Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 136: Rất vui vẻ
Dạ Phong Yêu
01/06/2019
Từ lúc ban đầu nàng
xuyên qua thì rất cẩn thận, yếu đến mức chỉ cần một ngón tay của người
ta là có thể đánh ngã nàng, đến bây giờ, nàng đã đánh ngã toàn bộ những
người ức hiếp dễ nàng.
Nàng tin rằng, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, cũng có thể đánh ngã thế lực sau lưng kia!
Tranh đấu với người cũng rất vui vẻ, nàng cũng không tin trên thế giới này có thế lực sừng sững không ngã!
Không có thế lực không thể quật ngã, chỉ có chiến sĩ không nỗ lực!
Giờ phút này, trong ngực Lăng Kỳ Tuyết dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.
Bên kia, Đông Phương Linh Thiên lại cảm thấy một hơi thở quen thuộc, mới vừa ra tay chính là cao nhân kia, tuyệt đối là người hắn đã từng thấy qua, hoặc là hắn và người đó dùng chung một loại phương thức tu luyện, khiến cho hắn cảm thấy trên người hắn có một hơi thở hết sức quen thuộc.
Người này là người của Hải Chu quốc.
Đông Phương Linh Thiên nghĩ đến mẫu hậu của hắn đầu tiên, Vân Phi.
Chẳng lẽ kiên trì rời đi của hắn lần trước đã chọc giận Vân Phi, nên bà mới phái người đến Nam Lăng quốc điều tra tất cả về hắn.
Một là Lăng Kỳ Tuyết, một là Thiên Hoa Cung hắn đau khổ cay đắng thành lập, hai điều này đều là chỗ Đông Phương Linh Thiên hắn trân trọng.
Nàng cho là chỉ cần phá hủy toàn bộ đồ hắn quý trọng, hắn sẽ ngoan ngoãn trở về Hải Chu quốc, tiếp nhận sắp xếp của bà?
Nghĩ cũng thật là ngây thơ, cho dù Thiên Hoa Cung bị phá hủy hắn cũng không muốn trở lại cái hoàng cung lạnh lẽo đó, về phần Lăng Kỳ Tuyết, chỉ cần hắn còn một hơi thở, cũng không cho phép bà động đến một sợi tóc của Tuyết Nhi!
Kẻ địch cường đại, nhưng hắn còn trẻ, trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát!
Đông Phương Linh Thiên hạ quyết tâm, bàn tay khẽ phát để Lục Sa dọn sân, mình thì đi đến trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, đã liên lụy ngươi rồi."
Lăng Kỳ Tuyết không hiểu ra sao: "Tại sao lại nói xin lỗi?"
Ngoài miệng hỏi nhưng trong lòng lại trực giác, Đông Phương Linh Thiên sẽ không vô duyên vô cớ nói lời như vậy, hắn nói, nhất định là trong lòng đã hiểu rõ rõ có chuyện gì đó xảy ra. ‘
Nói đến đây cũng đã hiểu rõ thân thế của Đông Phương Linh Thiên, bởi vì không quan tâm, đến bây giờ nàng cũng chỉ biết thân phận của hắn là cung chủ Thiên Hoa Cung, những thứ khác hoàn toàn không biết.
Nhưng mấy ngày chung đụng đã nhìn ra, lời nói cử chỉ của Đông Phương Linh Thiên có một phong cách tôn quý muốn che giấu cũng không thể che giấu được, giở tay nhấc chân hiển thị rõ phong phạm vương giả, vừa nhìn cũng biết là hài tử của gia tộc không bình thường.
Chắc hẳn sau lưng của hắn cũng có bối cảnh.
Nhưng cái này là riêng tư của hắn, bí mật của hắn.
Mỗi người đều có bí mật của mình, không cần thiết cái gì cũng đều phải hỏi qua, nhưng hôm nay, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy ít nhất cũng phải hỏi hắn một chút chuyện đã xảy ra.
Đông Phương Linh Thiên liếc qua hai bên, hít sâu một hơi: "Chúng ta trở về rồi từ từ nói."
. . . . . .
Bọn họ trở về đại sảnh, Đông Phương Linh Thiên đuổi tất cả nha hoàn ra ngoài, kéo Lăng Kỳ Tuyết ngồi xuống ghế dựa, tự mình đến rót một ly trà cho Lăng Kỳ Tuyết, vì chuyện vừa rồi mà áp lực kinh khủng.
