Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 77: Thái tử
Dạ Phong Yêu
30/03/2019
Nam Cung Kình đã bị
giọng nói dịu dàng của Lăng Kỳ Tuyết hù dọa như rơi vào trong sương mù,
cộng thêm thân thể đã bắt đầu nóng lên, không nghe thấy lời nói châm
chọc của Lăng Kỳ Tuyết, đắc ý nói: "Chỉ cần ngươi gả cho ta làm thái tử
phi, địa vị ở Lăng gia tự nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên."
Nghĩ đẹp lắm hay sao, cũng không soi mặt mình vào trong nước tiểu mà xem!
Lông mày của Lăng Kỳ Tuyết khẽ nhếch lên, môi đỏ mọng như anh đào mấp máy, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Muốn nghe một chút ta nghĩ như thế nào không?"
Trải qua một đoạn thời gian điều dưỡng, vóc người của nàng không còn khô quắt như cây đậu mới vừa xuyên qua lúc trước nữa, thay vào đó là một thiếu nữ xinh đẹp trắng nõn nà.
Ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết như tơ, liếc mắt đưa tình với hắn, Nam Cung Kình lại ăn thức ăn giục tình, đâu nào còn khống chế được.
Móng heo vừa nhấc lên, sờ mó mu bàn tay của Lăng Kỳ Tuyết.
Mu bàn tay của nàng thật trơn nhẵn thật tinh tế, không giống bình thường như Giáo La Thành truyền ra, đại tiểu thư Lăng gia cũng không bằng nha hoàn, gương mặt vàng vọt, thân thể như là thây khô, ngay cả da cũng như vỏ cây tùng, vừa thô vừa già.
Tay nhẵn nhụi thế này còn tốt hơn thị thiếp trong cung của hắn, chỉ là, tại sao mu bàn tay của nàng lạnh như vậy?
Định thần nhìn lại, hắn sờ đâu phải mu bàn tay của Lăng Kỳ Tuyết!
Mới vừa rồi rõ ràng thấy nàng tay đặt ở trên bàn, khẽ cầm một chén nhỏ.
Tại sao đột nhiên biến thành một cái chén.
Nam Cung Kình không buông tay, đưa tay sờ tay Lăng Kỳ Tuyết lần nữa.
Lăng Kỳ Tuyết cười như không cười: "Muốn sao? Muốn không?"
Nam Cung Kình si mê gật đầu: "Muốn!"
Lăng Kỳ Tuyết nhìn cung nữ hầu hạ đứng ở phía sau một cái: "Còn không mau đi ra ngoài!"
Cung nữ run rẩy rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Trong bao phòng chỉ còn lại hai người Lăng Kỳ Tuyết và Nam Cung Kình, thấy vậy, Nam Cung Kình không kịp chờ đợi nhào về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Nhìn trò cười của hắn, trong mắt Lăng Kỳ Tuyết hoàn toàn lạnh lẽo: Nam Cung Kình, ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết quý trọng, vậy cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác!
Nàng chưa từng nghĩ muốn mọc rễ ở Giáo La Thành, cùng lắm thì phế Nam Cung Kình rồi nàng rời đi là được.
Một mình đi đến thế giới này, nàng chỉ nhận được ba bằng hữu: Lâm Vĩnh Cửu, Nam Cung Ngọc và Đông Phương Linh Thiên.
Thực lực của những người này cũng phi phàm, cho dù nàng xảy ra chuyện, cũng sẽ không phải bị liên lụy, duy nhất là Nam Cung Ngọc thực lực yếu một chút mà hôm nay cũng ẩn nấp rồi, nàng còn kiêng kỵ gì.
Trước khi Nam Cung Kình nhào đến, Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng lắc mình né tránh.
Nam Cung Kình vồ hụt, đầu vẫn cảm giác say mông lung, cười dâm nói: "Tuyết Nhi đừng trốn!"
Giọng nói dâm đãng khiến Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy thiếu chút nữa thì phun hết món ăn đêm qua ra, nhanh đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ làm bằng gỗ ra, một trận gió mát thổi vào, mới cảm giác tốt hơn nhiều.
Nam Cung Kình bị dược vật khống chế còn tưởng Lăng Kỳ Tuyết đang chơi trốn tìm với hắn, cười dâm nhào về phía Lăng Kỳ Tuyết lần nữa.
Lăng Kỳ Tuyết sớm đã có chuẩn bị, chờ đón Nam Cung Kình chính là một cước, vừa đúng đá vào giữa hai chân của hắn.
Nam Cung Kình không hề phòng bị, bị Lăng Kỳ Tuyết vừa vặn đá vào.
"A!" Nam Cung Kình hét ra một tiếng như giết heo, tiếng thê thảm vang vọng cả Thiên Hương lâu.
Bởi vì Lăng Kỳ Tuyết mở cửa sổ ra, âm thanh xuyên qua cửa sổ truyền ra ngoài, tất cả thực khách đang dùng bữa đều nghe được, từng da đầu tê dại ném đôi đũa đi, vội vàng bỏ chạy, ai biết cao thủ nào đang ngược người.
Thiên Hương lâu vốn đông như trẩy hội trong lúc nhất thời vậy mà chỉ còn lại lác đác mấy khách, cũng là những trai tráng can đảm đòi giải thích với bọn họ, Thiên Hương lâu nhất định phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho bọn họ.
Trong lúc nhất thời, Thiên Hương lâu rối loạn.
Chưởng quỹ biết Nam Cung Kình ở gín phòng kia, không dám tùy tiện đến quấy rầy, ai biết một tiếng "A" kia là ai phát ra, nghe nói có vài nữ nhân lần đầu tiên phát ra tiếng cũng là rất thê thảm. . . . . .
Bên trong phòng, Nam Cung Kình hai tay che giữa đùi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột to hột to từ trên trán rỉ ra, đau đến như là tùy thời cũng có thể ngất đi, vô lực lại không thể tưởng tượng được nhìn Lăng Kỳ Tuyết.
Như đang nói: Sao ngươi tàn nhẫn như vậy!
Lăng Kỳ Tuyết đứng dựa vào cửa sổ, gió nhẹ từ từ thổi bay váy sa mỏng màu đen của nàng, tay áo bồng bềnh, khuôn mặt thanh lệ không biểu tình nhìn Nam Cung Kình, khóe môi nở nụ cười trong trẻo lạnh lùng, mang đến cho nàng cả người một loại khát máu, hơi thở sát phạt.
Nam Cung Kình không còn quyết tuyệt mới vừa rồi, ý định hàng trăm ngàn lần trở lại, nghĩ hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi!
Sớm biết có thể từ trong miệng Ma Linh Giác Trư chạy trốn đã không phải là hạng người bình thường, hắn lại vẫn muốn nàng và có thực lực nàng che giấu, trợ giúp hắn lấy được cả Nam Lăng quốc, thậm chí là toàn bộ đại lục này.
Lăng Kỳ Tuyết đào hôn, hắn mất thể diện, trong lòng không phải tức giận nhiều nhất, mà là mờ mịt, nghĩ thầm: Nếu không kềm chế được nữ nhân gả cho mình như vậy, thật sự sẽ nâng đỡ hắn, nghe lệnh của hắn sao?
Sau đó hoàng hậu lại gây áp lực cho hắn, báo cho hắn cho dù như thế nào cũng phải thu Lăng Kỳ Tuyết vào tay, nên có Hồng Môn Yến hôm nay.
Chỉ là, lúc này Nam Cung Kình muốn nói cái gì cũng đã muộn!
Lăng Kỳ Tuyết hạ một cước này xuống, mệnh căn của hắn cũng không biết có còn cơ hội chữa trị nữa hay không.
"Ở cửa thành ta đã sớm nói với mẫu hậu ngươi, ta sẽ thiến ngươi, bà ta không tin, bây giờ ngươi tin chưa?" Lăng Kỳ Tuyết nhếch môi, cười đến tà mị.
Gương mặt thiên sứ, lại tỏa ra hơi thở ma quỷ mị hoặc, có độc trí mạng!
Chỉ là bây giờ Nam Cung Kình chỉ có thể nghĩ đến hai chữ ma quỷ!
Lăng Kỳ Tuyết nhất định chính là một ma quỷ!
Dù là ngày khác mệnh căn của hắn có thể chữa khỏi, chuyện hôm nay cũng nhất định chính là vết nhơ cả đời của hắn, trong cuộc đời khó có thể vượt qua!
"Ừ. . . . . ." Nam Cung Kình muốn nói ra cầu xin tha thứ, lại đau đến nỗi không nói ra được, chỉ có thể tái nhợt gật đầu theo lời nói của Lăng Kỳ Tuyết.
Ở trong lòng đánh lên danh hiệu nữ ma đầu cho Lăng Kỳ Tuyết lần nữa, nếu còn có về sau, hắn nhất định sẽ cách xa nàng, chách xa chứng nào tốt chứng nấy.
Lúc này kinh khủng trong lòng hắn không thấp hơn gặp phải Ma Linh Giác Trư ở trong rừng rậm Ma Vân, tối thiểu khi đó hắn còn có một lá bài tẩy là Độn Không Phù, có thể độn không chạy trốn.
Vậy mà lúc này, cho dù Lăng Kỳ Tuyết cho hắn cơ hội độn không, hắn cũng không có Độn Không Phù trân quý bảo vệ tính mạng kia.
Phù Chú sư ở Hoằng Diệc Đại Lục cũng tồn tại hiếm thấy như trân bảo, đừng nói là một quốc gia nho nhỏ Nam Lăng quốc, nghe nói Hải Chu quốc đứng đầu các đại quốc gia và các quốc gia khác cũng đều vì một phù chú sư Hoàng cấp mà vung tay.
Hiện nay ở bên trong Hoằng Diệc Đại Lục có phù chú sư, cấp bậc cao nhất cũng chỉ có thể vẽ ra phù chú Huyền cấp cấp thấp.
Thì ra là phù chú trong tay hắn có thể trốn xa nhất chỉ cách trăm mét, còn là phù chú Huyền cấp hoàng thất không biết tổ tiên để lại, lão tổ là nhìn thiên phú của hắn cao mới thưởng cho hắn.
Cũng chỉ có một tờ, dùng xong sẽ không còn nữa.
Cho nên, Nam Cung Kình liều mạng muốn cầu xin tha cho, chỉ cần mạng nhỏ ở còn, sau này có chính là cơ hội báo thù, nếu mạng nhỏ không có, cho dù ngày sau hoàng hậu báo thù cho hắn, mạng của hắn cũng bị mất, còn có ý nghĩa gì.
"Muốn ta tha cho ngươi?" Lăng Kỳ Tuyết cười lạnh nói.
"Ừ. . . . . ." Nam Cung Kình gật đầu.
"Ngươi cảm thấy ta nên tha cho ngươi?"
Nghĩ đẹp lắm hay sao, cũng không soi mặt mình vào trong nước tiểu mà xem!
Lông mày của Lăng Kỳ Tuyết khẽ nhếch lên, môi đỏ mọng như anh đào mấp máy, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Muốn nghe một chút ta nghĩ như thế nào không?"
Trải qua một đoạn thời gian điều dưỡng, vóc người của nàng không còn khô quắt như cây đậu mới vừa xuyên qua lúc trước nữa, thay vào đó là một thiếu nữ xinh đẹp trắng nõn nà.
Ánh mắt của Lăng Kỳ Tuyết như tơ, liếc mắt đưa tình với hắn, Nam Cung Kình lại ăn thức ăn giục tình, đâu nào còn khống chế được.
Móng heo vừa nhấc lên, sờ mó mu bàn tay của Lăng Kỳ Tuyết.
Mu bàn tay của nàng thật trơn nhẵn thật tinh tế, không giống bình thường như Giáo La Thành truyền ra, đại tiểu thư Lăng gia cũng không bằng nha hoàn, gương mặt vàng vọt, thân thể như là thây khô, ngay cả da cũng như vỏ cây tùng, vừa thô vừa già.
Tay nhẵn nhụi thế này còn tốt hơn thị thiếp trong cung của hắn, chỉ là, tại sao mu bàn tay của nàng lạnh như vậy?
Định thần nhìn lại, hắn sờ đâu phải mu bàn tay của Lăng Kỳ Tuyết!
Mới vừa rồi rõ ràng thấy nàng tay đặt ở trên bàn, khẽ cầm một chén nhỏ.
Tại sao đột nhiên biến thành một cái chén.
Nam Cung Kình không buông tay, đưa tay sờ tay Lăng Kỳ Tuyết lần nữa.
Lăng Kỳ Tuyết cười như không cười: "Muốn sao? Muốn không?"
Nam Cung Kình si mê gật đầu: "Muốn!"
