Thần Vương Lệnh

Chương 219: Để lại một nửa cho tôi

Dật Danh

19/09/2023

Nghe Giả Hiếu Liêm nói xong, Giả Sơn sững sờ nói: "Ba, ý ba là sao?”

Giả Hiếu Liêm cười lạnh nói: "Cái chết của An Quốc, Bắc Giang Vương Lưu Triệt khó thoát tội. Trận chiến đẫm máu ngày tối hôm qua chính là minh chứng.”

"Sau khi ba con Kế gia nắm quyền, vì muốn thu phục lòng người nhất định sẽ khai chiến với Bắc Giang."

"Hai con hổ tranh giành, chúng ta đứng ngoài quan sát."

"Đợi đến khi bọn họ đều bị thiệt hại, chính là lúc Giả gia chúng ta trỗi dậy."

“Đến lúc đó không chỉ riêng Nam Giang, mà cũng có thể một chiêu tóm thêm được Bắc Giang!”

"Làm Nam Giang Vương là cái thá gì chứ? Muốn làm thì chúng ta phải làm vua của hai giang”

“Ba thật sáng suốt!”Giả Sơn kích động nói: "Cho nên bây giờ chúng ta sẽ làm cái gì?”

"Chỉ chờ đợi thôi sao?"

Giả Hiếu Liêm suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc này theo lý thuyết không nên làm gì mới tốt.”

“Tuy nhiên muốn dệt hoa trên gấm, con hãy dẫn người trợ giúp Kế Phong đi lục soát tìm Tần Thiên.”

"Bắt được Tần Thiên nhất định sẽ có được hảo cảm của An gia."

“Giao cho con!” Giả Sơn cười ha hả, ra ngoài sắp xếp.

Lý Tồn Trung vì muốn lấy lòng cũng phái con trai Lý Mậu phát động lực lượng của Lý gia, tìm kiếm vây bắt Tần Thiên.

Nghe thấy tin tức, Phan Hổ của Phan gia rốt cục cũng tìm được chỗ trút giận.

Anh ta phái tất cả thủ hạ còn sót lại gia nhập đội ngũ săn bắt Tần Thiên.

An gia, Giả gia, Lý gia cộng thêm Phan gia, Nhất Vương Tam Hổ của tỉnh thành xuất toàn lực.

Nhưng mà cho dù bọn họ tìm như thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng Tần Thiên.

Chỉ có thể xác định chắc chắn hắn vẫn chưa rời khỏi tỉnh thành, bởivì mỗi một ngã tư đều có bảo vệ nghiêm ngặt.

Tần Thiên có chỗ trốn ở đâu trong tỉnh thành chứ?

Người này giống như đột nhiên biến mất.

......

Bên ngoài trang viên Ngọa Long có hơn trăm người canh gác nghiêm mật, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.

Trong phòng cũng có chừng ba mươi người, tay cầm dao cầm súng canh giữ cửa ra vào và cầu thang.

Người bên ngoài không vào được, người bên tron, cũng đừng mơ đi ra được.

Hồ Bân bị còng tay và xích chân nhốt trong phòng, dường như ông ta biết tình hình đã định.

Ông ta ngồi trên mặt đất không ăn không uống, cúi đầu không nói.

Cửa tầng hai đóng chặt, Truy Phong giống như một kẻ ngốc canh giữ bên cạnh thi thể của An Quốc.

Dường như chỉ cần không có người nào đến động vào thi thể An Quốc thì thế giới này chả có chuyện liên quan gì tới anh ta.

Những tiên côn đồ này sẽ không chủ động vào phòng, bởi vì dù sao bên trong cũng có một người chết.

Một mặt là điều cấm kỵ.

Mặt khác bọn họ cũng là sợ oan hồn An quốc sẽ tìm được bọn họ tính sổ.



Thời gian trôi qua, những tên côn đồ này không có việc gì làm cho nên có chút không thể chịu đựng được.

“Chờ xong chuyện này, lấy được tiền thưởng, ông đây nhất định phải thả lỏng chút.”

“Thật sự rất nhớ Tiểu Phượng mà!”

Một tên nhếch miệng nói.

“Cẩu Tam, người như mày thì nên quên đi.”

"Theo tao được biết, Tiểu Phượng người ta đã sớm được nhân vật lớn thần bí bao nuôi rồi. Người bình thường hoàn toàn không thể gặp được.”

Một người gầy đen bên cạnh nhịn không được lên tiếng chửi bới.

“Đánh rắm mẹ mày!”

"Chỉ cần tao đến Tiểu Phượng sẽ giữ cửa cho tao bất cứ lúc nào."

"Không tin mày hỏi thằng béo đi."

“Béo mày nói xem có phải lần trước Tiểu Phượng đã nói sau này cô ấy chỉ tiếp một mình tao không?"

Bên cạnh có một tên mập mạp to lớn, vung búa lớn trên tay, rắc rắc một tiếng, chỉ cái bàn cà phê bằng gỗ táo tàu trước mặt thành hai nửa.

“Ông đây đói bụng!”

“Ông đây muốn đi ăn cơm!” Nói xong hắn ta xách rìu đi ra ngoài.

