Chương 105: Kế hoạch của Tiết Nhân
Dật Danh
16/09/2023
Cái gì?
Tô Nam sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tiết?
Nói cách khác, cậu Tiết chỉ cần nói một câu đã doạ Cường Long sợ chết khiếp này, sẽ trở thành con rể nhà họ Tô bọn họ sao?
Tin tức này giống như một quả bom nặng ký làm cho người nhà họ Tô nổ tung.
“Cậu Tiết, đúng là khách quý nha!”
"Mời ngồi, mời ngồi!” Tô Bắc Sơn run rẩy đứng lên, giống như được tiêm một mũi thuốc trợ tim, đến bộ râu cũng kích động run rẩy.
"Cậu Tiết mời uống trà."
"Cậu Tiết, cậu quen biết Nam Nam nhà chúng tôi từ khi nào?"
"Ai nha, còn phải nói, Nam Nam nhà chúng ta ưu tú như vậy, cũng chỉ có người như cậu Tiết mới có tư cách cưới về nhà."
"Cậu Tiết, nghe nói các người giành được dự án cải tạo Long Hồ, là thật sao?"
"Dự án lớn như vậy nhất định sẽ tốn rất nhiều tiền đúng không?"
Tiết Nhân lạnh nhạt cười nói: "Cũng chỉ hơn mười tỷ mà thôi.”
"Lần này nhà họ Tiết chuẩn bị trở về Long Giang, ba tôi mua hạng mục này giao cho tôi phụ trách, để cho tôi luyện tập.”
Cũng chỉ hơn mười tỷ nhân dân tệ!
Còn chỉ là luyện tập!
Chúa ơi, đây là một con rồng sống từ trên bầu trời xuống!
Người nhà họ Tô không biết nên nịnh bợ như thế nào.
Tô Bắc Sơn bình tĩnh lại, ông ta nói: "Thật không giấu diếm, nhà họ Tô hiện tại gặp phải một số vấn đề, không biết cậu Tiết có thể giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn không?”
Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt chờ mong về phía Tiết Nhân.
"A Nhân à, anh mau nói đi."
"Nói kế hoạch của anh ra để cho mọi người vui vẻ đi." Tô Nam đầy vẻ vinh quang.
Tiết Nhân nhàn nhạt nói: "Tình hình nhà các vị, tôi đã nghe Nam Nam nói.”
"Dựa vào quan hệ giữa tôi và Nam Nam, làm sao có thể thấy chết mà không cứu chứ."
"Tôi đã lập một kế hoạch cho mọi ngươi, chia làm hai bước."
"Thứ nhất, hiện tại mọi người có rất ít cửa hàng, tổng cộng còn chưa tới năm cửa hàng, theo tôi thấy cửa hàng đông y là một ngành công nghiệp rất có triển vọng, mọi người nên mở ít nhất hai mươi cửa hàng ở Long Giang.”
"Hai mươi cửa hàng?" Mọi người khó hiểu.
Tiết Nhân nói: "Đây chỉ là bày trò, mở đến hai mươi cửa hàng, bất kể có thể kiếm được tiền hay không nhưng với quy mô này thì có thể huy động vốn.”
"Hiện tại muốn kiếm được nhiều tiền, ai còn ngốc đi làm công thương nghiệp như xưa nữa chứ, tất cả đều là chơi vốn.”
"Cửa hàng chẳng qua chỉ là một mánh lới quảng cáo nhằm thu hút vốn mà thôi, miễn là có đủ cửa hàng, sẽ chẳng có ai quan tâm nó có kiếm được tiền hay không.”
"Bởi vì thị trường vốn sẽ không bao giờ thiếu người nhận."
"Đây cũng là bước thứ hai. Đến lúc đó tôi sẽ nối cho các người một đường dây có thể mở cửa hàng đến tỉnh thành.”
"Đầu tiên phát triển khắp tỉnh, sau đó phổ biến trên toàn quốc một lần nữa.”
