Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 83: Tham gia quốc yến
Dạ Phong Yêu
30/03/2019
Đi mà không có lợi, thì vẫn nên không đi.
Lăng Kỳ Tuyết tiện tay ném thư mời vào thùng rác.
Có thời gian lãng phí ở trong cung đấu đá nhàm chán kia, còn không bằng nỗ lực tu luyện, đề cao cấp bậc, về sau đối mặt với kẻ địch cường đại mới có sức mạnh.
Ngược lại Đông Phương Linh Thiên giật mình từ trong thùng rác nhặt thư mời lên, nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Đây chính là đại hội mỗi năm một lần của hoàng thất, thanh niên trong quý tộc và hoàng thất ở Nam Lăng Quốc có thiên phú mới có tư cách tham gia, đến lúc đó sẽ có người trẻ tuổi từ ba mươi tuổi trở xuống so đấu vũ lực, hạng nhất sẽ nhận được một Nguyện Vọng Quả do hoàng thất lấy ra làm khen thưởng, năm ngoái chính là thái tử Nam Cung Kình giành được Nguyện Vọng Quả, năm nay nếu ngươi đi, nhất định sẽ là ngươi."
Đông Phương Linh Thiên một hơi nói ra chỗ tốt khi tham gia yến hội.
"Nguyện Vọng Quả là cái gì?" Lăng Kỳ Tuyết hỏi, trong 《 cổ y ngàn phương 》chưa từng đề cập đến Nguyện Vọng Quả, trí nhớ của nguyên chủ cũng không có, ở trong thư tịch nàng từng xem qua cũng không giới thiệu.
Trong mắt thanh lạnh của Đông Phương Linh Thiên thoáng qua một tia kinh ngạc, nàng không biết?
Ngay sau đó bình tĩnh giải thích: "Nguyện Vọng Quả chính là Hài Âm Nguyên Vương Quả, lâu dài biến thành Nguyện Vọng Quả. Ngươi cũng biết, rất nhiều tu luyện giả Nguyên Tướng đỉnh bởi vì vấn đề cơ duyên hoặc là ngộ tính, mười năm thậm chí mấy chục năm dừng lại ở Nguyên Tướng đỉnh, dừng bước không tiến, nhưng có Nguyện Vọng Quả thì sẽ không, tập hợp đủ ba viên Nguyện Vọng Quả là có thể một lần đánh chết Nguyên Vương, tỷ lệ thành công là năm mươi phần."
Thì ra là như vậy, cuối cùng Lăng Kỳ Tuyết cũng hiểu, trước kia người trong hoàng thất cảm thấy nàng không có tư cách tham gia, năm nay thấy nàng có rất nhiều hành động kinh hãi thế tục, thì cho nàng một cơ hội.
Có đồ tốt để lấy tất nhiên phải đi tham gia rồi!
Lăng Kỳ Tuyết từ trong tay của Đông Phương Linh Thiên đoạt lấy thư mời, ném vào trong nạp giới, trở về phòng tiếp tục tu luyện, chỉ chờ đến ngày quốc yến.
. . . . . .
Thời gian như nước, ngày quốc yến tổ chức đến đúng hạn, sáng sớm ngày hôm đó, ánh mặt trời màu vàng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong, chiếu lên trên mặt non nớt của Lăng Kỳ Tuyết.
Nàng từ trong nhập định tỉnh lại, nghiêm túc tắm rửa, và yêu cầu Đông Phương Linh Thiên đưa một thẻ yêu bài chứng tỏ thân phận Thiên Hoa Cung, rồi đến hoàng cung.
Năm nay người trẻ tuổi đến tham gia quốc yến không ít, đều là nhi nữ của gia tộc lớn ở trong Giáo La Thành, tất cả mọi người mặc y phục diêm dúa lòe loẹt, không phải tham gia tỷ thí đấu hội sao, ngược lại như đến tham gia hội coi mắt vậy.
Chẳng qua đời trước tham gia quá nhiều bữa tiệc tương tự, Lăng Kỳ Tuyết biết: Cho dù là yến hội gì, chỉ cần xã hội thượng lưu tổ chức, mỗi người đến dự cũng hận không để mình ăn mặc như tiên nữ, hoặc là trích tiên, hấp dẫn con mắt người khác, dù sao đến tham gia loại yến hội này đều là có một chút nổi danh, có con nhà giàu đẹp trai hoặc là bạch phú mỹ, hi vọng có thể kết thành nhân duyên với một người trong đó, cho dù với gia tộc hay là mình thì đều có lợi ích to lớn.