“Béo!” Cẩu Tam vội vàng giữ chặt hắn ta lại, nói: "Xuân ca có lệnh, không ai được rời khỏi vị trí.”

"Không riêng gì mày đói mà tất cả mọi người đều đói bụng."

“Nào, gọi đồ ăn mang đến đây, tao mời!”

Gã béo trầm giọng nói: "Ông đây muốn ăn đùi dê nướng!”

Bên ngoài một thủ lĩnh mặt đen đi vào, trầm giọng nói: "Không cần đặt!”

"Mười con dê nướng nguyên con, Xuân ca đã gọi món giúp chúng ta rồi, lát nữa sẽ gửi tới ngay thôi.”

"Xuân ca nói bây giờ là thời kỳ rất quan trọng, chúng ta có trọng trách không thể uống rượu."

"Đợi đến khi chuyện lớn hoàn thành, anh ta sẽ cho chúng ta nghỉ ngơi một tháng, mỗi người mười vạn đồng, ăn chơi xả láng!"

“Được!”

“Yeahhh!” Một đám người reo hò vui sướng.

Lý Xuân cũng thật sự biết lôi kéo người khác, không lâu sau đó có một chiếc xe tải chở mười con cừu béo nướng thơm ngát chạy vào.

Một đám người không lo lắng Hồ Bân sẽ chạy trốn, Truy Phong cũng không thể nào rời khỏi phòng.

Bọn họ mặc sức ăn uống thoả thích.

Của phòng ở tầng hai đóng chặt, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

An Quốc nằm trên giường, máu phun dính trên ngực đã khô từ lâu.

Nó đã chuyên sang màu tím đen.

Một tia nắng mặt trời chiếu vào, khuôn mặt của ông ta trông rất thanh thản, nếu không phải không có hơi thở thì ai nhìn sẽ cho rằng ông ta chỉ đang ngủ thiếp đi.



Truy Phong tay cầm chuôi đao, quỳ gối trước giường không hề nhúc nhích.

Mặt anh ta không chút thay đổi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vào lúc này có một cơn gió núi thổi vào cửa sổ bên vách đá.

Một bóng đen giống như một vệt đen trôi nổi trong không khí, lặng lẽ bay vào.

Hắn mang theo một con gà nướng trong tay, tay kia còn mang theo một bình rượu.

Nhìn Truy Phong quỳ bên cạnh giường An Quôcs, hắn cười lạnh một tiếng sau đó ngồi vào bàn ăn uống.

Truy Phong không quay đầu lại, anh at lạnh lùng nói: "Anh lấy cớ chữa bệnh để sát hại lão gia tử.”

"Hiện tại cả tỉnh thành đều đang truy nã anh, anh lại còn dám đến đây!”

Tần Thiên uống một ngụm rượu, nói: "Tục ngữ nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.”

"Bọn họ phong tỏa toàn bộ tỉnh thành, toàn thành vây bắt tôi, cho nên chỉ có thể tới đây.”

"Bên ngoài rất lạnh, cậu có muốn đến ăn uống làm ấm cơ thể không?”

Truy Phong đứng lên, xoay người nhìn chằm chằm Tần Thiên.

"Tôi biết tôi không phải là đối thủ của anh."

"Nhưng anh cũng nên biết tôi không tiếc hy sinh vì lão gia tử."

"Một đao thủ không sợ chết, anh thật sự không để vào mắt sao?"

Nói xong, Truy Phong trợn mắt nhìn Tần Thiên, nắm chặt chuôi đao, giống như anh ta có thể phát ra đòn kích sắc bén bất cứ lúc nào.

Tần Thiên lấy tay xé gà nướng, thản nhiên nói: "Tùy cậu.”

Ánh mắt Truy Phong trở nên lạnh lẽo.

Anh ta giơ tay lên, rút trường đao ra khỏi vỏ!

Từng vệt đao lạnh lẽo chém vào không gian, bổ tới hướng Tần Thiên.

Tần Thiên chả thèm nhúc nhích.

Cũng không có bất kỳ phòng bị nào.

Xẹt một tiếng, gà nướng trong tay bị chém làm hai nửa, hắn có chút tức giận nói: "Nhóc con, cậu muốn làm gì?”

Truy Phong mặt không chút thay đổi đi tới ngồi xuống đối diện Tần Thiên, cầm lấy một nửa gà nướng, lạnh lùng nói: "Tôi muốn anh để lại một nửa cho tôi.”

Truy Phong nói xong cầm gà nướng cắn xé một miếng lớn.

Tần Thiên cảm thấy dở khóc dở cười, nói: "Lão gia tử bị tôi giết chết, bây giờ cậu còn có tâm trạng ngồi đối diện tôi ăn gà nướng sao?”

Truy Phong cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Lão gia tử chưa chết.”

"Ừ?" Tần Thiên cười nói: "Làm sao cậu phát hiện được?”

"Rõ ràng ông ta đã không còn hơi thở mạch đập."

Truy Phong nói: "Cảm giác.”

Tần Thiên không nói gì.

Đúng vậy, đôi khi một số người có cảm giác rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Vương Lệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook