Chương 184: Chúc thọ
Dật Danh
19/09/2023
Thấy Tần Thiên gật đầu, trong lòng Liễu Như Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy bối rối.
Điều kiện chị Vinh đưa ra khi Tần Thiên chữa khỏi bệnh An lão gia tử, là thậm chí cô ta có thể sẽ lừa dối vợ Tần Thiên làm tình nhân của hắn.
Tần Thiên đồng ý.
Cũng có nghĩa là hắn thật sự muốn... lừa vợ mình để hẹn hò với cô ta không?
Trời ơi, vậy cô phải làm gì đây?
Suy cho cùng hắn đã kết hôn, hơn nữa vợ hắn lại là người tài mạo song toàn như vậy.
Chẳng lẽ cô ta thật sự phải làm người thứ ba sao?
“Như Ngọc, em làm sao vậy?”
"Em không tin cậu ta sao? Rất tốt, thật ra chị cũng không tin.”
"Chúng ta đi thôi, không để ý tới hắn nữa." Chị Vinh khởi động xe.
“Không!” Liễu Như Ngọc vội vàng mở cửa xe, kích động nói: "Em tin tưởng anh ta, mau lên xe!”
Cô ta nói xong, sau đó vội vàng kéo Tần Thiên lên.
Tần Thiên nghĩ đến cái gì đó, vội nói: "Chờ một chút, tôi muốn thêm một điều nữa.”
"Cái gì?" Liễu Như Ngọc có chút lo lắng, nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Tần Thiên, hắn sẽ không yêu cầu cô ta tối nay ngủ với hắn đấy chứ?
Chết tiệt, lúc trước hình như cô ta quả thật đã từng nói chỉ cần chữa khỏi cho gia gia thì cô ta có thể bồi hắn một đêm...
"Sau khi chuyện thành công thì mời tôi ăn lẩu." Tần Thiên nghiêm túc nói.
“Đáng ghét!” Liễu Như Ngọc ngẩn người một chút, sau đó ‘phốc’ cười nhạo. Giống như hồng mai đầu mùa nở trên núi băng, rừng cây đào tháng ba đột nhiên nổi lên gió xuân.
Chị Vinh trợn trắng mắt, nhấn ga chạy nhanh về phía nhà ông An.
......
"Ba, anh cả của con trở về rồi." Phan Hổ khẽ nói với Phan Hữu Chí ở nhà cũ nhà họ Phan.
Phan Hữu Chí dường như không nghe thấy, ông ta ngồi trên ghế nhìn hai cỗ quan tài trước mặt, ông ta đã ngồi ở đây một lúc lâu.
Trong một đêm, bốn mươi kiếm sĩ của nhà họ Phan đã bị loại bỏ sạch sẽ, bốn mươi tay nỏ kiệt xuất cũng thế, đội cảm tử được huấn luyện tỉ mỉ nhiều năm, không còn một người nào.
Năm đại cao thủ mỗi năm cung phụng mấy chục triệu tiền, cũng bị giết chết ngay tại chỗ.
Nhị thái tử được ông ta bồi dưỡng ba mươi năm, coi như là người thừa kế trong tương lai lại chết đuối trong hồ bơi ở biệt thự của chính mình.
Lúc Phan Hữu Chí chạy tới thì Phan Long lơ lửng trên hồ nước, hai mắt trợn tròn, không biết trước khi chết đã trải qua giãy dụa, tức giận hay không cam lòng nữa!
Trước đó đứa con gái út Phan Mỹ Nhi bị chém khắp người, chết vì mất máu, tuy Phan Hữu Chí giống như bị giáng mọit gậy vào đầu nhưng ông ta vẫn có thể chống đỡ được.
Hiện tại cái chết của Nhị thái tử thật sự như rút gân bẻ gãy sống lưng của ông ta.
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy mấy chục năm phấn đấu cuối cùng tạo ra kết cục này, thật vô nghĩa.
"Ba!"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Con trai lớn của nhà họ Phan, Phan Kiệt bước nhanh vào.
Hắn ta chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng trông hắn ta rất chín chắn từng trãi, cái này có liên quan đến con đường làm quan của hắn ta trong nhiều năm.
Trước khi hắn ta vào cửa, trên mặt còn lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì không ngoài dự đoán thì hắn ta sẽ sớm có thể thăng chức thêm một bước nữa.