Nhìn những thiếu nữ kia một nhóm bóng dáng muôn màu đua sắc, nhìn lại những nam nhân kia từng người so với một người khuôn mặt còn kiều diễm hơn nữ tử, lại nhìn mình mặc y phục quá đen tối, hai tay Lăng Kỳ Tuyết mở ra, nhún vai, thản nhiên đi vào.
Nàng chỉ là vì Nguyện Vọng Quả kia, tướng mạo gì đó và những thứ này đều không liên quan.
Đây là lần đầu tiên nàng đến trong phạm vi hoàng cung, nhớ lại, nguyên chủ vĩnh viễn đều đau thương ngồi trong sân nhỏ lụi bại ở Lăng phủ, mặt trời lặp đi lặp lại mọc lên rồi lặn, số mạng của vật hy sinh lặp đi lặp lại bị khi dễ.
Đưa thư mời cho thị vệ phụ trách giữ cửa, Lăng Kỳ Tuyết nhận được cho vào.
Mới vào cửa lớn của hoàng cung, một khí tức hào hoa xa xỉ đập vào mặt.
Nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy một tòa hoàng cung điện ở trong nắng sớm lấp lánh ánh vàng, cao lớn nguy nga, tỏa ra nghiêm trang và uy nghi của hoàng gia.
Bên ngoài hoàng cung, mái cong lưỡi bạc, khắp nơi chạm trổ rường cột, cực kỳ xa hoa.
Hoàng thất này quả nhiên là nội tình phong phú!
Nhìn một tòa cung điện tuyệt đẹp hơn một tòa, đột nhiên lòng của Lăng Kỳ Tuyết ngứa ngáy, có thể thu một tòa cung điện trong này vào Hỗn Độn Không Gian của nàng không?
Nhưng mà điều này cũng chỉ là suy nghĩ, muốn đưa một tòa cung điện lớn như vậy vào, không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu động tĩnh, nàng cũng không phải không trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vẫn nên lưu ý một chút trong hoàng cung có biệt viện nhỏ tinh xảo hay không, lấy một tòa đi ngược lại là có thể.
Ôm mục đích thu một tòa biệt viện, Lăng Kỳ Tuyết vừa đi nhìn đông nhìn tây một chút, hoàn toàn không chú ý âm thanh chỉ chỏ xung quanh.
Cái này như là một đám chó điên xông vào trong cung điện hoa lệ, chó điên luôn kêu ăng ẳng về phía ngươi, ngươi cần gì phải chấp chúng nó: Đừng kêu, kêu nữa ta sẽ tiêu diệt đám bọn ngươi đấy?
Lăng Kỳ Tuyết dương dương tự đắc đi, cố gắng ngăn những tiếng chói tai kia, vì nguyện vọng lấy được cái viện này, nàng tạm thời không muốn so đo với những gia hỏa mắt chó nhìn người thấp này.
Nhưng mà, ngươi lựa chọn không để ý, không có nghĩa là người ta sẽ biết điều, Lăng Kỳ Tuyết đi đến một bậc thang phía trước, vừa đúng lúc muốn đi lên trên thì nghe được một tiếng chói tai cả kinh kêu lên: "Ôi, đây không phải là phế vật trước kia của Lăng gia sao?"
Nhìn lại chỗ lên tiếng, lúc trước Lăng Kỳ Vân có quân hệ rất tốt với nữ nhi một quan viên, quan viên gì đó Lăng Kỳ Tuyết không rõ ràng lắm, chỉ biết là thiên phú không tệ, tên là Tô Thanh Phương.
Tô Thanh phương mặc váy lụa mỏng màu đỏ lộng lẫy, hở ngực lộ vai, ăn mặc như đầu bảng thanh lâu, nữ nhi của một quan viên khác Trình Lỵ Lỵ sóng vai đi đến.
Kết quả Trình Lỵ lỵ cũng nói lời châm chọc với Tô Thanh Phương: "Đừng nói lung tung, người ta bây giờ không phải là phế vật, người ta có thể làm chính là giết kế mẫu giết muội muội, còn thái tử gì đó, ở đâu là phế vật chứ, nói lung tung cẩn thận người ta làm ngươi như vậy. . . . . ."
