Chương 121: Trấn ma thần bi
Trương Mục Chi
20/06/2018
Không chỉ có Ninh Hạo Thiên, những người khác đều sửng sốt.
Có Thần mạch, là người may mắn được trời cao chăm sóc.
Dựa theo lẽ thường, có lẽ âm thanh khen Ninh Hạo Thiên nắm giữ Thần mạch sẽ không dứt bên tai.
Nhưng mà ở trong Thiên Đạo môn, ở trước mặt của Ninh Hạo Thiên nói tới chuyện Thần mạch bị cấm!
Nguyên nhân tự nhiên là bởi vì việc chiếm được Thần mạch không quá vẻ vang.
Hiện tại ở trước mặt mọi người Giang Thần hỏi ra một câu như vậy đã phá vỡ quy tắc, khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Rất nhanh, bọn họ lại phản ứng kịp, đó là Giang Thần là người bị tước đoạt Thần mạch, cho nên vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Đồng thời, bọn họ lại hiếu kỳ Giang Thần hỏi vậy là có ý gì, sao Thần mạch lại biến mất cơ chứ?
Lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Ninh Hạo Thiên thì đã biết lời này của Giang Thần không phải thuận miệng nói một chút.
- Ngươi cướp đoạt Thần mạch của ta, đạo trời không tha, trời xanh cũng không nhìn nổi, khiến cho Thần mạch trong người ngươi biến mất, mà ta, Thần mạch của ta lại một lần nữa sinh ra, ngày càng mạnh mẽ hơn!
Giang Thần Lớn tiếng nói.
Lời này không thể nghi ngờ là một quả bom nặng cân, khiến cho mọi người đều sôi sùng sục.
Dược trưởng lão kích động nhìn về phía Giang Thần, nói:
- Có thật không?
- Đúng vậy!
- Quá tốt rồi.
Nếu đã như vậy, Dược trưởng lão sẽ có lòng tin bảo vệ được Giang Thần.
Lúc này, sắc mặt của Ninh Hạo Thiên trên không trung giãn ra, lạnh lùng nói:
- Không nên nói sang chuyện khác để che dấu tội ác của mình, ngươi sát hại trưởng lão trong môn phái, không thể tha thứ, đáng chém!
Thế nhưng nghe thấy hắn nói như thế, Giang Thần càng nở một nụ cười khinh thường.
- Chậm đã! Giang Thần sửa xong đại trận hộ sơn, lại kính dâng linh đan cho môn phái, lấy công chuộc tội, tội không đáng chết.
Dược trưởng lão bảo hộ ở trước người của Giang Thần, lo lắng Ninh Hạo Thiên đột nhiên ra tay.
Ninh Hạo Thiên trầm ngâm một lúc, chậm rãi mở miệng:
- Vậy thì huỷ bỏ tu vi, trục xuất ra khỏi môn phái!
- Ha ha ha ha!
Nghe thấy trừng phạt nghiêm khắc như vậy, Giang Thần lại còn phát ra tiếng cười lớn, nói:
- Ninh Hạo Thiên à Ninh Hạo Thiên, ngươi cũng đủ dối trá. Không phải ngươi ham muốn Thần mạch của ta sao? Phế tu vi của ta, trục xuất ra ra ngoài, như vậy có thể dễ dàng bắt ta tới Hắc Long thành đúng không?
- Làm càn! Ta thân là Phó chưởng giáo của Thiên Đạo môn, làm việc công bằng, nghiêm trị ác đồ. Ngươi sát hại trưởng lão trong môn phái, chẳng lẽ là ta ăn không nói có sao?
Ninh Hạo Thiên gầm lên một tiếng, sấm sét cuồn cuộn, chấn động đến mức làm cho màng tai của người ta phát đau.
- Như vậy, ngươi giết chết ta đi. Ngay bây giờ!
Giang Thần nói ra lời này, từng chữ từng chữ.
Mọi người ồ lên, không nghĩ tới Giang Thần bề ngoài nhã nhặn lại cứng rắn như vậy.
