Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 110: Lời hứa đáng giá nghìn vàng
Dạ Phong Yêu
05/05/2019
Lão nhân nghe thấy
Lăng Kỳ Tuyết và hắn giải thích cũng không nói chuyện, cứ như vậy âm
trầm nhìn bọn họ, hồi lâu mới lên tiếng: "Dù là hiểu lầm, cũng là các
ngươi đánh ma thú của chúng ta, các ngươi nhìn mà xử lý!"
Lời nói thâm độc của lão nhân kéo Đông Phương Linh Thiên từ trong suy nghĩ hạnh phúc về thực tế, mới phát hiện ra trong miệng của hắn như có một viên mềm mềm gì đó.
Đông Phương Linh Thiên nhanh chóng phản ứng lại: Lăng Kỳ Tuyết am hiểu dùng độc, lại không hiểu sao đột nhiên hôn hắn, nhất định là nàng rắc độc dược gì đó, làm bộ như hôn hắn thuận tiện cho hắn thuốc giải.
Mặc kệ từ mục đích gì, Đông Phương Linh Thiên cảm thấy lơ lửng trên mây, có loại cảm giác hạnh phúc không chân thật.
Lăng Kỳ Tuyết lại hôn hắn!
Một ngày nào đó rất lâu về sau, Lăng Kỳ Tuyết biết được trong lòng giờ phút này của Đông Phương Linh Thiên, cho hắn một cái tát.
Trời ạ, nàng cố gắng nghĩ xem chạy đi thế nào, Đông Phương Linh Thiên lại còn có tâm tư cười ngây ngô chiếm tiện nghi của nàng!
Đông Phương Linh Thiên nhanh chóng nuốt giải dược vào, hai tay tự nhiên ôm eo của Lăng Kỳ Tuyết, âm thầm thề: Mặc kệ thực lực của hai lão nhân này cường hãn bao nhiêu, chỉ cần hắn còn một hơi thở ở đây, cũng có thể đưa Lăng Kỳ Tuyết ra ngoài, đưa đến chỗ an toàn, đây là ranh giới cuối cùng của hắn, cũng là nước cờ cuối cùng.
Cũng không biết là thói quen hay là thời khắc mấu chốt, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy cánh tay của Đông Phương Linh Thiên có thể mang đến cho nàng cảm giác an toàn, nên không đẩy hắn ra.
Vừa bắt đầu rất có lễ phép với hai lão nhân này, sau khi nhìn thấy thái độ của bọn họ định không nói đạo lý, thì cũng phát hỏa.
Từ khi gặp phải Dư Phương bị thực lực tuyệt đối mang tính áp đảo, Lăng Kỳ Tuyết đã hiểu: Dù sao cũng là chết, không bằng sảng khoái trước tiên, rồi chết cũng đáng giá.
"Nếu là ma thú của các ngươi, chúng ta sẽ bồi thường đan dược chữa thương cho các ngươi, còn có động phủ là của các ngươi, ta lấy được cái gì cũng trả lại cho các ngươi." Giọng của Lăng Kỳ Tuyết không còn cung kính như vừa rồi.
Mặc dù rất không nguyện ý trả lại bảo bối, nhưng nàng cũng có ranh giới cuối cùng, hai lão nhân này nhiều tuổi như vậy, cũng không cần giành đồ của bọn họ rồi.
"Nếu ta đánh các ngươi một trận nữa rồi trả các ngươi một chút đan dược, có phải các người rất vui lòng hay không?" Lão gia gia râu bạc nhếch lên, trợn mắt lườm, lão nãi nãi không nói lời nào.
"Nhưng cũng là ma thú của các ngươi uy hiếp ta trước!" Lăng Kỳ Tuyết giải thích, mặc dù nàng biết giải thích như vậy rất vô lực.
"Ma thú của ta coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi!" Lão gia gia rất kiêu ngạo.
"Rất nhiều người nói như thế, chẳng lẽ ta đều phải dập đầu nói cám ơn?" Lăng Kỳ Tuyết thật sự bị thái độ của lão gia gia chọc giận,
Thay vì sợ đầu sợ đuôi trọn vẹn, còn không bằng oanh oanh liệt liệt làm lớn một trận.