Trình Lỵ Lỵ làm một động tác cắt cổ, không cần nói cũng biết, nếu họ nói lung tung Lăng Kỳ Tuyết sẽ giết bọn họ.
Hai người này một xướng một họa, chỉ kém nói Lăng Kỳ Tuyết thành một nữ nhân ma đầu.
Không, là phế vật biến thành nữ ma đầu mới đúng!
Lăng Kỳ Tuyết dừng chân lại, lui về phía sau mấy bước, đứng ở trước mặt hai người, lông máy nhíu một cái, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Các ngươi đã đoán sai, ta không chỉ thích thiến nam nhân thấy ngứa mắt, mà còn thích vẽ lên mặt nữ nhân đáng ghét, tránh cho luôn ra ngoài làm người buồn nôn, mặt của hai vị trắng nõn nà, vạch dao xuống cũng sẽ không phí sức, nhất định là một đao không dính thịt, mà là một đao thấy máu!"
Nói xong không quan tâm đẩy Tô Thanh Phương và Trình Lỵ Lỵ ra, nhìn động tác khoa chân mua tay lên mặt của mình về phía bọn họ, hai người bị sợ đến mức run lẩy bẩy.
Lúc đi vào thấy Lăng Kỳ Tuyết, họ nhớ ngay đến họ với Lăng Kỳ Vân đã từng khi dễ nàng, cảm thấy nàng ta bị Lăng Kỳ Tuyết giết thật oan uổng, muốn vì Lăng Kỳ Vân hả giận.
Họ tự xưng là nữ nhi của quan viên có danh dự, gặp qua không ít trường hợp lớn, hơn nữa đây là hoàng cung, thủ vệ nghiêm ngặt, Lăng Kỳ Tuyết sẽ không dám làm loạn, thương lượng xong rồi đi lên một xướng một họa châm chọc Lăng Kỳ Tuyết, hội tỷ đấu không bắt đầu mà ở trong hoàng cung không cho đấu nhau, nhưng mà chiếm tiện nghi trên miệng vẫn rất dễ dàng.
Ai ngờ vừa đi lên đã bị Lăng Kỳ Tuyết dọa sợ.
Chỉ là, Tô Thanh Phương lại giả vờ rất bình tĩnh nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Ngươi đừng đắc ý, trong lần tỷ đấu này sẽ có người thu thập ngươi!"
Lăng Kỳ Tuyết tiện tay ném thư mời vào thùng rác.
Có thời gian lãng phí ở trong cung đấu đá nhàm chán kia, còn không bằng nỗ lực tu luyện, đề cao cấp bậc, về sau đối mặt với kẻ địch cường đại mới có sức mạnh.
Ngược lại Đông Phương Linh Thiên giật mình từ trong thùng rác nhặt thư mời lên, nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Đây chính là đại hội mỗi năm một lần của hoàng thất, thanh niên trong quý tộc và hoàng thất ở Nam Lăng Quốc có thiên phú mới có tư cách tham gia, đến lúc đó sẽ có người trẻ tuổi từ ba mươi tuổi trở xuống so đấu vũ lực, hạng nhất sẽ nhận được một Nguyện Vọng Quả do hoàng thất lấy ra làm khen thưởng, năm ngoái chính là thái tử Nam Cung Kình giành được Nguyện Vọng Quả, năm nay nếu ngươi đi, nhất định sẽ là ngươi."
Đông Phương Linh Thiên một hơi nói ra chỗ tốt khi tham gia yến hội.
"Nguyện Vọng Quả là cái gì?" Lăng Kỳ Tuyết hỏi, trong 《 cổ y ngàn phương 》chưa từng đề cập đến Nguyện Vọng Quả, trí nhớ của nguyên chủ cũng không có, ở trong thư tịch nàng từng xem qua cũng không giới thiệu.
Trong mắt thanh lạnh của Đông Phương Linh Thiên thoáng qua một tia kinh ngạc, nàng không biết?
Ngay sau đó bình tĩnh giải thích: "Nguyện Vọng Quả chính là Hài Âm Nguyên Vương Quả, lâu dài biến thành Nguyện Vọng Quả. Ngươi cũng biết, rất nhiều tu luyện giả Nguyên Tướng đỉnh bởi vì vấn đề cơ duyên hoặc là ngộ tính, mười năm thậm chí mấy chục năm dừng lại ở Nguyên Tướng đỉnh, dừng bước không tiến, nhưng có Nguyện Vọng Quả thì sẽ không, tập hợp đủ ba viên Nguyện Vọng Quả là có thể một lần đánh chết Nguyên Vương, tỷ lệ thành công là năm mươi phần."