Lăng Kỳ Tuyết nhìn cung nữ hầu hạ đứng ở phía sau một cái: "Còn không mau đi ra ngoài!"
Cung nữ run rẩy rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Trong bao phòng chỉ còn lại hai người Lăng Kỳ Tuyết và Nam Cung Kình, thấy vậy, Nam Cung Kình không kịp chờ đợi nhào về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Nhìn trò cười của hắn, trong mắt Lăng Kỳ Tuyết hoàn toàn lạnh lẽo: Nam Cung Kình, ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết quý trọng, vậy cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác!
Nàng chưa từng nghĩ muốn mọc rễ ở Giáo La Thành, cùng lắm thì phế Nam Cung Kình rồi nàng rời đi là được.
Một mình đi đến thế giới này, nàng chỉ nhận được ba bằng hữu: Lâm Vĩnh Cửu, Nam Cung Ngọc và Đông Phương Linh Thiên.
Thực lực của những người này cũng phi phàm, cho dù nàng xảy ra chuyện, cũng sẽ không phải bị liên lụy, duy nhất là Nam Cung Ngọc thực lực yếu một chút mà hôm nay cũng ẩn nấp rồi, nàng còn kiêng kỵ gì.
Trước khi Nam Cung Kình nhào đến, Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng lắc mình né tránh.
Nam Cung Kình vồ hụt, đầu vẫn cảm giác say mông lung, cười dâm nói: "Tuyết Nhi đừng trốn!"
Giọng nói dâm đãng khiến Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy thiếu chút nữa thì phun hết món ăn đêm qua ra, nhanh đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ làm bằng gỗ ra, một trận gió mát thổi vào, mới cảm giác tốt hơn nhiều.
Nam Cung Kình bị dược vật khống chế còn tưởng Lăng Kỳ Tuyết đang chơi trốn tìm với hắn, cười dâm nhào về phía Lăng Kỳ Tuyết lần nữa.
Lăng Kỳ Tuyết sớm đã có chuẩn bị, chờ đón Nam Cung Kình chính là một cước, vừa đúng đá vào giữa hai chân của hắn.
Nam Cung Kình không hề phòng bị, bị Lăng Kỳ Tuyết vừa vặn đá vào.
"A!" Nam Cung Kình hét ra một tiếng như giết heo, tiếng thê thảm vang vọng cả Thiên Hương lâu.
Bởi vì Lăng Kỳ Tuyết mở cửa sổ ra, âm thanh xuyên qua cửa sổ truyền ra ngoài, tất cả thực khách đang dùng bữa đều nghe được, từng da đầu tê dại ném đôi đũa đi, vội vàng bỏ chạy, ai biết cao thủ nào đang ngược người.
Thiên Hương lâu vốn đông như trẩy hội trong lúc nhất thời vậy mà chỉ còn lại lác đác mấy khách, cũng là những trai tráng can đảm đòi giải thích với bọn họ, Thiên Hương lâu nhất định phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho bọn họ.
Trong lúc nhất thời, Thiên Hương lâu rối loạn.
Chưởng quỹ biết Nam Cung Kình ở gín phòng kia, không dám tùy tiện đến quấy rầy, ai biết một tiếng "A" kia là ai phát ra, nghe nói có vài nữ nhân lần đầu tiên phát ra tiếng cũng là rất thê thảm. . . . . .
Bên trong phòng, Nam Cung Kình hai tay che giữa đùi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột to hột to từ trên trán rỉ ra, đau đến như là tùy thời cũng có thể ngất đi, vô lực lại không thể tưởng tượng được nhìn Lăng Kỳ Tuyết.
Như đang nói: Sao ngươi tàn nhẫn như vậy!
Lăng Kỳ Tuyết đứng dựa vào cửa sổ, gió nhẹ từ từ thổi bay váy sa mỏng màu đen của nàng, tay áo bồng bềnh, khuôn mặt thanh lệ không biểu tình nhìn Nam Cung Kình, khóe môi nở nụ cười trong trẻo lạnh lùng, mang đến cho nàng cả người một loại khát máu, hơi thở sát phạt.
Nam Cung Kình không còn quyết tuyệt mới vừa rồi, ý định hàng trăm ngàn lần trở lại, nghĩ hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi!
