Chương 130: Giấc mơ mùa đông không dấu vết
Dật Danh
16/09/2023
Qua kính chiếu hậu, hắn thấy một chiếc xe đen nhỏ luôn đi sau họ với khoảng cách không xa không gần. Đi thẳng đến khách sạn mà ban tổ chức đặt trước.
Tần Thiên không thay đổi sắc mặt, đi cùng với Tô Tô đến tận phòng.
Một tiếng sau là tiệc rượu buổi tối. Sau khi Carl giới thiệu sơ qua về tình huống tiệc rượu, ông ta có chút khó xử nói: ''Tần tiên sinh, là thế này.''
''Với tư cách là người giới thiệu, tôi chỉ có thể mang một người vào bữa tiệc. Ngài xem thử xem...?''
Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: ''Vậy để bà xã tôi đi thôi.''
''Đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo. Trải nghiệm qua phong cảnh Lan Thành của các ông một chút.''
Carl cười nói: ''Tôi tin rằng phong cảnh của Lan Thành nhất định sẽ không khiến Tần tiên sinh thất vọng.''
''Cách khách sạn không xa là nhà thờ lớn, ngài có thể đến thăm quan thử.''
''Đúng rồi, ngài có cần tôi giới thiệu một hướng dẫn viên du lịch không?''
''Không cần. Cảm ơn.''
''Nhờ ông chăm sóc cho bà xã tôi.''
Tần Thiên cảm thấy người tên Carl này đúng là một thân sĩ, vô cùng phong độ, cũng rất lịch sự.
Cộng thêm uy tín của ông ta ở nơi này, Tô Tô đi theo ông ta chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mà cũng đúng lúc hắn có chuyện cần làm.
Đó chính là chiếc xe đen theo dõi họ từ sân bay đến khách sạn kia.
Lúc này chiếc xe đó đang dừng ở bên kia đường.
Cuộc thi lần này có ý nghĩa rất lớn với Tô Tô, Tần Thiên nhất định không cho phép có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Cho nên hắn muốn dụ những người này đi rồi âm thầm giải quyết.
Sau khi dặn dò Tô Tô xong, một mình hắn giả vờ làm du khách rời khỏi khách sạn.
Quả nhiên chiếc xe đen đối diện lập tức theo sau.
Điều này chứng minh mục tiêu của đối phương là hắn, không phải Tô Tô.
Vừa đến đã bị theo dõi, rất rõ ràng, hành tung đã bị tiết lộ.
Số người hắn đắc tội gần đây có năng lực thuê sát thủ chuyên nghiệp từ nước ngoài chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Người phía sau là ai đã rõ.
Khó trách lúc ở Long Giang lại không có hành động gì, hóa ra là sắp xếp ở chỗ này nha. Trong ánh mắt hắn hiện lên sát ý.
Hắn đi qua đường phố phồn hoa nhộn nhịp, đi thẳng đến nhà thờ lớn. Ở đây nhiều người, là một cơ hội tốt để ra tay.
Tần Thiên cố ý cho đối phương cơ hội, ai ngờ chiếc xe đen kia dừng ở cửa nhà thờ, không có ai xuống xe.
Xem ra bọn họ muốn chọn một chỗ yên lặng để ra tay.
Cũng có khả năng những người này chỉ theo dõi. Người phụ trách hành động chính vẫn chưa xuất hiện.
Ra khỏi thành phố đi về phía Nam chính là dãy núi Alps nổi tiếng. Ở đấy thưa người, là một địa điểm tốt để bắt cóc giết người.
Đến đây, ông đây lại phối hợp với chúng mày thêm lần nữa vậy.
Tần Thiên bước ra từ nhà thờ lớn, vẫy tay gọi taxi.
Vừa chuẩn bị nói cho lái xe đến núi trượt tuyết Alps thì đột nhiên có một cô gái đeo khẩu trang lao đến.
''Chờ chút!''
Cô ta leo lên xe rồi vội vàng đóng cửa xe lại.
''Mau lái xe đi!''
''Mau!''
''Có người đang đuổi theo tôi!''
Lái xe còn tưởng rằng người này gặp cướp nên vội vàng lái xe đi.
Tần Thiên thấy chiếc xe đen kia lập tức đi theo phía sau.
