Chương 174: Đồ không biết xấu hổ
Dật Danh
18/09/2023
Tần Thiên cười lạnh, trong ánh mắt là sự khinh thường.
''Chỉ dựa vào ông?''
''Nếu ông nói vậy thì tôi cũng cho ông một cơ hội. Bây giờ biến mất khỏi mặt tôi, tôi có thể xem như ông chưa từng xuất hiện.''
''Cậu nói cái gì?'' Tề Cảnh Xuân biến sắc.
''Lão Tề, nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì?" Một người đàn ông cao lớn có râu quai nón nhịn không được mà nói.
Gã ta cười lạnh: "Nhóc con, mày là tông sư hóa cảnh thì sao chứ? Nguyên Ngũ Tuyệt chúng tao cũng không phải không giết qua tông sư!''
''Nói cho mày biết, tên kia còn lợi hại hơn mày nhiều!''
Ba người khác cũng cười lạnh.
Trong mắt họ, Tần Thiên có thể nội kình ngoại phóng, miễn cưỡng cũng được xem là tông sư hóa cảnh. Nhưng chắc cũng vừa đến ngưỡng đó mà thôi.
Dù sao tuổi của hắn trẻ như vậy.
''Thật sao?'' Tần Thiên cười lạnh. Tông sư hóa cảnh rất lợi hại đúng không? Từ trước đến nay hắn chưa từng cảm thấy như vậy.
Hắn không biết mình đã đến trình độ nào, nhưng hắn biết có mười tông sư hóa cảnh cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng nhìn trang phục của năm người trước mặt và vũ khí khác nhau trong tay cùng với những lời mà họ vừa nói, trong lòng Tần Thiên lóe lên một cái, hắn đột nhiên nghĩ đến một việc.
''Ba năm trước đây, lão quyền sư Hà Bắc, lão tiên sinh Tông Đức chết thảm trong đêm khuya ở nghĩa địa ngoại ô.''
''Tông lão tiên sinh là người nghĩa hiệp, đức cao vọng trọng, được gọi là ngôi sao trong giới võ sĩ Hà Bắc, không ngờ vậy mà lại bị người ta sát hại.''
''Chuyện này khiến mọi người bàn tán rất lâu. Thiếu niên Hà Bắc đeo đai trắng, lưng mang trường kiếm muốn tìm ra hung thủ để báo thù cho lão quyền sư.''
''Nhưng ngoài vết thương trên người lão quyền sư thể hiện hung thủ là năm người ra thì không còn thông tin nào khác. Thời gian dần trôi qua cũng không tìm hiểu thêm được gì.''
''Theo tôi được biết, tu vi cả đời của Tông Đức lão tiên sinh có thể gọi là tông sư. Không phải ông ấy bị mấy người giết đấy chứ?''
Nghe Tần Thiên nói vậy, ánh mắt năm người kia lộ ra sự bối rối. Nhất là Tề Cảnh Xuân.
Tần Thiên nhạy cảm thấy được điều này, trong mắt hắn lộ ra sát khí.
Vì lão quyền sư Tông Đức rất nhiệt tình trượng nghĩa, chưa từng đối xử tệ bạc với bất kì người trong giới võ sư.
Lão chưởng quỹ của Diêm Vương Điện, cũng chính là sư phụ của Tần Thiên chính là một trong những người đó.
Lão chưởng quỹ biết thân phận của mình không hề tầm thường nên luôn cố gắng giữ khoảng cách với Tông Đức, tránh mang đến tai họa cho đối phương.
Nhưng nhân phẩm và võ đạo của Tông Đức khiến lão chưởng quỹ vô cùng nể phục.
Lão quyền sư chết thảm, lúc ấy lão chưởng quỹ đã ở ngục giam nghe được tin tức để phái Tần Thiên đi điều tra.
Qua điều tra, Tần Thiên nghe người nhà Tông Đức nói sau khi lão quyền sư nhận được một bức thư thì vô cùng hào hứng mà rời đi.
Nghe nói ông ấy muốn đi đón bạn. Chuyện này thường xảy ra nên người nhà và đồ đệ cũng không nghi ngờ gì.
Khác biệt duy nhất chính là lần đó ông ấy còn mang một khối ngọc mà bình thường rất coi trọng, có thể gọi là ngọc âm dương đi cùng.
Không ngờ rằng ông ấy lại chết thảm tại nghĩa địa. Khối ngọc âm dương kia cũng không cánh mà bay.
