Chương 147: Không nuốt trôi cục tức này
Dật Danh
17/09/2023
Dương Ngọc Lan tức giận không chịu nổi.
Rõ ràng là đối phương sai trước còn mình là bên bị hạ, đối phương không xin lỗi thì thôi đi vậy mà còn trách mình trước.
Hơn nữa chỉ một miếng sơn mà thôi mà mở miệng muốn năm ngàn tệ, đây không phải là lừa người à.
May mắn bà không bị thương và tự đứng dậy.
"Cô gái này, sao lại nói như vậy?" Bà vẫn duy trì thiện chí và kiềm chế nhất có thể.
Không ngờ cô gái lái chiếc BMW lại được nước làm tới: "Tôi nói như thế nào? Rõ ràng là bà già chết tiệt như bà không có mắt!”
"Đường rộng như vậy mà bà còn có thể bị tôi đụng trúng sao, tôi thấy bà muốn ăn vạ thì có?"
"Loại người như bà, tôi thấy nhiều rồi."
"Chỉ có điều bà già, hôm nay bà gặp phải tôi, nếu không có 5.000 nhân dân tệ thì chuyện này không kết thúc đâu.”
“Hôm nay tôi nhất định phải dẹp thành phần xã hội ăn vạ xấu xa bà!”
“Mau lấy tiền ra!”
Rất nhiều người xung quanh vây quanh chỉ trích nói: "Đúng là xấu hổ!”
"Đã là thời đại gì rồi mà còn có loại người ăn vạ nà."
"Cô gái này, trên xe của cô chắc là có camera hành trình đúng không? Có bằng chứng thì có thể báo cảnh sát.”
"Nhất định phải trừng trị loại người ăn vạ này thật tốt."
“Ăn vạ chết cả nhà!”
Miệng đời ghê gớm.
Dương Ngọc Lan là người sĩ diện, cả đời không giỏi tranh chấp với người khác.
Bị chỉ trích như thế làm bà tức giận đến đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Xem đến đây, Tần Thiên vội vàng bước nhanh qua.
"Cô muốn chết sao?"
"Đụng người ta không xin lỗi thì thôi còn muốn quật ngược lại, có tin tôi vả chết cô không?"
"Anh là ai?" Người phụ nữ lái chiếc BMW phản ứng lại, thẹn quá hóa giận: "Không biết gì đừng có mà nói lung tung!”
“Rõ ràng là bà già này ăn vạ!”
Người vây xem hét lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không phải chỉ cần xem camera hành trình là biết sao.”
"Đúng vậy."
"Chúng ta không xử oan người tốt, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho việc ăn vạ."
Nghe nói muốn kiểm tra camera hành trình, người phụ nữ lái BMW có chút chột dạ nói: "Xe của tôi vừa mới xảy ra chút trục trặc, camera hành trình bị hư rồi.”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Không sao, phòng an ninh có CCTV.”
Hắn yêu cầu phòng bảo vệ mở hình ảnh giám sát vừa rồi, rất rõ ràng Dương Ngọc Lan đang đi xe bình thường, người phụ nữ lái BMW vì cua không hề giảm tốc độ cho nên đụng trúng Dương Ngọc Lan.
Sau khi biết được sự thật, đám đông vây xem bắt đầu lên tiếng chỉ trích cho người phụ nữ lái BMW.
"Lái BMW cũng không thể không nói lý lẽ."
"Mau xin lỗi đền tiền đi."
Người phụ nữ lái BMW đỏ mặt cắn răng không nói.
Dương Ngọc Lan vội vàng nói: "Tần Thiên, dù sao mẹ cũng không sao cả, hay là thôi đi. ”
Tần Thiên nghiêm túc nói: "Cái này làm sao có thể được.”
"Mẹ, chúng ta không muốn cô ta bồi thường, nhưng loại người này nhất định phải cho cô ta một bài học để cho cô ta nhớ lâu chút."
“Còn không mau xin lỗi!”
Nhìn vẻ mặt sát khí của Tần Thiên, lại nghe thấy hắn gọi Dương Ngọc Lan là mẹ, người phụ nữ lái BMW có chút sợ.
Cô ta lùi lại một bước muốn lên xe rời đi.
Ngay lúc này, một bà già vội vàng lao ra từ trong khu tiểu viện.
“Thiến Thiến đừng sợ, mẹ đến rồi!”
“Là tên chết tiệt nào, dám ức hiếp Thiến Thiến của chúng ta!”
“Bà đây liều mạng với hắn!”
