Thân Xác Dơ Bẩn Chạm Vào Tim Anh
Chương 7: Linh hồn bị vấy bẩn
Thúy Vy06032008
19/01/2024
Trong một nhà kho tăm tối, cánh cửa bất chợt mở ra, người đàn ông ảm đạm đứng ngược chiều ánh sáng, gương mặt mang theo sự lạnh lẽo và thứ sát khí khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Anh đưa mắt nhìn về phía Phó Thái, ngầm ra lệnh cho anh ta làm việc.
Phó Thái hiểu anh đang muốn nói gì, anh ta nhỏ giọng nói với thuộc hạ dưới trướng của mình: "Tạt nước cho cậu ta tỉnh lại."
Nghe lệnh, tên đó lấy một xô đầy nước tạt thẳng vào mặt của cậu, dòng nước lạnh ngắt xối trên da thịt mỏng manh khiến cho cậu không muốn tỉnh cũng không thể.
Hắn ta giúp cậu tháo bịt mắt ra và cởi trói cho cậu, vì dù sao cậu cũng đâu thể chạy trốn.
Cơ thể Hạ Tâm run rẩy, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình, rõ ràng rất quen thuộc nhưng giờ đây lại xa lạ đến thế, cái cảm giác gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời này khiến cõi lòng cậu gào thét tuyệt vọng.
Môi cậu mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt thành lời, đôi mắt cậu đỏ hoe, trong bóng tối càng có thể nhìn rõ ánh sáng long lanh trong đôi mắt đó, không phân biệt được đâu là nước, đâu là nước mắt.
"Còn nhìn? Có tin tôi móc mắt cậu ra cho chó ăn không?" Anh lạnh lẽo gầm gừ, một chút dịu dàng cũng không có, hoàn toàn xa lạ so với người đàn ông mà cậu quen biết trước đây.
Hạ Tâm rũ mắt, đôi môi cong lên mãn nguyện, được gặp anh, nhìn thấy anh, thỏa lòng nhớ mong, như vậy thôi cậu đã cảm thấy vui lắm rồi, không mong cầu gì thêm.
Chợt, Mạc Khải Quân lao đến bóp cổ cậu, anh chán ghét dáng vẻ ngu ngốc đó của cậu: "Liêu Hạ Tâm, đủ rồi đấy. Cậu giả vờ cho ai xem hả? Thứ rác rưởi như cậu mà muốn học theo em ấy, bắt chước sự ngây thơ và thuần khiết của em ấy?" Anh gằn giọng, tức giận hất mạnh cậu khỏi xe lăn khiến cậu bị văng ra rất xa, chật vật trên nền đất lạnh lẽo.
Mạc Khải Quân băng lãnh nhìn cậu, đôi mắt hiện lên sự căm phẫn và cuồng bạo: "Tôi nói cho cậu biết, cậu không bao giờ học được dáng vẻ của em ấy đâu, vì em ấy chính là độc nhất vô nhị, ai ai cũng không thể sánh bằng."
Cơ thể cậu run rẩy, gắng gượng ngồi dậy, trên người lại có thêm vết thương mới nhưng cậu lại không cảm nhận được đau đớn, cậu vẫn giữ nụ cười trên môi, cậu không ngờ Vân Minh cậu trong lòng anh lại lợi hại đến mức đó, cậu nhỏ giọng: "Em không giả vờ, em vốn dĩ không phải là Liêu Hạ Tâm, em là Liêu Vân Minh, em chính là người mà anh đang nhắc đến. Anh thật sự không nhận ra em sao? Em là "tiểu mít ướt" của anh đây, Khải Quân, em chưa chết."
"Tiểu mít ướt" là biệt danh mà anh đặt cho cậu, vì cậu là một người rất dễ xúc động còn hay làm nũng, mỗi lần anh không chiều theo cậu hay tức giận mắng cậu thì cậu đều rưng rưng nước mắt để anh phải dỗ cậu, chỉ là lần nào anh cũng phải chịu thua, không có cách nào cưỡng lại, vì cậu biết, anh sẽ đau lòng khi thấy cậu khóc. Có một chiêu dùng mãi nhưng lần nào cậu cũng thắng vì anh yêu cậu.
Cơ mà lần này cậu khóc thật rồi, còn bị ngã rất đau, rất đau, tại sao anh còn chưa đến dỗ cậu? Tại sao anh lại không quan tâm đến cậu?
Anh chậm rãi bước đến, dẫm đạp lên bàn tay của cậu, nhìn cậu bằng nửa con mắt, trong giọng nói là sự trào phúng, khinh thường đến tột cùng: "Tiểu mít ướt? Ha! Cậu cũng biết nhiều thật, nhưng đáng tiếc, đó không phải dùng để gọi cậu. Cậu biết cậu là gì không? Chính là rác rưởi, là một kẻ đê tiện không biết xấu hổ, đến một con súc vật cũng không bằng."