Cho nên Tần Thiên suy đoán đây chắc chắn do người quen gây án. Bạn gặp mặt hẹn lão quyền sư chính là hung thủ.
Mục đích chính là muốn đạt được khối ngọc âm dương kia.
Nhưng nhiều năm như vậy hắn vẫn không tìm được manh mối nào khác. Khi còn sống Tông Đức có rất nhiều bạn bè.
Thậm chí có một số người ngay cả người nhà ông ấy cũng không biết.
Chuyện này luôn khiến lão chưởng quỹ canh cánh trong lòng. Ông ấy nghi ngờ vì thân phận mình bị lộ nên mới mang đến họa sát thân cho Tông Đức.
Tần Thiên cũng rất tự trách, hắn thề nhất định phải tìm được hung thủ để báo thù cho Tông Đức, để sư phụ mình có thể yên lòng.
Bây giờ hắn dường như đã biết hung thủ là ai.
''Cậu nói bậy bạ gì vậy?''
''Đúng là chúng tôi đã từng gặp qua Tông lão quyền sư, ông ấy là một người nghĩa tình, đối đãi với mọi người không tệ. Sao chúng tôi có thể lấy oán trả ơn mà sát hại ông ấy chứ?''
Ánh mắt Tề Cảnh Xuân trốn tránh, dường như có chút áy náy.
Tần Thiên còn muốn nói thêm gì nữa thì tên râu quai nón bên cạnh đã ha ha cười nói: ''Lão Tề, ông sợ cái gì?''
''Dù sao tên nhãi này cũng sắp thành người chết rồi, nó còn có thể tiết lộ bí mật của chúng ta hay sao?''
''Không sai!''
''Tông Đức do chúng ta giết!''
''Trách thì trách do ông ta thích khoe khoang, hôm tiếp đón chúng ta, ông ta say rượu lấy ra một khối ngọc âm dương.''
''Trong viên ngọc âm dương đó có sức mạnh mà tiền bối cao nhân lưu lại, là một vũ khí không tồi.''
''Chúng ta muốn đoạt lấy vũ khí đó nên đã hẹn ông ta ra ngoài lúc đêm khuya rồi hợp tác giết chết ông ta!''
Người lùn bên cạnh nói: ''Thật ra lão Tông không cần phải chết. Anh em chúng tôi đã nhẹ nhàng hỏi mượn ông ta khối ngọc đó để dùng.''
''Nửa năm sau sẽ đưa cho ông ta, ai ngờ lão già đó còn keo kiệt không nỡ.''
''Haiz, thất phu vô tội hoài bích kỉ tội (1) nha.''
(1) Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại
Lão già tóc trắng mập mạp khác nói: ''Mặc dù tuổi của Tông lão đã lớn nhưng đúng là rất khó đối phó. Đúng là tông sư đã hóa cảnh.''
''Năm người chúng ta tốn rất nhiều công sức mới có thể giết chết lão ta.''
Trong năm người có một bà lão mặt mũi nhăn nheo không nói gì, lúc này bà ta mới lắc đầu thở dài:
''Chỉ tiếc, ngọc âm dương là đồ tốt mà đã bị mấy ông già ngu xuẩn này làm rơi vỡ.''
''Nếu không lão bà tôi đã có thể nghiên cứu được phương pháp chế tạo vũ khí rồi.''
Bọn họ tùy tiện nói đùa trêu chọc nhau, dường như không để trong lòng hành động hèn hạ lấy oán trả ơn kia vậy.
Trong mắt Tần Thiên xuất hiện lửa giận. Khi chưa biết họ là hung thủ, Tần Thiên còn không muốn làm đến cùng.
Nếu như có thể, hắn sẽ tha cho bọn họ một mạng.
Nhưng bây giờ chuyện này không cần thiết nữa rồi!
Loại người này đúng là loại người không biết xấu hổ!
''Năm vị, đừng kéo dài thời gian nữa!''
''Mau giết người họ Tần kia đi, các người muốn vũ khí gì tôi sẽ mua!''
''Cả đồ để chế tạo vũ khí nữa, tôi sẽ cung cấp toàn bộ!'' Phía sau màn hình, Phan Long không nhịn được mà kêu to.
Nghe vậy, năm người kia, bao gồm cả Tề Cảnh Xuân, ánh mắt ai cũng trở nên tham lam.
