Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 87: Toàn thắng
Dạ Phong Yêu
01/04/2019
Quá thần kỳ!
Quá lợi hại!
Một chiêu!
Lăng Kỳ Tuyết một chiêu là có thể đồng thời đánh ngã tám người, làm sao nàng làm được, thật lợi hại!
Đồng thời, Lăng Nhạc ngồi ở chỗ trọng tài trên đài trong lòng cũng không có cảm giác, phải biết, ông vẫn kiêu ngạo nhi tử Lăng Tuấn Đình của mình, một chiêu tối đa chỉ có thể đánh ngã một người.
Lăng Kỳ Tuyết quá nghịch thiên rồi!
Nếu nàng có thể vĩnh viễn ở lại Lăng gia, cả đời bảo vệ Lăng gia, thật là tốt biết bao.
Thiên phú của nàng sao lại nghịch thiên đáng sợ vậy, như là mẫu thân ruột của nàng. . . . . . Lăng Nhạc nhớ đến chuyện cũ năm xưa, tim co rút đau đớn một trận, chợt hít sâu một hơi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, không có nếu, Lăng Kỳ Tuyết phải chết!
Lăng Nhạc lại nhìn Lăng Kỳ Tuyết trên đài quyết đấu, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo tàn nhẫn.
Không có nếu hoặc không thể nếu, Lăng Kỳ Tuyết nhất định phải chết, bằng không chính là ông chết!
Nghĩ đến đây, Lăng Nhạc không biến sắc nâng tay phải lên, nhìn như không có gì lạ vê ngón tay, trên thực tế ông đang lẩm nhẩm khẩu quyết, một dòng nước ngầm từ ống tay áo của ông chậm rãi tỏa ra, để không kinh động đến tình hình của những người khác, lặng lẽ đi vòng quanh đài giác đấu. . . . . .
Lại nói một chiêu của Lăng Kỳ Tuyết đánh ngã tám tu luyện giả, không có thừa thắng xông lên sử dụng chiêu số như nhau đánh ngã đối thủ lần nữa, mà ngưng tụ ra nguyên lực Thủy.
Đời trước nàng cũng là tu luyện giả nguyên lực thuộc tính Thủy, mặc dù đời này có rất nhiều chiến kỹ chưa sử dụng qua, nhưng không ảnh hưởng đến trình độ nàng thuần thục.
Lăng Kỳ Tuyết lẩm nhẩm khẩu quyết, gọi ra một Thủy Kiếm to lớn.
Thủy Kiếm màu xanh dương ở giữa không trung khẽ chuyển động, khí thế bức người, tiếp theo đột nhiên chỉ vào một tu luyện giả thuộc tính Thổ từng dựng lên tường đất.
Trên cái thế giới này mỗi một sự vật đều tương sinh tương khắc, đất có thể ngăn cách tinh thần lực của người, nếu không phải là tường cao xây lên ở bốn phía này, Lăng Kỳ Tuyết nàng cũng không cần đánh cho khổ cực như vậy, trực tiếp dùng tinh thần lực nghiền ép toàn bộ mọi người một cái là được.
Lại cố tình nàng vừa đi lên đã bị tường đất vây, không dùng được tinh thần lực công kích thức hải của bọn họ, cho nên mục tiêu của nàng chỉ có một, đập vỡ tường đất, để tinh thần lực đánh ra!
Đương nhiên, nếu nàng ép tinh thần lực đánh ra từ lổ hổng trên không trung cũng không phải là không thể, chỉ là ngay lập tức sẽ đối mặt với cuồng oanh loạn tạc từ không trung bay đến, lúc ấy sẽ giảm bớt tinh thần lực xông về phía thức hải của bọn họ, nhẹ thì không công kích được họ, nặng thì mình bị cắn ngược trở lại, như vậy quá mạo hiểm.
Lăng Kỳ Tuyết như là nổi điên dùng nửa sức đấm vào một chỗ của tường đất, chỉ là ba cái, do cấp bậc của tu luyện giả thi triển tường đất thấp hơn nàng cho nên đã phá thành một lỗ thủng to.
Tiếp theo Thủy Kiếm quét ngang qua, một bên của tường đất sụp đổ.