Mặc dù hắn biết Lăng Kỳ Tuyết sẽ không sợ, đây chỉ là hắn muốn vì Lăng Kỳ Tuyết mà tự mình làm chút chuyện.
Lăng Kỳ Tuyết cũng quen Đông Phương Linh Thiên vì nàng làm những việc này, thoải mái nâng lên ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
Đông Phương Linh Thiên cũng rót cho mình một chén trà, sau khi uống một hớp, đã từ từ kể lại thân thế của mình.
"Tuyết Nhi, thật xin lỗi, ta vẫn chưa nói cho ngươi, thật ra thì ta đến từ nơi lớn nhất, quốc gia lớn nhất Hải Chu quốc, là tứ hoàng của tử hoàng thất. . . . . ."
Tiếp đó, Đông Phương Linh Thiên đã kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện đã xảy ra ở Nam Lăng quốc cho Lăng Kỳ Tuyết, bao gồm vì sao năm đó đến Nam Lăng quốc.
Nói đến nguyên nhân năm đó đi đến Nam Lăng quốc, hai mắt của Đông Phương Linh Thiên chợt tỏa sáng, như thể hồ quán đính (Là một thành ngữ của Trung Quốc, ẩn dụ để lắng nghe những ý kiến cao khiến mọi người truyền cảm hứng rất lớn. Cũng được mô tả là mát mẻ và thoải mái) đột nhiên giật mình: Có lẽ cơ duyên theo lời của cao nhân chính là Lăng Kỳ Tuyết!
Mà hắn lại vẫn ngây ngốc đợi, không biết cơ duyên này đã ở gần ngay trước mắt!
Nghe Đông Phương Linh Thiên tự giới thiệu mình, vẻ mặt của Lăng Kỳ Tuyết vẫn như thường như cũ, nàng cũng sớm đoán được Đông Phương Linh Thiên bất phàm, chỉ là không ngờ quê hương của hắn lại xa xôi như vậy.
Từ xa đi đến một quốc gia nghèo nàn, chờ đợi một cái gọi là cơ duyên không biết, nàng đều không thể không bội phục dũng khí của Đông Phương Linh Thiên, sẽ không sợ bị người ta lừa dối sao!
Lăng Kỳ Tuyết uống một ngụm trà nữa, còn muốn nghe chuyện những năm này của Đông Phương Linh Thiên ở Nam Lăng quốc, thì Lục Sa sắc mặt nặng nề đi đến.
"Chủ tử!"
Lần này, hắn không tránh Lăng Kỳ Tuyết ra, ở trước mặt nàng nói: "Bên ngoài lại đến một nhóm người, cũng đến kêu gào giao Lăng cô nương ra, hơn nữa, những người này thấy được thi thể của đám người trước mặt kia, vừa bắt đầu đã tuyên bố muốn vì bọn họ báo thù, ta còn muốn đến báo cáo cho chủ tử nghe, cũng không biết lão Mạnh biết chuyện này như thế nào đã ra mặt trấn áp, những người đó mới giải tán."
"Ngươi cũng không hành động nhanh lên một chút!" Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đã rời đi, muốn tìm một người hỏi cũng không có.
Chuyện lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, Lăng Kỳ Tuyết không nói gì.
Vốn là ở cửa thành, lão Mạnh đi theo Đông Phương Linh Thiên kịp thời chạy đến cứu nàng, nàng cũng cảm kích lão Mạnh, chỉ là lần ở hoàng cung Nam Lăng quốc đó, lão Mạnh sợ đầu sợ đuôi, khiến cho ấn tượng của nàng với ông lập tức giảm bớt nhiều, lão đầu này cũng không ra sao, nhất là nhân phẩm.
Lúc thiếu chủ mình ra lệnh lại lưỡng lự cãi lệnh, người như vậy có tính phản bội sau lưng, sớm muộn sẽ phản bội chủ nhân.
Dĩ nhiên, đây là chuyện nội bộ trong Thiên Hoa Cung của Đông Phương Linh Thiên, nàng cũng không tiện chen miệng vào, tin tưởng Đông Phương Linh Thiên cũng không phải người ngu, chính mình có chừng mực.
Lục Sa bị Đông Phương Linh Thiên mắng một trận xuống đầu, miệng hơi vểnh lên, có chút uất ức, không phải hắn không muốn nhanh trở lại, mà cấp bậc thực lực của hắn chỉ ở đó, với tốc độ của lão Mạnh, hắn trở lại trước mặt Đông Phương Linh Thiên thì ông ta cũng đã thu phục xong những người đó rồi.
