Chương 153: Ông muốn tống tiền tôi
Dật Danh
17/09/2023
Người phụ nữ mừng rỡ, chủ động mở cửa xe nhảy lên.
Một mùi hương đặc trưng của một phụ nữ trưởng thành đập vào mặt A Phúc, hắn ta cảm thấy máu trong nháy mắt vọt lên ót.
Người phụ nữ này có lẽ không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng cái loại quyến rũ nhẹ nhàng quen thuộc mới là trí mạng nhất.
Hắn ta suýt chút nữa nhịn không được.
Nuốt một ngụm nước bọt, A Phúc nhếch miệng cười nói: "Em gái, xưng hô với em như thế nào?”
"Hơn nửa đêm chạy ra ngoài, người đàn ông của em bị bệnh gì vậy?"
Người phụ nữ khẽ nói: “Tôi tên Mai Hồng Tuyết.”
"Người đàn ông của tôi... Anh ta bị bệnh, không nhắc cũng được.”
Nói xong, nhịn không được thở dài.
A Phúc vội vàng nói:"Em gái, sao vậy?”
"Người đàn ông của em không phải mắc bệnh nan y chứ?"
Mai Hồng Tuyết cắn răng nói: "Nếu là bệnh nan y lại tốt hơn. Anh ta làm loạn ở bên ngoài bị bệnh xã hội.”
"Đi bệnh viện gì đó, bây giờ còn nằm trên bàn mổ, gọi điện thoại nói nếu tôi không kịp đưa phí phẫu thuật qua thì anh ta không xuống được bàn mổ."
"Tôi chỉ là một người phụ nữ không biết cái gì cả, anh trai, anh nói xem cái thể loại bệnh viện gì, chẳng lẽ còn có tăng giá trên bàn mổ, không đưa tiền thì không cho xuống bàn mổ sao?”
"Đây đâu phải là bệnh viện, rõ ràng là lò mổ mà!"
A Phúc nghe xong cười haha.
"Em gái, người đàn ông của em chắc đi đến bệnh viện của khoa Hồ Điền rồi."
"Cái gọi tăng giá trong phòng phẫu thuật chỉ là một trong những thủ đoạn vơ vét của bọn họ mà thôi."
"Một người bạn của anh làm tiểu phẫu cắt da, bệnh viện chính quy không hơn một ngàn đồng, kết quả đến chỗ bọn họ phải tốn ít cũng ba vạn."
Mai Hồng Tuyết thở dài nói: “Đúng là thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ!”
*Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa.
“Haizz!”
A Phúc chuyển đề tài nói: "Em gái, em xinh đẹp như thế, người đàn ông của em còn ở bên ngoài làm loạn, đúng là mù quáng mà.”
"Cái này gọi là gì nhỉ, trong nhà để tổ yến không ăn, lại chạy ra ngoài ăn cỏ."
Mai Hồng Tuyết cười nói: "Đàn ông mà, đều là mèo tham ăn, không thể không ngoại tình, hoa nhà không có hương hoa dại.”
"Đúng vậy, vợ luôn tốt hơn người khác.”
"Em gái à, đàn ông như vậy không cần cũng được, với điều kiện ưu tú như em, hoàn toàn có thể tìm một người khác.”
"Chỉ cần em đồng ý, đàn ông theo đuổi em chắc chắn xếp hàng dài."
Mai Hồng Tuyết đỏ mặt, quay đầu không nói gì nữa.
Cô ấy bỗng nhiên nói: "Đại ca, không đúng.”
"Đây không phải là đường đến huyện Lâm đúng không? Anh đưa tôi đi đâu vậy?”
A Phúc đột ngột đổi hướng lái xe xuống bãi cỏ ven đường.
Hắn ta vội vàng nói: “Em gái, em cảm thấy anh thế nào?”
“Em nghe anh nói, chỉ cần em chịu anh, bảo anh làm cái gì cũng được!”
Hắn ta giống như quỷ chết đói, vội vàng bắt lấy tay Mai Hồng Tuyết.
"Đại ca, đừng như vậy."
"Anh sẽ chết." Mai Hồng Tuyết thấp giọng nở nụ cười.
A Phúc đỏ mắt: “Chết dưới đóa hoa mẫu đơn làm quỷ phong lưu!”
“Em gái, em quá quyến rũ!”
"Anh vừa nhìn thấy em đã động lòng!”
"Vậy sao?"
"Thật sự không sợ chết sao?"
Mai Hồng Tuyết cười yêu kiều.
A Phúc mừng rỡ đang định nhào tới, hai chân Mai Hồng Tuyết xoắn một vòng hất hắn ta ngã ở dưới chân.
A Phúc kinh ngạc hét lên, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe ánh sáng lạnh, cảm giác cổ lành lạnh.
Một cái kéo sắc nhọn mở ra và bị mắc kẹt trên cổ họng của hắn ta.
Trong nháy mắt, hồn A Phúc treo lơ lửng.
“Cô gái à, đừng xúc động!”
”Đừng xúc động!”
"Tôi sai rồi!"
"Cô cất kéo đi, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện huyện kế bên!"
Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn không nghi ngờ thân phận của Mai Hồng Tuyết, chỉ cho rằng mình gặp một người phụ nữ trung trinh.
Mai Hồng Tuyết cười quyến rũ, nói, “Muốn chiếm tiện nghi của bà đây sao? Cũng không phải là không thể.”
"Lấy điện thoại di động ra."
A Phúc ngẩn người một chút, nói: "Cô muốn tống tiền tôi?”
"Điện thoại di động có ích lợi gì? Tôi có thể đưa tiền cho cô!” Khuôn mặt của hắn ta lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn ta nghĩ rằng mọi thứ đã thay đổi, tiền có thể làm hài lòng người phụ nữ quyến rũ này.
“Ai thèm tiền thối của mày!” Mai Hồng Tuyết tát A Phúc một cái, đưa tay mò từ trong quần áo lấy điện thoại di động của hắn ta ra.
Mở ra, nhìn thấy tin nhắn trên đó, cười lạnh nói: "Họ là ai?Mày đang chờ ai đó à?”
Sắc mặt A Phúc đại biến!
"Mau trả lại điện thoại cho tôi!"
“Mày có biết hay không, mày đang tìm đường chết!”
“Bọn chúng không phải là người, đều là ác ma ăn thịt người không chớp mắt!"
Lúc này, bên ngoài lại có người gõ cửa xe.
Mai Hồng Tuyết mở cửa, A Phúc xuống.
A Phúc kinh ngạc hét lên, dựa theo ánh trăng hắn ta nhìn thấy xung quanh có hơn mười người cao thấp mập mạp gầy gò, ánh mắt đều lộ ra sát khí.
Người đàn ông trước mặt thậm chí càng thêm đáng sợ, đầu trọc, trên bả vai lại quấn một sợi xích sắt khoảng trăm cân.
Giống như một người đàn ông hoang dã chạy ra khỏi rừng sâu.
Hắn a sợ tới mức hồn phi phách tán, cầu xin: "Các vị hảo hán, tôi chỉ là một tài xế ngang qua đường, tha mạng.”
"Các người muốn tiền sao? Đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ gọi cho người chuyển tiền ngay.”
"Muốn điện thoại để báo tin đúng không? Lão biến thái, chết tâm đi!” Mai Hồng Tuyết nhảy xuống, bước nhanh qua, giao điện thoại di động cho Tần Thiên.
"Lão đại, anh xem cái này."
Tần Thiên lướt lướt, nhìn thấy nhật ký điện thoại, cười lạnh nói: “Vị đại tiểu thư này chắc là Phan Mỹ Nhi.”
A Phúc ngẩn người một chút, cắn răng nói, "Nếu mày đã biết, vậy cũng nên biết thế lực của nhà họ Phan tỉnh Thành!”
“Không muốn chết thì nhanh thả tao ra!”
Tần Thiên nhìn thấy có một tin nhắn gửi đi không lâu, cười lạnh nói: "Thời gian và địa điểm cụ thể hai người hẹn với Rắn Hổ Mang là gì, nói đi.”
A Phúc kinh ngạc nói: "Ngay cả Rắn Hổ Mang mà mày cũng biết? Mày là ai?”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Tao chính là người tụi mày tìm mọi cách để giết đây.”
"Mày là Tần Thiên?" A Phúc trợn mắt há hốc mồm, hắn ta nghĩ thế nào nghĩ không ra vì sao Tần Thiên lại xuất hiện ở đây.
Đột nhiên điện thoại reo lên, là đại tiểu thư gọi tới.
Tần Thiên vẻ mặt khẽ động, cười lạnh với A Phúc nói: "Mày biết sau khi bắt máy, nên nói gì rồi chứ?”
A Phúc còn muốn chống cự, tuy nhiên Quỷ Vô Thường ở bên cạnh gầm nhẹ một tiếng, huy động xích sắt, ba một tiếng, đập nát một tảng đá lớn.
Mấy người còn lại cũng đều cười nham hiểm lấy ra vũ khí sắc bén.
Hắn ta run rẩy, nói: "Chỉ cần các người không giết tôi, muốn tôi làm gì cũng được.”
Tần Thiên đưa điện thoại cho hắn ta.
"Alo, đại tiểu thư——"
"A Phúc, anh làm sao vậy? Sao giọng nói lại hơi run rẩy?”
“Không có việc gì... À, ở đây lạnh quá.”
"Đại tiểu thư, rốt cuộc khi nào bọn họ mới đến?"
Phan Mỹ Nhi thấp giọng nói: "Địa điểm tiếp ứng, từ cửa số 1 trước đó đổi thành cửa số 3.”
"Thời gian, một giờ sau."
"Ám ngữ của đối phương sẽ kêu ba tiếng cuốc cuốc cuốc (tiếng chim cuốc). Còn anh thì đèn xe nhấp nháy, anh nhớ kỹ chưa?”
"A Phúc, sao lại không nói gì? Nói đi chứ!”
Một mùi hương đặc trưng của một phụ nữ trưởng thành đập vào mặt A Phúc, hắn ta cảm thấy máu trong nháy mắt vọt lên ót.
Người phụ nữ này có lẽ không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng cái loại quyến rũ nhẹ nhàng quen thuộc mới là trí mạng nhất.
Hắn ta suýt chút nữa nhịn không được.
Nuốt một ngụm nước bọt, A Phúc nhếch miệng cười nói: "Em gái, xưng hô với em như thế nào?”
"Hơn nửa đêm chạy ra ngoài, người đàn ông của em bị bệnh gì vậy?"
Người phụ nữ khẽ nói: “Tôi tên Mai Hồng Tuyết.”
"Người đàn ông của tôi... Anh ta bị bệnh, không nhắc cũng được.”
Nói xong, nhịn không được thở dài.
A Phúc vội vàng nói:"Em gái, sao vậy?”
"Người đàn ông của em không phải mắc bệnh nan y chứ?"
Mai Hồng Tuyết cắn răng nói: "Nếu là bệnh nan y lại tốt hơn. Anh ta làm loạn ở bên ngoài bị bệnh xã hội.”
"Đi bệnh viện gì đó, bây giờ còn nằm trên bàn mổ, gọi điện thoại nói nếu tôi không kịp đưa phí phẫu thuật qua thì anh ta không xuống được bàn mổ."
"Tôi chỉ là một người phụ nữ không biết cái gì cả, anh trai, anh nói xem cái thể loại bệnh viện gì, chẳng lẽ còn có tăng giá trên bàn mổ, không đưa tiền thì không cho xuống bàn mổ sao?”
"Đây đâu phải là bệnh viện, rõ ràng là lò mổ mà!"
A Phúc nghe xong cười haha.
"Em gái, người đàn ông của em chắc đi đến bệnh viện của khoa Hồ Điền rồi."
"Cái gọi tăng giá trong phòng phẫu thuật chỉ là một trong những thủ đoạn vơ vét của bọn họ mà thôi."
"Một người bạn của anh làm tiểu phẫu cắt da, bệnh viện chính quy không hơn một ngàn đồng, kết quả đến chỗ bọn họ phải tốn ít cũng ba vạn."
Mai Hồng Tuyết thở dài nói: “Đúng là thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ!”
*Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa.
“Haizz!”
A Phúc chuyển đề tài nói: "Em gái, em xinh đẹp như thế, người đàn ông của em còn ở bên ngoài làm loạn, đúng là mù quáng mà.”
"Cái này gọi là gì nhỉ, trong nhà để tổ yến không ăn, lại chạy ra ngoài ăn cỏ."
Mai Hồng Tuyết cười nói: "Đàn ông mà, đều là mèo tham ăn, không thể không ngoại tình, hoa nhà không có hương hoa dại.”
"Đúng vậy, vợ luôn tốt hơn người khác.”
"Em gái à, đàn ông như vậy không cần cũng được, với điều kiện ưu tú như em, hoàn toàn có thể tìm một người khác.”
"Chỉ cần em đồng ý, đàn ông theo đuổi em chắc chắn xếp hàng dài."
Mai Hồng Tuyết đỏ mặt, quay đầu không nói gì nữa.
Cô ấy bỗng nhiên nói: "Đại ca, không đúng.”
"Đây không phải là đường đến huyện Lâm đúng không? Anh đưa tôi đi đâu vậy?”
A Phúc đột ngột đổi hướng lái xe xuống bãi cỏ ven đường.
Hắn ta vội vàng nói: “Em gái, em cảm thấy anh thế nào?”
“Em nghe anh nói, chỉ cần em chịu anh, bảo anh làm cái gì cũng được!”
Hắn ta giống như quỷ chết đói, vội vàng bắt lấy tay Mai Hồng Tuyết.
"Đại ca, đừng như vậy."
"Anh sẽ chết." Mai Hồng Tuyết thấp giọng nở nụ cười.
A Phúc đỏ mắt: “Chết dưới đóa hoa mẫu đơn làm quỷ phong lưu!”
“Em gái, em quá quyến rũ!”
"Anh vừa nhìn thấy em đã động lòng!”
"Vậy sao?"
"Thật sự không sợ chết sao?"
Mai Hồng Tuyết cười yêu kiều.
A Phúc mừng rỡ đang định nhào tới, hai chân Mai Hồng Tuyết xoắn một vòng hất hắn ta ngã ở dưới chân.
A Phúc kinh ngạc hét lên, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe ánh sáng lạnh, cảm giác cổ lành lạnh.
Một cái kéo sắc nhọn mở ra và bị mắc kẹt trên cổ họng của hắn ta.
Trong nháy mắt, hồn A Phúc treo lơ lửng.
“Cô gái à, đừng xúc động!”
”Đừng xúc động!”
"Tôi sai rồi!"
"Cô cất kéo đi, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện huyện kế bên!"
Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn không nghi ngờ thân phận của Mai Hồng Tuyết, chỉ cho rằng mình gặp một người phụ nữ trung trinh.
Mai Hồng Tuyết cười quyến rũ, nói, “Muốn chiếm tiện nghi của bà đây sao? Cũng không phải là không thể.”
"Lấy điện thoại di động ra."
A Phúc ngẩn người một chút, nói: "Cô muốn tống tiền tôi?”
"Điện thoại di động có ích lợi gì? Tôi có thể đưa tiền cho cô!” Khuôn mặt của hắn ta lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn ta nghĩ rằng mọi thứ đã thay đổi, tiền có thể làm hài lòng người phụ nữ quyến rũ này.
“Ai thèm tiền thối của mày!” Mai Hồng Tuyết tát A Phúc một cái, đưa tay mò từ trong quần áo lấy điện thoại di động của hắn ta ra.
Mở ra, nhìn thấy tin nhắn trên đó, cười lạnh nói: "Họ là ai?Mày đang chờ ai đó à?”