"Có thể có khoảng mười nghìn cửa hàng thì có thể niêm yết."
Người nhà họ Tô đều kinh ngạc há hốc miệng.
Mấy câu nói đơn giản của Tiết Nhân đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho bọn họ.
Mười nghìn cửa hàng, huy động động vốn đưa ra thị trường, đây là một lĩnh vực rộng lớn mà trước giờ bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Trong phút chốc, trong mắt bọn họ dường như đã nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp, sau khi cửa hàng được niêm yết bọn họ đang nằm ở nhà đếm tiền.
"Chỉ có điều, cậu Tiết, tôi không gạt cậu trong nhà xảy ra một số chuyện và bây giờ có chút khó khăn.”
"Đã không còn tiền để mở cửa hàng mới nữa." Tô Bắc Sơn khó xử nói.
Tiết Nhân cười một tiếng: "Vay.”
"Bây giờ ai đi đầu tư mà còn dùng tiền của mình nữa, đều lấy tiền từ ngân hàng."
Tô Văn Thành nói: "Anh rể, anh có thể xử lý chuyện ngân hàng không?”
"Bây giờ hình như không có ngân hàng nào sẵn sàng cho chúng tôi vay nữa."
"Đó là mọi người chưa gặp được tôi." Tiết Nhân gọi một cuộc điện thoại, thuận miệng nói: "Tôi là Tiết Nhân.”
"Gọi người phụ trách bộ phận cho vay của các người mang theo con dấu đến nhà họ Tô."
Anh ta cúp điện thoại, đắc ý nói: "Giám đốc cho vay của ngân hàng Công Chúng sẽ đích thân tới đây làm nghiệp vụ cho mọi người.”
"Mọi người chuẩn bị hợp đồng mua bán cửa hàng đông y, nhà cửa gì đó, có tập đoàn Kiến Nhân chúng tôi bảo lãnh chắc có thể vay được năm mươi triệu tệ.”
"Mọi người có năm mươi triệu tệ này thì có thể mở rộng số cửa hàng trong thời gian ngắn nhất."
Cái này cũng quá tốc độ và hiệu quả rồi.
Người nhà họ Tô thật giống như một tên ăn mày đột nhiên trúng năm triệu tệ cho nên có chút khó có thể chấp nhận.
Cho đến khi nhìn thấy một nhân viên mặc đồng phục ngân hàng bước vào cùng với một thư ký nữ, bọn họ nhìn thấy Tiết Nhân lập tức cung kính chào hỏi.
Cả nhà họ Tô mới như tỉnh lại sau cơn mê.
"Tô lão tiên sinh, có anh Tiết giới thiệu nên chúng tôi sẽ cho các vị vay với lãi suất thấp nhất, gần như không có lãi suất.”
"Mời ông xem hợp đồng."
"Nếu không có vấn đề gì thì mời ngài ký tên, sau đó đưa giấy tờ quyền sở hữu của ngôi nhà này và các giấy tờ của các phòng khám đông y của ngài để cho chúng tôi kiểm tra xác minh.”
Có kinh nghiệm bị thiết kế về khoản vay ngân hàng Kiến Long trước đây, Tô Bắc Sơn vẫn còn có chút không yên tâm.
Ông ta cầm kính lúp cẩn thận xem xét hợp đồng nhưng không tìm thấy bất kỳ sai sót nào.
Có thể nói bản hợp đồng này, trong mắt những người kinh doanh chính là tin vui.
Tô Văn Thành nói nhỏ: "Gia gia, ông còn do dự cái gì nữa.”
"Tài sản này của chúng ta cộng lại chưa chắc có đáng giá năm mươi triệu tệ hay không, cái này chắc chắn lời chứ không lỗ.”
Tô Bắc Sơn cắn răng ký tên chấp thuận.