Lăng Kỳ Tuyết nắm lấy cơ hội, tinh thần lực như là súng máy đột nhiên bắn ra ngoài, quật ngã một lượng lớn.
Rất nhiều tu luyện giả không hiểu sao ôm đầu, như kiểu chỉ cần họ một giây không che, đầu sẽ nổ tung.
Đáng tiếc không thể quật ngã tu luyện giả thi triển ra tường đất gì đó, Lăng Kỳ Tuyết vừa tiếp tục dùng nguyên lực hỏa cầu và hỏa kiếm đập về phía giữa không trung, vừa liều mạng phát tinh thần lực ra ngoài, tranh thủ lướt qua mấy kẻ địch.
Lăng Kỳ Tuyết liều mạng hung hăng phản kích, chỉ một thoáng băng hỏa mãnh liệt, lực chống đỡ của những người này cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn lần lượt bị Lăng Kỳ Tuyết ném xuống đài giác đấu.
Toàn bộ lực chú ý của Lăng Kỳ Tuyết đều đặt ở trên người những người này, không cảm thấy một hơi thở nguy hiểm đang đến gần chỗ nàng chút nào. . . . . .
Đúng lúc này, lão tổ hoàng thất lớn tiếng tuyên bố: "Mười sáu người đã định, thắng bại đã phân, so đấu đến đây là kết thúc!"
Theo tiếng nói của ông hạ xuống, những người còn dư lại trên đài cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn bọn họ nhận được mật lệnh của hoàng hậu, muốn bọn họ ở trong đại hỗn chiến khéo léo giết chết Lăng Kỳ Tuyết, vừa nghe nói trong những người này có người thực lực mạnh nhất có thể giết chết Lăng Kỳ Tuyết, có thể đạt được chỗ tốt hoàng hậu đã hứa.
Lúc đầu bọn họ cũng đã thương lượng xong, chờ Lăng Kỳ Tuyết vừa đi lên, mọi người cùng nhau ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế vây khốn nàng ở ở bên trong tường đất, lại đồng loạt công kích, dù Lăng Kỳ Tuyết chắp cánh cũng khó trốn, ai ngờ, người ta căn bản là không trốn, ngón tay chỉ một cái, nhẹ nhõm tùy ý giết bọn họ trong nháy mắt!
Hoàn hảo ở đây chỉ là đài giác đấu của hoàng thất, nếu chiến đấu ở bên ngoài không phải ngươi chết thì chính là ta sống, bọn họ đã sớm chết không thể chết tiếp được nữa!
Những người còn lại đều vô cùng may mắn mới vừa rồi mình trốn được, không bị đánh xuống, còn có một cơ hội tranh thủ.
Chỉ là, may mắn nhiều thì càng tuyệt vọng hơn, cả đoàn cũng không đánh lại Lăng Kỳ Tuyết, tranh tài sau đó, còn ai dám đối mặt trực tiếp với Lăng Kỳ Tuyết, trừ phi không muốn sống.
Cho nên, mặc dù bọn họ ở lại trên đài, trong lòng còn khổ hơn trên mặt.
Ai có thể nói cho bọn họ biết phế vật trước kia chịu hết khi dễ, sao lại ở trong một đêm trở thành thiên tài!
Bên này, nghe được lão tổ hoàng thất tuyên bố so đấu kết thúc, Y Tình cũng lập tức thả lỏng.
Trời ạ!
Mới vừa rồi nàng thật sự bị tư thế của những người đó làm cho sợ hãi, còn tưởng lúc ấy mạng nhỏ đã giao phó rồi.
Kết quả Lăng Kỳ Tuyết lại ngăn cơn sóng dữ, không chỉ lui bức những người đó, còn giữ được nàng cùng nhau tiến vào Thập Lục Cường, thật sự là vui như lên trời.
Phải biết, ở trong gia tộc nàng chỉ là một nữ nhi của thị thiếp, đại đa số thời điểm chỉ là một vật hy sinh, hôm nay trên khán đài, trong gia tộc cũng chỉ còn lại có một mình nàng, sẽ dẫn đến chú ý của trưởng lão, về sau sẽ nhận được tài nguyên tu luyện tốt hơn rồi.
Y Tình chỉ kém vui mà khóc thôi!
