Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 177: Vạch mặt
Dạ Phong Yêu
05/07/2019
Trong thiên lao.
Nam Cung Ngọc bị năm xích sắt to bằng cánh tay chia ra khóa lại cổ của hắn, cổ tay, cổ chân, lại bị bắt ăn độc dược tiêu tán nguyên khí, không còn chút sức giãy giụa nào, cả người không thể động đậy.
Mãng bào màu đen thêu giấy mạ vàng bị xích sắt lớn mạnh mẽ siết ra mấy vết thương, lộ ra vết máu loang lổ da thịt bên trong, tóc cũng bị xiền xích làm rối loạn, cả người bẩn thỉu.
Nhưng những cái này cũng không che đậy nổi khí độ một thân chính trực của hắn chút nào, khuôn mặt tuấn dật không đổi sắc, tiếng kêu thảm thiết ở xung quanh thiên lao không dứt bên tai, vẫn thong dong tự nhiên như cũ.
Năm dây xích lớn!
Quốc chủ này là quyết tâm muốn tính mạng của hắn mà!
Một xích sắt lớn như vậy, siết cũng ghìm chết hắn!
Khiến Nam Cung Ngọc lạnh lòng hơn, chính là quốc chủ tự mình đến!
Chỉ là không phải tới đón tiếp nhi tử này đi ra, mà là tự mình đi nghiêm hình bức bách, muốn đoạt binh phù của hắn đi!
Quốc chủ vừa đến, nhìn thấy hét to với thị vệ canh giữa thiên lao: "Đốt bàn ủi cho đỏ, nếu hắn không ngoan ngoãn giao binh phù ra, sẽ để cho hắn sống dở chết dở!"
Không phải lần đầu tiên Nam Cung Ngọc thấy được quốc chủ vô tình với hắn.
Nhưng mỗi một lần từ trong miệng quốc chủ nói ra lời ác độc này, tim của hắn cũng sẽ hung hăng bị đâm một đao.
Không có hài tử nào không hy vọng mình có một phần từ ái của phụ thân, hắn cũng không ngoại lệ.
Từ lúc mới bắt đầu mong đợi càng về sau càng thất vọng, rồi đến hôm nay không phải ngươi chết chính là ta sống!
Nam Cung Ngọc đã chuẩn bị xong.
Một câu nói này của quốc chủ, đã dập tắt do dự và thương tiếc cuối cùng của Nam Cung Ngọc.
Về sau, chỉ có tranh đoạt, không có tình cảm phụ tử!
Một thị vệ thuộc tính Hỏa ngưng tụ ra một đốm lửa, phun lên bàn ủi cắm ở bên tường, mới mười mấy giây, bàn ủi đã bị đốt cháy đỏ bừng.
Nam Cung Ngọc thầm nghĩ xem ra hôm nay khó thoát chịu khổ rồi.
Đến đây đi, dù sao về sau hắn không luyện chế ra Phục Nguyên Đan tốt nhất, còn có Lăng Kỳ Tuyết, nàng luyện chế ra Phục Nguyên Đan độ tinh khiết là cao nhất.
Thị vệ lấy được gật đầu của quốc chủ, cầm bàn ủi lên đi từng bước đến gần Nam Cung Ngọc: "Tam hoàng tử, đắc tội rồi!"
Trước kia, bọn họ đối phó đều là một số người tàn bạo ác độc, dùng bàn ủi đi tra tấn một hoàng tử, bọn họ vẫn là lần đầu tiên, có thị vệ không cam tâm thấy phụ tử tự giết lẫn nhau không nhịn được nói lời hữu ích cho Nam Cung Ngọc.
Nhưng Nam Cung Ngọc không nói gì, các ngươi nghe lệnh của quốc chủ không phải là lỗi của các ngươi, nhưng thù hôm nay hắn nhớ, thị vệ của quốc chủ chính là kẻ địch của hắn, kẻ địch ngăn cản mình lớn lên.
Bàn ủi tiến đến gần, cách mười mấy mét, Nam Cung Ngọc cũng có thể cảm thấy nhiệt độ này cao rừng rực.
Có thể tưởng tượng nếu làn da ủi ở trên, đau đớn khi đó không thể hình dung thế nào.
Nam Cung Ngọc cắn răng, im lặng không lên tiếng, cho dù chết, hắn cũng sẽ không giao binh phù ra!