"Khoản vay nhanh nhất ngày mai là sẽ chuyển đến tài khoản, các vị chú ý kiểm tra và nhận."
"Hợp tác vui vẻ." Người đàn ông của ngân hàng rời đi.
Đây là sự trợ giúp bất ngờ thoát khỏi tình trạng khó khăn!
Người nhà họ Tô thật sự giống như người bị lạc trong sa mạc, đột nhiên trời giáng xuống cơn mưa rào trong lúc nắng hạ!
Bọn họ reo hò ầm ĩ.
Tiết Nhân đã trở thành Chúa cứu thế, còn Tô Nam trở thành người có công lớn của gia tộc.
Hiện tại Tô Nam cũng đã tin tưởng Tiết Nhân thật lòng với cô ta.
Đây mới chỉ là khởi đầu, cô ta tưởng tượng chờ khi cô ta thật sự gả vào nhà họ Tiết, trở thành thiếu phu nhân sẽ có tiền tài phú quý và vinh quang đến mức nào.
Tiết Nhân lấy lý do còn có việc khác cần xử lý nên rời đi.
Nhưng trước khi anh ta rời đi đã cho Tô Nam một ánh mắt thâm thuý.
Tô Nam lập tức nói: "Gia gia, con cảm thấy việc chúng ta cần làm bây giờ chính là mời chị Tô Tô đến đây, cảm ơn chị ấy thật tốt.”
"Mời nó làm gì?"
"Đừng quên trước đây nó đã làm gì với chúng ta."
"Đúng vậy, hiện tại nhờ có cậu Tiết và Nam Nam nên cả nhà chúng ta được niết bàn trùng sinh. Muốn cảm ơn cũng là cảm ơn cậu Tiết và Nam Nam nha.”
Người nhà họ Tô một khi xoay người, bọn họ lại bắt đầu chán ghét Tô Tô.
Tô Nam cười nói: "Mọi người nghe con nói.”
"Chúng ta phải mở hai mươi cửa hàng đông y trong thời gian ngắn thì thiếu nhất cái gì? Đương nhiên là nguồn hàng.”
"Hiện tại những người buôn bán dược liệu kia đều bị Tô Tô kéo qua, bây giờ ưu tiên hàng đầu chính là chúng ta phải có mối quan hệ tốt với chị ta.”
"Chờ khi nào chúng ta có đủ thực lực, rồi đá chị ta ra cũng không muộn."
Tô Bắc Sơn gật đầu nói: "Nam Nam nói rất đúng.”
"Chỉ là chúng ta mời nó tới thì nó sẽ tới sao?"
Tô Nam nói: "Không phải chị ta vừa mới để cho nhà cung cấp tiếp tục cung cấp cho chúng ta sao? Chúng ta lấy danh nghĩa này, nói muốn cảm ơn chị ta đàng hoàng.”
"Hơn nữa người khác mời chị ta có thể không đến, nhưng gia gia đích thân mời thì chị ta có thể không đến sao?”
"Tuy nhiên có một chuyện mọi người nhất định phải nhớ kỹ, chuyện vay tiền liên quan đến Tiết Nhân và chúng ta, mọi người nhất định phải giữ kín như bưng.”
"Một khi để lộ tin tức, Tô Tô sợ bị chúng ta vượt mặt, nói không chừng sẽ chặn đường phát tài của chúng ta."
"Đến lúc đó mọi người không kiếm được tiền, cũng không được trách con nha."
“Nam Nam nói đúng!”
"Chờ khi Tô Tô đến, chúng ta chỉ ôn lại chuyện tình cảm gia đình, không đề cập đến bất kỳ chuyện nào khác."
"Ông cụ, ông mau gọi điện thoại đi."
"Ông là gia gia ruột của Tô Tô, cô ta nhất định sẽ nể mặt mũi của ông."
Chuyện quan trọng, Tô Bắc Sơn cắn răng đích thân gọi điện cho Tô Tô dưới sự hối thúc của người trong dòng họ.