Nhưng Lục Sa không dám nói lời nào, chủ tử có tình cảm với Lăng Kỳ Tuyết, chuyện đó đã quá rõ ràng, hắn đã làm hỏng chuyện thì không thể đẩy trách nhiệm.
Lăng Kỳ Tuyết khẽ mỉm cười: "Đây không phải là lỗi của hắn, không nên tức giận, vẫn nên nghĩ biện pháp tra ra người nào ở sau lưng giở trò đi, mới vừa rồi ngươi nói trên người những người kia ngửi thấy khí tức quen thuộc, là người của Hải Chu quốc, nếu tiếp xúc một lần nữa, ngươi có thể nhận ra là ai không?"
Lăng Kỳ Tuyết cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nói sang chuyện khác, tránh cho con hàng này vào thời điểm mấu chốt lại trừng phạt Lục Sa, nhân thủ đã không đủ, ít hơn một Lục Sa thì đồng nghĩa với việc mất đi phụ tá đắc lực.
Hơn nữa, ở lúc Đông Phương Linh Thiên mười ba tuổi đã đến Nam Lăng quốc, có thể nói sau đó tự hiểu chuyện, thời gian ở Nam Lăng quốc còn lâu hơn ở Hải Chu quốc, cho dù lúc nhỏ từng có ấn tượng với người này, nhưng đã nhiều năm như vậy cũng đã quên mất.
"Chắc chắn nhớ, khí tức của người này quá quen thuộc, ta khẳng định đã tiếp xúc qua mấy lần." Đông Phương Linh Thiên lại kiên định nói, trí nhớ của hắn nhất định tốt, hắn từng có danh xưng là thiếu niên thiên tài của Hải Chu Quốc, một phần rất lớn cũng là bởi vì trí nhớ siêu quần.
"Vậy thì tốt, người này khẳng định còn có thể xuất hiện lại, đến lúc đó hãy nhìn ngươi đó." Lăng Kỳ Tuyết một câu hai nghĩa, vạch trần thận phận thật sự của người này ra, lại thuận tiện giải quyết hắn.
"Yên tâm đi!" Đông Phương Linh Thiên dịu dàng nhìn Lăng Kỳ Tuyết, đồng thời ở trong lòng hạ quyết tâm, cho dù thực lực của đối phương cao bao nhiêu, hắn đều phải bảo vệ nàng!
Nàng tin rằng, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, cũng có thể đánh ngã thế lực sau lưng kia!
Tranh đấu với người cũng rất vui vẻ, nàng cũng không tin trên thế giới này có thế lực sừng sững không ngã!
Không có thế lực không thể quật ngã, chỉ có chiến sĩ không nỗ lực!
Giờ phút này, trong ngực Lăng Kỳ Tuyết dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.
Bên kia, Đông Phương Linh Thiên lại cảm thấy một hơi thở quen thuộc, mới vừa ra tay chính là cao nhân kia, tuyệt đối là người hắn đã từng thấy qua, hoặc là hắn và người đó dùng chung một loại phương thức tu luyện, khiến cho hắn cảm thấy trên người hắn có một hơi thở hết sức quen thuộc.
Người này là người của Hải Chu quốc.
Đông Phương Linh Thiên nghĩ đến mẫu hậu của hắn đầu tiên, Vân Phi.
Chẳng lẽ kiên trì rời đi của hắn lần trước đã chọc giận Vân Phi, nên bà mới phái người đến Nam Lăng quốc điều tra tất cả về hắn.
Một là Lăng Kỳ Tuyết, một là Thiên Hoa Cung hắn đau khổ cay đắng thành lập, hai điều này đều là chỗ Đông Phương Linh Thiên hắn trân trọng.
Nàng cho là chỉ cần phá hủy toàn bộ đồ hắn quý trọng, hắn sẽ ngoan ngoãn trở về Hải Chu quốc, tiếp nhận sắp xếp của bà?
Nghĩ cũng thật là ngây thơ, cho dù Thiên Hoa Cung bị phá hủy hắn cũng không muốn trở lại cái hoàng cung lạnh lẽo đó, về phần Lăng Kỳ Tuyết, chỉ cần hắn còn một hơi thở, cũng không cho phép bà động đến một sợi tóc của Tuyết Nhi!
Kẻ địch cường đại, nhưng hắn còn trẻ, trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát!
