Chương 240: Cảm ơn đã không giết
Dật Danh
19/09/2023
Trước đó ở nhà họ An, khi Kế Chân vạch trần Ngọc Linh Lung, ông ta đã nói rằng Ngọc Linh Lung không chỉ là tình nhân bí mật trong nhiều năm của Lưu Triệt mà bà ấy đã sinh cho Lưu Triệt một cô con gái.
Lúc đó, Ngọc Linh Lung cũng không phủ nhận, còn nói bà ấy và Lưu Triệt là vợ chồng. Vậy đây là con gái của Ngọc Linh Lung?
Cha cô ta chính là Bắc Giang Vương Lưu Triệt?
Những chuyện xảy ra gần đây, Ngọc Linh Lung và Liễu Như Ngọc khiến Tần Thiên theo bản năng kiêng dè những người phụ nữ đẹp.
Người đứng trước mặt này không phải là vũ khí bí mật dùng để đối phó với mình chứ? Cho nên, hắn đã do dự.
“Tôi bảo anh vào, anh không nghe thấy sao?”
"Tôi có thể ăn thịt anh chắc?" Lưu Thanh Dao tức giận đi tới, muốn kéo Tần Thiên.
"Đừng động đậy!" Tần Thiên Hạ đề phòng theo bản năng, sát ý mạnh mẽ. Hắn cho rằng người phụ nữ này muốn ra tay với mình.
"Anh sao vậy?" Lưu Thanh Dao rùng mình trước sát khí đột ngột.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tái nhợt, nhìn Tần Thiên, trong đôi mắt to tròn chứa đầy vẻ sợ hãi.
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhận ra là mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Người trước mặt rõ ràng là một cô gái tay không tấc sắt căn bản không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho bản thân.
Hắn có chút xấu hổ, từ khi nào mà mình lại trở nên hèn nhát như vậy, sau đó thở phào, kiềm chế sát khí, lúng túng nói: "Không sao."
"Hoá ra là đại tiểu thư, cô đi trước đi."
Khi Lưu Thanh Dao định thần lại, cô ta cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác. Cô ta cong môi nói: "Thấy anh căng thẳng như vậy, nhất định là đã làm sai chuyện gì, sợ Lưu Triệt sẽ trừng phạt đúng không?"
"Đừng sợ, ông ấy là một người miệng hùm gan sứa."
"Hừ, ngoài việc làm khó con gái mình ra, tôi thấy ông ấy không có bản lĩnh khác!"
"Đi, tôi sẽ làm chủ cho anh!"
"Đúng lúc, tôi cũng đang muốn tìm Lưu Triệt tính sổ!"
"Nếu hôm nay ông ấy không xin lỗi tôi, tôi sẽ không tên là Lưu Thanh Dao nữa!" Cô ta kéo tay Tần Thiên, giận dữ lao lên lầu.
Tần Thiên cảm thấy có chút kỳ lạ. Sao Lưu Triệt lại đắc tội với cô con gái bảo bối này, Lưu Thanh Dao thậm chí còn không gọi là cha.
Đúng như những gì hắn dự đoán, toàn bộ sức mạnh ngăn cản Lưu Triệt đều sử dụng ra bên ngoài còn toàn bộ toà Xung Tiêu này yên tĩnh và thanh bình, không có ai canh gác.
Khi lên lầu, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Lưu Triệt- Bắc Giang Vương uy danh hiển hách.
Vẻ ngoài này không tương ứng với những gì mà hắn tưởng tượng. Lưu Triệt nhìn có chút già, tóc mai đã bạc. Hơn nữa, sắc mặt của ông ta còn có chút xanh xao.
Khoảnh khắc ông ta lặng lẽ uống trà, giống như một vị trưởng lão tốt bụng, có khí chất của một người bậc trên.
Ngọc Linh Lung ngồi đối diện Lưu Triệt, khi nhìn thấy con gái mình cùng Tần Thiên đi lên, sắc mặt cũng có chút kỳ lạ nhưng bà ta không nói gì mà cúi đầu uống trà.
"Thanh Dao, con tới đây làm gì?" Lưu Triệt trầm giọng hỏi.
"Cha còn có mặt mũi hỏi con sao!"
Lưu Thanh Dao giậm chân, tức giận nói: "Lưu Triệt, cha giới thiệu cho con đối tượng xem mắt làm gì chứ!"
"Con không đồng ý!"
“Con cảnh cáo cha, nếu còn có lần sau, bản cô nương… sẽ bỏ nhà đi!”