"Mẹ!"
“Cuối cùng mẹ cũng đến rồi, bọn họ ức hiếp con!” Người phụ nữ lái BMW nhìn thấy cứu tinh ngay lập tức trở lại vẻ giả tạo.
Còn Dương Ngọc Lan nhìn thấy người tới cũng hơi sững sờ, hoá ra là hàng xóm.
"Ngô Xảo Mai, đây là con gái bà sao?"
"Con bé chính là Thiến Thiến mà trước giờ bà thường nhắc tới sao."
"Đều là người một nhà, tôi thấy chỉ là hiểu lầm, hay là bỏ qua thôi.”
Ngô Xảo Mai cười khẩy nói: "Dương Ngọc Lan, ai là người một nhà với bà chứ?”
"Phiền bà nắm rõ Thiến Thiến của tôi vừa từ nước ngoài trở về, còn dẫn theo một người chồng ngoại quốc."
"Cái gì mà bỏ qua?"
"Bà với đứa con rể tới ở rể chó chui gầm chạn của bà liên hợp ức hiếp Thiến Thiến của tôi, sao có thể bỏ qua như vậy."
Nghe thấy hoá ra Tần Thiên không phải là con trai của Dương Ngọc Lan chỉ là con rể tới ở rể, người phụ nữ lái BMW Ngô Thiến Thiến ngay lập tức trở nên hăng hái.
"Một đứa con rể tới ở rể mà thôi, tính là cái thá gì cũng dám đòi đánh tôi."
"Bà đây đứng yên ở đây này, anh dám đánh tôi thử xem nào?"
“Tôi để cho anh bồi thường đến táng gia bại sản!”
“Muốn chết!” Tần Thiên trở nên lạnh lẽo, đã muốn ra tay.
Ở trong mắt hắn không phân biệt nam nữ nhân, chỉ cần là người không biết điều, không biết xấu hổ thì đều cần phải đánh.
“Tần Thiên, đừng xúc động!”
Dương Ngọc Lan vội vàng ngăn ở trước mặt.
Bà cười lạnh với Ngô Xảo Mai: "Là con gái của bà lái xe đụng trúng tôi, bây giờ tôi không truy cứu nữa.”
"Bà còn muốn thế nào nữa?"
Ngô Xảo Mai cười khẩy, quay đầu kéo tay Ngô Thiến Thiến hỏi han ân cần.
"Thiến Thiến, con không sao chứ?"
"Cục cưng của mẹ đừng sợ, chúng ta không biết điều với loại người lỗ mãng này.”
"Tại sao con lại về một mình, Charlie chồng của con đâu? Nó không đi cùng anh à?”
Ngô Thiến Thiến cắn răng nói: "Không được, con không nuốt trôi cục tức này!”
"Con rể tới ở rể phải không? Anh có ngon đừng đi, tôi sẽ gọi cho chồng tôi đến ngay bây giờ!”
Sau khi gọi điện thoại xong, cô ta đắc ý nhìn Tần Thiên nói: "Nói thật cho anh biết chồng tôi ở nước ngoài dạy Taekwondo.”
“Chỉ có thân thể nhỏ bé này của anh, chờ bị đánh chết đi!”
Ngô Xảo Mai cũng đắc ý nói: "Dương Ngọc Lan, không muốn ồn ồn mất mặt thì nhanh xin lỗi con gái của tôi đi.”
"Con rể ngoại quốc của tôi rất giàu."
"Chờ một chút nữa đứa con rể ở rể của bà bị đánh ra cái gì, bao nhiêu tiền chúng ta cũng bồi thường được, chỉ sợ các ngươi mất mạng thôi."
Nói xong bà ta còn khinh bỉ nói với Tần Thiên: “Đàn ông con trai không có chút bản lĩnh gì, làm con rể đi ở rể còn quấy rối m một người phụ nữ.”
"Chờ một chút xem cậu còn có thể kiêu ngạo được hay không."
Ngay sau đó truyền đến tiếng động cơ gầm rú, một chiếc xe địa hình xông tới.
Một người đàn ông da trắng cao lớn nhảy xuống xe.
Trên đỉnh đầu hắn ta có mấy sợi tóc vàng thưa thớt, trông hắn ta ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi.
“Là thứ chó nào không có mắt, dám ức hiếp bảo bối của tao!”
“Ông đây đánh chết hắn!”
Hắn ta đến trong tình trạng say sỉn.
