Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 51: Trong họa có phúc
Dạ Phong Yêu
05/02/2019
Một luồng lực lượng lớn hơn kéo Lăng Kỳ Tuyết vào trong, nàng đành phải đưa tay trái ra đỡ hàm trên của Ma Linh Giác Trư, muốn tìm một điểm chống
đỡ.
Ai ngờ hàm trên của ma thú này lại chứa chất ăn mòn mạnh!
Bàn tay mới tiếp xúc hàm trên của nó, đã truyền đến một trận đau buốt bị bỏng, bị hàm trên có độc tính ăn mòn mạnh của nó làm đau.
Bất đắc dĩ, Lăng Kỳ Tuyết đành phải lấy tay cầm chuôi kiếm lần nữa, cố hết sức chống đỡ.
Bàn tay bị phỏng tràn ra nhiều máu tươi, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả chuôi kiếm, máu chảy từ chuôi kiếm nhỏ xuống trên thân kiếm, thân kiếm được bổ sung máu tươi bắt đầu thay đổi sáng lên, màu lam nhạt từ thân kiếm tỏa ra ngoài, từ từ trở nên sáng hơn, hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp ánh sáng màu xanh nồng đậm, tia sáng chói mắt chiếu vào ánh mắt khiến Lăng Kỳ Tuyết cũng không mở ra được.
Hiện tượng kỳ dị vẫn tiến hành, màu xanh dương chói mắt từ từ biến hóa thành màu xanh lá cây, màu đỏ, màu nâu, màu vàng kim!
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đủ cả ngũ hành!
Nếu không phải ở nơi này nguy hiểm, Lăng Kỳ Tuyết thật sự vẫn trợn mắt hốc mồm nửa ngày tới cảm thấy phá kiếm này thần kỳ.
Hào quang năm màu chiếu sáng cổ họng đen như mực của Ma Linh Giác Trư, tia mãnh liệt này đi vào bên trong lực hút cũng từ đó hơi chậm lại.
Lăng Kỳ Tuyết được thở dốc một hơi, nhưng mà, Ma Linh Giác Trư tự nhận là cao cao tại thượng sao có thể nuốt xuống giọng điệu này, lần nữa gia tăng lực hút, kéo Lăng Kỳ Tuyết vào bên trong.
Lăng Kỳ Tuyết dứt khoát đưa tay trái bị thương ra cầm chặt thân kiếm, nếu như nhiều máu có thể nuôi dưỡng thanh kiếm này, khiến cho nàng thoát ra được, nàng cũng không keo kiệt những giọt máu này, cùng lắm thì sau này trở về ăn nhiều Bổ Huyết Đan một chút là được.
Ánh sáng của phá kiếm càng đậm, thế nhưng tâm trí của Ma Linh Giác Trư sao có thể yếu đi chứ!
Cho dù không cắn được Lăng Kỳ Tuyết, Ma Linh Giác Trư định há mồm ra, hút tảng đá phía ngoài vào.
Một trận lại một trận lực hút mãnh liệt bí mật mang theo cát bay đá chạy đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết, đánh cho toàn thân nàng đều đau đớn, hung hăng cắn chặt răng, vận chuyển tất cả nguyên khí chống đỡ, gia tăng phòng ngự đến mức cực hạn, mặc cho tảng đá đánh ở trên người.
Thực lực của nàng đã đến Nguyên Giả hậu kỳ, chỉ kém một cơ hội là có thể lên cấp.
Tảng đá liên tục không ngừng rơi ở trên người, lực chống cự của nàng cũng ở trong đại nạn này không ngừng tăng mạnh.
Đột nhiên, Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy một tiếng phá xác mà ra, năm điểm sáng ở vùng đan điền đồng thời đột nhiên phá tan xiềng xích, một luồng nguyên khí cường đại tràn vào cả đan điền, ngay sau đó xông vào mười hai kinh mạch, tuần hoàn tăng nhanh, năm điểm sáng lại trở lại chỗ đan điền, ngưng tụ trên điểm sáng năm màu, thì ra là chỉ có điểm sáng lớn chừng hạt đậu tăng mạnh, biến thành to bằng hạt lạc.
Làm Lăng Kỳ Tuyết giật mình là điểm đen vẫn không nhúc nhích lại ở lần lên cấp trở nên lớn không chỉ gấp đôi!
Vốn điểm đen kích cỡ tương đương hạt đậu trong giây lát biến thành to như một chân ngón cái.
Vui mừng! Vô cùng vui mừng!
Ngoài vui mừng, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy lực hút của Ma Linh Giác Trư đang từ từ giảm xuống, lực công kích của đá cũng đã biến yếu đi.
Lăng Kỳ Tuyết biết mình là trong họa có phúc.
Chỉ là, cái này cũng chưa tính là may mắn cuối cùng, có mạng đi ra khỏi miệng nó mới đúng là đại nạn không chết, sau này ắt có phúc.
Lăng Kỳ Tuyết thừa dịp lực hút trong nháy mắt yếu bớt, bỗng nhiên dùng lực đâm kiếm vào cổ họng nhô ra của Ma Linh Giác Trư, kiếm đâm sâu biến mất vào trong cổ họng của nó.
"Ngao ngao ——"
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc kèm theo một chấn động mãnh liệt, chấn động làm Lăng Kỳ Tuyết thiếu chút nữa thì không cầm nổi kiếm.
Ma Linh Giác Trư bị lăng kỳ tuyết ép đến điên rồi!
Cắn, không cắn được.
Hút, không hút vào được.
Không trên không dưới, không vào không ra cắm trong ở cổ họng của nó, quả thực là một loại hành hạ.
Trong quá khứ, nó đã từng đánh nhau với nhân loại, và kết thúc đều là chiến tích toàn thắng, nhưng không nghĩ hôm nay lại thua thiệt ở trong tay một nha đầu nhỏ bé, Ma Linh Giác Trư không cam lòng!
Hai con mắt to gấp đến độ đỏ lên, Ma Linh Giác Trư điên cuồng dùng móng trước đập vào cổ họng của mình, hy vọng có thể dùng cái này đánh trúng Lăng Kỳ Tuyết, ném nàng vào trong bụng của mình.
Nhưng mà nó đã đánh giá thấp nghị lực của Lăng Kỳ Tuyết, mặc kệ máu bàn tay phun nhiều ra mạnh mẽ, nàng vẫn phải cầm chặt phá kiếm không buông tay, phá kiếm cắm sâu ở cổ họng của Ma Linh Giác Trư, tạo thành cục diện giằng co.
Theo cái đánh của Ma Linh Giác Trư, chỗ cổ họng của nó cũng máu thịt lẫn lộn, bị thương không nhẹ.
Đúng lúc này, trong bụi cây truyền đến một tiếng xì xì sắc bén, một con Song Cơ Thanh Xà tương đương xe lửa kích cỡ nhỏ tự nhiên xuất hiện, vừa đến đã cắn lên sừng trên đầu của Ma Linh Giác Trư, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cắn đứt nó.
Tất cả đến quá đột ngột, Ma Linh Giác Trư một chút phòng bị cũng không có, cuối cùng sừng là lá bài chủ chốt cũng không còn!
"Ngao ngao ——" Ma Linh Giác Trư phát ra tiếng như giết, lực hút biến mất trong nháy mắt, Lăng Kỳ Tuyết nhân cơ hội này rút phá kiếm ra từ miệng trong của nó lui ra.
Ma Linh Giác Trư chỉ có thể trừng mắt nhưng không có biện pháp gì, bởi vì trước mắt cần giải quyết nhất đó chính là lão đối thủ của nó —— Song Cơ Thanh Xà!
Giống như là đã hẹn ước, Lăng Kỳ Tuyết nhảy ra đồng thời cái đuôi của Song Cơ Thanh Xà vừa quăng, quấn lấy cổ của Ma Linh Giác Trư, một vòng, hai vòng, ba vòng, quấn vòng quanh cổ của nó đến nỗi gió thổi cũng không lọt.
Ma Linh Giác Trư tất nhiên không chịu khoanh tay chịu trói, móng trước một kích, đánh trúng sống lưng của Song Cơ Thanh Xà.
Song Cơ Thanh Xà bị đau buông ra, nhảy lên trên đầu của Ma Linh Giác Trư, miệng của nó hướng về phía sừng bị gãy tấn công mạnh bằng một trận độc khí.
Hai đại thần trước mặt đánh kịch liệt, Lăng Kỳ Tuyết phía sau lại rơi vào trầm tư.
Nếu nàng quay đầu bỏ chạy, Song Cơ Thanh Xà và Ma Linh Giác Trư hai bên nhất định sẽ tổn hại, nhưng mà không phải nhất định sẽ đồng quy vu tận.
Với tuổi của bọn nó, có thể thấy được thực lực và tâm trí, nếu bọn nó kích động giống hai con lúc trước vả lại lực lượng ngang nhau, thì đã sớm đồng quy vu tận, mà không phải nhịn đến lúc tu luyện thành ma thú Vương cấp hậu kỳ mở ra tâm trí.
Nếu như Ma Linh Giác Trư không chết, nó sẽ trả thù, nói không chừng sẽ giết sạch tất cả người đến rèn luyện.
Lăng Kỳ Tuyết tự nhận không phải thánh mẫu, nhưng mà nghĩ đến những người vô tội kia sẽ bị nàng dính líu, trong lòng nàng cảm thấy bứt rứt, nhất là lúc nàng chán nản Lâm Vĩnh Cửu và những người hàng ngũ đó cũng đã giúp nàng một tay.
Nếu nàng ở lại giúp Song Cơ Thanh Xà một tay, Ma Linh Giác Trư này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Kết quả sau chiến đấu, nàng chỉ có thể đánh cuộc Song Cơ Thanh Xà sẽ không tàn bạo giết nàng như Ma Linh Giác Trư.
Nghĩ đến đây Lăng Kỳ Tuyết vung cánh tay vừa quát, vận nguyên lực vung kiếm đâm về phía Ma Linh Giác Trư.
Con Ma Linh Giác Trư này và con Song Cơ Thanh Xà này là kẻ thù, nhiều năm qua nhiều lần đối chiến cũng bất phân thắng bại, đối phó đối phương, tất nhiên cũng là toàn lực ứng phó.
Tất cả tinh lực của Ma Linh Giác Trư đều dùng để đối phó trên người Song Cơ Thanh Xà, cảm thấy trường kiếm của Lăng Kỳ Tuyết đâm rách da rắn chắc của nó, nó muốn ngăn cản lại không thể phân thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm của Lăng Kỳ Tuyết rút ra, máu tươi chỗ vết thương của nó như suối chảy ra, máu chảy thành sông.
Song Cơ Thanh Xà thấy vậy giơ đuôi lên, đuôi nhọn đâm vào vết thương của Ma Linh Giác Trư, xoay tròn mấy vòng, vết thương mở rộng ra. . . . . .
Ai ngờ hàm trên của ma thú này lại chứa chất ăn mòn mạnh!
Bàn tay mới tiếp xúc hàm trên của nó, đã truyền đến một trận đau buốt bị bỏng, bị hàm trên có độc tính ăn mòn mạnh của nó làm đau.
Bất đắc dĩ, Lăng Kỳ Tuyết đành phải lấy tay cầm chuôi kiếm lần nữa, cố hết sức chống đỡ.
Bàn tay bị phỏng tràn ra nhiều máu tươi, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả chuôi kiếm, máu chảy từ chuôi kiếm nhỏ xuống trên thân kiếm, thân kiếm được bổ sung máu tươi bắt đầu thay đổi sáng lên, màu lam nhạt từ thân kiếm tỏa ra ngoài, từ từ trở nên sáng hơn, hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp ánh sáng màu xanh nồng đậm, tia sáng chói mắt chiếu vào ánh mắt khiến Lăng Kỳ Tuyết cũng không mở ra được.
Hiện tượng kỳ dị vẫn tiến hành, màu xanh dương chói mắt từ từ biến hóa thành màu xanh lá cây, màu đỏ, màu nâu, màu vàng kim!
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đủ cả ngũ hành!
Nếu không phải ở nơi này nguy hiểm, Lăng Kỳ Tuyết thật sự vẫn trợn mắt hốc mồm nửa ngày tới cảm thấy phá kiếm này thần kỳ.
Hào quang năm màu chiếu sáng cổ họng đen như mực của Ma Linh Giác Trư, tia mãnh liệt này đi vào bên trong lực hút cũng từ đó hơi chậm lại.
Lăng Kỳ Tuyết được thở dốc một hơi, nhưng mà, Ma Linh Giác Trư tự nhận là cao cao tại thượng sao có thể nuốt xuống giọng điệu này, lần nữa gia tăng lực hút, kéo Lăng Kỳ Tuyết vào bên trong.