Bàn ủi đỏ rực càng tiến đến gần, đâm vào ánh mắt của Nam Cung Ngọc.
Mắt thấy bàn ủi còn có cách mấy mét sẽ ủi ở trên mặt của hắn, Nam Cung Ngọc nhận mệnh nhắm mắt lại.
Về sau, mặc dù hắn sẽ không tăng thêm những khổ sở này ở trên người của quốc chủ, nhưng về sau đối phó với quốc chủ, hắn cũng tuyệt đối hạ thủ ngoan độc!
Chợt cuồng phong gào thét trong thiên lao, một trận gió lốc cuốn thị vệ cầm bàn ủi lên trời, đụng phải nóc phòng rồi ngã xuống, bàn ủi rơi xuống trên người của hắn, đau đến nỗi vang lên một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng trong thiên lao.
Vù vù!
Nam Cung Ngọc mở mắt, thở phào nhẹ nhõm, cũng may Đông Phương Linh Thiên đến kịp nếu không thì hắn sẽ phải chịu đựng đau khổ bị bàn ủi phỏng.
Không sợ là một chuyện, nhưng có thể tránh khỏi tổn thương, vẫn nên tránh thì tốt!
Quốc chủ đang dương dương hả hê nhìn bàn ủi đến gần Nam Cung Ngọc, nghĩ thầm binh phù sẽ rất nhanh rơi vào trong tay của ông, về sau ông sẽ có hai phần ba binh quyền Nam Lăng quốc!
Ai ngờ, một trận gió lốc đánh cho ông không mở được mắt ra.
Mở mắt ra thì thấy xích sắt trên người Nam Cung Ngọc đã bị cởi ra, khuôn mặt tức giận của Đông Phương Linh Thiên đứng ở bên cạnh hắn.
Một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, mặt không chút thay đổi nhìn ông.
Quốc chủ rùng mình một cái, nếu nói ở trong Nam Lăng quốc để ông kiêng kỵ, trừ những lão tổ hoàng thất kia ra, thì chính là Đông Phương Linh Thiên này!
Lúc bắt Nam Cung Ngọc trong lòng ông vẫn còn cảm thấy may mắn, cảm thấy Đông Phương Linh Thiên không thể nào trợ giúp một phế vật, nhưng Đông Phương Linh Thiên lại xuất hiện, cuối cùng phá vỡ mộng đẹp trong lòng ông.
"Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . Cung chủ Thiên Hoa Cung, hình như trẫm quản giáo nhi tử là chuyện nhà của trẫm. . . . . ."
Quốc chủ còn muốn nói cũng không nhọc đến ngài đại giá, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Đông Phương Linh Thiên bắn tới, ông nhất thời im bặt.
Ánh mắt của Đông Phương Linh Thiên quá lạnh lùng quá kinh khủng!
Nhìn hắn đâu nào giống như là đang nhìn một quốc chủ, nhất định là đang nhìn một người chết!
Vốn là người có chút nhát gan ông lập tức bị dọa ngồi đàng hoàng ở trên ghế thị vệ đưa đến cho ông, không dám nói một tiếng, tận lực giảm thấp cảm giác tồn tại.
Đông Phương Linh Thiên nhìn quốc chủ không nói gì, lúc này mới chuyển sang Nam Cung Ngọc, nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của hắn quá lạnh, lạnh đến nỗi quốc chủ vùi ở trên ghế cổ co rụt lại, rùng mình một cái lần nữa, hận không được tìm một động đất chui vào, thoát khỏi phạm vi ánh mắt của Đông Phương Linh Thiên.
"Không có việc gì, lão này phát tác bệnh thần kinh!" Nam Cung Ngọc hời hợt, nhưng chỉ có hắn mới thấy đau trong lòng.
"Vậy trong này ngươi có thể giải quyết sao?" Đông Phương Linh Thiên nói, nếu có thể, hắn hận không một chưởng đánh chết quốc chủ, trực tiếp để Nam Cung Ngọc lên ngôi.
Nhưng dưới mắt còn chưa phải lúc, quốc chủ chết rồi, Nam Cung Ngọc cũng không thể lên ngôi.