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?
Khí tức trên người của Ninh Hạo Thiên động một cái sẽ bùng nổ, như núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, khiến cho người ta không dám tới gần.
- Ngươi dám không?
Giang Thần khiêu khích nói.
Sau đó vài giây, tình cảnh rơi vào trong trầm mặc quỷ dị, không một người nào đứng ra nói chuyện.
- Nếu Thiên Đạo môn không muốn thì gia nhập Thái Ất môn ta đi.
Trong lúc giằng co, giữa bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy cỗ khí tức mạnh mẽ, như Ninh Hạo Thiên, từ trên trời giáng xuống.
Rất nhanh Tiêu Tiêu đã nhận ra những người này chính là cường giả các môn các phái vừa nãy nàng đã gặp ở Tân Nghênh điện.
- Trời ạ! Đó là Phó chưởng giáo Phong Thiếu Vũ của Thái Ất môn, cường giả Thông thiên cảnh, sao lại đến Thiên Đạo môn cơ chứ?
- Còn có Thái Thượng trưởng lão Yên Thanh Linh của Phù Không đảo! Quả nhiên giống như trong truyền thuyết vậy, trăm tuổi, thế nhưng nhìn qua lại giống như nữ tử hai mươi tuổi.
- Đều là nhân vật nổi danh lừng lẫy của Hỏa vực đó!
Rất nhanh những người khác đã nhận ra những người này, tất cả đều kích động không thôi, vừa sùng bái, lại vừa ngóng trông.
Điều làm cho người ta giật mình nhất chính là, bọn họ đều vì Giang Thần mà tới.
- Thái Ất môn, môn phái các ngươi nhân tài đông đúc, không nên giành với chúng ta, nghe nói Giang Thần này là thiên tài kiếm đạo, vừa vặn thích hợp với Quy Nhất kiếm phái ta.
- Không, người này hạo nhiên chính khí, gia nhập Thiên Nguyên tông ta mới là tốt nhất.
Những cường giả này dùng ánh mắt cuồng nhiệt đánh giá Giang Thần, giống như hắn là chí bảo gì đó vậy.
Câu nói vừa nãy của Giang Thần đã làm cho bọn họ phải đi ra.
- Các vị tiền bối, các ngươi muốn can thiệp vào chuyện nội bộ của Thiên Đạo môn sao?
Ninh Hạo Thiên rất khó chịu, nói ra một câu làm cho bọn họ thu liễm lại rất nhiều.
- Ninh Hạo Thiên, lời này của ngươi không đúng rồi. Ngươi muốn trục xuất Giang Thần ra khỏi môn phái, ta mời Giang Thần gia nhập Thái Ất môn, chuyện này rất bình thường mà.
Phó chưởng giáo Phong Thiếu Vũ của Thái Ất môn tóc trắng phơ, rất là anh tuấn. Một khi cười lên giống như gió xuân ấm áp vậy.
- Không chỉ có trục xuất môn phái mà còn muốn phế bỏ tu vi của hắn!
Ninh Hạo Thiên nói.
- Không thành vấn đề.
Phong Thiếu Vũ không có ý kiến, nhìn sang Giang Thần rồi nói:
- Ngươi không cần lo lắng, đến Thái Ất môn ta sẽ cho ngươi một viên Tạo hóa đan, khiến cho ngươi khôi phục cảnh giới, thẳng tới Thần du cảnh.
Tạo hóa đan!
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, cực kỳ đố kỵ nhìn về phía Giang Thần.
Đây là linh đan mà cũng chỉ có Thái Ất môn mới có, là chí bảo của Hỏa vực.
- Mặt khác, Ninh Hạo Thiên, Giang Thần cứu đệ tử Phù Không đảo ta an toàn thoát khỏi hoàng lăng dưới lòng đất. Lần này ta đến chính là muốn cảm tạ hắn. Cũng không phải muốn can thiệp vào việc Thiên Đạo môn xử phạt đệ tử.