Tô Nam sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tiết?
Nói cách khác, cậu Tiết chỉ cần nói một câu đã doạ Cường Long sợ chết khiếp này, sẽ trở thành con rể nhà họ Tô bọn họ sao?
Tin tức này giống như một quả bom nặng ký làm cho người nhà họ Tô nổ tung.
“Cậu Tiết, đúng là khách quý nha!”
"Mời ngồi, mời ngồi!” Tô Bắc Sơn run rẩy đứng lên, giống như được tiêm một mũi thuốc trợ tim, đến bộ râu cũng kích động run rẩy.
"Cậu Tiết mời uống trà."
"Cậu Tiết, cậu quen biết Nam Nam nhà chúng tôi từ khi nào?"
"Ai nha, còn phải nói, Nam Nam nhà chúng ta ưu tú như vậy, cũng chỉ có người như cậu Tiết mới có tư cách cưới về nhà."
"Cậu Tiết, nghe nói các người giành được dự án cải tạo Long Hồ, là thật sao?"
"Dự án lớn như vậy nhất định sẽ tốn rất nhiều tiền đúng không?"
Tiết Nhân lạnh nhạt cười nói: "Cũng chỉ hơn mười tỷ mà thôi.”
"Lần này nhà họ Tiết chuẩn bị trở về Long Giang, ba tôi mua hạng mục này giao cho tôi phụ trách, để cho tôi luyện tập.”
Cũng chỉ hơn mười tỷ nhân dân tệ!
Còn chỉ là luyện tập!
Chúa ơi, đây là một con rồng sống từ trên bầu trời xuống!
Người nhà họ Tô không biết nên nịnh bợ như thế nào.
Tô Bắc Sơn bình tĩnh lại, ông ta nói: "Thật không giấu diếm, nhà họ Tô hiện tại gặp phải một số vấn đề, không biết cậu Tiết có thể giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn không?”
Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt chờ mong về phía Tiết Nhân.
"A Nhân à, anh mau nói đi."
"Nói kế hoạch của anh ra để cho mọi người vui vẻ đi." Tô Nam đầy vẻ vinh quang.
Tiết Nhân nhàn nhạt nói: "Tình hình nhà các vị, tôi đã nghe Nam Nam nói.”
"Dựa vào quan hệ giữa tôi và Nam Nam, làm sao có thể thấy chết mà không cứu chứ."
"Tôi đã lập một kế hoạch cho mọi ngươi, chia làm hai bước."
"Thứ nhất, hiện tại mọi người có rất ít cửa hàng, tổng cộng còn chưa tới năm cửa hàng, theo tôi thấy cửa hàng đông y là một ngành công nghiệp rất có triển vọng, mọi người nên mở ít nhất hai mươi cửa hàng ở Long Giang.”
"Hai mươi cửa hàng?" Mọi người khó hiểu.
Tiết Nhân nói: "Đây chỉ là bày trò, mở đến hai mươi cửa hàng, bất kể có thể kiếm được tiền hay không nhưng với quy mô này thì có thể huy động vốn.”
"Hiện tại muốn kiếm được nhiều tiền, ai còn ngốc đi làm công thương nghiệp như xưa nữa chứ, tất cả đều là chơi vốn.”
"Cửa hàng chẳng qua chỉ là một mánh lới quảng cáo nhằm thu hút vốn mà thôi, miễn là có đủ cửa hàng, sẽ chẳng có ai quan tâm nó có kiếm được tiền hay không.”
"Bởi vì thị trường vốn sẽ không bao giờ thiếu người nhận."
"Đây cũng là bước thứ hai. Đến lúc đó tôi sẽ nối cho các người một đường dây có thể mở cửa hàng đến tỉnh thành.”
"Đầu tiên phát triển khắp tỉnh, sau đó phổ biến trên toàn quốc một lần nữa.”
"Có thể có khoảng mười nghìn cửa hàng thì có thể niêm yết."
Người nhà họ Tô đều kinh ngạc há hốc miệng.
Mấy câu nói đơn giản của Tiết Nhân đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho bọn họ.
Mười nghìn cửa hàng, huy động động vốn đưa ra thị trường, đây là một lĩnh vực rộng lớn mà trước giờ bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Trong phút chốc, trong mắt bọn họ dường như đã nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp, sau khi cửa hàng được niêm yết bọn họ đang nằm ở nhà đếm tiền.
"Chỉ có điều, cậu Tiết, tôi không gạt cậu trong nhà xảy ra một số chuyện và bây giờ có chút khó khăn.”
"Đã không còn tiền để mở cửa hàng mới nữa." Tô Bắc Sơn khó xử nói.
Tiết Nhân cười một tiếng: "Vay.”
"Bây giờ ai đi đầu tư mà còn dùng tiền của mình nữa, đều lấy tiền từ ngân hàng."
Tô Văn Thành nói: "Anh rể, anh có thể xử lý chuyện ngân hàng không?”
"Bây giờ hình như không có ngân hàng nào sẵn sàng cho chúng tôi vay nữa."
"Đó là mọi người chưa gặp được tôi." Tiết Nhân gọi một cuộc điện thoại, thuận miệng nói: "Tôi là Tiết Nhân.”
"Gọi người phụ trách bộ phận cho vay của các người mang theo con dấu đến nhà họ Tô."
Anh ta cúp điện thoại, đắc ý nói: "Giám đốc cho vay của ngân hàng Công Chúng sẽ đích thân tới đây làm nghiệp vụ cho mọi người.”
"Mọi người chuẩn bị hợp đồng mua bán cửa hàng đông y, nhà cửa gì đó, có tập đoàn Kiến Nhân chúng tôi bảo lãnh chắc có thể vay được năm mươi triệu tệ.”
"Mọi người có năm mươi triệu tệ này thì có thể mở rộng số cửa hàng trong thời gian ngắn nhất."
Cái này cũng quá tốc độ và hiệu quả rồi.
Người nhà họ Tô thật giống như một tên ăn mày đột nhiên trúng năm triệu tệ cho nên có chút khó có thể chấp nhận.
Cho đến khi nhìn thấy một nhân viên mặc đồng phục ngân hàng bước vào cùng với một thư ký nữ, bọn họ nhìn thấy Tiết Nhân lập tức cung kính chào hỏi.
Cả nhà họ Tô mới như tỉnh lại sau cơn mê.
"Tô lão tiên sinh, có anh Tiết giới thiệu nên chúng tôi sẽ cho các vị vay với lãi suất thấp nhất, gần như không có lãi suất.”
"Mời ông xem hợp đồng."
"Nếu không có vấn đề gì thì mời ngài ký tên, sau đó đưa giấy tờ quyền sở hữu của ngôi nhà này và các giấy tờ của các phòng khám đông y của ngài để cho chúng tôi kiểm tra xác minh.”
Có kinh nghiệm bị thiết kế về khoản vay ngân hàng Kiến Long trước đây, Tô Bắc Sơn vẫn còn có chút không yên tâm.
Ông ta cầm kính lúp cẩn thận xem xét hợp đồng nhưng không tìm thấy bất kỳ sai sót nào.
Có thể nói bản hợp đồng này, trong mắt những người kinh doanh chính là tin vui.
Tô Văn Thành nói nhỏ: "Gia gia, ông còn do dự cái gì nữa.”
"Tài sản này của chúng ta cộng lại chưa chắc có đáng giá năm mươi triệu tệ hay không, cái này chắc chắn lời chứ không lỗ.”
Tô Bắc Sơn cắn răng ký tên chấp thuận.
"Khoản vay nhanh nhất ngày mai là sẽ chuyển đến tài khoản, các vị chú ý kiểm tra và nhận."