Sớm biết có thể từ trong miệng Ma Linh Giác Trư chạy trốn đã không phải là hạng người bình thường, hắn lại vẫn muốn nàng và có thực lực nàng che giấu, trợ giúp hắn lấy được cả Nam Lăng quốc, thậm chí là toàn bộ đại lục này.
Lăng Kỳ Tuyết đào hôn, hắn mất thể diện, trong lòng không phải tức giận nhiều nhất, mà là mờ mịt, nghĩ thầm: Nếu không kềm chế được nữ nhân gả cho mình như vậy, thật sự sẽ nâng đỡ hắn, nghe lệnh của hắn sao?
Sau đó hoàng hậu lại gây áp lực cho hắn, báo cho hắn cho dù như thế nào cũng phải thu Lăng Kỳ Tuyết vào tay, nên có Hồng Môn Yến hôm nay.
Chỉ là, lúc này Nam Cung Kình muốn nói cái gì cũng đã muộn!
Lăng Kỳ Tuyết hạ một cước này xuống, mệnh căn của hắn cũng không biết có còn cơ hội chữa trị nữa hay không.
"Ở cửa thành ta đã sớm nói với mẫu hậu ngươi, ta sẽ thiến ngươi, bà ta không tin, bây giờ ngươi tin chưa?" Lăng Kỳ Tuyết nhếch môi, cười đến tà mị.
Gương mặt thiên sứ, lại tỏa ra hơi thở ma quỷ mị hoặc, có độc trí mạng!
Chỉ là bây giờ Nam Cung Kình chỉ có thể nghĩ đến hai chữ ma quỷ!
Lăng Kỳ Tuyết nhất định chính là một ma quỷ!
Dù là ngày khác mệnh căn của hắn có thể chữa khỏi, chuyện hôm nay cũng nhất định chính là vết nhơ cả đời của hắn, trong cuộc đời khó có thể vượt qua!
"Ừ. . . . . ." Nam Cung Kình muốn nói ra cầu xin tha thứ, lại đau đến nỗi không nói ra được, chỉ có thể tái nhợt gật đầu theo lời nói của Lăng Kỳ Tuyết.
Ở trong lòng đánh lên danh hiệu nữ ma đầu cho Lăng Kỳ Tuyết lần nữa, nếu còn có về sau, hắn nhất định sẽ cách xa nàng, chách xa chứng nào tốt chứng nấy.
Lúc này kinh khủng trong lòng hắn không thấp hơn gặp phải Ma Linh Giác Trư ở trong rừng rậm Ma Vân, tối thiểu khi đó hắn còn có một lá bài tẩy là Độn Không Phù, có thể độn không chạy trốn.
Vậy mà lúc này, cho dù Lăng Kỳ Tuyết cho hắn cơ hội độn không, hắn cũng không có Độn Không Phù trân quý bảo vệ tính mạng kia.
Phù Chú sư ở Hoằng Diệc Đại Lục cũng tồn tại hiếm thấy như trân bảo, đừng nói là một quốc gia nho nhỏ Nam Lăng quốc, nghe nói Hải Chu quốc đứng đầu các đại quốc gia và các quốc gia khác cũng đều vì một phù chú sư Hoàng cấp mà vung tay.
Hiện nay ở bên trong Hoằng Diệc Đại Lục có phù chú sư, cấp bậc cao nhất cũng chỉ có thể vẽ ra phù chú Huyền cấp cấp thấp.
Thì ra là phù chú trong tay hắn có thể trốn xa nhất chỉ cách trăm mét, còn là phù chú Huyền cấp hoàng thất không biết tổ tiên để lại, lão tổ là nhìn thiên phú của hắn cao mới thưởng cho hắn.
Cũng chỉ có một tờ, dùng xong sẽ không còn nữa.
Cho nên, Nam Cung Kình liều mạng muốn cầu xin tha cho, chỉ cần mạng nhỏ ở còn, sau này có chính là cơ hội báo thù, nếu mạng nhỏ không có, cho dù ngày sau hoàng hậu báo thù cho hắn, mạng của hắn cũng bị mất, còn có ý nghĩa gì.
"Muốn ta tha cho ngươi?" Lăng Kỳ Tuyết cười lạnh nói.
"Ừ. . . . . ." Nam Cung Kình gật đầu.
"Ngươi cảm thấy ta nên tha cho ngươi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.