"Sao con lại nói chuyện kiểu đó với cha con?" Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói.
"Mẹ, mẹ đến thật đúng lúc, mẹ có thể quản chồng mình được không!" Lưu Thanh Dao đúng là một đại tiểu thư ngỗ ngược bị chiều hư.
Sắc mặt Ngọc Linh Lung tối sầm lại: “Con nên gọi chồng mẹ là gì?”
Lưu Thanh Dao tức giận nói: "Lưu Triệt!"
Ngọc Linh Lung lạnh giọng nói: “Nói lại lần nữa?”
Trên khuôn mặt u ám này, lộ ra một vẻ uy nghiêm.
Dường như Lưu Thanh Dao rất sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Cha con!"
Lưu Triệt bất lực nói: "Dao Dao, cậu Phó có chỗ nào không xứng với con chứ?"
"Ông tổ của cậu ấy từng là tiến sĩ, ông bà của cậu ấy là những giáo sư được hưởng các khoản phụ cấp đặc biệt và bố mẹ cậu ấy cũng là chuyên gia trong lĩnh vực học thuật."
"Bản thân cậu ấy cũng là học sinh đứng đầu ở Cambridge. Điều quan trọng là cha có thể nhìn ra, cậu Phó thật lòng rất thích con."
Lưu Thanh Dao nói: "Đồ bỏ đi!"
"Dù sao thì con cũng không đồng ý!"
“Cha, tại sao cha lại vội vàng gả con đi như vậy?”
"Cha sợ con ở nhà ăn bám đến sạt nghiệp sao?"
“Hay là cha muốn đưa mẹ con về sống cùng để tận hưởng thế giới hai người?”
"Nếu như vậy, con sẽ dọn ra ngoài, con không muốn ăn cẩu lương của hai người!"
Mặt Ngọc Linh Lung hơi đỏ lên, bà ấy có chút buồn cười liếc nhìn chồng mình.
Lưu Triệt kiên nhẫn nói: "Được rồi, đừng nói chuyện đó nữa."
"Dao Dao, con về trước đi, cha còn phải tiếp khách." Nói xong, cuối cùng ông ta cũng liếc nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên cau mày, không nói gì. Từ lúc bước vào toà Xung Tiêu, hắn đã cảm thấy kỳ lạ.
Ở đây không phải quá thư giãn rồi sao? Hắn vừa giết nhiều người như vậy, Lưu Triệt không sợ hắn giết ông ta sao?
Còn Ngọc Linh Lung.
Hai vợ chồng này bắt đầu chuyện gia đình với cô con gái cưng trước mặt hắn?
Có cái gì đó sai sai! Hoàn toàn không đúng!
"Con không quan tâm!"
"Dù sao con cũng không muốn gặp lại cậu Phó gì đó nữa!"
“Nếu cha còn muốn ép con nữa, con sẽ—” Trong lúc phấn khích, đột nhiên cô ta ôm lấy cánh tay Tần Thiên, nói: “Con sẽ bỏ nhà ra đi cùng với thuộc hạ này của cha!”
Lưu Triệt sửng sốt.
Tần Thiên cũng sửng sốt.
Lưu Thanh Dao đắc ý nói: "Sao thế, cha sợ rồi chứ gì?"
"Chưa kể, con thấy anh ta cũng là một cấp dưới khá tốt. Ngoại trừ hơi dẹo một chút, nhát gan một chút thì không có vấn đề gì."
"Con gả cho anh ta, nói không chừng sau có thể kế thừa giang sơn của cha."
"Đúng rồi, soái ca, anh tên là gì?"
Cô ta cố tình làm điều này để chọc giận cha mình. Nếu cha còn ép con nữa, con sẽ cưới một trong những cấp dưới của cha.
Bởi vì vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Tần Thiên, theo bản năng cô ta cho rằng Tần Thiên sợ bị trừng phạt, trong mắt cô ta, hắn là một kẻ hèn nhát.
Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Tôi tên Tần Thiên."
"Những thứ khác tôi có thể nhịn, đại tiểu thư, cô nói tôi hơi dẹo là có ý gì?"
Lưu Thanh Dao cười nói: “Đừng quan tâm đến những chi tiết này.”
“Một người đàn ông đẹp như vậy, không dẹo thì là gì?”
"Nhưng tôi thích người dẹo như anh."
"Không sao, sau này tôi sẽ hướng dẫn anh, đảm bảo anh sẽ nhanh chóng trở nên đàn ông."