"Hợp tác vui vẻ." Người đàn ông của ngân hàng rời đi.
Đây là sự trợ giúp bất ngờ thoát khỏi tình trạng khó khăn!
Người nhà họ Tô thật sự giống như người bị lạc trong sa mạc, đột nhiên trời giáng xuống cơn mưa rào trong lúc nắng hạ!
Bọn họ reo hò ầm ĩ.
Tiết Nhân đã trở thành Chúa cứu thế, còn Tô Nam trở thành người có công lớn của gia tộc.
Hiện tại Tô Nam cũng đã tin tưởng Tiết Nhân thật lòng với cô ta.
Đây mới chỉ là khởi đầu, cô ta tưởng tượng chờ khi cô ta thật sự gả vào nhà họ Tiết, trở thành thiếu phu nhân sẽ có tiền tài phú quý và vinh quang đến mức nào.
Tiết Nhân lấy lý do còn có việc khác cần xử lý nên rời đi.
Nhưng trước khi anh ta rời đi đã cho Tô Nam một ánh mắt thâm thuý.
Tô Nam lập tức nói: "Gia gia, con cảm thấy việc chúng ta cần làm bây giờ chính là mời chị Tô Tô đến đây, cảm ơn chị ấy thật tốt.”
"Mời nó làm gì?"
"Đừng quên trước đây nó đã làm gì với chúng ta."
"Đúng vậy, hiện tại nhờ có cậu Tiết và Nam Nam nên cả nhà chúng ta được niết bàn trùng sinh. Muốn cảm ơn cũng là cảm ơn cậu Tiết và Nam Nam nha.”
Người nhà họ Tô một khi xoay người, bọn họ lại bắt đầu chán ghét Tô Tô.
Tô Nam cười nói: "Mọi người nghe con nói.”
"Chúng ta phải mở hai mươi cửa hàng đông y trong thời gian ngắn thì thiếu nhất cái gì? Đương nhiên là nguồn hàng.”
"Hiện tại những người buôn bán dược liệu kia đều bị Tô Tô kéo qua, bây giờ ưu tiên hàng đầu chính là chúng ta phải có mối quan hệ tốt với chị ta.”
"Chờ khi nào chúng ta có đủ thực lực, rồi đá chị ta ra cũng không muộn."
Tô Bắc Sơn gật đầu nói: "Nam Nam nói rất đúng.”
"Chỉ là chúng ta mời nó tới thì nó sẽ tới sao?"
Tô Nam nói: "Không phải chị ta vừa mới để cho nhà cung cấp tiếp tục cung cấp cho chúng ta sao? Chúng ta lấy danh nghĩa này, nói muốn cảm ơn chị ta đàng hoàng.”
"Hơn nữa người khác mời chị ta có thể không đến, nhưng gia gia đích thân mời thì chị ta có thể không đến sao?”
"Tuy nhiên có một chuyện mọi người nhất định phải nhớ kỹ, chuyện vay tiền liên quan đến Tiết Nhân và chúng ta, mọi người nhất định phải giữ kín như bưng.”
"Một khi để lộ tin tức, Tô Tô sợ bị chúng ta vượt mặt, nói không chừng sẽ chặn đường phát tài của chúng ta."
"Đến lúc đó mọi người không kiếm được tiền, cũng không được trách con nha."
“Nam Nam nói đúng!”
"Chờ khi Tô Tô đến, chúng ta chỉ ôn lại chuyện tình cảm gia đình, không đề cập đến bất kỳ chuyện nào khác."
"Ông cụ, ông mau gọi điện thoại đi."
"Ông là gia gia ruột của Tô Tô, cô ta nhất định sẽ nể mặt mũi của ông."
Chuyện quan trọng, Tô Bắc Sơn cắn răng đích thân gọi điện cho Tô Tô dưới sự hối thúc của người trong dòng họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.