Chương 840
Dật Danh
15/12/2023
Tần Thiên không ngủ được.
Trong bóng tối, đôi mắt hắn như những vì sao.
Trong đôi mắt trong veo mà sâu thẳm này, những giọt nước mắt trong suốt không biết từ đâu chợt lóe lên.
Trong ký ức của hắn, một người phụ nữ đã nắm tay hắn và nói: “Thiên nhi hãy mau lớn lên và lấy một người vợ.”
“Vợ Thiên nhi chắc chắn sẽ là cô gái xinh đẹp nhất thế giới.”
“Lúc đó Thiên nhi đã có gia đình riêng và mẹ cũng đã già.”
……
Mẹ ơi, bây giờ con trai đã có vợ và có gia đình của riêng mình rồi. Chỉ là mẹ không bao giờ nhìn thấy được.
Hắn thầm nói một câu trong lòng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ngày hôm sau, Tô Tô dậy sớm một cách hiếm thấy.
Sau khi nói với Dương Ngọc Lan về ý tưởng của mình, bà ấy vui vẻ đồng ý.
“Cuối cùng các con cũng thông suốt rồi.”
“Mau chuyển đi, mau chuyển đi!”
“Tần Thiên, gả con gái như hất bát nước đi, từ nay về sau sẽ giao nó cho con.”
“Con muốn yêu chiều nó như thế nào thì tùy con, mắt mẹ không nhìn thấy sẽ không thấy phiền.”
Quả nhiên, Dương Ngọc Lan không muốn rời khỏi ngôi nhà cũ này. Bà ấy cũng muốn Tô Tô và Tần Thiên dọn ra ngoài, nhưng trước đó không tiện mở lời.
“Mẹ!”
“Mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy?” Tô Tô tức giận.
Dương Ngọc Lan nói: “Phải.”
“Vậy khi nào con sinh một đứa cháu ngoại cho mẹ đây?”
Tô Tô tức giận nói: “Con sẽ không sinh con đâu!”
Nói là chuyển nhà mới nhưng thực chất chỉ là hình thức.
Ở bên biệt thự mới, Ngô Thiên Hùng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ mà không cần Tần Thiên dặn dò, nó sang trọng hơn nhiều so với ngôi nhà cũ.
Hắn và Tô Tô chỉ cần chuyển vào ở là được, không cần mang theo bất cứ thứ gì. Ngay cả quần áo của Tô Tô cũng vẫn để lại trong phòng ở bên này.
Nếu muốn quay lại, có thể quay lại và ở bất cứ lúc nào. Nhưng Dương Ngọc Lan nói khi trở về, sẽ về nhà mẹ đẻ.
Hai nhà tuy chỉ cách nhau vài chục mét nhưng cảm giác nghi thức vẫn rất quan trọng.
Dương Ngọc Lan đặc biệt mua rất nhiều rau để nấu ăn trong biệt thự mới, ngụ ý là vợ chồng son sẽ luôn mặn nồng.
Tần Thiên tuy rằng cũng rất vui vẻ, nhưng suốt ngày vẫn luôn có chút lơ đãng, mãi đến tối, hắn mới nhận được báo cáo từ Thử Vương.
“Seraph, đã bị bắt.”
“Nhưng hắn không chịu mở miệng. Có một số chuyện, nhất định phải gặp anh mới có thể nói được.”
Trong bóng tối, đôi mắt hắn như những vì sao.
Trong đôi mắt trong veo mà sâu thẳm này, những giọt nước mắt trong suốt không biết từ đâu chợt lóe lên.
Trong ký ức của hắn, một người phụ nữ đã nắm tay hắn và nói: “Thiên nhi hãy mau lớn lên và lấy một người vợ.”
“Vợ Thiên nhi chắc chắn sẽ là cô gái xinh đẹp nhất thế giới.”
“Lúc đó Thiên nhi đã có gia đình riêng và mẹ cũng đã già.”
……
Mẹ ơi, bây giờ con trai đã có vợ và có gia đình của riêng mình rồi. Chỉ là mẹ không bao giờ nhìn thấy được.
Hắn thầm nói một câu trong lòng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ngày hôm sau, Tô Tô dậy sớm một cách hiếm thấy.
Sau khi nói với Dương Ngọc Lan về ý tưởng của mình, bà ấy vui vẻ đồng ý.
“Cuối cùng các con cũng thông suốt rồi.”
“Mau chuyển đi, mau chuyển đi!”
“Tần Thiên, gả con gái như hất bát nước đi, từ nay về sau sẽ giao nó cho con.”
“Con muốn yêu chiều nó như thế nào thì tùy con, mắt mẹ không nhìn thấy sẽ không thấy phiền.”
Quả nhiên, Dương Ngọc Lan không muốn rời khỏi ngôi nhà cũ này. Bà ấy cũng muốn Tô Tô và Tần Thiên dọn ra ngoài, nhưng trước đó không tiện mở lời.
“Mẹ!”
“Mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy?” Tô Tô tức giận.
Dương Ngọc Lan nói: “Phải.”
“Vậy khi nào con sinh một đứa cháu ngoại cho mẹ đây?”
Tô Tô tức giận nói: “Con sẽ không sinh con đâu!”
Nói là chuyển nhà mới nhưng thực chất chỉ là hình thức.
Ở bên biệt thự mới, Ngô Thiên Hùng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ mà không cần Tần Thiên dặn dò, nó sang trọng hơn nhiều so với ngôi nhà cũ.
Hắn và Tô Tô chỉ cần chuyển vào ở là được, không cần mang theo bất cứ thứ gì. Ngay cả quần áo của Tô Tô cũng vẫn để lại trong phòng ở bên này.
Nếu muốn quay lại, có thể quay lại và ở bất cứ lúc nào. Nhưng Dương Ngọc Lan nói khi trở về, sẽ về nhà mẹ đẻ.
Hai nhà tuy chỉ cách nhau vài chục mét nhưng cảm giác nghi thức vẫn rất quan trọng.
Dương Ngọc Lan đặc biệt mua rất nhiều rau để nấu ăn trong biệt thự mới, ngụ ý là vợ chồng son sẽ luôn mặn nồng.
Tần Thiên tuy rằng cũng rất vui vẻ, nhưng suốt ngày vẫn luôn có chút lơ đãng, mãi đến tối, hắn mới nhận được báo cáo từ Thử Vương.
“Seraph, đã bị bắt.”
“Nhưng hắn không chịu mở miệng. Có một số chuyện, nhất định phải gặp anh mới có thể nói được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.