Dù sao cơ sở vật liệu để chế tạo vũ khí đều phải mua với giá trên trời.
''Đã vậy, họ Tần, xem ra cậu không sống được nữa rồi.'' Quải trượng trong tay bà lão dừng lại, bà ta đi lên trước.
Bốn người còn lại cũng phối hợp rất ăn ý, đồng thời bước lên phía trước.
Không hổ là cao thủ, khí tức trong người họ tuôn ra, một loại áp lực vô hình bao quanh Tần Thiên.
Tần Thiên cười lạnh, hắn chậm rãi nâng kiếm trong tay lên đặt ngang trước ngực, sau đó một tay nắm lấy mũi kếm, nhẹ dùng sức một chút, bên ngoài đã kết thành một lớp băng.
Tiếng lách cách vang lên, thanh kiếm biến thành năm phần.
Năm lưỡi kiếm xé gió lao về phía năm người kia như sao băng.
''A!''
Năm người hoảng sợ, vội vàng dùng vũ khí trong tay ngăn cản.
Không hổ là cao thủ Phan gia bỏ ra giá cao để thuê về, ai cũng tránh được.
Bà già tóc bạc da nhăn nheo kia quay người lại, quải trượng trong tay bắn châm độc về phía Tần Thiên.
Có thể chiêu này vô cùng ác độc!
Tần Thiên không lùi mà tiếp tục đi về phía trước, hắn dồn khí xuống đan điền, vung chưởng ra, một sức mạnh mạnh mẽ đón lấy châm độc.
Bà lão và bốn người kia đều không ngờ Tần Thiên lại có nội kình mạnh đến vậy.
Một chùm châm độc bị bắn ngược trở về, nguyên cả một chùm châm cứ như vậy bắn thẳng lên mặt bà lão kia.
Trong đó có hai châm đâm thẳng vào mắt bà ta.
''A!''
''Tề Cảnh Xuân, mau tới cứu tôi!''
''Mau, thuốc giải ở trong áo tôi!'' Bà lão mắt bị mù như quỷ dạ xoa giương nanh múa vuốt hoảng sợ nói.
Bà ta muốn đi về phía Tề Cảnh Xuân cầu cứu nhưng lại đi nhầm về phía Tần Thiên.
Tần Thiên trực tiếp nâng tay lên đập xuống đỉnh đầu bà ta.
''Chỉ dựa vào ông?''
''Nếu ông nói vậy thì tôi cũng cho ông một cơ hội. Bây giờ biến mất khỏi mặt tôi, tôi có thể xem như ông chưa từng xuất hiện.''
''Cậu nói cái gì?'' Tề Cảnh Xuân biến sắc.
''Lão Tề, nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì?" Một người đàn ông cao lớn có râu quai nón nhịn không được mà nói.
Gã ta cười lạnh: "Nhóc con, mày là tông sư hóa cảnh thì sao chứ? Nguyên Ngũ Tuyệt chúng tao cũng không phải không giết qua tông sư!''
''Nói cho mày biết, tên kia còn lợi hại hơn mày nhiều!''
Ba người khác cũng cười lạnh.
Trong mắt họ, Tần Thiên có thể nội kình ngoại phóng, miễn cưỡng cũng được xem là tông sư hóa cảnh. Nhưng chắc cũng vừa đến ngưỡng đó mà thôi.
Dù sao tuổi của hắn trẻ như vậy.
''Thật sao?'' Tần Thiên cười lạnh. Tông sư hóa cảnh rất lợi hại đúng không? Từ trước đến nay hắn chưa từng cảm thấy như vậy.
Hắn không biết mình đã đến trình độ nào, nhưng hắn biết có mười tông sư hóa cảnh cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng nhìn trang phục của năm người trước mặt và vũ khí khác nhau trong tay cùng với những lời mà họ vừa nói, trong lòng Tần Thiên lóe lên một cái, hắn đột nhiên nghĩ đến một việc.
''Ba năm trước đây, lão quyền sư Hà Bắc, lão tiên sinh Tông Đức chết thảm trong đêm khuya ở nghĩa địa ngoại ô.''
''Tông lão tiên sinh là người nghĩa hiệp, đức cao vọng trọng, được gọi là ngôi sao trong giới võ sĩ Hà Bắc, không ngờ vậy mà lại bị người ta sát hại.''
''Chuyện này khiến mọi người bàn tán rất lâu. Thiếu niên Hà Bắc đeo đai trắng, lưng mang trường kiếm muốn tìm ra hung thủ để báo thù cho lão quyền sư.''
''Nhưng ngoài vết thương trên người lão quyền sư thể hiện hung thủ là năm người ra thì không còn thông tin nào khác. Thời gian dần trôi qua cũng không tìm hiểu thêm được gì.''
''Theo tôi được biết, tu vi cả đời của Tông Đức lão tiên sinh có thể gọi là tông sư. Không phải ông ấy bị mấy người giết đấy chứ?''
Nghe Tần Thiên nói vậy, ánh mắt năm người kia lộ ra sự bối rối. Nhất là Tề Cảnh Xuân.
Tần Thiên nhạy cảm thấy được điều này, trong mắt hắn lộ ra sát khí.
Vì lão quyền sư Tông Đức rất nhiệt tình trượng nghĩa, chưa từng đối xử tệ bạc với bất kì người trong giới võ sư.
Lão chưởng quỹ của Diêm Vương Điện, cũng chính là sư phụ của Tần Thiên chính là một trong những người đó.
Lão chưởng quỹ biết thân phận của mình không hề tầm thường nên luôn cố gắng giữ khoảng cách với Tông Đức, tránh mang đến tai họa cho đối phương.
Nhưng nhân phẩm và võ đạo của Tông Đức khiến lão chưởng quỹ vô cùng nể phục.
Lão quyền sư chết thảm, lúc ấy lão chưởng quỹ đã ở ngục giam nghe được tin tức để phái Tần Thiên đi điều tra.
Qua điều tra, Tần Thiên nghe người nhà Tông Đức nói sau khi lão quyền sư nhận được một bức thư thì vô cùng hào hứng mà rời đi.
Nghe nói ông ấy muốn đi đón bạn. Chuyện này thường xảy ra nên người nhà và đồ đệ cũng không nghi ngờ gì.
Khác biệt duy nhất chính là lần đó ông ấy còn mang một khối ngọc mà bình thường rất coi trọng, có thể gọi là ngọc âm dương đi cùng.
Không ngờ rằng ông ấy lại chết thảm tại nghĩa địa. Khối ngọc âm dương kia cũng không cánh mà bay.
Cho nên Tần Thiên suy đoán đây chắc chắn do người quen gây án. Bạn gặp mặt hẹn lão quyền sư chính là hung thủ.
Mục đích chính là muốn đạt được khối ngọc âm dương kia.
Nhưng nhiều năm như vậy hắn vẫn không tìm được manh mối nào khác. Khi còn sống Tông Đức có rất nhiều bạn bè.
Thậm chí có một số người ngay cả người nhà ông ấy cũng không biết.
Chuyện này luôn khiến lão chưởng quỹ canh cánh trong lòng. Ông ấy nghi ngờ vì thân phận mình bị lộ nên mới mang đến họa sát thân cho Tông Đức.
Tần Thiên cũng rất tự trách, hắn thề nhất định phải tìm được hung thủ để báo thù cho Tông Đức, để sư phụ mình có thể yên lòng.
Bây giờ hắn dường như đã biết hung thủ là ai.
''Cậu nói bậy bạ gì vậy?''
''Đúng là chúng tôi đã từng gặp qua Tông lão quyền sư, ông ấy là một người nghĩa tình, đối đãi với mọi người không tệ. Sao chúng tôi có thể lấy oán trả ơn mà sát hại ông ấy chứ?''
Ánh mắt Tề Cảnh Xuân trốn tránh, dường như có chút áy náy.
Tần Thiên còn muốn nói thêm gì nữa thì tên râu quai nón bên cạnh đã ha ha cười nói: ''Lão Tề, ông sợ cái gì?''
''Dù sao tên nhãi này cũng sắp thành người chết rồi, nó còn có thể tiết lộ bí mật của chúng ta hay sao?''
''Không sai!''
''Tông Đức do chúng ta giết!''
''Trách thì trách do ông ta thích khoe khoang, hôm tiếp đón chúng ta, ông ta say rượu lấy ra một khối ngọc âm dương.''
''Trong viên ngọc âm dương đó có sức mạnh mà tiền bối cao nhân lưu lại, là một vũ khí không tồi.''
''Chúng ta muốn đoạt lấy vũ khí đó nên đã hẹn ông ta ra ngoài lúc đêm khuya rồi hợp tác giết chết ông ta!''