"Khải Quân... em nói thật đó, em chính là Vân Minh, là tiểu mít ướt của anh. Chỉ là linh hồn của em bị hoán đổi với cơ thể của Liêu Hạ Tâm. Nếu anh không tin... em... em có thể chứng minh. Anh còn nhớ mùa đông năm đó em và anh đã từng ước hẹn gì không? Á!" Cậu còn chưa kịp nói hết thì anh đã dùng chân đạp vào ngực cậu khiến cậu đau đớn ngã trên nền đất không thể ngồi dậy nổi, toàn thân cậu lạnh lẽo vì bị tạt nước, lại hết lần này đến lần nọ bị đẩy ngã, thật sự không còn chút sức lực nào.
"Cậu tưởng tôi là con nít ba tuổi sao? Vân Minh em ấy xem trọng cậu như vậy, tin tưởng cậu như vậy, có chuyện gì mà em ấy không kể cho cậu? Hoán đổi thân xác? Cậu đúng là nhiều chiêu trò thật đấy." Anh cười nhạt, có chút biến thái, ánh mắt dần trở nên lạnh băng và ảm đạm như lưỡi hái tử thần, khiến người ta cảm thấy bất an, sợ hãi.
"Bộp! Bộp! Bộp!"
Anh vỗ tay ba tiếng, bốn gã đàn ông rắn rỏi xuất hiện.
Mạc Khải Quân tiến về phía của cậu, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, thì thầm vào tai của cậu: "Đây là phần thưởng dành cho một kẻ dơ bẩn như cậu, đêm nay, bọn họ sẽ thoả mãn cậu, có thích không?"
Cậu kinh sợ trố mắt nhìn anh, cậu không ngờ anh lại làm đến mức đó, cơ thể cậu run lên, vội vàng ôm lấy chân anh: "Đừng mà, anh muốn đánh em, mắng em thế nào cũng được, xin anh... xin anh đừng làm vậy với em. Khải Quân, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, cầu xin anh!"
Nước mắt cậu rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp, cơ thể run rẩy đến kịch liệt, vừa đáng thương nhưng lại vừa khiến anh chán ghét đến cùng cực. Anh không hề nhún nhường cũng chưa từng có ý thương hại cậu, dứt khoát đá cậu ra, khiến cậu văng ra xa, đau đến mức tê tâm liệt phế.
Anh lạnh giọng: "Đây chỉ mới là khởi đầu, hãy từ từ mà tận hưởng."
Nói xong anh liền quay lưng bỏ đi, cánh cửa dần khép lại, bóng tối bao trùm lấy cơ thể cậu, bủa vây lấy thân xác cậu, cậu sợ hãi muốn lùi về sau nhưng căn bản không có chút sức lực nào.
"Các người... các người đừng lại đây! Không... không được!!!" Cậu hét lớn, dùng cả tính mạng của mình để kháng cự.
"Liêu thiếu gia, mạo phạm rồi."
"Không!!! Mạc Khải Quân!!! Em... em là... hức..."
Những bàn tay đó chạm vào cậu, chiếm lấy thân xác cậu, mặc dù nói đây không phải phải là cơ thể của cậu nhưng những nỗi đau này, sự nhục nhã này lại vô cùng chân thật. Những bàn tay đó, những cú thúc sâu vào cơ thể như bóp nát linh hồn cậu, khiến linh hồn của cậu bị vấy bẩn, vỡ vụn. Trong giây phút này... cậu đã nghĩ đến cái chết.
Cậu tuyệt vọng nhìn ra khung cửa, ánh trăng đêm nay rất sáng, nhưng nó lại không thể cứu vớt mảnh thân tàn này của cậu, chỉ là một thứ ánh sáng le lói, mờ nhạt.
...
Trong lúc đó, Mạc Khải Quân đang đứng trên sân thượng, tay cầm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, ngắm sao trời. Có lẽ anh đang nghĩ, cậu sẽ rất vui khi nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy, cảnh Liêu Hạ Tâm bị anh hành hạ cho người không ra người, ma không ra ma.
Chợt, Phó Thái lại lên tiếng: "Cậu ta vừa xuất viện, sức khoẻ vẫn còn yếu, cậu làm vậy... e là cậu ta không thể chịu nổi đâu."
Phó Thái là cánh tay đắc lực của anh đồng thời cũng là bạn thời đại học của anh nên nhiều lúc không biết cẩn thận lời nói, cũng không sợ chọc giận anh.
Mạc Khải Quân cau mày, anh lườm anh ta: "Sao hả? Cậu xót cho cậu ta?"
