Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 70: Bất đắc dĩ
Dạ Phong Yêu
12/03/2019
"Chỉ cần các ngươi
chạy trước, ta tuyệt đối tin có tự tin chạy thoát, quyết định như vậy,
ta ra ngoài trước, ngươi đi cứu người, sau khi trời sáng đến cách Thành
Đông ba dặm tập họp." Lăng Kỳ Tuyết không cho giải thích rửa sạch hóa
trang trên mặt, đổi lại xiêm y màu đen bình thường thích mặc ra khỏi chỗ tạm thời ẩn thân.
Chỉ cần đám người Nam Cung Ngọc thuận lợi ra khỏi Giáo La Thành, nàng cũng chưa có nỗi lo về sau, hành động càng thêm phóng khoáng.
Nam Cung Ngọc nở một nụ cười khổ sở, ý định ban đầu là muốn trợ giúp Lăng Kỳ Tuyết, kết quả ngược lại kéo chân sau của nàng.
"Được, lúc ta ra khỏi thành có để lại một dấu hiệu hình tam giác ở cửa thành, nhớ giao ước, ta nhất định phải chờ đến khi ngươi xuất hiện!"
Phương pháp của Lăng Kỳ Tuyết cũng là biện pháp duy nhất, chỉ có nàng xuất hiện, Nam Cung Kình bên kia mới có thể lộ ra sơ hở, hành động hắn cứu người mới có thể càng thêm thuận lợi.
Lăng Kỳ Tuyết đã đi ra ngoài, hắn không thể kéo chân sau của nàng lần nữa, Nam Cung Ngọc lập tức chỉ huy thủ hạ, tập hợp lực lượng, tiến hành hành động cứu viện.
. . . . . .
Bầu trời Vô Ngân Đại Sâm Lâm, Đông Phương Linh Thiên ngồi trên lưng Kim Dực Đại Bằng Điêu, gió lạnh thấu xương thổi qua tóc đen bồng bềnh của hắn khẽ bay, suy nghĩ phiền lòng.
Năm ấy mười ba tuổi hắn được một vị cao nhân ẩn thế chỉ điểm mới đến Nam Lăng quốc ở lâu dài, cũng thành lập Nguyệt Hoa Cung, tám năm trôi qua rồi, quy mô của Nguyệt Hoa Cung không lớn nhưng danh tiếng lại vang dội cả Nam Lăng quốc.
Mọi thứ bên này rất ổn định, dù một năm không trở lại, cũng sẽ không gặp rắc rối, vì sao hắn nóng lòng trở lại Nam Lăng quốc, Đông Phương Linh Thiên suy nghĩ rất nhiều ngày cũng không ra được đáp án, chẳng lẽ chỉ là sinh ra bất mãn với hoàng thất, hoặc là trốn tránh mẫu phi?
Phía dưới là Vô Ngân Đại Sâm Lâm sâu thăm thẳm, trên đầu là một mảnh mây trắng như khói, một bóng dáng gầy nhỏ càng rõ thân thể ở trong đầu hắn.
Khóe môi của Đông Phương Linh Thiên không tự chủ được cong lên cười, có lẽ cũng là bởi vì nàng.
. . . . . .
Lăng Kỳ Tuyết mới xuất hiện ở trên đường cái của Giáo La Thành, ngay lập tức có thị vệ vây quanh phía trước nàng: "Xin thái tử phi trở về phủ!"
Dù Lăng Kỳ Tuyết đào hôn, nàng cũng là thái tử phi Nam Cung Kình nhìn trúng, mặc dù thị vệ vây quanh Lăng Kỳ Tuyết nhưng cũng không dám bất kính với nàng, ngộ nhỡ thái tử truy cứu, bọn họ xong đời luôn.
Lăng Kỳ Tuyết không sao cả nhún vai: "Các ngươi bảo ta trở về, ta chẳng phải là rất mất mặt sao?"
"Xin thái tử phi đừng làm thuộc hạ khó xử!" Thị vệ đứng đầu nói.
"Bây giờ ta muốn đi chơi, các ngươi lại bảo ta trở về phủ là ta làm khó các ngươi, không phải là các ngươi làm khó dễ ta chứ!" Lăng Kỳ Tuyết rất không vui, không cần thiết phải cố ý giả bộ, nàng vốn là rất không vui, chiêu này của Nam Cung Kình làm rất tuyệt, cũng bắt nàng vào, nếu hắn dựa vào thực lực đi tranh giành nàng sẽ cảm thấy người này quang minh lỗi lạc, nhưng hắn lại bắt người thân của Nam Cung Ngọc, đổ tội cho người nhà, Nam Cung Kình ngay cả giới hạn cơ bản nhất cũng không có.
Thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không dám động tay, nhưng lại không dám rời đi, ngộ nhỡ thái tử phi biến mất lần nữa, thái tử trách tội xuống, cái mạng nhỏ của bọn họ rất khó bảo toàn.
Bị những người này vây quanh, Lăng Kỳ Tuyết rất khó chịu, ra tay đánh ngã hai người.
Những thị vệ kia nhận được khẩu lệnh của Nam Cung Kình, không dám ra tay, chỉ đành phải bị động phòng thủ, không dám đánh lại, rất nhanh thị vệ vây quanh Lăng Kỳ Tuyết nằm xuống một mảnh, rên rỉ thống khổ kêu.
Sau khi Lăng Kỳ Tuyết đánh xong nhanh chóng dời khỏi chỗ này, nàng phải làm chính là gây chuyện, dẫn đến lực chú ý của Nam Cung Kình, cho Nam Cung Ngọc cơ hội cứu người.
Sau khi liên tục đánh mấy đợt người, Nam Cung Kình xuất hiện ở trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết rất không khách khí ra một chưởng chào hỏi.
Trong lòng khó chịu nhất định phải hả giận, có sẵn nơi trút giận đang ở trước mắt, không hả giận thì có lỗi với chính mình.
Chỉ là hả giận chứ không phải đánh chết Nam Cung Kình, Lăng Kỳ Tuyết không sử dụng nguyên khí, nhìn bàn tay như nhỏ yếu lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vung mạnh lên gò má của Nam Cung kình.
Nàng xuất chưởng quá nhanh, Nam Cung Kình ngay cả phản kháng cũng không có, bàn tay vung đến trước mắt của hắn, mắt thấy muốn đánh ở trên mặt hắn, Nam Cung Kình theo bản năng nhắm mắt lại, ngược lại một vị hộ vệ Nguyên Vương đi theo bên người hắn phản ứng kịp, nhanh chóng ra tay ngăn trước bàn tay của Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết lại biến chưởng thành quyền, cổ tay linh hoạt chuyển một cái, chui qua thủ hạ Nguyên Vương chính, tay lướt qua Nguyên Vương đánh một đấm ở trên cằm của Nam Cung Kình.
Một kích phải trúng, chỉ là lực lượng không lớn, cằm của Nam Cung Kình không sưng đỏ, chỉ có chút chật vật.
Lăng Kỳ Tuyết cười ha ha, như là một hài nhi thực hiện được trò đùa dai, mặt mũi cong cong, ánh nắng tươi sáng.
Thái tử phi đào hôn ở hiện trường đại hôn, Nam Cung Kình gần như trở thành chuyện cười ở Nam Lăng quốc, tâm tình của hắn đã âm u đã đến cực hạn, vốn còn muốn tìm Lăng Kỳ Tuyết sau đó phải hung hăng trừng phạt nàng, cho nàng một bài học không thể quên.
Lại bị Lăng Kỳ Tuyết đoạt trước đánh một quyền, Nam Cung Kình đang muốn nổi giận, thấy nụ cười trên mặt nàng sáng rỡ như mùa xuân, cơn tức của hắn tiêu tán một nửa.
Nàng cười như nắng ấm ngày xuân, ấm áp, băng cứng trong lòng hắn cũng hòa tan.
Nam Cung Kình ngập ngừng nửa ngày cuối cùng chỉ nặn ra ba chữ: "Trở về thôi!"
Lăng Kỳ Tuyết đã chuẩn bị xong đại chiến một trận với Nguyên Vương, Nam Cung Kình không tức giận thật đúng là ngoài dự liệu của nàng, nàng còn muốn náo nhiều một lát, cũng không biết Nam Cung Ngọc có thuận lợi cứu người Lưu gia ra ngoài hay không.
Lại không phối hợp nhếch miệng nói: "Ta còn chưa chơi đủ, không cần trở về!"
"Hôm nay không được, về sau ngươi muốn đi nơi nào chơi ta đều đi với ngươi, ngoan, đi về trước!" Nam Cung Kình kiên nhẫn dụ dỗ nói, đồng thời nghĩ thầm: Nếu không phải là muốn lấy được bảo vật của mẫu thân ngươi khi còn sống để lại, bản thái tử sẽ không khách khí với nàng như vậy!