Lăng Kỳ Tuyết dứt khoát đưa tay trái bị thương ra cầm chặt thân kiếm, nếu như nhiều máu có thể nuôi dưỡng thanh kiếm này, khiến cho nàng thoát ra được, nàng cũng không keo kiệt những giọt máu này, cùng lắm thì sau này trở về ăn nhiều Bổ Huyết Đan một chút là được.
Ánh sáng của phá kiếm càng đậm, thế nhưng tâm trí của Ma Linh Giác Trư sao có thể yếu đi chứ!
Cho dù không cắn được Lăng Kỳ Tuyết, Ma Linh Giác Trư định há mồm ra, hút tảng đá phía ngoài vào.
Một trận lại một trận lực hút mãnh liệt bí mật mang theo cát bay đá chạy đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết, đánh cho toàn thân nàng đều đau đớn, hung hăng cắn chặt răng, vận chuyển tất cả nguyên khí chống đỡ, gia tăng phòng ngự đến mức cực hạn, mặc cho tảng đá đánh ở trên người.
Thực lực của nàng đã đến Nguyên Giả hậu kỳ, chỉ kém một cơ hội là có thể lên cấp.
Tảng đá liên tục không ngừng rơi ở trên người, lực chống cự của nàng cũng ở trong đại nạn này không ngừng tăng mạnh.
Đột nhiên, Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy một tiếng phá xác mà ra, năm điểm sáng ở vùng đan điền đồng thời đột nhiên phá tan xiềng xích, một luồng nguyên khí cường đại tràn vào cả đan điền, ngay sau đó xông vào mười hai kinh mạch, tuần hoàn tăng nhanh, năm điểm sáng lại trở lại chỗ đan điền, ngưng tụ trên điểm sáng năm màu, thì ra là chỉ có điểm sáng lớn chừng hạt đậu tăng mạnh, biến thành to bằng hạt lạc.
Làm Lăng Kỳ Tuyết giật mình là điểm đen vẫn không nhúc nhích lại ở lần lên cấp trở nên lớn không chỉ gấp đôi!
Vốn điểm đen kích cỡ tương đương hạt đậu trong giây lát biến thành to như một chân ngón cái.
Vui mừng! Vô cùng vui mừng!
Ngoài vui mừng, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy lực hút của Ma Linh Giác Trư đang từ từ giảm xuống, lực công kích của đá cũng đã biến yếu đi.
Lăng Kỳ Tuyết biết mình là trong họa có phúc.
Chỉ là, cái này cũng chưa tính là may mắn cuối cùng, có mạng đi ra khỏi miệng nó mới đúng là đại nạn không chết, sau này ắt có phúc.
Lăng Kỳ Tuyết thừa dịp lực hút trong nháy mắt yếu bớt, bỗng nhiên dùng lực đâm kiếm vào cổ họng nhô ra của Ma Linh Giác Trư, kiếm đâm sâu biến mất vào trong cổ họng của nó.
"Ngao ngao ——"
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc kèm theo một chấn động mãnh liệt, chấn động làm Lăng Kỳ Tuyết thiếu chút nữa thì không cầm nổi kiếm.
Ma Linh Giác Trư bị lăng kỳ tuyết ép đến điên rồi!
Cắn, không cắn được.
Hút, không hút vào được.
Không trên không dưới, không vào không ra cắm trong ở cổ họng của nó, quả thực là một loại hành hạ.
Trong quá khứ, nó đã từng đánh nhau với nhân loại, và kết thúc đều là chiến tích toàn thắng, nhưng không nghĩ hôm nay lại thua thiệt ở trong tay một nha đầu nhỏ bé, Ma Linh Giác Trư không cam lòng!
Hai con mắt to gấp đến độ đỏ lên, Ma Linh Giác Trư điên cuồng dùng móng trước đập vào cổ họng của mình, hy vọng có thể dùng cái này đánh trúng Lăng Kỳ Tuyết, ném nàng vào trong bụng của mình.
Nhưng mà nó đã đánh giá thấp nghị lực của Lăng Kỳ Tuyết, mặc kệ máu bàn tay phun nhiều ra mạnh mẽ, nàng vẫn phải cầm chặt phá kiếm không buông tay, phá kiếm cắm sâu ở cổ họng của Ma Linh Giác Trư, tạo thành cục diện giằng co.
Theo cái đánh của Ma Linh Giác Trư, chỗ cổ họng của nó cũng máu thịt lẫn lộn, bị thương không nhẹ.
Đúng lúc này, trong bụi cây truyền đến một tiếng xì xì sắc bén, một con Song Cơ Thanh Xà tương đương xe lửa kích cỡ nhỏ tự nhiên xuất hiện, vừa đến đã cắn lên sừng trên đầu của Ma Linh Giác Trư, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cắn đứt nó.
Tất cả đến quá đột ngột, Ma Linh Giác Trư một chút phòng bị cũng không có, cuối cùng sừng là lá bài chủ chốt cũng không còn!
"Ngao ngao ——" Ma Linh Giác Trư phát ra tiếng như giết, lực hút biến mất trong nháy mắt, Lăng Kỳ Tuyết nhân cơ hội này rút phá kiếm ra từ miệng trong của nó lui ra.
Ma Linh Giác Trư chỉ có thể trừng mắt nhưng không có biện pháp gì, bởi vì trước mắt cần giải quyết nhất đó chính là lão đối thủ của nó —— Song Cơ Thanh Xà!
Giống như là đã hẹn ước, Lăng Kỳ Tuyết nhảy ra đồng thời cái đuôi của Song Cơ Thanh Xà vừa quăng, quấn lấy cổ của Ma Linh Giác Trư, một vòng, hai vòng, ba vòng, quấn vòng quanh cổ của nó đến nỗi gió thổi cũng không lọt.
Ma Linh Giác Trư tất nhiên không chịu khoanh tay chịu trói, móng trước một kích, đánh trúng sống lưng của Song Cơ Thanh Xà.
Song Cơ Thanh Xà bị đau buông ra, nhảy lên trên đầu của Ma Linh Giác Trư, miệng của nó hướng về phía sừng bị gãy tấn công mạnh bằng một trận độc khí.
Hai đại thần trước mặt đánh kịch liệt, Lăng Kỳ Tuyết phía sau lại rơi vào trầm tư.
Nếu nàng quay đầu bỏ chạy, Song Cơ Thanh Xà và Ma Linh Giác Trư hai bên nhất định sẽ tổn hại, nhưng mà không phải nhất định sẽ đồng quy vu tận.
Với tuổi của bọn nó, có thể thấy được thực lực và tâm trí, nếu bọn nó kích động giống hai con lúc trước vả lại lực lượng ngang nhau, thì đã sớm đồng quy vu tận, mà không phải nhịn đến lúc tu luyện thành ma thú Vương cấp hậu kỳ mở ra tâm trí.
Nếu như Ma Linh Giác Trư không chết, nó sẽ trả thù, nói không chừng sẽ giết sạch tất cả người đến rèn luyện.
Lăng Kỳ Tuyết tự nhận không phải thánh mẫu, nhưng mà nghĩ đến những người vô tội kia sẽ bị nàng dính líu, trong lòng nàng cảm thấy bứt rứt, nhất là lúc nàng chán nản Lâm Vĩnh Cửu và những người hàng ngũ đó cũng đã giúp nàng một tay.
Nếu nàng ở lại giúp Song Cơ Thanh Xà một tay, Ma Linh Giác Trư này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Kết quả sau chiến đấu, nàng chỉ có thể đánh cuộc Song Cơ Thanh Xà sẽ không tàn bạo giết nàng như Ma Linh Giác Trư.
Nghĩ đến đây Lăng Kỳ Tuyết vung cánh tay vừa quát, vận nguyên lực vung kiếm đâm về phía Ma Linh Giác Trư.
Con Ma Linh Giác Trư này và con Song Cơ Thanh Xà này là kẻ thù, nhiều năm qua nhiều lần đối chiến cũng bất phân thắng bại, đối phó đối phương, tất nhiên cũng là toàn lực ứng phó.
Tất cả tinh lực của Ma Linh Giác Trư đều dùng để đối phó trên người Song Cơ Thanh Xà, cảm thấy trường kiếm của Lăng Kỳ Tuyết đâm rách da rắn chắc của nó, nó muốn ngăn cản lại không thể phân thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm của Lăng Kỳ Tuyết rút ra, máu tươi chỗ vết thương của nó như suối chảy ra, máu chảy thành sông.
Song Cơ Thanh Xà thấy vậy giơ đuôi lên, đuôi nhọn đâm vào vết thương của Ma Linh Giác Trư, xoay tròn mấy vòng, vết thương mở rộng ra. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.