''Xin lỗi, cô gái, xảy ra chuyện gì vậy?''
''Đây là xe tôi gọi từ trước, tôi muốn ra khỏi thành phố, đến núi Alps.''
Cô gái kia quay đầu đi, dường như không muốn để Tần Thiên thấy mặt mình.
Cô ta ấp úng nói: ''Mọi người đều là đồng hương, giúp đỡ nhau chút đi.''
''Tôi vất vả lắm mới đến đây được.''
Nói rồi cô ta lo lắng nhìn ra phía ngoài, phát hiện không có người đuổi theo thì ánh mắt hiện lên sự đắc ý.
Đôi mắt rất xinh đẹp.
Mặc dù đeo khẩu trang nhưng có thể nhìn ra đây là một đại mỹ nữ.
Dáng người cũng rất chuẩn.
Tần Thiên hết cách nói: ''Tôi có chuyện quan trọng cần xử lí. Đến phía trước mời cô xuống xe.''
''Đừng mà, anh mang tôi đi cùng một đoạn được không.''
''Như vậy tôi cũng đỡ tiền xe. Đúng lúc tôi cũng muốn đến dãy núi Alps.''
''Cả ngày ở thành phố lớn chán muốn chết!''
Tần Thiên im lặng. Hắn có thể đoán được cô gái này không phải là gian tế mà đối phương phái đến cố ý tiếp cận hắn.
Chắc chỉ là ngoài ý muốn.
Tiếp theo đây rất có thể sẽ có một cuộc chiến sinh tử, mang theo một cô gái thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
''Tiên sinh, người phương Đông các anh có một câu nói gì nhỉ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (1).''
(1) ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh làm vợ
''Cô gái này đã nói như vậy rồi, anh đồng ý nhường xe cho cô ấy đi chút đi.''
''Nếu không anh xuống xe. Tôi chở cô ấy.'' Lái xe Lan Thành dùng tiếng Trung bập bẹ của mình để nói chuyện.
Rõ ràng là Tần Thiên gọi xe trước, theo ý tài xế, nếu như Tần Thiên không đồng ý để cô gái này ngồi chung thì anh ta sẽ đuổi Tần Thiên xuống dưới.
Tần Thiên tức giận: ''Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu không phải dùng như vậy.''
Cô gái kia cười một tiếng, vỗ bả vai lái xe nói: ''Cảm ơn anh trai.''
Tần Thiên thấy xe đã sắp ra khỏi thành phố, xe đen phía sau vẫn bám theo sát, thay đổi kế hoạch cũng không kịp. Chỉ có thể đợi đến khi ra ngoài thành phố rồi tìm cơ hội hất cô gái này ra.
Hắn nhắm mắt lại dưỡng thần.
Cô gái kia tò mò nhìn hắn một cái nói: ''Không biết tên anh là gì?''
''Tần Thiên.''
''Tần tiên sinh, anh đến đây du lịch sao? Đi một mình?''
Tần Thiên lười nói nhảm với cô ta, tùy tiện gật nhẹ đầu.
Cô gái kia dường như có chút không phục, một đại mỹ nữ như cô cho dù đến nơi nào cũng sẽ có đàn ông chủ động đến bắt chuyện.
Cô ta cắn răng nói: ''Anh Tần, anh biết tôi không?''
Lúc Tần Thiên mở mắt nhìn qua, cô ta tháo khẩu trang xuống.
Nhìn gương mặt tinh xảo trước mặt, Tần Thiên hơi ngẩn ra. Dường như đúng là có chút quen thuộc. Hình như hắn đã gặp ở đâu đó rồi.
Nhưng hắn nhớ không nổi.
Có lẽ mỹ nữ khắp nơi đều giống nhau mấy phần.
Hắn lắc đầu nói: ''Tên cô là gì?''
''Tôi...'' Lông mi dài của cô gái hơi rung động, đôi mắt đẹp hiện lên sự giảo hoạt: ''Tôi tên Liễu Tiểu Hoa.''
Liễu Tiểu Hoa? Tần Thiên đúng là chưa từng nghe qua.
Thấy Tần Thiên không biết mình, Liễu Tiểu Hoa dường như vứt bỏ vỏ bọc thần tượng, càng hoạt bát hơn.
Cô ta nói rất nhiều, nói với Tần Thiên chút kiến thức về núi Alps.
''Anh Tần, anh biết trượt tuyết sao?''
''Núi Alps là thánh địa trượt tuyết đó.''
''Mặc dù bây giờ chưa đến mùa trượt tuyết nhưng trên núi đã có tuyết rồi. Chúng ta đi xem một chút đi!''
''Ít người, giá cả hợp lí, còn chơi rất vui nữa.''
Tần Thiên khó chịu nói: ''Trời sắp tối rồi...''
Lái xe chen miệng vào: ''Hai người có thể trượt tuyết trong sân của khách sạn, tốt hơn phòng ở khu vực nội thành nhiều.''
''Có câu gì nhỉ, à, hai cô cậu gặp người quen nơi đất khách quê người, có thể trải qua một giấc mộng xuân không tồn tại cùng với nhau (2).''
(2) mộng xuân ở đây là chuyện 18+
Liểu Tiểu Hoa đỏ mặt nói: ''Anh trai, câu trước dùng đúng rồi, nhưng câu sau thì không cần.''
Tài xế nói: ''Vì sao? Mộng xuân không tồn tại không phải chỉ buổi tối tốt đẹp sao?''
Liễu Tiểu Hoa nín cười giải thích: ''Đúng là chỉ buổi tối hoàn mỹ. Nhưng đó là ở mùa xuân. Bây giờ cũng sắp đông rồi.''
Lái xe cảm thán: ''Ngôn ngữ văn hóa của người phương Đông các cô đúng là sâu rộng. Vậy chúc hai người mơ đông không dấu vết đi.''
Liễu Tiểu Hoa cười đến run người, theo bản năng nghiêng về phía Tần Thiên một chút.
Mùi hương đặc trưng của cô gái quanh quẩn chóp mũi, Tần Thiên không nhịn được mà nhíu mày.
Hắn thừa nhận cô gái này có sự quyến rũ đặc biệt. Hắn càng cảm thấy mình đã từng gặp qua cô ta ở nơi nào đó rồi.
Nhưng hắn không nhớ được.
Dù sao hắn cũng lười nhớ. Phía trước chính là khu vực trượt tuyết trống trải, xe con đen cũng đi theo rồi, mau chóng giải quyết hết thôi, về tìm bà xã mới là chuyện chính.
Tần Thiên không thay đổi sắc mặt, đi cùng với Tô Tô đến tận phòng.
Một tiếng sau là tiệc rượu buổi tối. Sau khi Carl giới thiệu sơ qua về tình huống tiệc rượu, ông ta có chút khó xử nói: ''Tần tiên sinh, là thế này.''
''Với tư cách là người giới thiệu, tôi chỉ có thể mang một người vào bữa tiệc. Ngài xem thử xem...?''
Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: ''Vậy để bà xã tôi đi thôi.''
''Đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo. Trải nghiệm qua phong cảnh Lan Thành của các ông một chút.''
Carl cười nói: ''Tôi tin rằng phong cảnh của Lan Thành nhất định sẽ không khiến Tần tiên sinh thất vọng.''
''Cách khách sạn không xa là nhà thờ lớn, ngài có thể đến thăm quan thử.''
''Đúng rồi, ngài có cần tôi giới thiệu một hướng dẫn viên du lịch không?''
''Không cần. Cảm ơn.''
''Nhờ ông chăm sóc cho bà xã tôi.''
Tần Thiên cảm thấy người tên Carl này đúng là một thân sĩ, vô cùng phong độ, cũng rất lịch sự.
Cộng thêm uy tín của ông ta ở nơi này, Tô Tô đi theo ông ta chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mà cũng đúng lúc hắn có chuyện cần làm.
Đó chính là chiếc xe đen theo dõi họ từ sân bay đến khách sạn kia.
Lúc này chiếc xe đó đang dừng ở bên kia đường.
Cuộc thi lần này có ý nghĩa rất lớn với Tô Tô, Tần Thiên nhất định không cho phép có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Cho nên hắn muốn dụ những người này đi rồi âm thầm giải quyết.
Sau khi dặn dò Tô Tô xong, một mình hắn giả vờ làm du khách rời khỏi khách sạn.
Quả nhiên chiếc xe đen đối diện lập tức theo sau.