Đông Phương Linh Thiên hạ quyết tâm, bàn tay khẽ phát để Lục Sa dọn sân, mình thì đi đến trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, đã liên lụy ngươi rồi."
Lăng Kỳ Tuyết không hiểu ra sao: "Tại sao lại nói xin lỗi?"
Ngoài miệng hỏi nhưng trong lòng lại trực giác, Đông Phương Linh Thiên sẽ không vô duyên vô cớ nói lời như vậy, hắn nói, nhất định là trong lòng đã hiểu rõ rõ có chuyện gì đó xảy ra. ‘
Nói đến đây cũng đã hiểu rõ thân thế của Đông Phương Linh Thiên, bởi vì không quan tâm, đến bây giờ nàng cũng chỉ biết thân phận của hắn là cung chủ Thiên Hoa Cung, những thứ khác hoàn toàn không biết.
Nhưng mấy ngày chung đụng đã nhìn ra, lời nói cử chỉ của Đông Phương Linh Thiên có một phong cách tôn quý muốn che giấu cũng không thể che giấu được, giở tay nhấc chân hiển thị rõ phong phạm vương giả, vừa nhìn cũng biết là hài tử của gia tộc không bình thường.
Chắc hẳn sau lưng của hắn cũng có bối cảnh.
Nhưng cái này là riêng tư của hắn, bí mật của hắn.
Mỗi người đều có bí mật của mình, không cần thiết cái gì cũng đều phải hỏi qua, nhưng hôm nay, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy ít nhất cũng phải hỏi hắn một chút chuyện đã xảy ra.
Đông Phương Linh Thiên liếc qua hai bên, hít sâu một hơi: "Chúng ta trở về rồi từ từ nói."
. . . . . .
Bọn họ trở về đại sảnh, Đông Phương Linh Thiên đuổi tất cả nha hoàn ra ngoài, kéo Lăng Kỳ Tuyết ngồi xuống ghế dựa, tự mình đến rót một ly trà cho Lăng Kỳ Tuyết, vì chuyện vừa rồi mà áp lực kinh khủng.
Mặc dù hắn biết Lăng Kỳ Tuyết sẽ không sợ, đây chỉ là hắn muốn vì Lăng Kỳ Tuyết mà tự mình làm chút chuyện.
Lăng Kỳ Tuyết cũng quen Đông Phương Linh Thiên vì nàng làm những việc này, thoải mái nâng lên ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
Đông Phương Linh Thiên cũng rót cho mình một chén trà, sau khi uống một hớp, đã từ từ kể lại thân thế của mình.
"Tuyết Nhi, thật xin lỗi, ta vẫn chưa nói cho ngươi, thật ra thì ta đến từ nơi lớn nhất, quốc gia lớn nhất Hải Chu quốc, là tứ hoàng của tử hoàng thất. . . . . ."
Tiếp đó, Đông Phương Linh Thiên đã kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện đã xảy ra ở Nam Lăng quốc cho Lăng Kỳ Tuyết, bao gồm vì sao năm đó đến Nam Lăng quốc.
Nói đến nguyên nhân năm đó đi đến Nam Lăng quốc, hai mắt của Đông Phương Linh Thiên chợt tỏa sáng, như thể hồ quán đính (Là một thành ngữ của Trung Quốc, ẩn dụ để lắng nghe những ý kiến cao khiến mọi người truyền cảm hứng rất lớn. Cũng được mô tả là mát mẻ và thoải mái) đột nhiên giật mình: Có lẽ cơ duyên theo lời của cao nhân chính là Lăng Kỳ Tuyết!
Mà hắn lại vẫn ngây ngốc đợi, không biết cơ duyên này đã ở gần ngay trước mắt!
Nghe Đông Phương Linh Thiên tự giới thiệu mình, vẻ mặt của Lăng Kỳ Tuyết vẫn như thường như cũ, nàng cũng sớm đoán được Đông Phương Linh Thiên bất phàm, chỉ là không ngờ quê hương của hắn lại xa xôi như vậy.
Từ xa đi đến một quốc gia nghèo nàn, chờ đợi một cái gọi là cơ duyên không biết, nàng đều không thể không bội phục dũng khí của Đông Phương Linh Thiên, sẽ không sợ bị người ta lừa dối sao!
Lăng Kỳ Tuyết uống một ngụm trà nữa, còn muốn nghe chuyện những năm này của Đông Phương Linh Thiên ở Nam Lăng quốc, thì Lục Sa sắc mặt nặng nề đi đến.
"Chủ tử!"
