Thân Xác Dơ Bẩn Chạm Vào Tim Anh
Chương 32: Hỉ nộ ái ố: Ranh giới của tội lỗi
Thúy Vy06032008
19/01/2024
Ở một căn nhà bỏ hoang, tiếng đánh đập dã man và âm thanh đau đớn nhỏ nhặt chợt ngừng lại.
Một tên bước đến kiểm tra hơi thở của chàng trai đang nằm bất tỉnh dưới đất, người dính đầy máu, huyết nhục mơ hồ, sau đó lên tiếng: “Cậu ta ngất rồi.”
Anh ta đa mân mê chiếc nhẫn vàng trên tay thì dừng lại: “Ngất rồi? Còn không mau tạt nước cho tỉnh lại?”
Một tên khác xách xô nước đầy đi đến, định tạt nước cho cậu tỉnh thì Lưu Vĩnh lại nảy ra một ý: “Thêm muối vào!”
Người đó cho thêm một bịch muối to vào nước, khuấy đều sau đó tạt lên người cậu.
Vân Minh đau đến mức co người lại, răng môi cắn chặt vào nhau, hơi thở yếu ớt, cậu chậm rãi mở mắt, đảo mắt quanh một vòng cuối cùng đặt lên người Lưu Vĩnh.
Cơ thể cậu run rẩy, đến khả năng ngồi dậy cũng không thể, cậu có cảm giác như cơ thể mình đang bị xé rách, lục phủ ngũ tạng đều truyền đến cảm giác đau đớn không thể nào chịu nổi.
Lưu Vĩnh đi đến, nham nhở túm lấy tóc cậu kéo lên: “Sao rồi hả? Có phải rất đau không? Ha! Đây mới gọi là tàn nhẫn cậu có hiểu không?”
Đôi mắt cậu đỏ lên, không có chút uy hiếp nào, thậm chí còn vô cùng chật vật và đáng thương.
Lưu Vĩnh tặc lưỡi: “Chậc! Chậc! Chậc! Đôi mắt này thật sự rất đẹp, vừa nhìn vào đã khiến người ta đau lòng, khó trách sao Khải Quân lại không nỡ ra tay giết cậu.” Anh ta dùng tàn thuốc dí vào vết thương đang rỉ máu của cậu, lại nói: “Nhưng tôi thì khác, tôi không phải em ấy, tôi sẽ không mềm lòng, hôm nay chính là ngày giỗ của cậu.”
Anh ta buông ta, để cho cậu ngã xuống đất, chật vật bò dậy, nhưng cậu vừa gắng gượng ngồi dậy thì đã bị anh ta đạp mạnh vào ngực, đau đến mức hộc máu, một màu đỏ tươi kinh diễm.
Anh ta ngoắc tay ra lệnh: “Tiếp tục đánh, đánh đến khi cậu ta chết thì thôi.”
Vừa dứt lời những người đó đã dơ gậy lên, tới tấp đánh vào người cậu.
“Ư… a… hự!” Cậu cắn chặt răng, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, phía như có một mảng sương mù dày đặc vây kín.
“Đùng đoàng!”
Chợt, có tiếng súng vang lên, Mạc Khải Quân dẫn đầu xông vào.
Nhìn thấy Vân Minh người dính đầy máu nằm trên đất, Mạc Khải Quân không còn nghĩ được gì nữa, vội vàng lao đến chỗ cậu.
Lưu Vĩnh thấy tình hình không ổn, anh ta nhanh chóng cướp lấy cây gậy từ trong tay người kia, anh ta dơ cao cây gậy lên, muốn cho cậu một đòn chí mạng.
Vân Minh mở to mắt, cậu trông thấy Mạc Khải Quân đang lao đến còn Lưu Vĩnh thì đang cầm cây gậy lớn vung về phía cậu.
Khi đó đầu óc cậu trống rỗng không nghĩ được gì cả, cậu chỉ biết, nếu Mạc Khải Quân mà qua đây thì cây gậy lớn đó sẽ vung về phía anh, rất đau, rất đau.
Vậy nên ngay lúc đó, Vân Minh đã vội vàng ngồi dậy, cậu dùng hết sức lực cuối cùng của mình ôm lấy anh, chắn một gậy cho anh.
“Hự!”
Lưu Vĩnh đánh vào lưng của cậu vang lên một tiếng “bụp” rất lớn, cả người Vân Minh dường như bất động, cậu ngã xuống trước mặt anh, từ trong miệng cậu trào ra ngụm máu đỏ tươi.
