Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 20: Ăn không nói
Dạ Phong Yêu
17/08/2018
Những người khác lập tức biến sắc, không dám lên tiếng, sợ sẽ đắc tội vị Cung chủ Thiên Hoa cung này.
Lăng Kỳ Tuyết hô lên: "Cách không thủ vật!"
Thấy thế Đông Phương Linh Thiên thu tay xoay người lại, "Về sau nếu Tuyết nhi tới dùng cơm thì tính vào tên bổn tọa!"
Mẹ nó!
Tuyết nhi, có cần phải gọi thân mật như vậy à!
Chúng ta không quen biết đâu!
Lăng Kỳ Tuyết bĩu môi nói: "Không cần, bản cô nương không thiếu tiền cơm!"
Chờ một lát đi đến hiệu thuốc Lâm La, luyện thêm mấy viên đan dược, bán đi thì có tiền.
Đan dược ở cái thế giới này cực kì đắt đỏ, chỉ cần trong tay nàng có đan dược, thì đồng nghĩa với việc nắm một gốc cây rụng tiền.
Không cần phải để một người xa lạ trả tiền giúp nàng.
Đông Phương Linh Thiên không vui cau mày, "Nếu không thiếu tiền, nàng trả phần kia lại cho ta!"
Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy mà không hiểu ra sao, cái gì gọi là phần kia của y, bọn họ cũng đâu biết nhau nhỉ!
Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có tin tức về y, d*đlq/đ nam tử này bị bệnh thần kinh hả!
Giá trị nhan sắc cao như vậy lại mắc bệnh thần kinh, lại có bao nhiêu thiếu nữ tan nát cõi lòng thủy tinh đây.
Đông Phương Linh Thiên cúi đầu nói bên tai Lăng Kỳ Tuyết, dùng chỉ có giọng nói chỉ hai người có thể nghe được: "Nếu không phải nhờ ta dẫn đi sự chú ý của lão đầu, nàng có thể đắc thủ được sao? Làm người phải phúc hậu, đồ phân chia 5:5."
Rầm......
Đầu óc Lăng Kỳ Tuyết nổ tung.
Nàng cho rằng tối hôm qua người dẫn lão đầu đó rời đi cũng là một thành viên trong những người bảo hộ bảo khố Lăng gia, nhưng hắn ta xui xẻo, gây nên sự chú ý của lão đầu, mà nàng chỉ là người may mắn được kiếm chác chút ít thôi.
Nhưng không hề nghĩ đến đó là Cung chủ Thiên Hoa cung, còn rõ chuyện tối hôm qua như lòng bàn tay, ông trời muốn chơi nàng như vậy à.
Nhưng mà có đạo lý đã ăn vào còn phải nhổ ra sao?
"Ta nghĩ đường đường là Cung chủ Thiên Hoa Cung cũng sẽ không thiếu một ít đồ lặt vặt của Lăng gia chứ." Lăng Kỳ Tuyết miễn cưỡng dựa vào ghế, không hề có ý tứ muốn lấy đồ ra.
Đông Phương Linh Thiên nở nụ cười.
Yêu nghiệt cười một tiếng, cảnh sắc chung quanh đều thành phông màn.
Lăng Kỳ Tuyết tự nhận có năng lực tự kiềm chế rất tốt, vẫn không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Ai bảo bộ dạng y đẹp đẽ, không nhìn mới lạ.
Nàng luôn tử tế với bản thân.
Lăng Kỳ Tuyết nói thầm trong lòng.
"Nàng phải để chúng ta tính sổ ở chỗ này sao?" Đông Phương Linh Thiên cười xấu xa, tròng mắt rủ xuống, nhìn xuống trước ngực Lăng Kỳ Tuyết.
Hôm nay Lăng Kỳ Tuyết vẫn mặc một bộ váy dài thuần đen, hình thức đơn giản nhưng không mất đi tao nhã.
Cổ áo tròn, trên cổ áo có thêu một đóa hoa mai hồng nhạt, chỗ hoa mai hồng sắc có hình như ẩn như hiện.
Đông Phương Linh Thiên nhận ra, d*đlq=đ đây chính là Phỉ Thúy y đã cho nha đầu trước đó.
Phỉ Thúy vẫn còn, tâm tình của y cực tốt.
"Lưu manh! Ngươi nhìn đâu đó!" Lăng Kỳ Tuyết nhận thấy nơi mà tầm mắt Đông Phương Linh Thiên rơi xuống, hai tay lập tức ngưng chưởng, ập đến phía Đông Phương Linh Thiên.