"Ngươi cái tên lừa gạt này! Ngươi cho ta sính lễ ta cũng không lấy được, của hồi môn phụ thân cặn bã cho ta ta cũng không lấy được, ta mới không cần trở về!" Lăng Kỳ Tuyết nói xong quay đầu chạy, nàng muốn kiềm hãm lực lượng của Nam Cung Kình ở phía bên nàng nhiều hơn.
Nam Cung Kình nhanh chóng đuổi theo, Lăng Kỳ Tuyết thi triển Toàn Phong Vô Ảnh Cước như một trận gió chạy ra ngoài, Nguyên Vương theo sát phía sau, Nam Cung Kình hơi chậm một chút, vừa đuổi theo vừa hô to: "Mau ngăn thái tử phi lại."
Thị vệ đi đầy đường đều là tìm kiếm Lăng Kỳ Tuyết, nghe thấy tiếng la rối rít của Nam Cung Kình chạy đến đây. Chặn ở trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết, bị Lăng Kỳ Tuyết trực tiếp dùng tinh thần lực công kích đánh ngã, nếu gặp phải Nguyên Vương, nàng sẽ chuyển sang một con đường khác.
Lăng Kỳ Tuyết một đường chạy, thị vệ của Nam Cung Kình một đường ngã, nhưng người theo đuổi nàng vẫn càng ngày càng nhiều.
Giáo La Thành to lớn, đường xá chi chít, cuối cùng Lăng Kỳ Tuyết mấy ngày nghiên cứu địa hình cũng không uổng phí công sức, nhìn thấy người của Nam Cung Kình xuất hiện trước mặt, nàng lắc mình một cái rẽ vào trong một hẻm nhỏ, rất nhanh xuất hiện ở trên đường cái khác.
Lăng Kỳ Tuyết rất may mắn bây giờ là ban đêm, sắc trời mờ mờ, cộng thêm nàng cả người mặc xiêm y màu đen, rất dễ dàng mượn bóng đêm bỏ chạy, dù thái tử tìm khắp thành, vẫn bị nàng dễ dàng trốn thoát.
Đêm đã khuya, sau khi bỏ rơi thị vệ lần nữa, Lăng Kỳ Tuyết lấy ra một viên Phục Nguyên Đan nuốt vào, nhìn bầu trời đêm tối một chút, xoay người bay nhanh ra ngoài cửa thành.
Chỉ cần đám người Nam Cung Ngọc thuận lợi ra khỏi Giáo La Thành, nàng cũng chưa có nỗi lo về sau, hành động càng thêm phóng khoáng.
Nam Cung Ngọc nở một nụ cười khổ sở, ý định ban đầu là muốn trợ giúp Lăng Kỳ Tuyết, kết quả ngược lại kéo chân sau của nàng.
"Được, lúc ta ra khỏi thành có để lại một dấu hiệu hình tam giác ở cửa thành, nhớ giao ước, ta nhất định phải chờ đến khi ngươi xuất hiện!"
Phương pháp của Lăng Kỳ Tuyết cũng là biện pháp duy nhất, chỉ có nàng xuất hiện, Nam Cung Kình bên kia mới có thể lộ ra sơ hở, hành động hắn cứu người mới có thể càng thêm thuận lợi.
Lăng Kỳ Tuyết đã đi ra ngoài, hắn không thể kéo chân sau của nàng lần nữa, Nam Cung Ngọc lập tức chỉ huy thủ hạ, tập hợp lực lượng, tiến hành hành động cứu viện.
. . . . . .
Bầu trời Vô Ngân Đại Sâm Lâm, Đông Phương Linh Thiên ngồi trên lưng Kim Dực Đại Bằng Điêu, gió lạnh thấu xương thổi qua tóc đen bồng bềnh của hắn khẽ bay, suy nghĩ phiền lòng.
Năm ấy mười ba tuổi hắn được một vị cao nhân ẩn thế chỉ điểm mới đến Nam Lăng quốc ở lâu dài, cũng thành lập Nguyệt Hoa Cung, tám năm trôi qua rồi, quy mô của Nguyệt Hoa Cung không lớn nhưng danh tiếng lại vang dội cả Nam Lăng quốc.