Mắt Mạc Khải Quân trợn trắng, anh nhanh chóng đỡ cậu dậy, ôm cậu trong lòng, bằng mắt thường, người ta có thể thấy rõ anh đang run rẩy.
“Em bị điên à? Sao lại đỡ cho anh? Có phải não của em bị úng nước rồi không?” Anh hét lên, là tức giận nhưng vành mắt lại đỏ lên, sóng mũi cay xè, giọng run run, trái tim đau đến không thể thở.
Cậu mỉm cười, máu vẫn không ngừng trào ra: “Em… không muốn… anh bị thương!”
Cậu lại nói: “Khải Quân… thật ra… thật ra… em là… Vân Minh.”
Anh ôm chặt lấy cơ thể cậu: “Anh tin, anh tin em là Vân Minh, em đừng nói gì nữa, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Cậu run rẩy, vươn tay muốn chạm vào gương mặt anh, anh liền nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, dính đầy máu của cậu đặt lên má của mình.
Cậu nói: “E là không kịp nữa rồi. Nhưng… nhưng không sao cả, chỉ… cần anh… chịu tin em… em… đã… rất… mãn… nguyện.” Giọng cậu nhỏ dần, đôi mắt như muốn khép lại.
Lòng anh dâng lên cảm giác sợ hãi, anh siết chặt lấy bàn tay cậu, gấp gáp nói: “Vân Minh, em không được ngủ, em phải tỉnh táo lên, anh không muốn lại mất em một lần nữa, Vân Minh… xin em đừng bỏ anh!”
Cậu khẽ mỉm cười, đôi mất dần khép lại, bàn tay không còn chút sức lực nào, buông thõng xuống, rơi ra khỏi tay anh.
Trong một giây đó, trái tim Mạc Khải Quân như ngừng đập, hai tay anh siết chặt.
“Khải Quân, anh chỉ là…”
“Đùng!”
Lưu Vĩnh vừa lên tiếng Mạc Khải Quân đã rút khẩu súng ra, một phát trúng ngay giữa trán của anh ta khiến anh ta ngã xuống ngay tại chỗ, không một lời trăn trối.
Phó Thái bên cạnh cảm thấy sợ hãi, nhất thời há hốc mồm, Mạc Khải Quân thật sự giết người rồi, còn không hề do dự dù chỉ một giây. Chỉ là… sao anh lại không nghĩ đến hậu quả chứ? Lưu Vĩnh chính là người của Lưu gia.
Phó Dương nhỏ giọng, cảm thấy như có một quả bom nổ chậm ở trong lòng ngực: “Mạc Khải Quân, lần này cậu thật sự hồ đồ rồi.”
Mạc Khải Quân không nói lời nào, anh bế Vân Minh lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này, đưa cậu đến bệnh viện.
…
Lại một lần nữa, Mạc Khải Quân chờ bên ngoài phòng cấp cứu, trên người anh sính đầy máu của cậu, đôi mất thẫn thờ như người vô hồn, không còn một chút sức sống nào.
“Vân Minh, em không được chết, anh biết sai rồi, xin em đừng bỏ anh lại một mình.” Anh lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại một câu như đọc thần chú, hốc mắt đã đỏ hoe như sắp có thứ gì đó rơi đó.
Phó Thái không biết nói gì, anh ta đặt tay lên vai anh an ủi, trong lòng đã có sẵn kết quả.
Ánh đèn của phòng cấp cứu chợt tắt, bác sĩ mở cửa bước ra, Mạc Khải Quân vội vàng đứng dậy, cơ thể cao lớn cỷa anh có chút chao đảo, không nói gì chỉ nhìn bác sĩ bằng ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Bác sĩ thở dài rồi lại lắc đầu: “Khi được đưa đến đây bệnh nhân đã ngừng thở, tim ngừng đập, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu vãn, xin chia buồn cùng người nhà bệnh nhân.”
Hai chân anh run rẩy, dường như không chịu được sức nặng của cơ thể mà khụy xuống, đôi mắt trắng dã, gần như biến thành một kẻ vô hồn.
Ngay lúc đó, cảnh sát xuất hiện: “Có người tố cáo anh Mạc Khải Quân với tội danh giết người, mời anh đi theo chúng tôi để phục vụ điều tra.”
Mạc Khải Quân không hề phản kháng cũng không có phản ứng gì, mặc cho cảnh sát còng tay mình, ánh mắt vẫn luôn hướng vào phòng cắp cứu.
Chợt, trước mắt anh tối sầm, cơ thể to lớn của anh ngã xuống.
Một lần nữa anh lại mất đi người mình yêu, vì người mình yêu mà rơi vào tù tội.
Mạc Khải Quân, liệu anh có cảm thấy hối hận?
…End…
Privacy and cookie settings
Một tên bước đến kiểm tra hơi thở của chàng trai đang nằm bất tỉnh dưới đất, người dính đầy máu, huyết nhục mơ hồ, sau đó lên tiếng: “Cậu ta ngất rồi.”
Anh ta đa mân mê chiếc nhẫn vàng trên tay thì dừng lại: “Ngất rồi? Còn không mau tạt nước cho tỉnh lại?”
Một tên khác xách xô nước đầy đi đến, định tạt nước cho cậu tỉnh thì Lưu Vĩnh lại nảy ra một ý: “Thêm muối vào!”
Người đó cho thêm một bịch muối to vào nước, khuấy đều sau đó tạt lên người cậu.
Vân Minh đau đến mức co người lại, răng môi cắn chặt vào nhau, hơi thở yếu ớt, cậu chậm rãi mở mắt, đảo mắt quanh một vòng cuối cùng đặt lên người Lưu Vĩnh.
Cơ thể cậu run rẩy, đến khả năng ngồi dậy cũng không thể, cậu có cảm giác như cơ thể mình đang bị xé rách, lục phủ ngũ tạng đều truyền đến cảm giác đau đớn không thể nào chịu nổi.
Lưu Vĩnh đi đến, nham nhở túm lấy tóc cậu kéo lên: “Sao rồi hả? Có phải rất đau không? Ha! Đây mới gọi là tàn nhẫn cậu có hiểu không?”
Đôi mắt cậu đỏ lên, không có chút uy hiếp nào, thậm chí còn vô cùng chật vật và đáng thương.
Lưu Vĩnh tặc lưỡi: “Chậc! Chậc! Chậc! Đôi mắt này thật sự rất đẹp, vừa nhìn vào đã khiến người ta đau lòng, khó trách sao Khải Quân lại không nỡ ra tay giết cậu.” Anh ta dùng tàn thuốc dí vào vết thương đang rỉ máu của cậu, lại nói: “Nhưng tôi thì khác, tôi không phải em ấy, tôi sẽ không mềm lòng, hôm nay chính là ngày giỗ của cậu.”
Anh ta buông ta, để cho cậu ngã xuống đất, chật vật bò dậy, nhưng cậu vừa gắng gượng ngồi dậy thì đã bị anh ta đạp mạnh vào ngực, đau đến mức hộc máu, một màu đỏ tươi kinh diễm.
Anh ta ngoắc tay ra lệnh: “Tiếp tục đánh, đánh đến khi cậu ta chết thì thôi.”
Vừa dứt lời những người đó đã dơ gậy lên, tới tấp đánh vào người cậu.
“Ư… a… hự!” Cậu cắn chặt răng, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, phía như có một mảng sương mù dày đặc vây kín.
“Đùng đoàng!”
Chợt, có tiếng súng vang lên, Mạc Khải Quân dẫn đầu xông vào.
Nhìn thấy Vân Minh người dính đầy máu nằm trên đất, Mạc Khải Quân không còn nghĩ được gì nữa, vội vàng lao đến chỗ cậu.
Lưu Vĩnh thấy tình hình không ổn, anh ta nhanh chóng cướp lấy cây gậy từ trong tay người kia, anh ta dơ cao cây gậy lên, muốn cho cậu một đòn chí mạng.
Vân Minh mở to mắt, cậu trông thấy Mạc Khải Quân đang lao đến còn Lưu Vĩnh thì đang cầm cây gậy lớn vung về phía cậu.
Khi đó đầu óc cậu trống rỗng không nghĩ được gì cả, cậu chỉ biết, nếu Mạc Khải Quân mà qua đây thì cây gậy lớn đó sẽ vung về phía anh, rất đau, rất đau.
Vậy nên ngay lúc đó, Vân Minh đã vội vàng ngồi dậy, cậu dùng hết sức lực cuối cùng của mình ôm lấy anh, chắn một gậy cho anh.
“Hự!”
Lưu Vĩnh đánh vào lưng của cậu vang lên một tiếng “bụp” rất lớn, cả người Vân Minh dường như bất động, cậu ngã xuống trước mặt anh, từ trong miệng cậu trào ra ngụm máu đỏ tươi.
Mắt Mạc Khải Quân trợn trắng, anh nhanh chóng đỡ cậu dậy, ôm cậu trong lòng, bằng mắt thường, người ta có thể thấy rõ anh đang run rẩy.
“Em bị điên à? Sao lại đỡ cho anh? Có phải não của em bị úng nước rồi không?” Anh hét lên, là tức giận nhưng vành mắt lại đỏ lên, sóng mũi cay xè, giọng run run, trái tim đau đến không thể thở.
Cậu mỉm cười, máu vẫn không ngừng trào ra: “Em… không muốn… anh bị thương!”
Cậu lại nói: “Khải Quân… thật ra… thật ra… em là… Vân Minh.”
Anh ôm chặt lấy cơ thể cậu: “Anh tin, anh tin em là Vân Minh, em đừng nói gì nữa, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Cậu run rẩy, vươn tay muốn chạm vào gương mặt anh, anh liền nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, dính đầy máu của cậu đặt lên má của mình.
Cậu nói: “E là không kịp nữa rồi. Nhưng… nhưng không sao cả, chỉ… cần anh… chịu tin em… em… đã… rất… mãn… nguyện.” Giọng cậu nhỏ dần, đôi mắt như muốn khép lại.
Lòng anh dâng lên cảm giác sợ hãi, anh siết chặt lấy bàn tay cậu, gấp gáp nói: “Vân Minh, em không được ngủ, em phải tỉnh táo lên, anh không muốn lại mất em một lần nữa, Vân Minh… xin em đừng bỏ anh!”
Cậu khẽ mỉm cười, đôi mất dần khép lại, bàn tay không còn chút sức lực nào, buông thõng xuống, rơi ra khỏi tay anh.
Trong một giây đó, trái tim Mạc Khải Quân như ngừng đập, hai tay anh siết chặt.
“Khải Quân, anh chỉ là…”
“Đùng!”
Lưu Vĩnh vừa lên tiếng Mạc Khải Quân đã rút khẩu súng ra, một phát trúng ngay giữa trán của anh ta khiến anh ta ngã xuống ngay tại chỗ, không một lời trăn trối.
Phó Thái bên cạnh cảm thấy sợ hãi, nhất thời há hốc mồm, Mạc Khải Quân thật sự giết người rồi, còn không hề do dự dù chỉ một giây. Chỉ là… sao anh lại không nghĩ đến hậu quả chứ? Lưu Vĩnh chính là người của Lưu gia.
Phó Dương nhỏ giọng, cảm thấy như có một quả bom nổ chậm ở trong lòng ngực: “Mạc Khải Quân, lần này cậu thật sự hồ đồ rồi.”
Mạc Khải Quân không nói lời nào, anh bế Vân Minh lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này, đưa cậu đến bệnh viện.
…
Lại một lần nữa, Mạc Khải Quân chờ bên ngoài phòng cấp cứu, trên người anh sính đầy máu của cậu, đôi mất thẫn thờ như người vô hồn, không còn một chút sức sống nào.
“Vân Minh, em không được chết, anh biết sai rồi, xin em đừng bỏ anh lại một mình.” Anh lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại một câu như đọc thần chú, hốc mắt đã đỏ hoe như sắp có thứ gì đó rơi đó.
Phó Thái không biết nói gì, anh ta đặt tay lên vai anh an ủi, trong lòng đã có sẵn kết quả.
Ánh đèn của phòng cấp cứu chợt tắt, bác sĩ mở cửa bước ra, Mạc Khải Quân vội vàng đứng dậy, cơ thể cao lớn cỷa anh có chút chao đảo, không nói gì chỉ nhìn bác sĩ bằng ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Bác sĩ thở dài rồi lại lắc đầu: “Khi được đưa đến đây bệnh nhân đã ngừng thở, tim ngừng đập, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu vãn, xin chia buồn cùng người nhà bệnh nhân.”
Hai chân anh run rẩy, dường như không chịu được sức nặng của cơ thể mà khụy xuống, đôi mắt trắng dã, gần như biến thành một kẻ vô hồn.
Ngay lúc đó, cảnh sát xuất hiện: “Có người tố cáo anh Mạc Khải Quân với tội danh giết người, mời anh đi theo chúng tôi để phục vụ điều tra.”
Mạc Khải Quân không hề phản kháng cũng không có phản ứng gì, mặc cho cảnh sát còng tay mình, ánh mắt vẫn luôn hướng vào phòng cắp cứu.
Chợt, trước mắt anh tối sầm, cơ thể to lớn của anh ngã xuống.
Một lần nữa anh lại mất đi người mình yêu, vì người mình yêu mà rơi vào tù tội.
Mạc Khải Quân, liệu anh có cảm thấy hối hận?
…End…
Privacy and cookie settings
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.