Người xung quanh thấy phế vật Lăng phủ dám bất kính với Cung chủ Thiên Hoa Cung, sắc mặt vốn trắng bệch càng trở nên giống như cá chết.
Thiên Hoa cung là một truyền thuyết ở nước Nam Lăng.
Truyền thuyết kể rằng tu vi của Cung chủ Thiên Hoa Cung cực cao, thần bí khó lường, điều quan trọng nhất là, giết người như ma, người chết trong tay y không có một vạn cũng đến hàng ngàn.
Truyền thuyết kể không ai biết đường đếnThiên Hoa cung như thế nào, chỉ biết, không nên đi chọc người Thiên Hoa cung, nhẹ thì toàn bộ tu vi bị hủy, nặng thì chết không toàn thây.
Phế vật Lăng gia không chỉ là phế vật, còn cực kì đần!
Đông Phương Linh Thiên chỉ vung tay lên đã hóa giải thế công của Lăng Kỳ Tuyết, cười hì hì ba hoa, "Tuyết Nhi nghĩ ta đang nhìn chỗ nào?"
Lăng Kỳ Tuyết không nói lời nào, vẩy độc phấn ra, với nàng, khuôn mặt tươi cười của Đông Phương Linh Thiên rất cần ăn đòn.
Thực lực của nàng thấp, không đánh lại, nhưng độc phấn của nàng cũng không phải đồ tượng chưng!
Đông Phương Linh Thiên nhanh chân, bay về phía sau vài mét, hạ xuống một cái bàn khác, "Tuyết nhi nương tay!"
Tối hôm qua, thiếu chút nữa thì y bị độc phấn của nàng độc mù mắt, Đông Phương Linh Thiên không dám khinh thường.
Thừa dịp Đông Phương Linh Thiên lui xuống tạo ra chỗ hổng, Lăng Kỳ Tuyết co cẳng chạy, tiền cơm linh tinh đều là phù vân, dù sao Đông Phương Linh Thiên cũng đã nói tiền cơm ghi vào tên y.
Đánh thắng được thì đánh luôn, đánh không lại thì bỏ chạy.
Lục Sa đứng ở cửa ngăn cản bước chân của Lăng Kỳ Tuyết, lớn giọng tàn khốc, "Ngươi lại dám ám kích chủ nhân!"
Thật ra thì Lục Sa đã muốn động thủ với Lăng Kỳ Tuyết từ lâu, nhưng mỗi lần nhắc tới Lăng Kỳ Tuyết thì sắc mặt của hắn lại khó coi, chủ nhân cũng trừng phạt hắn một đợt.
Hắn đã đi theo cạnh chủ nhân rất nhiều năm, chủ nhân đối đãi hắn như huynh đệ ruột, lại vì một nữ nhân không rõ lai lịch mà trừng phạt hắn, không dám oán hận Đông Phương Linh Thiên, Lục Sa lại chuyển oán khí này đến trên Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết phát hiện nàng không nhìn ra cấp bậc của Lục Sa, lập tức biết rằng cấp bậc của hắn ở trên Nguyên Vương.
Mặt nàng như đưa đám, cau mày, vì sao Nguyên Vương lại như rau cải trắng bày bán khắp nơi thế này.
Nhưng mà nàng tin rằng không bao lâu sau, nàng cũng sẽ là một Nguyên Vương!
Lăng Kỳ Tuyết không nói gì, tay phải nắm quyền, trái phải xuất chưởng, bí mật mang theo nguyên khí đỏ rực công kích Lục Sa.
Cái nàng thích nhất là hỏa công.
Hỏa, là thuộc tính có tính hủy diệt lớn nhất, công kích mạnh nhất, cũng là loại công kích Lăng Kỳ Tuyết thích dùng nhất.
Lục Sa giật mình, ngay sau đó đã phục hồi tinh thần lại, tùy ý tránh né thế công Lăng Kỳ Tuyết.
Sau đó lại không dám có hành động khác, bởi vì con mắt sắc bén của Đông Phương Linh Thiên đang theo dõi hắn sát sao.
Ánh mắt rét lạnh như vậy, nhìn đến mức khiến da đầu hắn tê dại, chỉ đành phải nhường đường,
Lăng Kỳ Tuyết sải bước rời khỏi tửu lâu. d.đlq,đ Đông Phương Linh Thiên theo sát phía sau, Lục Sa với vẻ mặt biệt khuất cũng đi theo phía sau.
Đi vài bước, rốt cuộc Lăng Kỳ Tuyết cũng không nhịn được rồi, quay đầu quát thẳng Đông Phương Linh Thiên: "Cuối cùng thì ngươi muốn làm cái gì!"