"Không có việc gì, có lão tổ ở đây, ông ta không dám làm gì ta." Nam Cung Ngọc nói xong, trong lòng lại không nắm chắc, lão gia hỏa đều dùng bàn ủi nướng hắn, đoán chừng cũng muốn giải thích qua loa cho lão tổ.
Nhưng ở trước mặt Đông Phương Linh Thiên, hắn không muốn biểu hiện vô dụng như vậy, ít nhất không thể để cho Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy hắn rất vô dụng.
"Vậy thì tốt, người của ông ta đều thu phục toàn bộ rồi, còn lại thì giao cho ngươi." Đông Phương Linh Thiên là chỉ một đội thị vệ kim giáp kia của quốc chủ.
Quốc chủ vùi ở trên ghế nghe vậy, trực tiếp xụi lơ ở trên ghế, ông tốn mấy chục năm tâm huyết tạo ra chiến đội Kim Giáp, lại bị vài ba lời của Đông Phương Linh Thiên giết trong nháy mắt!
Về sau, ông còn có cái gì để dựa vào chứ!
Mấy giây trước ông còn nghĩ tới dã tâm bừng bừng, về sau lấy được binh phù, ông chính là người có binh quyền nhiều nhất Nam Lăng quốc, về sau ngôi vị quốc chủ của ông sẽ vững vàng ổn thỏa, những lão tổ kia cũng sẽ lau mắt mà nhìn với ông.
Ai ngờ, một giây trước ở trên thiên đường, một giây tiếp theo, ông trực tiếp ngã xuống địa ngục!
Cảm giác này, thật chua sót!
Nam Cung Ngọc lại ngẩn ra, ngay sau đó khôi phục thái độ bình thường, nếu đã vạch mặt rồi, lại nói những thứ đường đường chính chính kia chỉ làm cho người ta cảm giác dối trá.
Đã như vậy, cũng liền đừng trách lòng hắn ngoan thủ cay!
Khẽ di chuyển chân bị xích sắt xiết đến phát đau, từng bước từng bước đến gần quốc chủ.
"Quốc chủ bệ hạ thân ái, là ngươi tự mình gioa ngọc tỷ truyền quốc ra, hay để cho nhi thần giúp ngươi tìm ra?" Nam Cung Ngọc cũng không khách khí với ông ta.
Nam Cung Ngọc bị năm xích sắt to bằng cánh tay chia ra khóa lại cổ của hắn, cổ tay, cổ chân, lại bị bắt ăn độc dược tiêu tán nguyên khí, không còn chút sức giãy giụa nào, cả người không thể động đậy.
Mãng bào màu đen thêu giấy mạ vàng bị xích sắt lớn mạnh mẽ siết ra mấy vết thương, lộ ra vết máu loang lổ da thịt bên trong, tóc cũng bị xiền xích làm rối loạn, cả người bẩn thỉu.
Nhưng những cái này cũng không che đậy nổi khí độ một thân chính trực của hắn chút nào, khuôn mặt tuấn dật không đổi sắc, tiếng kêu thảm thiết ở xung quanh thiên lao không dứt bên tai, vẫn thong dong tự nhiên như cũ.
Năm dây xích lớn!
Quốc chủ này là quyết tâm muốn tính mạng của hắn mà!
Một xích sắt lớn như vậy, siết cũng ghìm chết hắn!
Khiến Nam Cung Ngọc lạnh lòng hơn, chính là quốc chủ tự mình đến!
Chỉ là không phải tới đón tiếp nhi tử này đi ra, mà là tự mình đi nghiêm hình bức bách, muốn đoạt binh phù của hắn đi!
Quốc chủ vừa đến, nhìn thấy hét to với thị vệ canh giữa thiên lao: "Đốt bàn ủi cho đỏ, nếu hắn không ngoan ngoãn giao binh phù ra, sẽ để cho hắn sống dở chết dở!"
Không phải lần đầu tiên Nam Cung Ngọc thấy được quốc chủ vô tình với hắn.
Nhưng mỗi một lần từ trong miệng quốc chủ nói ra lời ác độc này, tim của hắn cũng sẽ hung hăng bị đâm một đao.
Không có hài tử nào không hy vọng mình có một phần từ ái của phụ thân, hắn cũng không ngoại lệ.
Từ lúc mới bắt đầu mong đợi càng về sau càng thất vọng, rồi đến hôm nay không phải ngươi chết chính là ta sống!