Hơn nữa được điều động lên tỉnh làm việc.
Đến lúc đó thử hỏi còn ai trong Đảng cầm quyền dám tranh với nhà họ Phan bọn họ?
Thế nhưng khi nhìn thấy trong phòng đặt hai chiếc quan tài, hắn ta sững người.
Trong nhà gặp biến cố thảm thiết, Phan Hữu Chí vẫn luôn giấu con trai lớn, bởi vì ông ta không muốn những điều này ảnh hưởng đến con đường làm quan của con trai lớn nhà mình.
Những thứ này đều là tranh chấp trong giang hồ, không thể nhìn thấy ánh sáng.
"Anh cả, anh đừng kích động."
"Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta nghĩ cách báo thù đi." Phan Hổ xoay xe lăn, khẽ nói.
“A Hổ, chân em làm sao vậy?”
"Ai đánh em thành ra thế này?"
"Là người già nào trong nhà chết sao?"
"Anh hai và chị ba của em đâu?"
Cho đến bây giờ Phan Kiệt vẫn tưởng rằng người chết có thể là người già nào đó trong nhà như lão quản gia.. vân vân.
"Anh hai và chị ba..."Giọng nói Phan Hổ run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hai quan tài.
Phan Kiệt run rẩy kịch liệt!
Sắc mặt thay đổi!
Hắn ta vội vã chạy đến quan tài và nhìn thấy hai người bên trong, hắn ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống.
"Ba!" Hắn ta ‘bịch’ quỳ xuống trước mặt Phan Hữu Chí, bi thương nói: "Con về trễ!”
"Chuyện khi nào? Sao không nói cho con biết!”
Vẻ mặt Phan Hữu Chí ngơ ngác, nhìn ông ta giống như đã trở nên đần độn rồi.
Phan Kiệt không hổ nhiều năm làm quan, hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "A Hổ, mau nói là ai làm?”
"Lần này anh trở về là tham gia tiệc mừng thọ An Quốc lão gia tử."
"Anh biết đây là mừng thọ cuối cùng của lão gia tử, một khi ông ta nằm xuống thì kết cấu tỉnh thành sẽ được phân chia lại.”
"Có phải nhà họ Giả và nhà họ Lý vì tranh đoạt địa bàn trước cho nên ra tay độc ác với chúng ta không?"
"Nhà họ Giả và nhà họ Lý sao?" Phan Hữu Chí bỗng nhiên mở miệng, cười lạnh lùng nói: "Cho họ tám lá gan cũng không dám.”
Phan Kiệt giận dữ nói: "Vậy rốt cuộc là ai?”
“Con không thể nào nghĩ ra ai ở tỉnh thành Nam Giang này lại có lá gan lớn như vậy!”
Phan Hổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Là Tần Thiên!”
"Tần Thiên?" Phan Kiệt ngẩn người một chút, rồi nói: "Đó là ai?”
"Tại sao hắn ta lại ra tay độc ác với A Long và Mỹ Nhi như vậy?"
Phan Hổ trầm mặc, hai ba câu thật sự không thể nói rõ chuyện này được.
“Con lập tức đi báo cảnh sát trưởng, hạ lệnh truy nã lục soát cả nước!” Phan Kiệt nói lớn tiếng, sau đó sải bước đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Sắc mặt Phan Hữu Chí lạnh lùng, đã lấy lại được chút phần dáng vẻ kiêu hùng (nhân vật trí dũng kiệt xuất).
Bởi vì ông ta chợt ý thức được ông ta không gục ngã, nhà họ Phan cũng không sa ngã, bởi vì ông ta còn một đứa con trai lớn!
So với việc để cho đứa con trai thứ hai tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, ông ta thật sự hy vọng đứa con lớn này trở thành người thành đạt.
Chỉ cần Phan Kiệt không ngã xuống, nhà họ Phan sẽ vĩnh viễn không ngã xuống.
"Con vừa mới nói lần này trở về là làm gì?" Ông ta lạnh lùng hỏi.
Phan Kiệt sững sờ, khẽ nói: "Chúc thọ An lão gia tử.”
"Ba, năm nay dự kiến con có thể tiến thêm một bước nữa được chuyển đến tỉnh thành làm việc. Hơn nữa rất có thể sẽ phụ trách chính pháp.”