Sắc mặt A Phúc đại biến!
"Mau trả lại điện thoại cho tôi!"
“Mày có biết hay không, mày đang tìm đường chết!”
“Bọn chúng không phải là người, đều là ác ma ăn thịt người không chớp mắt!"
Lúc này, bên ngoài lại có người gõ cửa xe.
Mai Hồng Tuyết mở cửa, A Phúc xuống.
A Phúc kinh ngạc hét lên, dựa theo ánh trăng hắn ta nhìn thấy xung quanh có hơn mười người cao thấp mập mạp gầy gò, ánh mắt đều lộ ra sát khí.
Người đàn ông trước mặt thậm chí càng thêm đáng sợ, đầu trọc, trên bả vai lại quấn một sợi xích sắt khoảng trăm cân.
Giống như một người đàn ông hoang dã chạy ra khỏi rừng sâu.
Hắn a sợ tới mức hồn phi phách tán, cầu xin: "Các vị hảo hán, tôi chỉ là một tài xế ngang qua đường, tha mạng.”
"Các người muốn tiền sao? Đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ gọi cho người chuyển tiền ngay.”
"Muốn điện thoại để báo tin đúng không? Lão biến thái, chết tâm đi!” Mai Hồng Tuyết nhảy xuống, bước nhanh qua, giao điện thoại di động cho Tần Thiên.
"Lão đại, anh xem cái này."
Tần Thiên lướt lướt, nhìn thấy nhật ký điện thoại, cười lạnh nói: “Vị đại tiểu thư này chắc là Phan Mỹ Nhi.”
A Phúc ngẩn người một chút, cắn răng nói, "Nếu mày đã biết, vậy cũng nên biết thế lực của nhà họ Phan tỉnh Thành!”
“Không muốn chết thì nhanh thả tao ra!”
Tần Thiên nhìn thấy có một tin nhắn gửi đi không lâu, cười lạnh nói: "Thời gian và địa điểm cụ thể hai người hẹn với Rắn Hổ Mang là gì, nói đi.”
A Phúc kinh ngạc nói: "Ngay cả Rắn Hổ Mang mà mày cũng biết? Mày là ai?”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Tao chính là người tụi mày tìm mọi cách để giết đây.”
"Mày là Tần Thiên?" A Phúc trợn mắt há hốc mồm, hắn ta nghĩ thế nào nghĩ không ra vì sao Tần Thiên lại xuất hiện ở đây.
Đột nhiên điện thoại reo lên, là đại tiểu thư gọi tới.
Tần Thiên vẻ mặt khẽ động, cười lạnh với A Phúc nói: "Mày biết sau khi bắt máy, nên nói gì rồi chứ?”
A Phúc còn muốn chống cự, tuy nhiên Quỷ Vô Thường ở bên cạnh gầm nhẹ một tiếng, huy động xích sắt, ba một tiếng, đập nát một tảng đá lớn.
Mấy người còn lại cũng đều cười nham hiểm lấy ra vũ khí sắc bén.
Hắn ta run rẩy, nói: "Chỉ cần các người không giết tôi, muốn tôi làm gì cũng được.”
Tần Thiên đưa điện thoại cho hắn ta.
"Alo, đại tiểu thư——"
"A Phúc, anh làm sao vậy? Sao giọng nói lại hơi run rẩy?”
“Không có việc gì... À, ở đây lạnh quá.”
"Đại tiểu thư, rốt cuộc khi nào bọn họ mới đến?"
Phan Mỹ Nhi thấp giọng nói: "Địa điểm tiếp ứng, từ cửa số 1 trước đó đổi thành cửa số 3.”
"Thời gian, một giờ sau."
"Ám ngữ của đối phương sẽ kêu ba tiếng cuốc cuốc cuốc (tiếng chim cuốc). Còn anh thì đèn xe nhấp nháy, anh nhớ kỹ chưa?”
"A Phúc, sao lại không nói gì? Nói đi chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.