"Ngươi sẽ không sợ ta một tát đập chết hai người các ngươi sao?" Lão gia gia nói lời ác ngoan.
Mỗi một tóc gáy của Đông Phương Linh Thiên đều dựng lên, chuẩn bị ở trước khai hỏa chiến đấu sẽ đưa Lăng Kỳ Tuyết ra ngoài, thoát khỏi bí cảnh này.
Mới vừa rồi đối mặt với Dư Phương thì hắn ít nhiều còn có một trận đánh cược về thực lực, mà đối mặt với hai lão nhân gia bí ẩn này, Đông Phương Linh Thiên không muốn đánh cược tính mạng của Lăng Kỳ Tuyết.
"Sợ các ngươi cũng sẽ không đập chết được hai chúng ta?" Lăng Kỳ Tuyết rất tức giận, ngược lại cười: "Nếu kết quả đều không thể thay đổi, cần gì phải kiểu cách, ra tay đi!"
Nói xong làm ra tư thế chuẩn bị động thủ.
Vốn là đi vào đây quấy rầy đến hai lão nhân là bọn họ không hợp đạo lý, nhưng nàng chính là không thích thái độ phách lối của lão nhân.
Ban đầu muốn trả lại bảo bối, vào lúc này đánh chết cũng không muốn lấy ra trả lại, giành đến tay chính là tỷ, nếu như bị đánh chết, nàng cũng không có bản lĩnh lấy bảo bối về.
Lăng Kỳ Tuyết nhớ lại, trong《 cổ y ngàn phương 》giới thiệu dược hiệu của độc phấn cũng sắp phát huy, không cầu có thể độc chết hai lão quái vật này, chỉ cầu có thể độc bọn họ mất đi lực chiến đấu.
Ai ngờ. . . . . .
Lúc nghe Lăng Kỳ Tuyết nói xong, lão gia gia như phát bệnh thần kinh, ha ha ha cười lớn, vuốt râu hoa râm, rất hưng phấn: "Nói thật hay! Nữ oa tử, làm người phải có loại cốt khí này!"
Cốt khí cọng lông!
Lăng Kỳ Tuyết muốn nói là mặc dù miệng lưỡi của nàng phô trương, trên thực tế đều là mềm yếu được chứ.
Đông Phương Linh Thiên trầm mặc không nói, tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người lão đầu, để phòng khi ông đột nhiên tập kích Lăng Kỳ Tuyết, cũng chuẩn bị dùng thời gian sớm nhất nhanh nhất đưa Lăng Kỳ Tuyết ra.
Nhưng rõ ràng lão đầu đã nở nụ cười, nụ cười này, cười đến mức làm Đông Phương Linh Thiên có chút lờ mờ không biết làm sao.
Lão đầu này điên rồi sao?
Nhìn hai mắt ông sáng lên, bộ dáng y hệt như là thấy bảo bối, hoặc không giống.
Hơn nữa, mới vừa rồi nhìn bộ dáng của lão đầu âm trầm, vào lúc này nhìn lại, mặt mũi hiền lành như là hai người khác nhau.
Không đợi Đông Phương Linh Thiên suy nghĩ cẩn thận, lão đầu đã cười khanh khách nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Tốt cho một ngông ngênh kiên cường, lão phu rất thích nữ hài tử như vậy!"
"Ngươi cũng đừng nhìn, độc dược của ngươi không có tác dụng với lão phu, nguyên nhân là lão phu và thê tử đi về cõi tiên đã lâu, các ngươi thấy chỉ là một tia tàn hồn lão phu dùng tinh thần lực ngưng kết ra, độc dược không có tác dụng với chúng ta, bọn ta ở chỗ này chính là vì chờ có một người có duyên, truyền tu vi cả đời cho hắn, nữ hài tử ngươi nguyện ý bái lão phu làm sư phụ không?"
"Không muốn!" Lăng Kỳ Tuyết không chút nghĩ ngợi, kiếp trước học 《 cổ y ngàn phương 》 thì nàng đã hứa với sư phụ một đời một kiếp chỉ bái một sư phụ, huống chi là lạy một tàn hồn làm sư phụ, quá kinh sợ.