Lăng Kỳ Tuyết thì ngược lại, cũng bình tĩnh nhất trong mười sáu người này.
Mặc dù chiến đấu vừa rồi có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, nhưng mà hoàng hậu nổi lên tâm tư đối phó nàng, chắc hẳn sẽ không vì vậy mà bỏ qua, kế tiếp còn có khảo nghiệm gì đang chờ nàng cũng không biết.
Duy nhất có thể làm chính là càng thêm cẩn thận, cẩn thận mỗi người bên cạnh.
Cũng chính như vậy, Lăng Kỳ Tuyết có chút không dám buông lỏng, mới thu tinh thần lực lại một lần nữa tỏa ra một chút, lấy cảm giác chung quanh tùy thời có nguy hiểm xảy ra.
Mới thả tinh thần lực ra, Lăng Kỳ Tuyết đã cảm thấy một hơi thở như có như không đang lặng lẽ đến gần phía sau nàng, hơn nữa đầy nguy hiểm.
Trong lòng chợt giật mình một cái, hơi thở này rất bí ẩn, nếu không phải nàng kịp thời mở tinh thần lực ra để phòng ngự trước mới biết, tiếp theo có thể sẽ phơi thây tại chỗ!
Lăng Kỳ Tuyết khéo léo né tránh luồng khí, luồng khí không rẽ ngoặt trực tiếp đánh lên lan can trên đài giác đấu, sụp xuống một mảnh nhỏ.
Mặc dù như thế, sau lưng Lăng Kỳ Tuyết vẫn toát ra một chút mồ hôi lạnh, người kia là ai, không thể nói là không độc ác, không thể nói là không gan lớn, lại dám ở sau đại hỗn chiến ngay trước mặt nhiều người hoàng thất như vậy đã động thủ!
Theo luồng khí nhìn khắp nơi, thấy mặt của Lăng Nhạc không cam lòng nhìn nàng, Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên hiểu ra, cũng chỉ có Lăng Nhạc mới có can đảm động thủ ngay trước người hoàng thất này.
Lăng Nhạc!
Thật sự là phụ thân của nguyên chủ sao?
Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Lăng Nhạc lại ba lần bốn lượt muốn mạng của nàng. . . . . .
Quá lợi hại!
Một chiêu!
Lăng Kỳ Tuyết một chiêu là có thể đồng thời đánh ngã tám người, làm sao nàng làm được, thật lợi hại!
Đồng thời, Lăng Nhạc ngồi ở chỗ trọng tài trên đài trong lòng cũng không có cảm giác, phải biết, ông vẫn kiêu ngạo nhi tử Lăng Tuấn Đình của mình, một chiêu tối đa chỉ có thể đánh ngã một người.
Lăng Kỳ Tuyết quá nghịch thiên rồi!
Nếu nàng có thể vĩnh viễn ở lại Lăng gia, cả đời bảo vệ Lăng gia, thật là tốt biết bao.
Thiên phú của nàng sao lại nghịch thiên đáng sợ vậy, như là mẫu thân ruột của nàng. . . . . . Lăng Nhạc nhớ đến chuyện cũ năm xưa, tim co rút đau đớn một trận, chợt hít sâu một hơi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, không có nếu, Lăng Kỳ Tuyết phải chết!
Lăng Nhạc lại nhìn Lăng Kỳ Tuyết trên đài quyết đấu, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo tàn nhẫn.
Không có nếu hoặc không thể nếu, Lăng Kỳ Tuyết nhất định phải chết, bằng không chính là ông chết!
Nghĩ đến đây, Lăng Nhạc không biến sắc nâng tay phải lên, nhìn như không có gì lạ vê ngón tay, trên thực tế ông đang lẩm nhẩm khẩu quyết, một dòng nước ngầm từ ống tay áo của ông chậm rãi tỏa ra, để không kinh động đến tình hình của những người khác, lặng lẽ đi vòng quanh đài giác đấu. . . . . .
Lại nói một chiêu của Lăng Kỳ Tuyết đánh ngã tám tu luyện giả, không có thừa thắng xông lên sử dụng chiêu số như nhau đánh ngã đối thủ lần nữa, mà ngưng tụ ra nguyên lực Thủy.
Đời trước nàng cũng là tu luyện giả nguyên lực thuộc tính Thủy, mặc dù đời này có rất nhiều chiến kỹ chưa sử dụng qua, nhưng không ảnh hưởng đến trình độ nàng thuần thục.
Lăng Kỳ Tuyết lẩm nhẩm khẩu quyết, gọi ra một Thủy Kiếm to lớn.
Thủy Kiếm màu xanh dương ở giữa không trung khẽ chuyển động, khí thế bức người, tiếp theo đột nhiên chỉ vào một tu luyện giả thuộc tính Thổ từng dựng lên tường đất.
Trên cái thế giới này mỗi một sự vật đều tương sinh tương khắc, đất có thể ngăn cách tinh thần lực của người, nếu không phải là tường cao xây lên ở bốn phía này, Lăng Kỳ Tuyết nàng cũng không cần đánh cho khổ cực như vậy, trực tiếp dùng tinh thần lực nghiền ép toàn bộ mọi người một cái là được.
Lại cố tình nàng vừa đi lên đã bị tường đất vây, không dùng được tinh thần lực công kích thức hải của bọn họ, cho nên mục tiêu của nàng chỉ có một, đập vỡ tường đất, để tinh thần lực đánh ra!
Đương nhiên, nếu nàng ép tinh thần lực đánh ra từ lổ hổng trên không trung cũng không phải là không thể, chỉ là ngay lập tức sẽ đối mặt với cuồng oanh loạn tạc từ không trung bay đến, lúc ấy sẽ giảm bớt tinh thần lực xông về phía thức hải của bọn họ, nhẹ thì không công kích được họ, nặng thì mình bị cắn ngược trở lại, như vậy quá mạo hiểm.
Lăng Kỳ Tuyết như là nổi điên dùng nửa sức đấm vào một chỗ của tường đất, chỉ là ba cái, do cấp bậc của tu luyện giả thi triển tường đất thấp hơn nàng cho nên đã phá thành một lỗ thủng to.
Tiếp theo Thủy Kiếm quét ngang qua, một bên của tường đất sụp đổ.
Lăng Kỳ Tuyết nắm lấy cơ hội, tinh thần lực như là súng máy đột nhiên bắn ra ngoài, quật ngã một lượng lớn.
Rất nhiều tu luyện giả không hiểu sao ôm đầu, như kiểu chỉ cần họ một giây không che, đầu sẽ nổ tung.
Đáng tiếc không thể quật ngã tu luyện giả thi triển ra tường đất gì đó, Lăng Kỳ Tuyết vừa tiếp tục dùng nguyên lực hỏa cầu và hỏa kiếm đập về phía giữa không trung, vừa liều mạng phát tinh thần lực ra ngoài, tranh thủ lướt qua mấy kẻ địch.
Lăng Kỳ Tuyết liều mạng hung hăng phản kích, chỉ một thoáng băng hỏa mãnh liệt, lực chống đỡ của những người này cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn lần lượt bị Lăng Kỳ Tuyết ném xuống đài giác đấu.
Toàn bộ lực chú ý của Lăng Kỳ Tuyết đều đặt ở trên người những người này, không cảm thấy một hơi thở nguy hiểm đang đến gần chỗ nàng chút nào. . . . . .
Đúng lúc này, lão tổ hoàng thất lớn tiếng tuyên bố: "Mười sáu người đã định, thắng bại đã phân, so đấu đến đây là kết thúc!"
Theo tiếng nói của ông hạ xuống, những người còn dư lại trên đài cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn bọn họ nhận được mật lệnh của hoàng hậu, muốn bọn họ ở trong đại hỗn chiến khéo léo giết chết Lăng Kỳ Tuyết, vừa nghe nói trong những người này có người thực lực mạnh nhất có thể giết chết Lăng Kỳ Tuyết, có thể đạt được chỗ tốt hoàng hậu đã hứa.
Lúc đầu bọn họ cũng đã thương lượng xong, chờ Lăng Kỳ Tuyết vừa đi lên, mọi người cùng nhau ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế vây khốn nàng ở ở bên trong tường đất, lại đồng loạt công kích, dù Lăng Kỳ Tuyết chắp cánh cũng khó trốn, ai ngờ, người ta căn bản là không trốn, ngón tay chỉ một cái, nhẹ nhõm tùy ý giết bọn họ trong nháy mắt!