Yên Thanh Linh của Phù Không đảo nở nụ cười, nàng nhìn qua thanh xuân mỹ lệ, chắc chắn sẽ không khiến cho người ta liên tưởng tới nàng là cường giả đỉnh cao của Hỏa vực.
- Cònn nữa, ta được chưởng giáo đời trước Thiên Đạo môn các ngươi đưa cho một tấm bia đá, tên là Trấn ma thần bi. Cũng là thứ bắt được từ phần mộ người chết. Vừa nãy ngươi và các đệ tử Thiên Đạo môn khác mắng Giang Thần là kẻ trộm mộ, trên thực tế là cũng đang mắng trưởng bối tông môn các ngươi.
Yên Thanh Linh lại nói.
Chưởng giáo đời trước, như vậy ít nhất là chuyện mấy trăm năm trước, các đệ tử ở đây không biết cũng rất là bình thường.
Các đệ tử vừa nãy mắng Giang Thần đến mức đã nghiền đều bối rối, hận không thể đánh vào miệng mình.
- Không có, không có vừa nãy ta không mắng Giang Thần.
Có mấy người chú ý tới ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác từ đồng bạn, bọn hắn cực lực nguỵ biện.
- Đúng rồi, ta cảm thấy không đúng nhỉ, đệ tử trong môn phạm tội, thường thường đều bắt thẩm vấn, sao trưởng lão Thiên Đạo môn lại muốn hạ sát thủ như vậy chứ?
Một lão giả rất là nghi hoặc, duỗi tay vung lên, một tên trưởng lão lúc trước đối phó với Giang Thần bị mang tới trước người hắn.
- Nhìn ánh mắt của ta.
Lúc hắn nói chuyện trong mắt có tia sáng kỳ dị xuất hiện.
Trưởng lão này theo bản năng nhìn lại, rất nhanh người đã trở nên không bình thường, ngơ ngơ ngác ngác đứng ở đó.
- Ta hỏi ngươi, các ngươi vì Giang Thần xúc phạm môn quy mà giết, hay là vì muốn giết hắn cho nên mới làm vậy.
- Vì muốn giết hắn.
Tên trưởng lão Thiên Đạo môn này không chút do dự trả lời, lời hắn nói ra làm cho tất cả đệ tử Thiên Đạo môn biến sắc.
- Tại sao?
Lão giả này lại nói.
- Được rồi!
Ninh Hạo Thiên phẫn nộ quát một tiếng, thức tỉnh người trưởng lão này, hắn rất mờ mịt nhìn xung quanh, có chút không hiểu nói:
- Vừa nãy ta đã nói cái gì vậy?
- Không có gì.
Lão giả khẽ mỉm cười, ánh mắt có chút thâm ý nhìn về phía Ninh Hạo Thiên.
Cho dù trưởng lão chưa nói ra tại sao, thế nhưng trong lòng người ở chỗ này đều rõ ràng, bọn họ cùng nhìn về phía Ninh Hạo Thiên.
- Các vị, các ngươi muốn đối nghịch cùng Thiên Đạo môn sao? Các ngươi có nghĩ tới mục đích tới Thiên Đạo môn hôm nay không?
Trong lòng Ninh Hạo Thiên tức giận, hắn biết những người này đều đang lấy lòng Giang Thần.
Hắn biết rõ tại sao, bởi vì Thần mạch của Giang Thần một lần nữa dài ra, mà Thần mạch của hắn lại biến mất!
Sớm muộn gì cũng có một ngày, Giang Thần sẽ đuổi kịp hắn!
- Rốt cuộc là ai? Là ai tiết lộ tin tức này?
Ninh Hạo Thiên thầm hỏi ở trong lòng, đám người này không muốn linh đan nữa sao?
Nhưng mà, Dược trưởng lão lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn.
Người của các môn các phái là vì linh đan mà đến, muốn được chia một chén canh từ bên trong, quả thực phải xem thái độ của Thiên Đạo môn.
Nhưng vấn đề là, linh đan xuất phát từ tay của Giang Thần!
Kéo Giang Thần đến môn phái của mình, còn cần nhìn sắc mặt của Thiên Đạo môn nữa hay sao?
Có Thần mạch, là người may mắn được trời cao chăm sóc.
Dựa theo lẽ thường, có lẽ âm thanh khen Ninh Hạo Thiên nắm giữ Thần mạch sẽ không dứt bên tai.
Nhưng mà ở trong Thiên Đạo môn, ở trước mặt của Ninh Hạo Thiên nói tới chuyện Thần mạch bị cấm!
Nguyên nhân tự nhiên là bởi vì việc chiếm được Thần mạch không quá vẻ vang.
Hiện tại ở trước mặt mọi người Giang Thần hỏi ra một câu như vậy đã phá vỡ quy tắc, khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Rất nhanh, bọn họ lại phản ứng kịp, đó là Giang Thần là người bị tước đoạt Thần mạch, cho nên vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Đồng thời, bọn họ lại hiếu kỳ Giang Thần hỏi vậy là có ý gì, sao Thần mạch lại biến mất cơ chứ?
Lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Ninh Hạo Thiên thì đã biết lời này của Giang Thần không phải thuận miệng nói một chút.
- Ngươi cướp đoạt Thần mạch của ta, đạo trời không tha, trời xanh cũng không nhìn nổi, khiến cho Thần mạch trong người ngươi biến mất, mà ta, Thần mạch của ta lại một lần nữa sinh ra, ngày càng mạnh mẽ hơn!
Giang Thần Lớn tiếng nói.
Lời này không thể nghi ngờ là một quả bom nặng cân, khiến cho mọi người đều sôi sùng sục.
Dược trưởng lão kích động nhìn về phía Giang Thần, nói:
- Có thật không?
- Đúng vậy!
- Quá tốt rồi.
Nếu đã như vậy, Dược trưởng lão sẽ có lòng tin bảo vệ được Giang Thần.
Lúc này, sắc mặt của Ninh Hạo Thiên trên không trung giãn ra, lạnh lùng nói:
- Không nên nói sang chuyện khác để che dấu tội ác của mình, ngươi sát hại trưởng lão trong môn phái, không thể tha thứ, đáng chém!
Thế nhưng nghe thấy hắn nói như thế, Giang Thần càng nở một nụ cười khinh thường.
- Chậm đã! Giang Thần sửa xong đại trận hộ sơn, lại kính dâng linh đan cho môn phái, lấy công chuộc tội, tội không đáng chết.
Dược trưởng lão bảo hộ ở trước người của Giang Thần, lo lắng Ninh Hạo Thiên đột nhiên ra tay.
Ninh Hạo Thiên trầm ngâm một lúc, chậm rãi mở miệng:
- Vậy thì huỷ bỏ tu vi, trục xuất ra khỏi môn phái!
- Ha ha ha ha!
Nghe thấy trừng phạt nghiêm khắc như vậy, Giang Thần lại còn phát ra tiếng cười lớn, nói:
- Ninh Hạo Thiên à Ninh Hạo Thiên, ngươi cũng đủ dối trá. Không phải ngươi ham muốn Thần mạch của ta sao? Phế tu vi của ta, trục xuất ra ra ngoài, như vậy có thể dễ dàng bắt ta tới Hắc Long thành đúng không?
- Làm càn! Ta thân là Phó chưởng giáo của Thiên Đạo môn, làm việc công bằng, nghiêm trị ác đồ. Ngươi sát hại trưởng lão trong môn phái, chẳng lẽ là ta ăn không nói có sao?
Ninh Hạo Thiên gầm lên một tiếng, sấm sét cuồn cuộn, chấn động đến mức làm cho màng tai của người ta phát đau.
- Như vậy, ngươi giết chết ta đi. Ngay bây giờ!
Giang Thần nói ra lời này, từng chữ từng chữ.
Mọi người ồ lên, không nghĩ tới Giang Thần bề ngoài nhã nhặn lại cứng rắn như vậy.
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?
Khí tức trên người của Ninh Hạo Thiên động một cái sẽ bùng nổ, như núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, khiến cho người ta không dám tới gần.
- Ngươi dám không?
Giang Thần khiêu khích nói.
Sau đó vài giây, tình cảnh rơi vào trong trầm mặc quỷ dị, không một người nào đứng ra nói chuyện.
- Nếu Thiên Đạo môn không muốn thì gia nhập Thái Ất môn ta đi.
Trong lúc giằng co, giữa bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy cỗ khí tức mạnh mẽ, như Ninh Hạo Thiên, từ trên trời giáng xuống.
Rất nhanh Tiêu Tiêu đã nhận ra những người này chính là cường giả các môn các phái vừa nãy nàng đã gặp ở Tân Nghênh điện.
- Trời ạ! Đó là Phó chưởng giáo Phong Thiếu Vũ của Thái Ất môn, cường giả Thông thiên cảnh, sao lại đến Thiên Đạo môn cơ chứ?
- Còn có Thái Thượng trưởng lão Yên Thanh Linh của Phù Không đảo! Quả nhiên giống như trong truyền thuyết vậy, trăm tuổi, thế nhưng nhìn qua lại giống như nữ tử hai mươi tuổi.
- Đều là nhân vật nổi danh lừng lẫy của Hỏa vực đó!
Rất nhanh những người khác đã nhận ra những người này, tất cả đều kích động không thôi, vừa sùng bái, lại vừa ngóng trông.
Điều làm cho người ta giật mình nhất chính là, bọn họ đều vì Giang Thần mà tới.
- Thái Ất môn, môn phái các ngươi nhân tài đông đúc, không nên giành với chúng ta, nghe nói Giang Thần này là thiên tài kiếm đạo, vừa vặn thích hợp với Quy Nhất kiếm phái ta.
- Không, người này hạo nhiên chính khí, gia nhập Thiên Nguyên tông ta mới là tốt nhất.
Những cường giả này dùng ánh mắt cuồng nhiệt đánh giá Giang Thần, giống như hắn là chí bảo gì đó vậy.
Câu nói vừa nãy của Giang Thần đã làm cho bọn họ phải đi ra.
- Các vị tiền bối, các ngươi muốn can thiệp vào chuyện nội bộ của Thiên Đạo môn sao?
Ninh Hạo Thiên rất khó chịu, nói ra một câu làm cho bọn họ thu liễm lại rất nhiều.
- Ninh Hạo Thiên, lời này của ngươi không đúng rồi. Ngươi muốn trục xuất Giang Thần ra khỏi môn phái, ta mời Giang Thần gia nhập Thái Ất môn, chuyện này rất bình thường mà.
Phó chưởng giáo Phong Thiếu Vũ của Thái Ất môn tóc trắng phơ, rất là anh tuấn. Một khi cười lên giống như gió xuân ấm áp vậy.
- Không chỉ có trục xuất môn phái mà còn muốn phế bỏ tu vi của hắn!
Ninh Hạo Thiên nói.
- Không thành vấn đề.
Phong Thiếu Vũ không có ý kiến, nhìn sang Giang Thần rồi nói:
- Ngươi không cần lo lắng, đến Thái Ất môn ta sẽ cho ngươi một viên Tạo hóa đan, khiến cho ngươi khôi phục cảnh giới, thẳng tới Thần du cảnh.
Tạo hóa đan!
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, cực kỳ đố kỵ nhìn về phía Giang Thần.
Đây là linh đan mà cũng chỉ có Thái Ất môn mới có, là chí bảo của Hỏa vực.
- Mặt khác, Ninh Hạo Thiên, Giang Thần cứu đệ tử Phù Không đảo ta an toàn thoát khỏi hoàng lăng dưới lòng đất. Lần này ta đến chính là muốn cảm tạ hắn. Cũng không phải muốn can thiệp vào việc Thiên Đạo môn xử phạt đệ tử.
Yên Thanh Linh của Phù Không đảo nở nụ cười, nàng nhìn qua thanh xuân mỹ lệ, chắc chắn sẽ không khiến cho người ta liên tưởng tới nàng là cường giả đỉnh cao của Hỏa vực.