"Đi theo ngươi!" Đông Phương Linh Thiên nói không hề nghỉ ngợi.
"Vì sao ngươi lại muốn đi theo ta!" Trong giọng nói của Lăng Kỳ Tuyết xen lẫn tức giận, bí mật đã bị người khác biết, y còn rập khuôn đi theo, cảm giác này rất không ổn.
"Vì ta muốn đi theo ngươi thôi!" Đông Phương Linh Thiên lộ ra vẻ mặt chẳng lẽ có cái gì không đúng?
Lăng Kỳ Tuyết giận đến mức muốn dùng một quyền đánh y đến mức phụ mẫu y cũng không nhận ra!
Nhưng nàng không đánh lại người ta!
"Ta nói này Cung chủ Thiên Hoa Cung, đại nhân như ngài không bận rộn hả? Cũng không cần hồi cung đi xử lý sự vụ sao?" Lăng Kỳ Tuyết cố nén kích động muốn vẩy độc phấn ra.
Độc phấn cũng do chế luyện dược liệu, cần phải trả tiền, vẩy ra mà không có kết quả cũng quá lãng phí.
"Công việc của ta là đi theo nàng!" Đông Phương Linh Thiên Thiên mỉm cười tiêu sái đến gần Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ một lát ròi xoay người rời đi, y thích đi theo thì cứ đi theo thôi.
Lấy cấp bậc và bản lĩnh của y, nếu muốn gây bất lợi cho nàng thì đã ra tay trước rồi. Cho nên bây giờ nàng vẫn còn tay chân lành lặn, nhảy nhót trên đường cái, chứng tỏ y không có ác ý.
Cứ xem như mời một hộ vệ miễn phí đi.
Mặc dù nàng không thể đoán trước được liệu nếu nàng gặp nguy hiểm, Đông Phương Linh Thiên có xuất thủ giúp đỡ nàng hay không.
Lăng Kỳ Tuyết đi thẳng đến hiệu thuốc Lâm La, Lâm Vĩnh đã chờ nàng từ lâu.
"Lăng đại tiểu thư!" Nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, Lâm Vĩnh Cửu hưng phấn đứng lên từ trên ghế dài, vươn tay làm thủ thế mời.
Mới vươn tay, đã bị Đông Phương Linh Thiên vỗ mạnh một cái.
Lăng Kỳ Tuyết hô lên: "Cách không thủ vật!"
Thấy thế Đông Phương Linh Thiên thu tay xoay người lại, "Về sau nếu Tuyết nhi tới dùng cơm thì tính vào tên bổn tọa!"
Mẹ nó!
Tuyết nhi, có cần phải gọi thân mật như vậy à!
Chúng ta không quen biết đâu!
Lăng Kỳ Tuyết bĩu môi nói: "Không cần, bản cô nương không thiếu tiền cơm!"
Chờ một lát đi đến hiệu thuốc Lâm La, luyện thêm mấy viên đan dược, bán đi thì có tiền.
Đan dược ở cái thế giới này cực kì đắt đỏ, chỉ cần trong tay nàng có đan dược, thì đồng nghĩa với việc nắm một gốc cây rụng tiền.
Không cần phải để một người xa lạ trả tiền giúp nàng.
Đông Phương Linh Thiên không vui cau mày, "Nếu không thiếu tiền, nàng trả phần kia lại cho ta!"
Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy mà không hiểu ra sao, cái gì gọi là phần kia của y, bọn họ cũng đâu biết nhau nhỉ!
Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có tin tức về y, d*đlq/đ nam tử này bị bệnh thần kinh hả!
Giá trị nhan sắc cao như vậy lại mắc bệnh thần kinh, lại có bao nhiêu thiếu nữ tan nát cõi lòng thủy tinh đây.
Đông Phương Linh Thiên cúi đầu nói bên tai Lăng Kỳ Tuyết, dùng chỉ có giọng nói chỉ hai người có thể nghe được: "Nếu không phải nhờ ta dẫn đi sự chú ý của lão đầu, nàng có thể đắc thủ được sao? Làm người phải phúc hậu, đồ phân chia 5:5."
Rầm......
Đầu óc Lăng Kỳ Tuyết nổ tung.
Nàng cho rằng tối hôm qua người dẫn lão đầu đó rời đi cũng là một thành viên trong những người bảo hộ bảo khố Lăng gia, nhưng hắn ta xui xẻo, gây nên sự chú ý của lão đầu, mà nàng chỉ là người may mắn được kiếm chác chút ít thôi.
Nhưng không hề nghĩ đến đó là Cung chủ Thiên Hoa cung, còn rõ chuyện tối hôm qua như lòng bàn tay, ông trời muốn chơi nàng như vậy à.
Nhưng mà có đạo lý đã ăn vào còn phải nhổ ra sao?
"Ta nghĩ đường đường là Cung chủ Thiên Hoa Cung cũng sẽ không thiếu một ít đồ lặt vặt của Lăng gia chứ." Lăng Kỳ Tuyết miễn cưỡng dựa vào ghế, không hề có ý tứ muốn lấy đồ ra.
Đông Phương Linh Thiên nở nụ cười.
Yêu nghiệt cười một tiếng, cảnh sắc chung quanh đều thành phông màn.
Lăng Kỳ Tuyết tự nhận có năng lực tự kiềm chế rất tốt, vẫn không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Ai bảo bộ dạng y đẹp đẽ, không nhìn mới lạ.
Nàng luôn tử tế với bản thân.
Lăng Kỳ Tuyết nói thầm trong lòng.
"Nàng phải để chúng ta tính sổ ở chỗ này sao?" Đông Phương Linh Thiên cười xấu xa, tròng mắt rủ xuống, nhìn xuống trước ngực Lăng Kỳ Tuyết.
Hôm nay Lăng Kỳ Tuyết vẫn mặc một bộ váy dài thuần đen, hình thức đơn giản nhưng không mất đi tao nhã.
Cổ áo tròn, trên cổ áo có thêu một đóa hoa mai hồng nhạt, chỗ hoa mai hồng sắc có hình như ẩn như hiện.
Đông Phương Linh Thiên nhận ra, d*đlq=đ đây chính là Phỉ Thúy y đã cho nha đầu trước đó.
Phỉ Thúy vẫn còn, tâm tình của y cực tốt.
"Lưu manh! Ngươi nhìn đâu đó!" Lăng Kỳ Tuyết nhận thấy nơi mà tầm mắt Đông Phương Linh Thiên rơi xuống, hai tay lập tức ngưng chưởng, ập đến phía Đông Phương Linh Thiên.
Người xung quanh thấy phế vật Lăng phủ dám bất kính với Cung chủ Thiên Hoa Cung, sắc mặt vốn trắng bệch càng trở nên giống như cá chết.
Thiên Hoa cung là một truyền thuyết ở nước Nam Lăng.
Truyền thuyết kể rằng tu vi của Cung chủ Thiên Hoa Cung cực cao, thần bí khó lường, điều quan trọng nhất là, giết người như ma, người chết trong tay y không có một vạn cũng đến hàng ngàn.
Truyền thuyết kể không ai biết đường đếnThiên Hoa cung như thế nào, chỉ biết, không nên đi chọc người Thiên Hoa cung, nhẹ thì toàn bộ tu vi bị hủy, nặng thì chết không toàn thây.
Phế vật Lăng gia không chỉ là phế vật, còn cực kì đần!
Đông Phương Linh Thiên chỉ vung tay lên đã hóa giải thế công của Lăng Kỳ Tuyết, cười hì hì ba hoa, "Tuyết Nhi nghĩ ta đang nhìn chỗ nào?"
Lăng Kỳ Tuyết không nói lời nào, vẩy độc phấn ra, với nàng, khuôn mặt tươi cười của Đông Phương Linh Thiên rất cần ăn đòn.
Thực lực của nàng thấp, không đánh lại, nhưng độc phấn của nàng cũng không phải đồ tượng chưng!
Đông Phương Linh Thiên nhanh chân, bay về phía sau vài mét, hạ xuống một cái bàn khác, "Tuyết nhi nương tay!"
Tối hôm qua, thiếu chút nữa thì y bị độc phấn của nàng độc mù mắt, Đông Phương Linh Thiên không dám khinh thường.
Thừa dịp Đông Phương Linh Thiên lui xuống tạo ra chỗ hổng, Lăng Kỳ Tuyết co cẳng chạy, tiền cơm linh tinh đều là phù vân, dù sao Đông Phương Linh Thiên cũng đã nói tiền cơm ghi vào tên y.
Đánh thắng được thì đánh luôn, đánh không lại thì bỏ chạy.
Lục Sa đứng ở cửa ngăn cản bước chân của Lăng Kỳ Tuyết, lớn giọng tàn khốc, "Ngươi lại dám ám kích chủ nhân!"