"Chậc! Sao có thể? Chỉ là... lỡ như cậu ta cứ chết như vậy thì hời cho cậu ta quá."
"Tôi chính là muốn cậu ta sống dở chết dở, như vậy đã là gì?"
Anh đưa mắt nhìn về phía Phó Thái, ngầm ra lệnh cho anh ta làm việc.
Phó Thái hiểu anh đang muốn nói gì, anh ta nhỏ giọng nói với thuộc hạ dưới trướng của mình: "Tạt nước cho cậu ta tỉnh lại."
Nghe lệnh, tên đó lấy một xô đầy nước tạt thẳng vào mặt của cậu, dòng nước lạnh ngắt xối trên da thịt mỏng manh khiến cho cậu không muốn tỉnh cũng không thể.
Hắn ta giúp cậu tháo bịt mắt ra và cởi trói cho cậu, vì dù sao cậu cũng đâu thể chạy trốn.
Cơ thể Hạ Tâm run rẩy, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình, rõ ràng rất quen thuộc nhưng giờ đây lại xa lạ đến thế, cái cảm giác gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời này khiến cõi lòng cậu gào thét tuyệt vọng.
Môi cậu mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt thành lời, đôi mắt cậu đỏ hoe, trong bóng tối càng có thể nhìn rõ ánh sáng long lanh trong đôi mắt đó, không phân biệt được đâu là nước, đâu là nước mắt.
"Còn nhìn? Có tin tôi móc mắt cậu ra cho chó ăn không?" Anh lạnh lẽo gầm gừ, một chút dịu dàng cũng không có, hoàn toàn xa lạ so với người đàn ông mà cậu quen biết trước đây.
Hạ Tâm rũ mắt, đôi môi cong lên mãn nguyện, được gặp anh, nhìn thấy anh, thỏa lòng nhớ mong, như vậy thôi cậu đã cảm thấy vui lắm rồi, không mong cầu gì thêm.
Chợt, Mạc Khải Quân lao đến bóp cổ cậu, anh chán ghét dáng vẻ ngu ngốc đó của cậu: "Liêu Hạ Tâm, đủ rồi đấy. Cậu giả vờ cho ai xem hả? Thứ rác rưởi như cậu mà muốn học theo em ấy, bắt chước sự ngây thơ và thuần khiết của em ấy?" Anh gằn giọng, tức giận hất mạnh cậu khỏi xe lăn khiến cậu bị văng ra rất xa, chật vật trên nền đất lạnh lẽo.
Mạc Khải Quân băng lãnh nhìn cậu, đôi mắt hiện lên sự căm phẫn và cuồng bạo: "Tôi nói cho cậu biết, cậu không bao giờ học được dáng vẻ của em ấy đâu, vì em ấy chính là độc nhất vô nhị, ai ai cũng không thể sánh bằng."
Cơ thể cậu run rẩy, gắng gượng ngồi dậy, trên người lại có thêm vết thương mới nhưng cậu lại không cảm nhận được đau đớn, cậu vẫn giữ nụ cười trên môi, cậu không ngờ Vân Minh cậu trong lòng anh lại lợi hại đến mức đó, cậu nhỏ giọng: "Em không giả vờ, em vốn dĩ không phải là Liêu Hạ Tâm, em là Liêu Vân Minh, em chính là người mà anh đang nhắc đến. Anh thật sự không nhận ra em sao? Em là "tiểu mít ướt" của anh đây, Khải Quân, em chưa chết."
"Tiểu mít ướt" là biệt danh mà anh đặt cho cậu, vì cậu là một người rất dễ xúc động còn hay làm nũng, mỗi lần anh không chiều theo cậu hay tức giận mắng cậu thì cậu đều rưng rưng nước mắt để anh phải dỗ cậu, chỉ là lần nào anh cũng phải chịu thua, không có cách nào cưỡng lại, vì cậu biết, anh sẽ đau lòng khi thấy cậu khóc. Có một chiêu dùng mãi nhưng lần nào cậu cũng thắng vì anh yêu cậu.
Cơ mà lần này cậu khóc thật rồi, còn bị ngã rất đau, rất đau, tại sao anh còn chưa đến dỗ cậu? Tại sao anh lại không quan tâm đến cậu?
Anh chậm rãi bước đến, dẫm đạp lên bàn tay của cậu, nhìn cậu bằng nửa con mắt, trong giọng nói là sự trào phúng, khinh thường đến tột cùng: "Tiểu mít ướt? Ha! Cậu cũng biết nhiều thật, nhưng đáng tiếc, đó không phải dùng để gọi cậu. Cậu biết cậu là gì không? Chính là rác rưởi, là một kẻ đê tiện không biết xấu hổ, đến một con súc vật cũng không bằng."