Nam Cung Ngọc đã chuẩn bị xong.
Một câu nói này của quốc chủ, đã dập tắt do dự và thương tiếc cuối cùng của Nam Cung Ngọc.
Về sau, chỉ có tranh đoạt, không có tình cảm phụ tử!
Một thị vệ thuộc tính Hỏa ngưng tụ ra một đốm lửa, phun lên bàn ủi cắm ở bên tường, mới mười mấy giây, bàn ủi đã bị đốt cháy đỏ bừng.
Nam Cung Ngọc thầm nghĩ xem ra hôm nay khó thoát chịu khổ rồi.
Đến đây đi, dù sao về sau hắn không luyện chế ra Phục Nguyên Đan tốt nhất, còn có Lăng Kỳ Tuyết, nàng luyện chế ra Phục Nguyên Đan độ tinh khiết là cao nhất.
Thị vệ lấy được gật đầu của quốc chủ, cầm bàn ủi lên đi từng bước đến gần Nam Cung Ngọc: "Tam hoàng tử, đắc tội rồi!"
Trước kia, bọn họ đối phó đều là một số người tàn bạo ác độc, dùng bàn ủi đi tra tấn một hoàng tử, bọn họ vẫn là lần đầu tiên, có thị vệ không cam tâm thấy phụ tử tự giết lẫn nhau không nhịn được nói lời hữu ích cho Nam Cung Ngọc.
Nhưng Nam Cung Ngọc không nói gì, các ngươi nghe lệnh của quốc chủ không phải là lỗi của các ngươi, nhưng thù hôm nay hắn nhớ, thị vệ của quốc chủ chính là kẻ địch của hắn, kẻ địch ngăn cản mình lớn lên.
Bàn ủi tiến đến gần, cách mười mấy mét, Nam Cung Ngọc cũng có thể cảm thấy nhiệt độ này cao rừng rực.
Có thể tưởng tượng nếu làn da ủi ở trên, đau đớn khi đó không thể hình dung thế nào.
Nam Cung Ngọc cắn răng, im lặng không lên tiếng, cho dù chết, hắn cũng sẽ không giao binh phù ra!
Bàn ủi đỏ rực càng tiến đến gần, đâm vào ánh mắt của Nam Cung Ngọc.
Mắt thấy bàn ủi còn có cách mấy mét sẽ ủi ở trên mặt của hắn, Nam Cung Ngọc nhận mệnh nhắm mắt lại.
Về sau, mặc dù hắn sẽ không tăng thêm những khổ sở này ở trên người của quốc chủ, nhưng về sau đối phó với quốc chủ, hắn cũng tuyệt đối hạ thủ ngoan độc!
Chợt cuồng phong gào thét trong thiên lao, một trận gió lốc cuốn thị vệ cầm bàn ủi lên trời, đụng phải nóc phòng rồi ngã xuống, bàn ủi rơi xuống trên người của hắn, đau đến nỗi vang lên một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng trong thiên lao.
Vù vù!
Nam Cung Ngọc mở mắt, thở phào nhẹ nhõm, cũng may Đông Phương Linh Thiên đến kịp nếu không thì hắn sẽ phải chịu đựng đau khổ bị bàn ủi phỏng.
Không sợ là một chuyện, nhưng có thể tránh khỏi tổn thương, vẫn nên tránh thì tốt!
Quốc chủ đang dương dương hả hê nhìn bàn ủi đến gần Nam Cung Ngọc, nghĩ thầm binh phù sẽ rất nhanh rơi vào trong tay của ông, về sau ông sẽ có hai phần ba binh quyền Nam Lăng quốc!
Ai ngờ, một trận gió lốc đánh cho ông không mở được mắt ra.
Mở mắt ra thì thấy xích sắt trên người Nam Cung Ngọc đã bị cởi ra, khuôn mặt tức giận của Đông Phương Linh Thiên đứng ở bên cạnh hắn.
Một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, mặt không chút thay đổi nhìn ông.
Quốc chủ rùng mình một cái, nếu nói ở trong Nam Lăng quốc để ông kiêng kỵ, trừ những lão tổ hoàng thất kia ra, thì chính là Đông Phương Linh Thiên này!