Thì ra là như vậy, cuối cùng Lăng Kỳ Tuyết cũng hiểu, trước kia người trong hoàng thất cảm thấy nàng không có tư cách tham gia, năm nay thấy nàng có rất nhiều hành động kinh hãi thế tục, thì cho nàng một cơ hội.
Có đồ tốt để lấy tất nhiên phải đi tham gia rồi!
Lăng Kỳ Tuyết từ trong tay của Đông Phương Linh Thiên đoạt lấy thư mời, ném vào trong nạp giới, trở về phòng tiếp tục tu luyện, chỉ chờ đến ngày quốc yến.
. . . . . .
Thời gian như nước, ngày quốc yến tổ chức đến đúng hạn, sáng sớm ngày hôm đó, ánh mặt trời màu vàng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong, chiếu lên trên mặt non nớt của Lăng Kỳ Tuyết.
Nàng từ trong nhập định tỉnh lại, nghiêm túc tắm rửa, và yêu cầu Đông Phương Linh Thiên đưa một thẻ yêu bài chứng tỏ thân phận Thiên Hoa Cung, rồi đến hoàng cung.
Năm nay người trẻ tuổi đến tham gia quốc yến không ít, đều là nhi nữ của gia tộc lớn ở trong Giáo La Thành, tất cả mọi người mặc y phục diêm dúa lòe loẹt, không phải tham gia tỷ thí đấu hội sao, ngược lại như đến tham gia hội coi mắt vậy.
Chẳng qua đời trước tham gia quá nhiều bữa tiệc tương tự, Lăng Kỳ Tuyết biết: Cho dù là yến hội gì, chỉ cần xã hội thượng lưu tổ chức, mỗi người đến dự cũng hận không để mình ăn mặc như tiên nữ, hoặc là trích tiên, hấp dẫn con mắt người khác, dù sao đến tham gia loại yến hội này đều là có một chút nổi danh, có con nhà giàu đẹp trai hoặc là bạch phú mỹ, hi vọng có thể kết thành nhân duyên với một người trong đó, cho dù với gia tộc hay là mình thì đều có lợi ích to lớn.
Nhìn những thiếu nữ kia một nhóm bóng dáng muôn màu đua sắc, nhìn lại những nam nhân kia từng người so với một người khuôn mặt còn kiều diễm hơn nữ tử, lại nhìn mình mặc y phục quá đen tối, hai tay Lăng Kỳ Tuyết mở ra, nhún vai, thản nhiên đi vào.
Nàng chỉ là vì Nguyện Vọng Quả kia, tướng mạo gì đó và những thứ này đều không liên quan.
Đây là lần đầu tiên nàng đến trong phạm vi hoàng cung, nhớ lại, nguyên chủ vĩnh viễn đều đau thương ngồi trong sân nhỏ lụi bại ở Lăng phủ, mặt trời lặp đi lặp lại mọc lên rồi lặn, số mạng của vật hy sinh lặp đi lặp lại bị khi dễ.
Đưa thư mời cho thị vệ phụ trách giữ cửa, Lăng Kỳ Tuyết nhận được cho vào.
Mới vào cửa lớn của hoàng cung, một khí tức hào hoa xa xỉ đập vào mặt.
Nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy một tòa hoàng cung điện ở trong nắng sớm lấp lánh ánh vàng, cao lớn nguy nga, tỏa ra nghiêm trang và uy nghi của hoàng gia.
Bên ngoài hoàng cung, mái cong lưỡi bạc, khắp nơi chạm trổ rường cột, cực kỳ xa hoa.
Hoàng thất này quả nhiên là nội tình phong phú!
Nhìn một tòa cung điện tuyệt đẹp hơn một tòa, đột nhiên lòng của Lăng Kỳ Tuyết ngứa ngáy, có thể thu một tòa cung điện trong này vào Hỗn Độn Không Gian của nàng không?
Nhưng mà điều này cũng chỉ là suy nghĩ, muốn đưa một tòa cung điện lớn như vậy vào, không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu động tĩnh, nàng cũng không phải không trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vẫn nên lưu ý một chút trong hoàng cung có biệt viện nhỏ tinh xảo hay không, lấy một tòa đi ngược lại là có thể.