“Phụt!” Ngọc Linh Lung phun ra một ngụm trà, mặt đỏ bừng vì sặc.
Lưu Triệt cũng dở khóc dở cười.
Bọn họ chứng kiến Tần Thiên chém giết từ lúc xuống thuyền cho đến lúc lên lầu. Người như vậy mà con nói hắn có chút dẹo, nói hắn hèn nhát ư?
"Mẹ, có phải mẹ cũng cảm thấy khá Tần Thiên đẹp trai không?"
"Vậy thì quyết định vậy đi, con và anh ấy sẽ hẹn hò."
Lưu Thanh Dao càng ngày càng cảm thấy Tần Thiên khá tốt. Dường như trên người hắn có một sức hút không thể giải thích được khiến cô ta muốn lại gần hơn.
Cô ta nhanh chóng ôm chặt cánh tay Tần Thiên, như thể cặp đôi đã yêu nhau say đắm.
Lưu Triệt cuối cùng cũng nhịn không được nữa, trầm giọng nói: "Người đâu, đưa đại tiểu thử về!"
Hai thuộc hạ đi tới, phụng lệnh đưa Lưu Thanh Dao đi.
"Đừng mà!"
"Lưu Triệt, cha không thể đối xử với con như vậy!"
"Tần Thiên, mau cứu em!"
"Em là bạn gái của anh mà!"
Giọng nói dần dần nhỏ đi, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Lưu Triệt liếc nhìn Tần Thiên bằng ánh mắt phức tạp, nói: "Khiến tiên sinh chê cười rồi."
Tần Thiên bình tĩnh nói: "Đâu có."
"Tiên sinh đi đường vất vả, mời ngồi."
Tần Thiên không từ chối, liền ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Ngọc Linh Lung rót cho hắn một chén trà, trêu chọc nói: "Tiên sinh thần võ, thật sự đã khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt."
"Hiện tại tôi vẫn còn có chút sợ hãi, lúc ở Nam Giang, nếu như cậu ra tay, e là tôi đã chết rồi."
"Ly trà này, coi như lời cảm ơn tiên sinh đã không giết."
Tần Thiên nhấp một ngụm trà, không nhịn được liền nói: "Tôi giết nhiều người như vậy, các người thật sự không thấy thương xót sao?"
"Còn nữa, ông An đâu? Tôi có thể đưa ông ấy đi được không?"
Lưu Triệt và Ngọc Linh Lung nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ chế nhạo.
Lúc đó, Ngọc Linh Lung cũng không phủ nhận, còn nói bà ấy và Lưu Triệt là vợ chồng. Vậy đây là con gái của Ngọc Linh Lung?
Cha cô ta chính là Bắc Giang Vương Lưu Triệt?
Những chuyện xảy ra gần đây, Ngọc Linh Lung và Liễu Như Ngọc khiến Tần Thiên theo bản năng kiêng dè những người phụ nữ đẹp.
Người đứng trước mặt này không phải là vũ khí bí mật dùng để đối phó với mình chứ? Cho nên, hắn đã do dự.
“Tôi bảo anh vào, anh không nghe thấy sao?”
"Tôi có thể ăn thịt anh chắc?" Lưu Thanh Dao tức giận đi tới, muốn kéo Tần Thiên.
"Đừng động đậy!" Tần Thiên Hạ đề phòng theo bản năng, sát ý mạnh mẽ. Hắn cho rằng người phụ nữ này muốn ra tay với mình.
"Anh sao vậy?" Lưu Thanh Dao rùng mình trước sát khí đột ngột.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tái nhợt, nhìn Tần Thiên, trong đôi mắt to tròn chứa đầy vẻ sợ hãi.
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhận ra là mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Người trước mặt rõ ràng là một cô gái tay không tấc sắt căn bản không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho bản thân.
Hắn có chút xấu hổ, từ khi nào mà mình lại trở nên hèn nhát như vậy, sau đó thở phào, kiềm chế sát khí, lúng túng nói: "Không sao."
"Hoá ra là đại tiểu thư, cô đi trước đi."
Khi Lưu Thanh Dao định thần lại, cô ta cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác. Cô ta cong môi nói: "Thấy anh căng thẳng như vậy, nhất định là đã làm sai chuyện gì, sợ Lưu Triệt sẽ trừng phạt đúng không?"
"Đừng sợ, ông ấy là một người miệng hùm gan sứa."
"Hừ, ngoài việc làm khó con gái mình ra, tôi thấy ông ấy không có bản lĩnh khác!"