Lão đầu cũng không tức giận, ngược lại như đã dự đoán được phản ứng như Lăng Kỳ Tuyết, cười ha ha: "Bái lão phu làm sư phụ là có thể lấy được tất cả bảo bối của ta ở chỗ này, ngươi chính là suy nghĩ một chút đi!"
Lăng Kỳ Tuyết không cử động, bảo bối cái gì ngày sau nàng có cơ hội sẽ lấy được, làm người lời hứa đáng giá nghìn vàng, nàng không muốn thừa nhận là trên thực tế rất ghét lão đầu với lão thái thái này, còn lâu mới nguyện ý bái bọn họ là sư phụ. Nếu vừa mới bắt đầu gặp thái độ của hai lão già đối xử với nàng khá hơn một chút, nói chút đạo lý, có lẽ nàng còn có thể suy nghĩ một chút.
"Ngươi suy nghĩ thêm một chút nữa, những bảo bối này bây giờ rất khó tìm." Lão thái thái nói chuyện, giọng nói khàn khàn làm cho người ta có một cảm giác không thoải mái.
Lăng Kỳ Tuyết vẫn lắc đầu, lão đầu lại chuyển sang Đông Phương Linh Thiên: "Nữ hài tử không đồng ý, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ!"
Giọng nói kia rất kiêu ngạo, như đang nói: Tiểu tử đừng không biết điều.
Đông Phương Linh Thiên thật đúng là cố tình không biết điều, nắm thật chặt tay Lăng Kỳ Tuyết: "Thái độ của Tuyết Nhi chính là thái độ của ta!"
Thật ra thì trong lòng Đông Phương Linh Thiên có một chút động lòng, cường giả có thể tạo ra bí cảnh, trên Hoằng Diệc đại lục có thể đếm được trên đầu ngón tay, giành được ưu ái của cường giả như vậy, dù người ta chỉ là một tia tàn hồn, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không kém những người được gọi là cường giả ở bên ngoài kia.
Nhưng thái độ của Lăng Kỳ Tuyết kiên quyết, Đông Phương Linh Thiên nghĩa vô phản cố ( làm việc nghĩa không chùn bước) đứng ở phía bên nàng.
Đổi lại là người khác, người nào không phải là tranh cướp giành giật phải lấy được truyền thừa của bọn họ, nhưng hai người thiếu niên này lại từ chối, điều này làm cho khuôn mặt của lão đầu có chút không nén được giận.
Lời nói thâm độc của lão nhân kéo Đông Phương Linh Thiên từ trong suy nghĩ hạnh phúc về thực tế, mới phát hiện ra trong miệng của hắn như có một viên mềm mềm gì đó.
Đông Phương Linh Thiên nhanh chóng phản ứng lại: Lăng Kỳ Tuyết am hiểu dùng độc, lại không hiểu sao đột nhiên hôn hắn, nhất định là nàng rắc độc dược gì đó, làm bộ như hôn hắn thuận tiện cho hắn thuốc giải.
Mặc kệ từ mục đích gì, Đông Phương Linh Thiên cảm thấy lơ lửng trên mây, có loại cảm giác hạnh phúc không chân thật.
Lăng Kỳ Tuyết lại hôn hắn!
Một ngày nào đó rất lâu về sau, Lăng Kỳ Tuyết biết được trong lòng giờ phút này của Đông Phương Linh Thiên, cho hắn một cái tát.
Trời ạ, nàng cố gắng nghĩ xem chạy đi thế nào, Đông Phương Linh Thiên lại còn có tâm tư cười ngây ngô chiếm tiện nghi của nàng!
Đông Phương Linh Thiên nhanh chóng nuốt giải dược vào, hai tay tự nhiên ôm eo của Lăng Kỳ Tuyết, âm thầm thề: Mặc kệ thực lực của hai lão nhân này cường hãn bao nhiêu, chỉ cần hắn còn một hơi thở ở đây, cũng có thể đưa Lăng Kỳ Tuyết ra ngoài, đưa đến chỗ an toàn, đây là ranh giới cuối cùng của hắn, cũng là nước cờ cuối cùng.
Cũng không biết là thói quen hay là thời khắc mấu chốt, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy cánh tay của Đông Phương Linh Thiên có thể mang đến cho nàng cảm giác an toàn, nên không đẩy hắn ra.