Ôm mục đích thu một tòa biệt viện, Lăng Kỳ Tuyết vừa đi nhìn đông nhìn tây một chút, hoàn toàn không chú ý âm thanh chỉ chỏ xung quanh.
Cái này như là một đám chó điên xông vào trong cung điện hoa lệ, chó điên luôn kêu ăng ẳng về phía ngươi, ngươi cần gì phải chấp chúng nó: Đừng kêu, kêu nữa ta sẽ tiêu diệt đám bọn ngươi đấy?
Lăng Kỳ Tuyết dương dương tự đắc đi, cố gắng ngăn những tiếng chói tai kia, vì nguyện vọng lấy được cái viện này, nàng tạm thời không muốn so đo với những gia hỏa mắt chó nhìn người thấp này.
Nhưng mà, ngươi lựa chọn không để ý, không có nghĩa là người ta sẽ biết điều, Lăng Kỳ Tuyết đi đến một bậc thang phía trước, vừa đúng lúc muốn đi lên trên thì nghe được một tiếng chói tai cả kinh kêu lên: "Ôi, đây không phải là phế vật trước kia của Lăng gia sao?"
Nhìn lại chỗ lên tiếng, lúc trước Lăng Kỳ Vân có quân hệ rất tốt với nữ nhi một quan viên, quan viên gì đó Lăng Kỳ Tuyết không rõ ràng lắm, chỉ biết là thiên phú không tệ, tên là Tô Thanh Phương.
Tô Thanh phương mặc váy lụa mỏng màu đỏ lộng lẫy, hở ngực lộ vai, ăn mặc như đầu bảng thanh lâu, nữ nhi của một quan viên khác Trình Lỵ Lỵ sóng vai đi đến.
Kết quả Trình Lỵ lỵ cũng nói lời châm chọc với Tô Thanh Phương: "Đừng nói lung tung, người ta bây giờ không phải là phế vật, người ta có thể làm chính là giết kế mẫu giết muội muội, còn thái tử gì đó, ở đâu là phế vật chứ, nói lung tung cẩn thận người ta làm ngươi như vậy. . . . . ."
Trình Lỵ Lỵ làm một động tác cắt cổ, không cần nói cũng biết, nếu họ nói lung tung Lăng Kỳ Tuyết sẽ giết bọn họ.
Hai người này một xướng một họa, chỉ kém nói Lăng Kỳ Tuyết thành một nữ nhân ma đầu.
Không, là phế vật biến thành nữ ma đầu mới đúng!
Lăng Kỳ Tuyết dừng chân lại, lui về phía sau mấy bước, đứng ở trước mặt hai người, lông máy nhíu một cái, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Các ngươi đã đoán sai, ta không chỉ thích thiến nam nhân thấy ngứa mắt, mà còn thích vẽ lên mặt nữ nhân đáng ghét, tránh cho luôn ra ngoài làm người buồn nôn, mặt của hai vị trắng nõn nà, vạch dao xuống cũng sẽ không phí sức, nhất định là một đao không dính thịt, mà là một đao thấy máu!"
Nói xong không quan tâm đẩy Tô Thanh Phương và Trình Lỵ Lỵ ra, nhìn động tác khoa chân mua tay lên mặt của mình về phía bọn họ, hai người bị sợ đến mức run lẩy bẩy.
Lúc đi vào thấy Lăng Kỳ Tuyết, họ nhớ ngay đến họ với Lăng Kỳ Vân đã từng khi dễ nàng, cảm thấy nàng ta bị Lăng Kỳ Tuyết giết thật oan uổng, muốn vì Lăng Kỳ Vân hả giận.
Họ tự xưng là nữ nhi của quan viên có danh dự, gặp qua không ít trường hợp lớn, hơn nữa đây là hoàng cung, thủ vệ nghiêm ngặt, Lăng Kỳ Tuyết sẽ không dám làm loạn, thương lượng xong rồi đi lên một xướng một họa châm chọc Lăng Kỳ Tuyết, hội tỷ đấu không bắt đầu mà ở trong hoàng cung không cho đấu nhau, nhưng mà chiếm tiện nghi trên miệng vẫn rất dễ dàng.
Ai ngờ vừa đi lên đã bị Lăng Kỳ Tuyết dọa sợ.
Chỉ là, Tô Thanh Phương lại giả vờ rất bình tĩnh nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Ngươi đừng đắc ý, trong lần tỷ đấu này sẽ có người thu thập ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.