"Thật sao?" Phan Hữu Chí giống như chết đi sống lại, mặt mày rạng rỡ.
Phan Kiệt gật đầu nói: "Phần lớn đã xác định, chỉ có điều còn một vài chi tiết nhỏ.”
"Lần này con trở về là để chúc thọ An lão gia tử, đồng thời cũng muốn nhờ ông ta chuyển mấy mối quan hệ để chào hỏi làm quen."
"Ba cũng biết tuy lão gia tử không ở trên con đường làm quan, nhưng học trò của ông ta ở khắp nơi."
"Chỉ cần ông ta chịu gật đầu giúp đỡ thì chuyện này thật sự đã thành rồi."
Phan Hữu Chí thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Nếu con có thể trở về phụ trách chính pháp, vậy toàn bộ tỉnh Nam Giang này chính là thiên hạ của chúng ta.
Muốn giết một tên Tần Thiên cỏn con, chẳng phải đơn giản như bóp chết một con rệp sao.”
Phan Kiệt vội vàng nói: "Tần Thiên kia——"
Phan Hữu Chí lớn tiếng nói: "Đừng nói nữa!”
"Quản gia cầm quà mừng thọ đã chuẩn bị trước đó lên xe đi, bây giờ tôi và đại thiếu gia muốn đến chúc thọ An Quốc lão gia tử!”
"Vâng, lão gia." Lão quản gia vội vàng đi chuẩn bị.
Phan Hữu Chí chậm rãi đứng dậy, trở lại phòng cẩn thận rửa mặt sạch sẽ, thay bộ âu phục đắc tiền vừa vặn, thắt một chiếc nơ màu đỏ thẫm.
Ngồi lên Rolls Royce chạy đến nhà họ An cùng đứa con trai lớn mà ông ta vô cùng tự hào.
Cả thành phố bị tắc nghẽn, bình thường rất hiếm khi nhìn thấy nhiều xe sang như vậy, hôm nay đều lái xe lên đường lớn cùng chạy về một hướng.
Những người này hầu như bao gồm tất cả những nhân vật nổi tiếng có máu mặt trong toàn tỉnh Nam Giang.
Bọn họ đều đến chúc thọ vị Nam Giang vương.
Điều kiện chị Vinh đưa ra khi Tần Thiên chữa khỏi bệnh An lão gia tử, là thậm chí cô ta có thể sẽ lừa dối vợ Tần Thiên làm tình nhân của hắn.
Tần Thiên đồng ý.
Cũng có nghĩa là hắn thật sự muốn... lừa vợ mình để hẹn hò với cô ta không?
Trời ơi, vậy cô phải làm gì đây?
Suy cho cùng hắn đã kết hôn, hơn nữa vợ hắn lại là người tài mạo song toàn như vậy.
Chẳng lẽ cô ta thật sự phải làm người thứ ba sao?
“Như Ngọc, em làm sao vậy?”
"Em không tin cậu ta sao? Rất tốt, thật ra chị cũng không tin.”
"Chúng ta đi thôi, không để ý tới hắn nữa." Chị Vinh khởi động xe.
“Không!” Liễu Như Ngọc vội vàng mở cửa xe, kích động nói: "Em tin tưởng anh ta, mau lên xe!”
Cô ta nói xong, sau đó vội vàng kéo Tần Thiên lên.
Tần Thiên nghĩ đến cái gì đó, vội nói: "Chờ một chút, tôi muốn thêm một điều nữa.”
"Cái gì?" Liễu Như Ngọc có chút lo lắng, nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Tần Thiên, hắn sẽ không yêu cầu cô ta tối nay ngủ với hắn đấy chứ?
Chết tiệt, lúc trước hình như cô ta quả thật đã từng nói chỉ cần chữa khỏi cho gia gia thì cô ta có thể bồi hắn một đêm...
"Sau khi chuyện thành công thì mời tôi ăn lẩu." Tần Thiên nghiêm túc nói.
“Đáng ghét!” Liễu Như Ngọc ngẩn người một chút, sau đó ‘phốc’ cười nhạo. Giống như hồng mai đầu mùa nở trên núi băng, rừng cây đào tháng ba đột nhiên nổi lên gió xuân.
Chị Vinh trợn trắng mắt, nhấn ga chạy nhanh về phía nhà ông An.