Vừa bắt đầu rất có lễ phép với hai lão nhân này, sau khi nhìn thấy thái độ của bọn họ định không nói đạo lý, thì cũng phát hỏa.
Từ khi gặp phải Dư Phương bị thực lực tuyệt đối mang tính áp đảo, Lăng Kỳ Tuyết đã hiểu: Dù sao cũng là chết, không bằng sảng khoái trước tiên, rồi chết cũng đáng giá.
"Nếu là ma thú của các ngươi, chúng ta sẽ bồi thường đan dược chữa thương cho các ngươi, còn có động phủ là của các ngươi, ta lấy được cái gì cũng trả lại cho các ngươi." Giọng của Lăng Kỳ Tuyết không còn cung kính như vừa rồi.
Mặc dù rất không nguyện ý trả lại bảo bối, nhưng nàng cũng có ranh giới cuối cùng, hai lão nhân này nhiều tuổi như vậy, cũng không cần giành đồ của bọn họ rồi.
"Nếu ta đánh các ngươi một trận nữa rồi trả các ngươi một chút đan dược, có phải các người rất vui lòng hay không?" Lão gia gia râu bạc nhếch lên, trợn mắt lườm, lão nãi nãi không nói lời nào.
"Nhưng cũng là ma thú của các ngươi uy hiếp ta trước!" Lăng Kỳ Tuyết giải thích, mặc dù nàng biết giải thích như vậy rất vô lực.
"Ma thú của ta coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi!" Lão gia gia rất kiêu ngạo.
"Rất nhiều người nói như thế, chẳng lẽ ta đều phải dập đầu nói cám ơn?" Lăng Kỳ Tuyết thật sự bị thái độ của lão gia gia chọc giận,
Thay vì sợ đầu sợ đuôi trọn vẹn, còn không bằng oanh oanh liệt liệt làm lớn một trận.
"Ngươi sẽ không sợ ta một tát đập chết hai người các ngươi sao?" Lão gia gia nói lời ác ngoan.
Mỗi một tóc gáy của Đông Phương Linh Thiên đều dựng lên, chuẩn bị ở trước khai hỏa chiến đấu sẽ đưa Lăng Kỳ Tuyết ra ngoài, thoát khỏi bí cảnh này.
Mới vừa rồi đối mặt với Dư Phương thì hắn ít nhiều còn có một trận đánh cược về thực lực, mà đối mặt với hai lão nhân gia bí ẩn này, Đông Phương Linh Thiên không muốn đánh cược tính mạng của Lăng Kỳ Tuyết.
"Sợ các ngươi cũng sẽ không đập chết được hai chúng ta?" Lăng Kỳ Tuyết rất tức giận, ngược lại cười: "Nếu kết quả đều không thể thay đổi, cần gì phải kiểu cách, ra tay đi!"
Nói xong làm ra tư thế chuẩn bị động thủ.
Vốn là đi vào đây quấy rầy đến hai lão nhân là bọn họ không hợp đạo lý, nhưng nàng chính là không thích thái độ phách lối của lão nhân.
Ban đầu muốn trả lại bảo bối, vào lúc này đánh chết cũng không muốn lấy ra trả lại, giành đến tay chính là tỷ, nếu như bị đánh chết, nàng cũng không có bản lĩnh lấy bảo bối về.
Lăng Kỳ Tuyết nhớ lại, trong《 cổ y ngàn phương 》giới thiệu dược hiệu của độc phấn cũng sắp phát huy, không cầu có thể độc chết hai lão quái vật này, chỉ cầu có thể độc bọn họ mất đi lực chiến đấu.
Ai ngờ. . . . . .
Lúc nghe Lăng Kỳ Tuyết nói xong, lão gia gia như phát bệnh thần kinh, ha ha ha cười lớn, vuốt râu hoa râm, rất hưng phấn: "Nói thật hay! Nữ oa tử, làm người phải có loại cốt khí này!"
Cốt khí cọng lông!
Lăng Kỳ Tuyết muốn nói là mặc dù miệng lưỡi của nàng phô trương, trên thực tế đều là mềm yếu được chứ.