Người lùn bên cạnh nói: ''Thật ra lão Tông không cần phải chết. Anh em chúng tôi đã nhẹ nhàng hỏi mượn ông ta khối ngọc đó để dùng.''
''Nửa năm sau sẽ đưa cho ông ta, ai ngờ lão già đó còn keo kiệt không nỡ.''
''Haiz, thất phu vô tội hoài bích kỉ tội (1) nha.''
(1) Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại
Lão già tóc trắng mập mạp khác nói: ''Mặc dù tuổi của Tông lão đã lớn nhưng đúng là rất khó đối phó. Đúng là tông sư đã hóa cảnh.''
''Năm người chúng ta tốn rất nhiều công sức mới có thể giết chết lão ta.''
Trong năm người có một bà lão mặt mũi nhăn nheo không nói gì, lúc này bà ta mới lắc đầu thở dài:
''Chỉ tiếc, ngọc âm dương là đồ tốt mà đã bị mấy ông già ngu xuẩn này làm rơi vỡ.''
''Nếu không lão bà tôi đã có thể nghiên cứu được phương pháp chế tạo vũ khí rồi.''
Bọn họ tùy tiện nói đùa trêu chọc nhau, dường như không để trong lòng hành động hèn hạ lấy oán trả ơn kia vậy.
Trong mắt Tần Thiên xuất hiện lửa giận. Khi chưa biết họ là hung thủ, Tần Thiên còn không muốn làm đến cùng.
Nếu như có thể, hắn sẽ tha cho bọn họ một mạng.
Nhưng bây giờ chuyện này không cần thiết nữa rồi!
Loại người này đúng là loại người không biết xấu hổ!
''Năm vị, đừng kéo dài thời gian nữa!''
''Mau giết người họ Tần kia đi, các người muốn vũ khí gì tôi sẽ mua!''
''Cả đồ để chế tạo vũ khí nữa, tôi sẽ cung cấp toàn bộ!'' Phía sau màn hình, Phan Long không nhịn được mà kêu to.
Nghe vậy, năm người kia, bao gồm cả Tề Cảnh Xuân, ánh mắt ai cũng trở nên tham lam.
Dù sao cơ sở vật liệu để chế tạo vũ khí đều phải mua với giá trên trời.
''Đã vậy, họ Tần, xem ra cậu không sống được nữa rồi.'' Quải trượng trong tay bà lão dừng lại, bà ta đi lên trước.
Bốn người còn lại cũng phối hợp rất ăn ý, đồng thời bước lên phía trước.
Không hổ là cao thủ, khí tức trong người họ tuôn ra, một loại áp lực vô hình bao quanh Tần Thiên.
Tần Thiên cười lạnh, hắn chậm rãi nâng kiếm trong tay lên đặt ngang trước ngực, sau đó một tay nắm lấy mũi kếm, nhẹ dùng sức một chút, bên ngoài đã kết thành một lớp băng.
Tiếng lách cách vang lên, thanh kiếm biến thành năm phần.
Năm lưỡi kiếm xé gió lao về phía năm người kia như sao băng.
''A!''
Năm người hoảng sợ, vội vàng dùng vũ khí trong tay ngăn cản.
Không hổ là cao thủ Phan gia bỏ ra giá cao để thuê về, ai cũng tránh được.
Bà già tóc bạc da nhăn nheo kia quay người lại, quải trượng trong tay bắn châm độc về phía Tần Thiên.
Có thể chiêu này vô cùng ác độc!
Tần Thiên không lùi mà tiếp tục đi về phía trước, hắn dồn khí xuống đan điền, vung chưởng ra, một sức mạnh mạnh mẽ đón lấy châm độc.
Bà lão và bốn người kia đều không ngờ Tần Thiên lại có nội kình mạnh đến vậy.
Một chùm châm độc bị bắn ngược trở về, nguyên cả một chùm châm cứ như vậy bắn thẳng lên mặt bà lão kia.
Trong đó có hai châm đâm thẳng vào mắt bà ta.
''A!''
''Tề Cảnh Xuân, mau tới cứu tôi!''
''Mau, thuốc giải ở trong áo tôi!'' Bà lão mắt bị mù như quỷ dạ xoa giương nanh múa vuốt hoảng sợ nói.
Bà ta muốn đi về phía Tề Cảnh Xuân cầu cứu nhưng lại đi nhầm về phía Tần Thiên.
Tần Thiên trực tiếp nâng tay lên đập xuống đỉnh đầu bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.