"Charlie!" Ngô Thiến Thiến vội vàng chạy tới đón hắn ta, vẻ mặt nịnh nọt ôm cánh tay người đàn ông làm nũng nói: "Chính là tên này.”
“Hắn đụng em, chẳng những không xin lỗi còn nói muốn đánh chết em!”
Charlie trừng mắt nhìn về phía Tần Thiên khạc ra một cục đờm đặc, cười nói: "Thằng nhóc kia, quỳ xuống liếm sạch đờm cho ông đây, thì ông đây sẽ tha cho mày.”
“Nếu không ——"
Hắn ta nhìn thấy trên kệ bên cạnh có một chậu hoa, xông tới đánh một quyền làm cho chậu hoa nát vụn.
"Đây chính là tấm gương!"
Nhìn thấy hắn ta mạnh như thế, đám người vây xem đều kinh ngạc hết lên.
Xét thấy thân phận người nước ngoài của đối phương, chợt không ai dám tiến lên nói chuyện.
Tần Thiên nhịn không được nhíu mày, tên này rõ ràng uống rất nhiều rượu lại còn dám lái xe tới.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên ngoài, hai cảnh sát giao thông đi xuống.
“Sau rượu lái xe, đi theo chúng tôi một chuyến!”
Bọn họ lao về phía Charlie.
“Tránh một chút, đừng đụng vào tao!” Charlie đỏ ngầu, hắn ta vung tay đẩy hai cảnh sát giao thông xuống đất.
Ngô Thiến Thiến lớn tiếng nói: "Mở mắt chó ra mà nhìn, chồng tôi là người nước ngoài!”
"Các người ai dám động đến anh ấy? Cẩn thận gây ra sự kiện quốc tế!”
Nghe xong lời này, hai cảnh sát giao thông tuy rất tức giận nhưng lại không dám tiến lên.
Charlie thậm chí còn tự kiêu hơn, hét ầm lên giống như một con gấu chó không coi ai ra gì.
Tần Thiên trầm mặt xông lên, tát cho hắn một cái ngã xuống đất.
Cười lạnh nói: "Mở mắt chó của mày ra nhìn cho kỹ, ở đây không phải là nơi mày có thể giở trò ngang ngược!”
"Trói hắn đi."
"Ngoại trừ say rượu lái xe, tên này vừa rồi còn làm hỏng một chậu hoa, nhất định phải yêu cầu hắn bồi thường."
Rõ ràng là đối phương sai trước còn mình là bên bị hạ, đối phương không xin lỗi thì thôi đi vậy mà còn trách mình trước.
Hơn nữa chỉ một miếng sơn mà thôi mà mở miệng muốn năm ngàn tệ, đây không phải là lừa người à.
May mắn bà không bị thương và tự đứng dậy.
"Cô gái này, sao lại nói như vậy?" Bà vẫn duy trì thiện chí và kiềm chế nhất có thể.
Không ngờ cô gái lái chiếc BMW lại được nước làm tới: "Tôi nói như thế nào? Rõ ràng là bà già chết tiệt như bà không có mắt!”
"Đường rộng như vậy mà bà còn có thể bị tôi đụng trúng sao, tôi thấy bà muốn ăn vạ thì có?"
"Loại người như bà, tôi thấy nhiều rồi."
"Chỉ có điều bà già, hôm nay bà gặp phải tôi, nếu không có 5.000 nhân dân tệ thì chuyện này không kết thúc đâu.”
“Hôm nay tôi nhất định phải dẹp thành phần xã hội ăn vạ xấu xa bà!”
“Mau lấy tiền ra!”
Rất nhiều người xung quanh vây quanh chỉ trích nói: "Đúng là xấu hổ!”
"Đã là thời đại gì rồi mà còn có loại người ăn vạ nà."
"Cô gái này, trên xe của cô chắc là có camera hành trình đúng không? Có bằng chứng thì có thể báo cảnh sát.”
"Nhất định phải trừng trị loại người ăn vạ này thật tốt."
“Ăn vạ chết cả nhà!”
Miệng đời ghê gớm.
Dương Ngọc Lan là người sĩ diện, cả đời không giỏi tranh chấp với người khác.
Bị chỉ trích như thế làm bà tức giận đến đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Xem đến đây, Tần Thiên vội vàng bước nhanh qua.
"Cô muốn chết sao?"
"Đụng người ta không xin lỗi thì thôi còn muốn quật ngược lại, có tin tôi vả chết cô không?"
"Anh là ai?" Người phụ nữ lái chiếc BMW phản ứng lại, thẹn quá hóa giận: "Không biết gì đừng có mà nói lung tung!”