"Khải Quân... em nói thật đó, em chính là Vân Minh, là tiểu mít ướt của anh. Chỉ là linh hồn của em bị hoán đổi với cơ thể của Liêu Hạ Tâm. Nếu anh không tin... em... em có thể chứng minh. Anh còn nhớ mùa đông năm đó em và anh đã từng ước hẹn gì không? Á!" Cậu còn chưa kịp nói hết thì anh đã dùng chân đạp vào ngực cậu khiến cậu đau đớn ngã trên nền đất không thể ngồi dậy nổi, toàn thân cậu lạnh lẽo vì bị tạt nước, lại hết lần này đến lần nọ bị đẩy ngã, thật sự không còn chút sức lực nào.
"Cậu tưởng tôi là con nít ba tuổi sao? Vân Minh em ấy xem trọng cậu như vậy, tin tưởng cậu như vậy, có chuyện gì mà em ấy không kể cho cậu? Hoán đổi thân xác? Cậu đúng là nhiều chiêu trò thật đấy." Anh cười nhạt, có chút biến thái, ánh mắt dần trở nên lạnh băng và ảm đạm như lưỡi hái tử thần, khiến người ta cảm thấy bất an, sợ hãi.
"Bộp! Bộp! Bộp!"
Anh vỗ tay ba tiếng, bốn gã đàn ông rắn rỏi xuất hiện.
Mạc Khải Quân tiến về phía của cậu, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, thì thầm vào tai của cậu: "Đây là phần thưởng dành cho một kẻ dơ bẩn như cậu, đêm nay, bọn họ sẽ thoả mãn cậu, có thích không?"
Cậu kinh sợ trố mắt nhìn anh, cậu không ngờ anh lại làm đến mức đó, cơ thể cậu run lên, vội vàng ôm lấy chân anh: "Đừng mà, anh muốn đánh em, mắng em thế nào cũng được, xin anh... xin anh đừng làm vậy với em. Khải Quân, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, cầu xin anh!"
Nước mắt cậu rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp, cơ thể run rẩy đến kịch liệt, vừa đáng thương nhưng lại vừa khiến anh chán ghét đến cùng cực. Anh không hề nhún nhường cũng chưa từng có ý thương hại cậu, dứt khoát đá cậu ra, khiến cậu văng ra xa, đau đến mức tê tâm liệt phế.
Anh lạnh giọng: "Đây chỉ mới là khởi đầu, hãy từ từ mà tận hưởng."
Nói xong anh liền quay lưng bỏ đi, cánh cửa dần khép lại, bóng tối bao trùm lấy cơ thể cậu, bủa vây lấy thân xác cậu, cậu sợ hãi muốn lùi về sau nhưng căn bản không có chút sức lực nào.
"Các người... các người đừng lại đây! Không... không được!!!" Cậu hét lớn, dùng cả tính mạng của mình để kháng cự.
"Liêu thiếu gia, mạo phạm rồi."
"Không!!! Mạc Khải Quân!!! Em... em là... hức..."
Những bàn tay đó chạm vào cậu, chiếm lấy thân xác cậu, mặc dù nói đây không phải phải là cơ thể của cậu nhưng những nỗi đau này, sự nhục nhã này lại vô cùng chân thật. Những bàn tay đó, những cú thúc sâu vào cơ thể như bóp nát linh hồn cậu, khiến linh hồn của cậu bị vấy bẩn, vỡ vụn. Trong giây phút này... cậu đã nghĩ đến cái chết.
Cậu tuyệt vọng nhìn ra khung cửa, ánh trăng đêm nay rất sáng, nhưng nó lại không thể cứu vớt mảnh thân tàn này của cậu, chỉ là một thứ ánh sáng le lói, mờ nhạt.
...
Trong lúc đó, Mạc Khải Quân đang đứng trên sân thượng, tay cầm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, ngắm sao trời. Có lẽ anh đang nghĩ, cậu sẽ rất vui khi nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy, cảnh Liêu Hạ Tâm bị anh hành hạ cho người không ra người, ma không ra ma.
Chợt, Phó Thái lại lên tiếng: "Cậu ta vừa xuất viện, sức khoẻ vẫn còn yếu, cậu làm vậy... e là cậu ta không thể chịu nổi đâu."
Phó Thái là cánh tay đắc lực của anh đồng thời cũng là bạn thời đại học của anh nên nhiều lúc không biết cẩn thận lời nói, cũng không sợ chọc giận anh.
Mạc Khải Quân cau mày, anh lườm anh ta: "Sao hả? Cậu xót cho cậu ta?"
"Chậc! Sao có thể? Chỉ là... lỡ như cậu ta cứ chết như vậy thì hời cho cậu ta quá."
"Tôi chính là muốn cậu ta sống dở chết dở, như vậy đã là gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.