Đông Phương Linh Thiên trầm mặc không nói, tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người lão đầu, để phòng khi ông đột nhiên tập kích Lăng Kỳ Tuyết, cũng chuẩn bị dùng thời gian sớm nhất nhanh nhất đưa Lăng Kỳ Tuyết ra.
Nhưng rõ ràng lão đầu đã nở nụ cười, nụ cười này, cười đến mức làm Đông Phương Linh Thiên có chút lờ mờ không biết làm sao.
Lão đầu này điên rồi sao?
Nhìn hai mắt ông sáng lên, bộ dáng y hệt như là thấy bảo bối, hoặc không giống.
Hơn nữa, mới vừa rồi nhìn bộ dáng của lão đầu âm trầm, vào lúc này nhìn lại, mặt mũi hiền lành như là hai người khác nhau.
Không đợi Đông Phương Linh Thiên suy nghĩ cẩn thận, lão đầu đã cười khanh khách nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Tốt cho một ngông ngênh kiên cường, lão phu rất thích nữ hài tử như vậy!"
"Ngươi cũng đừng nhìn, độc dược của ngươi không có tác dụng với lão phu, nguyên nhân là lão phu và thê tử đi về cõi tiên đã lâu, các ngươi thấy chỉ là một tia tàn hồn lão phu dùng tinh thần lực ngưng kết ra, độc dược không có tác dụng với chúng ta, bọn ta ở chỗ này chính là vì chờ có một người có duyên, truyền tu vi cả đời cho hắn, nữ hài tử ngươi nguyện ý bái lão phu làm sư phụ không?"
"Không muốn!" Lăng Kỳ Tuyết không chút nghĩ ngợi, kiếp trước học 《 cổ y ngàn phương 》 thì nàng đã hứa với sư phụ một đời một kiếp chỉ bái một sư phụ, huống chi là lạy một tàn hồn làm sư phụ, quá kinh sợ.
Lão đầu cũng không tức giận, ngược lại như đã dự đoán được phản ứng như Lăng Kỳ Tuyết, cười ha ha: "Bái lão phu làm sư phụ là có thể lấy được tất cả bảo bối của ta ở chỗ này, ngươi chính là suy nghĩ một chút đi!"
Lăng Kỳ Tuyết không cử động, bảo bối cái gì ngày sau nàng có cơ hội sẽ lấy được, làm người lời hứa đáng giá nghìn vàng, nàng không muốn thừa nhận là trên thực tế rất ghét lão đầu với lão thái thái này, còn lâu mới nguyện ý bái bọn họ là sư phụ. Nếu vừa mới bắt đầu gặp thái độ của hai lão già đối xử với nàng khá hơn một chút, nói chút đạo lý, có lẽ nàng còn có thể suy nghĩ một chút.
"Ngươi suy nghĩ thêm một chút nữa, những bảo bối này bây giờ rất khó tìm." Lão thái thái nói chuyện, giọng nói khàn khàn làm cho người ta có một cảm giác không thoải mái.
Lăng Kỳ Tuyết vẫn lắc đầu, lão đầu lại chuyển sang Đông Phương Linh Thiên: "Nữ hài tử không đồng ý, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ!"
Giọng nói kia rất kiêu ngạo, như đang nói: Tiểu tử đừng không biết điều.
Đông Phương Linh Thiên thật đúng là cố tình không biết điều, nắm thật chặt tay Lăng Kỳ Tuyết: "Thái độ của Tuyết Nhi chính là thái độ của ta!"
Thật ra thì trong lòng Đông Phương Linh Thiên có một chút động lòng, cường giả có thể tạo ra bí cảnh, trên Hoằng Diệc đại lục có thể đếm được trên đầu ngón tay, giành được ưu ái của cường giả như vậy, dù người ta chỉ là một tia tàn hồn, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không kém những người được gọi là cường giả ở bên ngoài kia.
Nhưng thái độ của Lăng Kỳ Tuyết kiên quyết, Đông Phương Linh Thiên nghĩa vô phản cố ( làm việc nghĩa không chùn bước) đứng ở phía bên nàng.
Đổi lại là người khác, người nào không phải là tranh cướp giành giật phải lấy được truyền thừa của bọn họ, nhưng hai người thiếu niên này lại từ chối, điều này làm cho khuôn mặt của lão đầu có chút không nén được giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.