“Rõ ràng là bà già này ăn vạ!”
Người vây xem hét lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không phải chỉ cần xem camera hành trình là biết sao.”
"Đúng vậy."
"Chúng ta không xử oan người tốt, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho việc ăn vạ."
Nghe nói muốn kiểm tra camera hành trình, người phụ nữ lái BMW có chút chột dạ nói: "Xe của tôi vừa mới xảy ra chút trục trặc, camera hành trình bị hư rồi.”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Không sao, phòng an ninh có CCTV.”
Hắn yêu cầu phòng bảo vệ mở hình ảnh giám sát vừa rồi, rất rõ ràng Dương Ngọc Lan đang đi xe bình thường, người phụ nữ lái BMW vì cua không hề giảm tốc độ cho nên đụng trúng Dương Ngọc Lan.
Sau khi biết được sự thật, đám đông vây xem bắt đầu lên tiếng chỉ trích cho người phụ nữ lái BMW.
"Lái BMW cũng không thể không nói lý lẽ."
"Mau xin lỗi đền tiền đi."
Người phụ nữ lái BMW đỏ mặt cắn răng không nói.
Dương Ngọc Lan vội vàng nói: "Tần Thiên, dù sao mẹ cũng không sao cả, hay là thôi đi. ”
Tần Thiên nghiêm túc nói: "Cái này làm sao có thể được.”
"Mẹ, chúng ta không muốn cô ta bồi thường, nhưng loại người này nhất định phải cho cô ta một bài học để cho cô ta nhớ lâu chút."
“Còn không mau xin lỗi!”
Nhìn vẻ mặt sát khí của Tần Thiên, lại nghe thấy hắn gọi Dương Ngọc Lan là mẹ, người phụ nữ lái BMW có chút sợ.
Cô ta lùi lại một bước muốn lên xe rời đi.
Ngay lúc này, một bà già vội vàng lao ra từ trong khu tiểu viện.
“Thiến Thiến đừng sợ, mẹ đến rồi!”
“Là tên chết tiệt nào, dám ức hiếp Thiến Thiến của chúng ta!”
“Bà đây liều mạng với hắn!”
"Mẹ!"
“Cuối cùng mẹ cũng đến rồi, bọn họ ức hiếp con!” Người phụ nữ lái BMW nhìn thấy cứu tinh ngay lập tức trở lại vẻ giả tạo.
Còn Dương Ngọc Lan nhìn thấy người tới cũng hơi sững sờ, hoá ra là hàng xóm.
"Ngô Xảo Mai, đây là con gái bà sao?"
"Con bé chính là Thiến Thiến mà trước giờ bà thường nhắc tới sao."
"Đều là người một nhà, tôi thấy chỉ là hiểu lầm, hay là bỏ qua thôi.”
Ngô Xảo Mai cười khẩy nói: "Dương Ngọc Lan, ai là người một nhà với bà chứ?”
"Phiền bà nắm rõ Thiến Thiến của tôi vừa từ nước ngoài trở về, còn dẫn theo một người chồng ngoại quốc."
"Cái gì mà bỏ qua?"
"Bà với đứa con rể tới ở rể chó chui gầm chạn của bà liên hợp ức hiếp Thiến Thiến của tôi, sao có thể bỏ qua như vậy."
Nghe thấy hoá ra Tần Thiên không phải là con trai của Dương Ngọc Lan chỉ là con rể tới ở rể, người phụ nữ lái BMW Ngô Thiến Thiến ngay lập tức trở nên hăng hái.
"Một đứa con rể tới ở rể mà thôi, tính là cái thá gì cũng dám đòi đánh tôi."
"Bà đây đứng yên ở đây này, anh dám đánh tôi thử xem nào?"
“Tôi để cho anh bồi thường đến táng gia bại sản!”
“Muốn chết!” Tần Thiên trở nên lạnh lẽo, đã muốn ra tay.
Ở trong mắt hắn không phân biệt nam nữ nhân, chỉ cần là người không biết điều, không biết xấu hổ thì đều cần phải đánh.
“Tần Thiên, đừng xúc động!”
Dương Ngọc Lan vội vàng ngăn ở trước mặt.
Bà cười lạnh với Ngô Xảo Mai: "Là con gái của bà lái xe đụng trúng tôi, bây giờ tôi không truy cứu nữa.”
"Bà còn muốn thế nào nữa?"
Ngô Xảo Mai cười khẩy, quay đầu kéo tay Ngô Thiến Thiến hỏi han ân cần.