Lúc bắt Nam Cung Ngọc trong lòng ông vẫn còn cảm thấy may mắn, cảm thấy Đông Phương Linh Thiên không thể nào trợ giúp một phế vật, nhưng Đông Phương Linh Thiên lại xuất hiện, cuối cùng phá vỡ mộng đẹp trong lòng ông.
"Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . Cung chủ Thiên Hoa Cung, hình như trẫm quản giáo nhi tử là chuyện nhà của trẫm. . . . . ."
Quốc chủ còn muốn nói cũng không nhọc đến ngài đại giá, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Đông Phương Linh Thiên bắn tới, ông nhất thời im bặt.
Ánh mắt của Đông Phương Linh Thiên quá lạnh lùng quá kinh khủng!
Nhìn hắn đâu nào giống như là đang nhìn một quốc chủ, nhất định là đang nhìn một người chết!
Vốn là người có chút nhát gan ông lập tức bị dọa ngồi đàng hoàng ở trên ghế thị vệ đưa đến cho ông, không dám nói một tiếng, tận lực giảm thấp cảm giác tồn tại.
Đông Phương Linh Thiên nhìn quốc chủ không nói gì, lúc này mới chuyển sang Nam Cung Ngọc, nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của hắn quá lạnh, lạnh đến nỗi quốc chủ vùi ở trên ghế cổ co rụt lại, rùng mình một cái lần nữa, hận không được tìm một động đất chui vào, thoát khỏi phạm vi ánh mắt của Đông Phương Linh Thiên.
"Không có việc gì, lão này phát tác bệnh thần kinh!" Nam Cung Ngọc hời hợt, nhưng chỉ có hắn mới thấy đau trong lòng.
"Vậy trong này ngươi có thể giải quyết sao?" Đông Phương Linh Thiên nói, nếu có thể, hắn hận không một chưởng đánh chết quốc chủ, trực tiếp để Nam Cung Ngọc lên ngôi.
Nhưng dưới mắt còn chưa phải lúc, quốc chủ chết rồi, Nam Cung Ngọc cũng không thể lên ngôi.
"Không có việc gì, có lão tổ ở đây, ông ta không dám làm gì ta." Nam Cung Ngọc nói xong, trong lòng lại không nắm chắc, lão gia hỏa đều dùng bàn ủi nướng hắn, đoán chừng cũng muốn giải thích qua loa cho lão tổ.
Nhưng ở trước mặt Đông Phương Linh Thiên, hắn không muốn biểu hiện vô dụng như vậy, ít nhất không thể để cho Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy hắn rất vô dụng.
"Vậy thì tốt, người của ông ta đều thu phục toàn bộ rồi, còn lại thì giao cho ngươi." Đông Phương Linh Thiên là chỉ một đội thị vệ kim giáp kia của quốc chủ.
Quốc chủ vùi ở trên ghế nghe vậy, trực tiếp xụi lơ ở trên ghế, ông tốn mấy chục năm tâm huyết tạo ra chiến đội Kim Giáp, lại bị vài ba lời của Đông Phương Linh Thiên giết trong nháy mắt!
Về sau, ông còn có cái gì để dựa vào chứ!
Mấy giây trước ông còn nghĩ tới dã tâm bừng bừng, về sau lấy được binh phù, ông chính là người có binh quyền nhiều nhất Nam Lăng quốc, về sau ngôi vị quốc chủ của ông sẽ vững vàng ổn thỏa, những lão tổ kia cũng sẽ lau mắt mà nhìn với ông.
Ai ngờ, một giây trước ở trên thiên đường, một giây tiếp theo, ông trực tiếp ngã xuống địa ngục!
Cảm giác này, thật chua sót!
Nam Cung Ngọc lại ngẩn ra, ngay sau đó khôi phục thái độ bình thường, nếu đã vạch mặt rồi, lại nói những thứ đường đường chính chính kia chỉ làm cho người ta cảm giác dối trá.
Đã như vậy, cũng liền đừng trách lòng hắn ngoan thủ cay!
Khẽ di chuyển chân bị xích sắt xiết đến phát đau, từng bước từng bước đến gần quốc chủ.
"Quốc chủ bệ hạ thân ái, là ngươi tự mình gioa ngọc tỷ truyền quốc ra, hay để cho nhi thần giúp ngươi tìm ra?" Nam Cung Ngọc cũng không khách khí với ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.