......
"Ba, anh cả của con trở về rồi." Phan Hổ khẽ nói với Phan Hữu Chí ở nhà cũ nhà họ Phan.
Phan Hữu Chí dường như không nghe thấy, ông ta ngồi trên ghế nhìn hai cỗ quan tài trước mặt, ông ta đã ngồi ở đây một lúc lâu.
Trong một đêm, bốn mươi kiếm sĩ của nhà họ Phan đã bị loại bỏ sạch sẽ, bốn mươi tay nỏ kiệt xuất cũng thế, đội cảm tử được huấn luyện tỉ mỉ nhiều năm, không còn một người nào.
Năm đại cao thủ mỗi năm cung phụng mấy chục triệu tiền, cũng bị giết chết ngay tại chỗ.
Nhị thái tử được ông ta bồi dưỡng ba mươi năm, coi như là người thừa kế trong tương lai lại chết đuối trong hồ bơi ở biệt thự của chính mình.
Lúc Phan Hữu Chí chạy tới thì Phan Long lơ lửng trên hồ nước, hai mắt trợn tròn, không biết trước khi chết đã trải qua giãy dụa, tức giận hay không cam lòng nữa!
Trước đó đứa con gái út Phan Mỹ Nhi bị chém khắp người, chết vì mất máu, tuy Phan Hữu Chí giống như bị giáng mọit gậy vào đầu nhưng ông ta vẫn có thể chống đỡ được.
Hiện tại cái chết của Nhị thái tử thật sự như rút gân bẻ gãy sống lưng của ông ta.
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy mấy chục năm phấn đấu cuối cùng tạo ra kết cục này, thật vô nghĩa.
"Ba!"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Con trai lớn của nhà họ Phan, Phan Kiệt bước nhanh vào.
Hắn ta chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng trông hắn ta rất chín chắn từng trãi, cái này có liên quan đến con đường làm quan của hắn ta trong nhiều năm.
Trước khi hắn ta vào cửa, trên mặt còn lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì không ngoài dự đoán thì hắn ta sẽ sớm có thể thăng chức thêm một bước nữa.
Hơn nữa được điều động lên tỉnh làm việc.
Đến lúc đó thử hỏi còn ai trong Đảng cầm quyền dám tranh với nhà họ Phan bọn họ?
Thế nhưng khi nhìn thấy trong phòng đặt hai chiếc quan tài, hắn ta sững người.
Trong nhà gặp biến cố thảm thiết, Phan Hữu Chí vẫn luôn giấu con trai lớn, bởi vì ông ta không muốn những điều này ảnh hưởng đến con đường làm quan của con trai lớn nhà mình.
Những thứ này đều là tranh chấp trong giang hồ, không thể nhìn thấy ánh sáng.
"Anh cả, anh đừng kích động."
"Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta nghĩ cách báo thù đi." Phan Hổ xoay xe lăn, khẽ nói.
“A Hổ, chân em làm sao vậy?”
"Ai đánh em thành ra thế này?"
"Là người già nào trong nhà chết sao?"
"Anh hai và chị ba của em đâu?"
Cho đến bây giờ Phan Kiệt vẫn tưởng rằng người chết có thể là người già nào đó trong nhà như lão quản gia.. vân vân.
"Anh hai và chị ba..."Giọng nói Phan Hổ run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hai quan tài.
Phan Kiệt run rẩy kịch liệt!
Sắc mặt thay đổi!
Hắn ta vội vã chạy đến quan tài và nhìn thấy hai người bên trong, hắn ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống.
"Ba!" Hắn ta ‘bịch’ quỳ xuống trước mặt Phan Hữu Chí, bi thương nói: "Con về trễ!”
"Chuyện khi nào? Sao không nói cho con biết!”
Vẻ mặt Phan Hữu Chí ngơ ngác, nhìn ông ta giống như đã trở nên đần độn rồi.
Phan Kiệt không hổ nhiều năm làm quan, hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "A Hổ, mau nói là ai làm?”
"Lần này anh trở về là tham gia tiệc mừng thọ An Quốc lão gia tử."
"Anh biết đây là mừng thọ cuối cùng của lão gia tử, một khi ông ta nằm xuống thì kết cấu tỉnh thành sẽ được phân chia lại.”