"Thiến Thiến, con không sao chứ?"
"Cục cưng của mẹ đừng sợ, chúng ta không biết điều với loại người lỗ mãng này.”
"Tại sao con lại về một mình, Charlie chồng của con đâu? Nó không đi cùng anh à?”
Ngô Thiến Thiến cắn răng nói: "Không được, con không nuốt trôi cục tức này!”
"Con rể tới ở rể phải không? Anh có ngon đừng đi, tôi sẽ gọi cho chồng tôi đến ngay bây giờ!”
Sau khi gọi điện thoại xong, cô ta đắc ý nhìn Tần Thiên nói: "Nói thật cho anh biết chồng tôi ở nước ngoài dạy Taekwondo.”
“Chỉ có thân thể nhỏ bé này của anh, chờ bị đánh chết đi!”
Ngô Xảo Mai cũng đắc ý nói: "Dương Ngọc Lan, không muốn ồn ồn mất mặt thì nhanh xin lỗi con gái của tôi đi.”
"Con rể ngoại quốc của tôi rất giàu."
"Chờ một chút nữa đứa con rể ở rể của bà bị đánh ra cái gì, bao nhiêu tiền chúng ta cũng bồi thường được, chỉ sợ các ngươi mất mạng thôi."
Nói xong bà ta còn khinh bỉ nói với Tần Thiên: “Đàn ông con trai không có chút bản lĩnh gì, làm con rể đi ở rể còn quấy rối m một người phụ nữ.”
"Chờ một chút xem cậu còn có thể kiêu ngạo được hay không."
Ngay sau đó truyền đến tiếng động cơ gầm rú, một chiếc xe địa hình xông tới.
Một người đàn ông da trắng cao lớn nhảy xuống xe.
Trên đỉnh đầu hắn ta có mấy sợi tóc vàng thưa thớt, trông hắn ta ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi.
“Là thứ chó nào không có mắt, dám ức hiếp bảo bối của tao!”
“Ông đây đánh chết hắn!”
Hắn ta đến trong tình trạng say sỉn.
"Charlie!" Ngô Thiến Thiến vội vàng chạy tới đón hắn ta, vẻ mặt nịnh nọt ôm cánh tay người đàn ông làm nũng nói: "Chính là tên này.”
“Hắn đụng em, chẳng những không xin lỗi còn nói muốn đánh chết em!”
Charlie trừng mắt nhìn về phía Tần Thiên khạc ra một cục đờm đặc, cười nói: "Thằng nhóc kia, quỳ xuống liếm sạch đờm cho ông đây, thì ông đây sẽ tha cho mày.”
“Nếu không ——"
Hắn ta nhìn thấy trên kệ bên cạnh có một chậu hoa, xông tới đánh một quyền làm cho chậu hoa nát vụn.
"Đây chính là tấm gương!"
Nhìn thấy hắn ta mạnh như thế, đám người vây xem đều kinh ngạc hết lên.
Xét thấy thân phận người nước ngoài của đối phương, chợt không ai dám tiến lên nói chuyện.
Tần Thiên nhịn không được nhíu mày, tên này rõ ràng uống rất nhiều rượu lại còn dám lái xe tới.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên ngoài, hai cảnh sát giao thông đi xuống.
“Sau rượu lái xe, đi theo chúng tôi một chuyến!”
Bọn họ lao về phía Charlie.
“Tránh một chút, đừng đụng vào tao!” Charlie đỏ ngầu, hắn ta vung tay đẩy hai cảnh sát giao thông xuống đất.
Ngô Thiến Thiến lớn tiếng nói: "Mở mắt chó ra mà nhìn, chồng tôi là người nước ngoài!”
"Các người ai dám động đến anh ấy? Cẩn thận gây ra sự kiện quốc tế!”
Nghe xong lời này, hai cảnh sát giao thông tuy rất tức giận nhưng lại không dám tiến lên.
Charlie thậm chí còn tự kiêu hơn, hét ầm lên giống như một con gấu chó không coi ai ra gì.
Tần Thiên trầm mặt xông lên, tát cho hắn một cái ngã xuống đất.
Cười lạnh nói: "Mở mắt chó của mày ra nhìn cho kỹ, ở đây không phải là nơi mày có thể giở trò ngang ngược!”
"Trói hắn đi."
"Ngoại trừ say rượu lái xe, tên này vừa rồi còn làm hỏng một chậu hoa, nhất định phải yêu cầu hắn bồi thường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.