"Đi, tôi sẽ làm chủ cho anh!"
"Đúng lúc, tôi cũng đang muốn tìm Lưu Triệt tính sổ!"
"Nếu hôm nay ông ấy không xin lỗi tôi, tôi sẽ không tên là Lưu Thanh Dao nữa!" Cô ta kéo tay Tần Thiên, giận dữ lao lên lầu.
Tần Thiên cảm thấy có chút kỳ lạ. Sao Lưu Triệt lại đắc tội với cô con gái bảo bối này, Lưu Thanh Dao thậm chí còn không gọi là cha.
Đúng như những gì hắn dự đoán, toàn bộ sức mạnh ngăn cản Lưu Triệt đều sử dụng ra bên ngoài còn toàn bộ toà Xung Tiêu này yên tĩnh và thanh bình, không có ai canh gác.
Khi lên lầu, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Lưu Triệt- Bắc Giang Vương uy danh hiển hách.
Vẻ ngoài này không tương ứng với những gì mà hắn tưởng tượng. Lưu Triệt nhìn có chút già, tóc mai đã bạc. Hơn nữa, sắc mặt của ông ta còn có chút xanh xao.
Khoảnh khắc ông ta lặng lẽ uống trà, giống như một vị trưởng lão tốt bụng, có khí chất của một người bậc trên.
Ngọc Linh Lung ngồi đối diện Lưu Triệt, khi nhìn thấy con gái mình cùng Tần Thiên đi lên, sắc mặt cũng có chút kỳ lạ nhưng bà ta không nói gì mà cúi đầu uống trà.
"Thanh Dao, con tới đây làm gì?" Lưu Triệt trầm giọng hỏi.
"Cha còn có mặt mũi hỏi con sao!"
Lưu Thanh Dao giậm chân, tức giận nói: "Lưu Triệt, cha giới thiệu cho con đối tượng xem mắt làm gì chứ!"
"Con không đồng ý!"
“Con cảnh cáo cha, nếu còn có lần sau, bản cô nương… sẽ bỏ nhà đi!”
"Sao con lại nói chuyện kiểu đó với cha con?" Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói.
"Mẹ, mẹ đến thật đúng lúc, mẹ có thể quản chồng mình được không!" Lưu Thanh Dao đúng là một đại tiểu thư ngỗ ngược bị chiều hư.
Sắc mặt Ngọc Linh Lung tối sầm lại: “Con nên gọi chồng mẹ là gì?”
Lưu Thanh Dao tức giận nói: "Lưu Triệt!"
Ngọc Linh Lung lạnh giọng nói: “Nói lại lần nữa?”
Trên khuôn mặt u ám này, lộ ra một vẻ uy nghiêm.
Dường như Lưu Thanh Dao rất sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Cha con!"
Lưu Triệt bất lực nói: "Dao Dao, cậu Phó có chỗ nào không xứng với con chứ?"
"Ông tổ của cậu ấy từng là tiến sĩ, ông bà của cậu ấy là những giáo sư được hưởng các khoản phụ cấp đặc biệt và bố mẹ cậu ấy cũng là chuyên gia trong lĩnh vực học thuật."
"Bản thân cậu ấy cũng là học sinh đứng đầu ở Cambridge. Điều quan trọng là cha có thể nhìn ra, cậu Phó thật lòng rất thích con."
Lưu Thanh Dao nói: "Đồ bỏ đi!"
"Dù sao thì con cũng không đồng ý!"
“Cha, tại sao cha lại vội vàng gả con đi như vậy?”
"Cha sợ con ở nhà ăn bám đến sạt nghiệp sao?"
“Hay là cha muốn đưa mẹ con về sống cùng để tận hưởng thế giới hai người?”
"Nếu như vậy, con sẽ dọn ra ngoài, con không muốn ăn cẩu lương của hai người!"
Mặt Ngọc Linh Lung hơi đỏ lên, bà ấy có chút buồn cười liếc nhìn chồng mình.
Lưu Triệt kiên nhẫn nói: "Được rồi, đừng nói chuyện đó nữa."
"Dao Dao, con về trước đi, cha còn phải tiếp khách." Nói xong, cuối cùng ông ta cũng liếc nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên cau mày, không nói gì. Từ lúc bước vào toà Xung Tiêu, hắn đã cảm thấy kỳ lạ.
Ở đây không phải quá thư giãn rồi sao? Hắn vừa giết nhiều người như vậy, Lưu Triệt không sợ hắn giết ông ta sao?
