái giá bằng cả mạng sống của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.