Hoàn hảo ở đây chỉ là đài giác đấu của hoàng thất, nếu chiến đấu ở bên ngoài không phải ngươi chết thì chính là ta sống, bọn họ đã sớm chết không thể chết tiếp được nữa!
Những người còn lại đều vô cùng may mắn mới vừa rồi mình trốn được, không bị đánh xuống, còn có một cơ hội tranh thủ.
Chỉ là, may mắn nhiều thì càng tuyệt vọng hơn, cả đoàn cũng không đánh lại Lăng Kỳ Tuyết, tranh tài sau đó, còn ai dám đối mặt trực tiếp với Lăng Kỳ Tuyết, trừ phi không muốn sống.
Cho nên, mặc dù bọn họ ở lại trên đài, trong lòng còn khổ hơn trên mặt.
Ai có thể nói cho bọn họ biết phế vật trước kia chịu hết khi dễ, sao lại ở trong một đêm trở thành thiên tài!
Bên này, nghe được lão tổ hoàng thất tuyên bố so đấu kết thúc, Y Tình cũng lập tức thả lỏng.
Trời ạ!
Mới vừa rồi nàng thật sự bị tư thế của những người đó làm cho sợ hãi, còn tưởng lúc ấy mạng nhỏ đã giao phó rồi.
Kết quả Lăng Kỳ Tuyết lại ngăn cơn sóng dữ, không chỉ lui bức những người đó, còn giữ được nàng cùng nhau tiến vào Thập Lục Cường, thật sự là vui như lên trời.
Phải biết, ở trong gia tộc nàng chỉ là một nữ nhi của thị thiếp, đại đa số thời điểm chỉ là một vật hy sinh, hôm nay trên khán đài, trong gia tộc cũng chỉ còn lại có một mình nàng, sẽ dẫn đến chú ý của trưởng lão, về sau sẽ nhận được tài nguyên tu luyện tốt hơn rồi.
Y Tình chỉ kém vui mà khóc thôi!
Lăng Kỳ Tuyết thì ngược lại, cũng bình tĩnh nhất trong mười sáu người này.
Mặc dù chiến đấu vừa rồi có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, nhưng mà hoàng hậu nổi lên tâm tư đối phó nàng, chắc hẳn sẽ không vì vậy mà bỏ qua, kế tiếp còn có khảo nghiệm gì đang chờ nàng cũng không biết.
Duy nhất có thể làm chính là càng thêm cẩn thận, cẩn thận mỗi người bên cạnh.
Cũng chính như vậy, Lăng Kỳ Tuyết có chút không dám buông lỏng, mới thu tinh thần lực lại một lần nữa tỏa ra một chút, lấy cảm giác chung quanh tùy thời có nguy hiểm xảy ra.
Mới thả tinh thần lực ra, Lăng Kỳ Tuyết đã cảm thấy một hơi thở như có như không đang lặng lẽ đến gần phía sau nàng, hơn nữa đầy nguy hiểm.
Trong lòng chợt giật mình một cái, hơi thở này rất bí ẩn, nếu không phải nàng kịp thời mở tinh thần lực ra để phòng ngự trước mới biết, tiếp theo có thể sẽ phơi thây tại chỗ!
Lăng Kỳ Tuyết khéo léo né tránh luồng khí, luồng khí không rẽ ngoặt trực tiếp đánh lên lan can trên đài giác đấu, sụp xuống một mảnh nhỏ.
Mặc dù như thế, sau lưng Lăng Kỳ Tuyết vẫn toát ra một chút mồ hôi lạnh, người kia là ai, không thể nói là không độc ác, không thể nói là không gan lớn, lại dám ở sau đại hỗn chiến ngay trước mặt nhiều người hoàng thất như vậy đã động thủ!
Theo luồng khí nhìn khắp nơi, thấy mặt của Lăng Nhạc không cam lòng nhìn nàng, Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên hiểu ra, cũng chỉ có Lăng Nhạc mới có can đảm động thủ ngay trước người hoàng thất này.
Lăng Nhạc!
Thật sự là phụ thân của nguyên chủ sao?
Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Lăng Nhạc lại ba lần bốn lượt muốn mạng của nàng. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.