Còn Ngọc Linh Lung.
Hai vợ chồng này bắt đầu chuyện gia đình với cô con gái cưng trước mặt hắn?
Có cái gì đó sai sai! Hoàn toàn không đúng!
"Con không quan tâm!"
"Dù sao con cũng không muốn gặp lại cậu Phó gì đó nữa!"
“Nếu cha còn muốn ép con nữa, con sẽ—” Trong lúc phấn khích, đột nhiên cô ta ôm lấy cánh tay Tần Thiên, nói: “Con sẽ bỏ nhà ra đi cùng với thuộc hạ này của cha!”
Lưu Triệt sửng sốt.
Tần Thiên cũng sửng sốt.
Lưu Thanh Dao đắc ý nói: "Sao thế, cha sợ rồi chứ gì?"
"Chưa kể, con thấy anh ta cũng là một cấp dưới khá tốt. Ngoại trừ hơi dẹo một chút, nhát gan một chút thì không có vấn đề gì."
"Con gả cho anh ta, nói không chừng sau có thể kế thừa giang sơn của cha."
"Đúng rồi, soái ca, anh tên là gì?"
Cô ta cố tình làm điều này để chọc giận cha mình. Nếu cha còn ép con nữa, con sẽ cưới một trong những cấp dưới của cha.
Bởi vì vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Tần Thiên, theo bản năng cô ta cho rằng Tần Thiên sợ bị trừng phạt, trong mắt cô ta, hắn là một kẻ hèn nhát.
Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Tôi tên Tần Thiên."
"Những thứ khác tôi có thể nhịn, đại tiểu thư, cô nói tôi hơi dẹo là có ý gì?"
Lưu Thanh Dao cười nói: “Đừng quan tâm đến những chi tiết này.”
“Một người đàn ông đẹp như vậy, không dẹo thì là gì?”
"Nhưng tôi thích người dẹo như anh."
"Không sao, sau này tôi sẽ hướng dẫn anh, đảm bảo anh sẽ nhanh chóng trở nên đàn ông."
“Phụt!” Ngọc Linh Lung phun ra một ngụm trà, mặt đỏ bừng vì sặc.
Lưu Triệt cũng dở khóc dở cười.
Bọn họ chứng kiến Tần Thiên chém giết từ lúc xuống thuyền cho đến lúc lên lầu. Người như vậy mà con nói hắn có chút dẹo, nói hắn hèn nhát ư?
"Mẹ, có phải mẹ cũng cảm thấy khá Tần Thiên đẹp trai không?"
"Vậy thì quyết định vậy đi, con và anh ấy sẽ hẹn hò."
Lưu Thanh Dao càng ngày càng cảm thấy Tần Thiên khá tốt. Dường như trên người hắn có một sức hút không thể giải thích được khiến cô ta muốn lại gần hơn.
Cô ta nhanh chóng ôm chặt cánh tay Tần Thiên, như thể cặp đôi đã yêu nhau say đắm.
Lưu Triệt cuối cùng cũng nhịn không được nữa, trầm giọng nói: "Người đâu, đưa đại tiểu thử về!"
Hai thuộc hạ đi tới, phụng lệnh đưa Lưu Thanh Dao đi.
"Đừng mà!"
"Lưu Triệt, cha không thể đối xử với con như vậy!"
"Tần Thiên, mau cứu em!"
"Em là bạn gái của anh mà!"
Giọng nói dần dần nhỏ đi, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Lưu Triệt liếc nhìn Tần Thiên bằng ánh mắt phức tạp, nói: "Khiến tiên sinh chê cười rồi."
Tần Thiên bình tĩnh nói: "Đâu có."
"Tiên sinh đi đường vất vả, mời ngồi."
Tần Thiên không từ chối, liền ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Ngọc Linh Lung rót cho hắn một chén trà, trêu chọc nói: "Tiên sinh thần võ, thật sự đã khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt."
"Hiện tại tôi vẫn còn có chút sợ hãi, lúc ở Nam Giang, nếu như cậu ra tay, e là tôi đã chết rồi."
"Ly trà này, coi như lời cảm ơn tiên sinh đã không giết."
Tần Thiên nhấp một ngụm trà, không nhịn được liền nói: "Tôi giết nhiều người như vậy, các người thật sự không thấy thương xót sao?"
"Còn nữa, ông An đâu? Tôi có thể đưa ông ấy đi được không?"
Lưu Triệt và Ngọc Linh Lung nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ chế nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.