"Có phải nhà họ Giả và nhà họ Lý vì tranh đoạt địa bàn trước cho nên ra tay độc ác với chúng ta không?"
"Nhà họ Giả và nhà họ Lý sao?" Phan Hữu Chí bỗng nhiên mở miệng, cười lạnh lùng nói: "Cho họ tám lá gan cũng không dám.”
Phan Kiệt giận dữ nói: "Vậy rốt cuộc là ai?”
“Con không thể nào nghĩ ra ai ở tỉnh thành Nam Giang này lại có lá gan lớn như vậy!”
Phan Hổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Là Tần Thiên!”
"Tần Thiên?" Phan Kiệt ngẩn người một chút, rồi nói: "Đó là ai?”
"Tại sao hắn ta lại ra tay độc ác với A Long và Mỹ Nhi như vậy?"
Phan Hổ trầm mặc, hai ba câu thật sự không thể nói rõ chuyện này được.
“Con lập tức đi báo cảnh sát trưởng, hạ lệnh truy nã lục soát cả nước!” Phan Kiệt nói lớn tiếng, sau đó sải bước đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Sắc mặt Phan Hữu Chí lạnh lùng, đã lấy lại được chút phần dáng vẻ kiêu hùng (nhân vật trí dũng kiệt xuất).
Bởi vì ông ta chợt ý thức được ông ta không gục ngã, nhà họ Phan cũng không sa ngã, bởi vì ông ta còn một đứa con trai lớn!
So với việc để cho đứa con trai thứ hai tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, ông ta thật sự hy vọng đứa con lớn này trở thành người thành đạt.
Chỉ cần Phan Kiệt không ngã xuống, nhà họ Phan sẽ vĩnh viễn không ngã xuống.
"Con vừa mới nói lần này trở về là làm gì?" Ông ta lạnh lùng hỏi.
Phan Kiệt sững sờ, khẽ nói: "Chúc thọ An lão gia tử.”
"Ba, năm nay dự kiến con có thể tiến thêm một bước nữa được chuyển đến tỉnh thành làm việc. Hơn nữa rất có thể sẽ phụ trách chính pháp.”
"Thật sao?" Phan Hữu Chí giống như chết đi sống lại, mặt mày rạng rỡ.
Phan Kiệt gật đầu nói: "Phần lớn đã xác định, chỉ có điều còn một vài chi tiết nhỏ.”
"Lần này con trở về là để chúc thọ An lão gia tử, đồng thời cũng muốn nhờ ông ta chuyển mấy mối quan hệ để chào hỏi làm quen."
"Ba cũng biết tuy lão gia tử không ở trên con đường làm quan, nhưng học trò của ông ta ở khắp nơi."
"Chỉ cần ông ta chịu gật đầu giúp đỡ thì chuyện này thật sự đã thành rồi."
Phan Hữu Chí thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Nếu con có thể trở về phụ trách chính pháp, vậy toàn bộ tỉnh Nam Giang này chính là thiên hạ của chúng ta.
Muốn giết một tên Tần Thiên cỏn con, chẳng phải đơn giản như bóp chết một con rệp sao.”
Phan Kiệt vội vàng nói: "Tần Thiên kia——"
Phan Hữu Chí lớn tiếng nói: "Đừng nói nữa!”
"Quản gia cầm quà mừng thọ đã chuẩn bị trước đó lên xe đi, bây giờ tôi và đại thiếu gia muốn đến chúc thọ An Quốc lão gia tử!”
"Vâng, lão gia." Lão quản gia vội vàng đi chuẩn bị.
Phan Hữu Chí chậm rãi đứng dậy, trở lại phòng cẩn thận rửa mặt sạch sẽ, thay bộ âu phục đắc tiền vừa vặn, thắt một chiếc nơ màu đỏ thẫm.
Ngồi lên Rolls Royce chạy đến nhà họ An cùng đứa con trai lớn mà ông ta vô cùng tự hào.
Cả thành phố bị tắc nghẽn, bình thường rất hiếm khi nhìn thấy nhiều xe sang như vậy, hôm nay đều lái xe lên đường lớn cùng chạy về một hướng.
Những người này hầu như bao gồm tất cả những nhân vật nổi tiếng có máu mặt trong toàn tỉnh Nam Giang.
Bọn họ đều đến chúc thọ vị Nam Giang vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.