Lần này, hắn không tránh Lăng Kỳ Tuyết ra, ở trước mặt nàng nói: "Bên ngoài lại đến một nhóm người, cũng đến kêu gào giao Lăng cô nương ra, hơn nữa, những người này thấy được thi thể của đám người trước mặt kia, vừa bắt đầu đã tuyên bố muốn vì bọn họ báo thù, ta còn muốn đến báo cáo cho chủ tử nghe, cũng không biết lão Mạnh biết chuyện này như thế nào đã ra mặt trấn áp, những người đó mới giải tán."
"Ngươi cũng không hành động nhanh lên một chút!" Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đã rời đi, muốn tìm một người hỏi cũng không có.
Chuyện lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, Lăng Kỳ Tuyết không nói gì.
Vốn là ở cửa thành, lão Mạnh đi theo Đông Phương Linh Thiên kịp thời chạy đến cứu nàng, nàng cũng cảm kích lão Mạnh, chỉ là lần ở hoàng cung Nam Lăng quốc đó, lão Mạnh sợ đầu sợ đuôi, khiến cho ấn tượng của nàng với ông lập tức giảm bớt nhiều, lão đầu này cũng không ra sao, nhất là nhân phẩm.
Lúc thiếu chủ mình ra lệnh lại lưỡng lự cãi lệnh, người như vậy có tính phản bội sau lưng, sớm muộn sẽ phản bội chủ nhân.
Dĩ nhiên, đây là chuyện nội bộ trong Thiên Hoa Cung của Đông Phương Linh Thiên, nàng cũng không tiện chen miệng vào, tin tưởng Đông Phương Linh Thiên cũng không phải người ngu, chính mình có chừng mực.
Lục Sa bị Đông Phương Linh Thiên mắng một trận xuống đầu, miệng hơi vểnh lên, có chút uất ức, không phải hắn không muốn nhanh trở lại, mà cấp bậc thực lực của hắn chỉ ở đó, với tốc độ của lão Mạnh, hắn trở lại trước mặt Đông Phương Linh Thiên thì ông ta cũng đã thu phục xong những người đó rồi.
Nhưng Lục Sa không dám nói lời nào, chủ tử có tình cảm với Lăng Kỳ Tuyết, chuyện đó đã quá rõ ràng, hắn đã làm hỏng chuyện thì không thể đẩy trách nhiệm.
Lăng Kỳ Tuyết khẽ mỉm cười: "Đây không phải là lỗi của hắn, không nên tức giận, vẫn nên nghĩ biện pháp tra ra người nào ở sau lưng giở trò đi, mới vừa rồi ngươi nói trên người những người kia ngửi thấy khí tức quen thuộc, là người của Hải Chu quốc, nếu tiếp xúc một lần nữa, ngươi có thể nhận ra là ai không?"
Lăng Kỳ Tuyết cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nói sang chuyện khác, tránh cho con hàng này vào thời điểm mấu chốt lại trừng phạt Lục Sa, nhân thủ đã không đủ, ít hơn một Lục Sa thì đồng nghĩa với việc mất đi phụ tá đắc lực.
Hơn nữa, ở lúc Đông Phương Linh Thiên mười ba tuổi đã đến Nam Lăng quốc, có thể nói sau đó tự hiểu chuyện, thời gian ở Nam Lăng quốc còn lâu hơn ở Hải Chu quốc, cho dù lúc nhỏ từng có ấn tượng với người này, nhưng đã nhiều năm như vậy cũng đã quên mất.
"Chắc chắn nhớ, khí tức của người này quá quen thuộc, ta khẳng định đã tiếp xúc qua mấy lần." Đông Phương Linh Thiên lại kiên định nói, trí nhớ của hắn nhất định tốt, hắn từng có danh xưng là thiếu niên thiên tài của Hải Chu Quốc, một phần rất lớn cũng là bởi vì trí nhớ siêu quần.
"Vậy thì tốt, người này khẳng định còn có thể xuất hiện lại, đến lúc đó hãy nhìn ngươi đó." Lăng Kỳ Tuyết một câu hai nghĩa, vạch trần thận phận thật sự của người này ra, lại thuận tiện giải quyết hắn.
"Yên tâm đi!" Đông Phương Linh Thiên dịu dàng nhìn Lăng Kỳ Tuyết, đồng thời ở trong lòng hạ quyết tâm, cho dù thực lực của đối phương cao bao nhiêu, hắn đều phải bảo vệ nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.