- Cònn nữa, ta được chưởng giáo đời trước Thiên Đạo môn các ngươi đưa cho một tấm bia đá, tên là Trấn ma thần bi. Cũng là thứ bắt được từ phần mộ người chết. Vừa nãy ngươi và các đệ tử Thiên Đạo môn khác mắng Giang Thần là kẻ trộm mộ, trên thực tế là cũng đang mắng trưởng bối tông môn các ngươi.
Yên Thanh Linh lại nói.
Chưởng giáo đời trước, như vậy ít nhất là chuyện mấy trăm năm trước, các đệ tử ở đây không biết cũng rất là bình thường.
Các đệ tử vừa nãy mắng Giang Thần đến mức đã nghiền đều bối rối, hận không thể đánh vào miệng mình.
- Không có, không có vừa nãy ta không mắng Giang Thần.
Có mấy người chú ý tới ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác từ đồng bạn, bọn hắn cực lực nguỵ biện.
- Đúng rồi, ta cảm thấy không đúng nhỉ, đệ tử trong môn phạm tội, thường thường đều bắt thẩm vấn, sao trưởng lão Thiên Đạo môn lại muốn hạ sát thủ như vậy chứ?
Một lão giả rất là nghi hoặc, duỗi tay vung lên, một tên trưởng lão lúc trước đối phó với Giang Thần bị mang tới trước người hắn.
- Nhìn ánh mắt của ta.
Lúc hắn nói chuyện trong mắt có tia sáng kỳ dị xuất hiện.
Trưởng lão này theo bản năng nhìn lại, rất nhanh người đã trở nên không bình thường, ngơ ngơ ngác ngác đứng ở đó.
- Ta hỏi ngươi, các ngươi vì Giang Thần xúc phạm môn quy mà giết, hay là vì muốn giết hắn cho nên mới làm vậy.
- Vì muốn giết hắn.
Tên trưởng lão Thiên Đạo môn này không chút do dự trả lời, lời hắn nói ra làm cho tất cả đệ tử Thiên Đạo môn biến sắc.
- Tại sao?
Lão giả này lại nói.
- Được rồi!
Ninh Hạo Thiên phẫn nộ quát một tiếng, thức tỉnh người trưởng lão này, hắn rất mờ mịt nhìn xung quanh, có chút không hiểu nói:
- Vừa nãy ta đã nói cái gì vậy?
- Không có gì.
Lão giả khẽ mỉm cười, ánh mắt có chút thâm ý nhìn về phía Ninh Hạo Thiên.
Cho dù trưởng lão chưa nói ra tại sao, thế nhưng trong lòng người ở chỗ này đều rõ ràng, bọn họ cùng nhìn về phía Ninh Hạo Thiên.
- Các vị, các ngươi muốn đối nghịch cùng Thiên Đạo môn sao? Các ngươi có nghĩ tới mục đích tới Thiên Đạo môn hôm nay không?
Trong lòng Ninh Hạo Thiên tức giận, hắn biết những người này đều đang lấy lòng Giang Thần.
Hắn biết rõ tại sao, bởi vì Thần mạch của Giang Thần một lần nữa dài ra, mà Thần mạch của hắn lại biến mất!
Sớm muộn gì cũng có một ngày, Giang Thần sẽ đuổi kịp hắn!
- Rốt cuộc là ai? Là ai tiết lộ tin tức này?
Ninh Hạo Thiên thầm hỏi ở trong lòng, đám người này không muốn linh đan nữa sao?
Nhưng mà, Dược trưởng lão lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn.
Người của các môn các phái là vì linh đan mà đến, muốn được chia một chén canh từ bên trong, quả thực phải xem thái độ của Thiên Đạo môn.
Nhưng vấn đề là, linh đan xuất phát từ tay của Giang Thần!
Kéo Giang Thần đến môn phái của mình, còn cần nhìn sắc mặt của Thiên Đạo môn nữa hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.