Điều này chứng minh mục tiêu của đối phương là hắn, không phải Tô Tô.
Vừa đến đã bị theo dõi, rất rõ ràng, hành tung đã bị tiết lộ.
Số người hắn đắc tội gần đây có năng lực thuê sát thủ chuyên nghiệp từ nước ngoài chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Người phía sau là ai đã rõ.
Khó trách lúc ở Long Giang lại không có hành động gì, hóa ra là sắp xếp ở chỗ này nha. Trong ánh mắt hắn hiện lên sát ý.
Hắn đi qua đường phố phồn hoa nhộn nhịp, đi thẳng đến nhà thờ lớn. Ở đây nhiều người, là một cơ hội tốt để ra tay.
Tần Thiên cố ý cho đối phương cơ hội, ai ngờ chiếc xe đen kia dừng ở cửa nhà thờ, không có ai xuống xe.
Xem ra bọn họ muốn chọn một chỗ yên lặng để ra tay.
Cũng có khả năng những người này chỉ theo dõi. Người phụ trách hành động chính vẫn chưa xuất hiện.
Ra khỏi thành phố đi về phía Nam chính là dãy núi Alps nổi tiếng. Ở đấy thưa người, là một địa điểm tốt để bắt cóc giết người.
Đến đây, ông đây lại phối hợp với chúng mày thêm lần nữa vậy.
Tần Thiên bước ra từ nhà thờ lớn, vẫy tay gọi taxi.
Vừa chuẩn bị nói cho lái xe đến núi trượt tuyết Alps thì đột nhiên có một cô gái đeo khẩu trang lao đến.
''Chờ chút!''
Cô ta leo lên xe rồi vội vàng đóng cửa xe lại.
''Mau lái xe đi!''
''Mau!''
''Có người đang đuổi theo tôi!''
Lái xe còn tưởng rằng người này gặp cướp nên vội vàng lái xe đi.
Tần Thiên thấy chiếc xe đen kia lập tức đi theo phía sau.
''Xin lỗi, cô gái, xảy ra chuyện gì vậy?''
''Đây là xe tôi gọi từ trước, tôi muốn ra khỏi thành phố, đến núi Alps.''
Cô gái kia quay đầu đi, dường như không muốn để Tần Thiên thấy mặt mình.
Cô ta ấp úng nói: ''Mọi người đều là đồng hương, giúp đỡ nhau chút đi.''
''Tôi vất vả lắm mới đến đây được.''
Nói rồi cô ta lo lắng nhìn ra phía ngoài, phát hiện không có người đuổi theo thì ánh mắt hiện lên sự đắc ý.
Đôi mắt rất xinh đẹp.
Mặc dù đeo khẩu trang nhưng có thể nhìn ra đây là một đại mỹ nữ.
Dáng người cũng rất chuẩn.
Tần Thiên hết cách nói: ''Tôi có chuyện quan trọng cần xử lí. Đến phía trước mời cô xuống xe.''
''Đừng mà, anh mang tôi đi cùng một đoạn được không.''
''Như vậy tôi cũng đỡ tiền xe. Đúng lúc tôi cũng muốn đến dãy núi Alps.''
''Cả ngày ở thành phố lớn chán muốn chết!''
Tần Thiên im lặng. Hắn có thể đoán được cô gái này không phải là gian tế mà đối phương phái đến cố ý tiếp cận hắn.
Chắc chỉ là ngoài ý muốn.
Tiếp theo đây rất có thể sẽ có một cuộc chiến sinh tử, mang theo một cô gái thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
''Tiên sinh, người phương Đông các anh có một câu nói gì nhỉ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (1).''
(1) ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh làm vợ
''Cô gái này đã nói như vậy rồi, anh đồng ý nhường xe cho cô ấy đi chút đi.''
''Nếu không anh xuống xe. Tôi chở cô ấy.'' Lái xe Lan Thành dùng tiếng Trung bập bẹ của mình để nói chuyện.
Rõ ràng là Tần Thiên gọi xe trước, theo ý tài xế, nếu như Tần Thiên không đồng ý để cô gái này ngồi chung thì anh ta sẽ đuổi Tần Thiên xuống dưới.
Tần Thiên tức giận: ''Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu không phải dùng như vậy.''
Cô gái kia cười một tiếng, vỗ bả vai lái xe nói: ''Cảm ơn anh trai.''
Tần Thiên thấy xe đã sắp ra khỏi thành phố, xe đen phía sau vẫn bám theo sát, thay đổi kế hoạch cũng không kịp. Chỉ có thể đợi đến khi ra ngoài thành phố rồi tìm cơ hội hất cô gái này ra.
Hắn nhắm mắt lại dưỡng thần.
Cô gái kia tò mò nhìn hắn một cái nói: ''Không biết tên anh là gì?''
''Tần Thiên.''
''Tần tiên sinh, anh đến đây du lịch sao? Đi một mình?''
Tần Thiên lười nói nhảm với cô ta, tùy tiện gật nhẹ đầu.
Cô gái kia dường như có chút không phục, một đại mỹ nữ như cô cho dù đến nơi nào cũng sẽ có đàn ông chủ động đến bắt chuyện.
Cô ta cắn răng nói: ''Anh Tần, anh biết tôi không?''
Lúc Tần Thiên mở mắt nhìn qua, cô ta tháo khẩu trang xuống.
Nhìn gương mặt tinh xảo trước mặt, Tần Thiên hơi ngẩn ra. Dường như đúng là có chút quen thuộc. Hình như hắn đã gặp ở đâu đó rồi.
Nhưng hắn nhớ không nổi.
Có lẽ mỹ nữ khắp nơi đều giống nhau mấy phần.
Hắn lắc đầu nói: ''Tên cô là gì?''
''Tôi...'' Lông mi dài của cô gái hơi rung động, đôi mắt đẹp hiện lên sự giảo hoạt: ''Tôi tên Liễu Tiểu Hoa.''
Liễu Tiểu Hoa? Tần Thiên đúng là chưa từng nghe qua.
Thấy Tần Thiên không biết mình, Liễu Tiểu Hoa dường như vứt bỏ vỏ bọc thần tượng, càng hoạt bát hơn.
Cô ta nói rất nhiều, nói với Tần Thiên chút kiến thức về núi Alps.
''Anh Tần, anh biết trượt tuyết sao?''
''Núi Alps là thánh địa trượt tuyết đó.''
''Mặc dù bây giờ chưa đến mùa trượt tuyết nhưng trên núi đã có tuyết rồi. Chúng ta đi xem một chút đi!''
''Ít người, giá cả hợp lí, còn chơi rất vui nữa.''
Tần Thiên khó chịu nói: ''Trời sắp tối rồi...''
Lái xe chen miệng vào: ''Hai người có thể trượt tuyết trong sân của khách sạn, tốt hơn phòng ở khu vực nội thành nhiều.''
''Có câu gì nhỉ, à, hai cô cậu gặp người quen nơi đất khách quê người, có thể trải qua một giấc mộng xuân không tồn tại cùng với nhau (2).''
(2) mộng xuân ở đây là chuyện 18+
Liểu Tiểu Hoa đỏ mặt nói: ''Anh trai, câu trước dùng đúng rồi, nhưng câu sau thì không cần.''
Tài xế nói: ''Vì sao? Mộng xuân không tồn tại không phải chỉ buổi tối tốt đẹp sao?''
Liễu Tiểu Hoa nín cười giải thích: ''Đúng là chỉ buổi tối hoàn mỹ. Nhưng đó là ở mùa xuân. Bây giờ cũng sắp đông rồi.''
Lái xe cảm thán: ''Ngôn ngữ văn hóa của người phương Đông các cô đúng là sâu rộng. Vậy chúc hai người mơ đông không dấu vết đi.''
Liễu Tiểu Hoa cười đến run người, theo bản năng nghiêng về phía Tần Thiên một chút.
Mùi hương đặc trưng của cô gái quanh quẩn chóp mũi, Tần Thiên không nhịn được mà nhíu mày.
Hắn thừa nhận cô gái này có sự quyến rũ đặc biệt. Hắn càng cảm thấy mình đã từng gặp qua cô ta ở nơi nào đó rồi.
Nhưng hắn không nhớ được.
Dù sao hắn cũng lười nhớ. Phía trước chính là khu vực trượt tuyết trống trải, xe con đen cũng đi theo rồi, mau chóng giải quyết hết thôi, về tìm bà xã mới là chuyện chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.