Mọi thứ bên này rất ổn định, dù một năm không trở lại, cũng sẽ không gặp rắc rối, vì sao hắn nóng lòng trở lại Nam Lăng quốc, Đông Phương Linh Thiên suy nghĩ rất nhiều ngày cũng không ra được đáp án, chẳng lẽ chỉ là sinh ra bất mãn với hoàng thất, hoặc là trốn tránh mẫu phi?
Phía dưới là Vô Ngân Đại Sâm Lâm sâu thăm thẳm, trên đầu là một mảnh mây trắng như khói, một bóng dáng gầy nhỏ càng rõ thân thể ở trong đầu hắn.
Khóe môi của Đông Phương Linh Thiên không tự chủ được cong lên cười, có lẽ cũng là bởi vì nàng.
. . . . . .
Lăng Kỳ Tuyết mới xuất hiện ở trên đường cái của Giáo La Thành, ngay lập tức có thị vệ vây quanh phía trước nàng: "Xin thái tử phi trở về phủ!"
Dù Lăng Kỳ Tuyết đào hôn, nàng cũng là thái tử phi Nam Cung Kình nhìn trúng, mặc dù thị vệ vây quanh Lăng Kỳ Tuyết nhưng cũng không dám bất kính với nàng, ngộ nhỡ thái tử truy cứu, bọn họ xong đời luôn.
Lăng Kỳ Tuyết không sao cả nhún vai: "Các ngươi bảo ta trở về, ta chẳng phải là rất mất mặt sao?"
"Xin thái tử phi đừng làm thuộc hạ khó xử!" Thị vệ đứng đầu nói.
"Bây giờ ta muốn đi chơi, các ngươi lại bảo ta trở về phủ là ta làm khó các ngươi, không phải là các ngươi làm khó dễ ta chứ!" Lăng Kỳ Tuyết rất không vui, không cần thiết phải cố ý giả bộ, nàng vốn là rất không vui, chiêu này của Nam Cung Kình làm rất tuyệt, cũng bắt nàng vào, nếu hắn dựa vào thực lực đi tranh giành nàng sẽ cảm thấy người này quang minh lỗi lạc, nhưng hắn lại bắt người thân của Nam Cung Ngọc, đổ tội cho người nhà, Nam Cung Kình ngay cả giới hạn cơ bản nhất cũng không có.
Thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không dám động tay, nhưng lại không dám rời đi, ngộ nhỡ thái tử phi biến mất lần nữa, thái tử trách tội xuống, cái mạng nhỏ của bọn họ rất khó bảo toàn.
Bị những người này vây quanh, Lăng Kỳ Tuyết rất khó chịu, ra tay đánh ngã hai người.
Những thị vệ kia nhận được khẩu lệnh của Nam Cung Kình, không dám ra tay, chỉ đành phải bị động phòng thủ, không dám đánh lại, rất nhanh thị vệ vây quanh Lăng Kỳ Tuyết nằm xuống một mảnh, rên rỉ thống khổ kêu.
Sau khi Lăng Kỳ Tuyết đánh xong nhanh chóng dời khỏi chỗ này, nàng phải làm chính là gây chuyện, dẫn đến lực chú ý của Nam Cung Kình, cho Nam Cung Ngọc cơ hội cứu người.
Sau khi liên tục đánh mấy đợt người, Nam Cung Kình xuất hiện ở trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết rất không khách khí ra một chưởng chào hỏi.
Trong lòng khó chịu nhất định phải hả giận, có sẵn nơi trút giận đang ở trước mắt, không hả giận thì có lỗi với chính mình.
Chỉ là hả giận chứ không phải đánh chết Nam Cung Kình, Lăng Kỳ Tuyết không sử dụng nguyên khí, nhìn bàn tay như nhỏ yếu lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vung mạnh lên gò má của Nam Cung kình.
Nàng xuất chưởng quá nhanh, Nam Cung Kình ngay cả phản kháng cũng không có, bàn tay vung đến trước mắt của hắn, mắt thấy muốn đánh ở trên mặt hắn, Nam Cung Kình theo bản năng nhắm mắt lại, ngược lại một vị hộ vệ Nguyên Vương đi theo bên người hắn phản ứng kịp, nhanh chóng ra tay ngăn trước bàn tay của Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết lại biến chưởng thành quyền, cổ tay linh hoạt chuyển một cái, chui qua thủ hạ Nguyên Vương chính, tay lướt qua Nguyên Vương đánh một đấm ở trên cằm của Nam Cung Kình.
Một kích phải trúng, chỉ là lực lượng không lớn, cằm của Nam Cung Kình không sưng đỏ, chỉ có chút chật vật.
Lăng Kỳ Tuyết cười ha ha, như là một hài nhi thực hiện được trò đùa dai, mặt mũi cong cong, ánh nắng tươi sáng.
Thái tử phi đào hôn ở hiện trường đại hôn, Nam Cung Kình gần như trở thành chuyện cười ở Nam Lăng quốc, tâm tình của hắn đã âm u đã đến cực hạn, vốn còn muốn tìm Lăng Kỳ Tuyết sau đó phải hung hăng trừng phạt nàng, cho nàng một bài học không thể quên.
Lại bị Lăng Kỳ Tuyết đoạt trước đánh một quyền, Nam Cung Kình đang muốn nổi giận, thấy nụ cười trên mặt nàng sáng rỡ như mùa xuân, cơn tức của hắn tiêu tán một nửa.
Nàng cười như nắng ấm ngày xuân, ấm áp, băng cứng trong lòng hắn cũng hòa tan.
Nam Cung Kình ngập ngừng nửa ngày cuối cùng chỉ nặn ra ba chữ: "Trở về thôi!"
Lăng Kỳ Tuyết đã chuẩn bị xong đại chiến một trận với Nguyên Vương, Nam Cung Kình không tức giận thật đúng là ngoài dự liệu của nàng, nàng còn muốn náo nhiều một lát, cũng không biết Nam Cung Ngọc có thuận lợi cứu người Lưu gia ra ngoài hay không.
Lại không phối hợp nhếch miệng nói: "Ta còn chưa chơi đủ, không cần trở về!"
"Hôm nay không được, về sau ngươi muốn đi nơi nào chơi ta đều đi với ngươi, ngoan, đi về trước!" Nam Cung Kình kiên nhẫn dụ dỗ nói, đồng thời nghĩ thầm: Nếu không phải là muốn lấy được bảo vật của mẫu thân ngươi khi còn sống để lại, bản thái tử sẽ không khách khí với nàng như vậy!
"Ngươi cái tên lừa gạt này! Ngươi cho ta sính lễ ta cũng không lấy được, của hồi môn phụ thân cặn bã cho ta ta cũng không lấy được, ta mới không cần trở về!" Lăng Kỳ Tuyết nói xong quay đầu chạy, nàng muốn kiềm hãm lực lượng của Nam Cung Kình ở phía bên nàng nhiều hơn.
Nam Cung Kình nhanh chóng đuổi theo, Lăng Kỳ Tuyết thi triển Toàn Phong Vô Ảnh Cước như một trận gió chạy ra ngoài, Nguyên Vương theo sát phía sau, Nam Cung Kình hơi chậm một chút, vừa đuổi theo vừa hô to: "Mau ngăn thái tử phi lại."
Thị vệ đi đầy đường đều là tìm kiếm Lăng Kỳ Tuyết, nghe thấy tiếng la rối rít của Nam Cung Kình chạy đến đây. Chặn ở trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết, bị Lăng Kỳ Tuyết trực tiếp dùng tinh thần lực công kích đánh ngã, nếu gặp phải Nguyên Vương, nàng sẽ chuyển sang một con đường khác.
Lăng Kỳ Tuyết một đường chạy, thị vệ của Nam Cung Kình một đường ngã, nhưng người theo đuổi nàng vẫn càng ngày càng nhiều.
Giáo La Thành to lớn, đường xá chi chít, cuối cùng Lăng Kỳ Tuyết mấy ngày nghiên cứu địa hình cũng không uổng phí công sức, nhìn thấy người của Nam Cung Kình xuất hiện trước mặt, nàng lắc mình một cái rẽ vào trong một hẻm nhỏ, rất nhanh xuất hiện ở trên đường cái khác.
Lăng Kỳ Tuyết rất may mắn bây giờ là ban đêm, sắc trời mờ mờ, cộng thêm nàng cả người mặc xiêm y màu đen, rất dễ dàng mượn bóng đêm bỏ chạy, dù thái tử tìm khắp thành, vẫn bị nàng dễ dàng trốn thoát.
Đêm đã khuya, sau khi bỏ rơi thị vệ lần nữa, Lăng Kỳ Tuyết lấy ra một viên Phục Nguyên Đan nuốt vào, nhìn bầu trời đêm tối một chút, xoay người bay nhanh ra ngoài cửa thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.