Thật ra thì Lục Sa đã muốn động thủ với Lăng Kỳ Tuyết từ lâu, nhưng mỗi lần nhắc tới Lăng Kỳ Tuyết thì sắc mặt của hắn lại khó coi, chủ nhân cũng trừng phạt hắn một đợt.
Hắn đã đi theo cạnh chủ nhân rất nhiều năm, chủ nhân đối đãi hắn như huynh đệ ruột, lại vì một nữ nhân không rõ lai lịch mà trừng phạt hắn, không dám oán hận Đông Phương Linh Thiên, Lục Sa lại chuyển oán khí này đến trên Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết phát hiện nàng không nhìn ra cấp bậc của Lục Sa, lập tức biết rằng cấp bậc của hắn ở trên Nguyên Vương.
Mặt nàng như đưa đám, cau mày, vì sao Nguyên Vương lại như rau cải trắng bày bán khắp nơi thế này.
Nhưng mà nàng tin rằng không bao lâu sau, nàng cũng sẽ là một Nguyên Vương!
Lăng Kỳ Tuyết không nói gì, tay phải nắm quyền, trái phải xuất chưởng, bí mật mang theo nguyên khí đỏ rực công kích Lục Sa.
Cái nàng thích nhất là hỏa công.
Hỏa, là thuộc tính có tính hủy diệt lớn nhất, công kích mạnh nhất, cũng là loại công kích Lăng Kỳ Tuyết thích dùng nhất.
Lục Sa giật mình, ngay sau đó đã phục hồi tinh thần lại, tùy ý tránh né thế công Lăng Kỳ Tuyết.
Sau đó lại không dám có hành động khác, bởi vì con mắt sắc bén của Đông Phương Linh Thiên đang theo dõi hắn sát sao.
Ánh mắt rét lạnh như vậy, nhìn đến mức khiến da đầu hắn tê dại, chỉ đành phải nhường đường,
Lăng Kỳ Tuyết sải bước rời khỏi tửu lâu. d.đlq,đ Đông Phương Linh Thiên theo sát phía sau, Lục Sa với vẻ mặt biệt khuất cũng đi theo phía sau.
Đi vài bước, rốt cuộc Lăng Kỳ Tuyết cũng không nhịn được rồi, quay đầu quát thẳng Đông Phương Linh Thiên: "Cuối cùng thì ngươi muốn làm cái gì!"
"Đi theo ngươi!" Đông Phương Linh Thiên nói không hề nghỉ ngợi.
"Vì sao ngươi lại muốn đi theo ta!" Trong giọng nói của Lăng Kỳ Tuyết xen lẫn tức giận, bí mật đã bị người khác biết, y còn rập khuôn đi theo, cảm giác này rất không ổn.
"Vì ta muốn đi theo ngươi thôi!" Đông Phương Linh Thiên lộ ra vẻ mặt chẳng lẽ có cái gì không đúng?
Lăng Kỳ Tuyết giận đến mức muốn dùng một quyền đánh y đến mức phụ mẫu y cũng không nhận ra!
Nhưng nàng không đánh lại người ta!
"Ta nói này Cung chủ Thiên Hoa Cung, đại nhân như ngài không bận rộn hả? Cũng không cần hồi cung đi xử lý sự vụ sao?" Lăng Kỳ Tuyết cố nén kích động muốn vẩy độc phấn ra.
Độc phấn cũng do chế luyện dược liệu, cần phải trả tiền, vẩy ra mà không có kết quả cũng quá lãng phí.
"Công việc của ta là đi theo nàng!" Đông Phương Linh Thiên Thiên mỉm cười tiêu sái đến gần Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ một lát ròi xoay người rời đi, y thích đi theo thì cứ đi theo thôi.
Lấy cấp bậc và bản lĩnh của y, nếu muốn gây bất lợi cho nàng thì đã ra tay trước rồi. Cho nên bây giờ nàng vẫn còn tay chân lành lặn, nhảy nhót trên đường cái, chứng tỏ y không có ác ý.
Cứ xem như mời một hộ vệ miễn phí đi.
Mặc dù nàng không thể đoán trước được liệu nếu nàng gặp nguy hiểm, Đông Phương Linh Thiên có xuất thủ giúp đỡ nàng hay không.
Lăng Kỳ Tuyết đi thẳng đến hiệu thuốc Lâm La, Lâm Vĩnh đã chờ nàng từ lâu.
"Lăng đại tiểu thư!" Nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, Lâm Vĩnh Cửu hưng phấn đứng lên từ trên ghế dài, vươn tay làm thủ thế mời.
Mới vươn tay, đã bị Đông Phương Linh Thiên vỗ mạnh một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.