Thân Xác Dơ Bẩn Chạm Vào Tim Anh
Chương 4: Vân Minh, còn sống
Thúy Vy06032008
19/01/2024
Đến tối, Mạc Khải Quân vẫn đứng bên mộ của cậu, chợt, có một người vệ sĩ mặc áo đen, đeo kính râm bước đến báo cáo với anh: "Mạc tổng, cậu ta
tỉnh rồi."
Đôi mắt ảm đạm của anh dần hiện lên sát khí lạnh lẽo, anh trầm giọng: "Tỉnh rất đúng lúc, tôi đang muốn tìm cậu ta đây."
...
Mạc Khải Quân lập tức đến bệnh viện, anh sải bước hiên ngang, theo sau là bốn tên vệ sĩ oai nghiêm khiến người ta trông thấy liền khiếp sợ.
Mạc Khải Quân này nổi tiếng lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, nếu không phải là Liêu Vân Minh thì anh nhất định không nhu mì, nhẫn nại. Người như anh chỉ biết dịu dàng với người mà mình yêu, còn những kẻ khác, đến cỏ rác cũng chẳng bằng.
Anh mở cửa bước vào phòng bệnh, đôi mắt thụy phụng như một thanh kiếm sắt bén, không cần động thủ cũng có thể hạ gục đối phương.
Lúc này Liêu Hạ Tâm đang ngồi bàng hoàng trên giường bệnh, hai chân cậu ta đều bị băng bó, tay phải bị gãy phải bó bột. Nhưng theo bác sĩ nói, chân của cậu ta đã bị liệt, hoàn toàn mất khả năng vận động, nếu có điều trị phục hồi chức năng thì cũng phải mất một thời gian dài nhưng tỉ lệ hồi phục lại không cao, nói chung là hết hi vọng.
Nhưng cậu ta bị như vậy đã là gì so với Vân Minh, vẻ mặt bàng hoàng đó của cậu ta chỉ khiến anh thêm chán ghét, nổi cơn thịnh nộ.
Khi thấy Mạc Khải Quân bước vào, đôi mắt của cậu ta liền sáng lên, có chút long lanh như sắp khóc, vui mừng gọi tên anh: "Khải Quân, anh đến rồi, em còn tưởng sẽ không thể gặp lại anh nữa."
Anh nghiến răng, lao đến bóp lấy cổ cậu ta: "Ai cho cậu gọi tên tôi như vậy? Sao hả? Có phải cậu đang rất hả hê có phải không? Tôi nói cho cậu biết, cho dù con người có bị diệt vong, chỉ còn lại cậu và tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cậu đâu."
Liêu Hạ Tâm sợ hãi, cậu ta thất thần nhìn anh, cơ thể run rẩy đến đáng thương: "Khải Quân, anh đang nói gì vậy?"
"Cậu còn muốn giả vờ? Chính cậu đã giết chết em ấy, chính cậu đã giết chết Vân Minh, tôi sẽ không để cho cậu sống yên ổn như ý cậu muốn đâu." Anh gằn giọng, nhấn mạnh từng câu từng chữ, mặc dù cậu ta đang bị thương nhưng anh vẫn không hề nương tay, anh mạnh bạo hất cậu ngã khỏi giường bệnh.
Cậu ta đau đớn nằm chật vật trên đất, đôi mắt nhìn anh trở nên run rẩy và kinh hoàng cứ như chưa từng được thấy cảnh tượng đáng sợ này, đôi môi khô khốc của cậu ta khẽ mấp máy: "Anh... rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Em... em là Vân Minh, là Vân Minh của anh mà, anh không nhận ra em sao?"
"Liêu Hạ Tâm à Liêu Hạ Tâm, cậu có biết mình đang nói gì không hả?" Anh bước đến cúi người xuống nắm lấy tóc cậu ta giật mạnh ra sau ép cậu ta phải ngước nhìn anh: "Cậu là đang tự tìm đường chết sao? Cậu cho rằng cậu có chỗ nào tốt hơn em ấy? Cậu căn bản không xứng! Cậu tưởng rằng cậu hại em ấy, giết chết em ấy thì tôi sẽ yêu cậu?" Anh cười nhạt, sau đó chỉ vào ngực trái của mình: "Cậu sai rồi, em ấy luôn ở trong tim của tôi, vì vậy, cậu không bao giờ có cơ hội đó đâu."
Liêu Hạ Tâm kinh sợ, đôi mắt đỏ hoe, bờ vai run run, không ngăn được nước mắt chảy ra từ hốc mắt: "Khải Quân... em là..."
"Chát!"
Cậu ta còn chưa nói xong thì anh đã dùng hết sức lực của mình cho cậu ta một bạt tay, đau đến mức khiến hồn phách của cậu ta thất lạc, một bên tai ù ù không nghe thấy gì, cơ thể chết lặng.
"Cậu không xứng gọi tên tôi!" Nói xong, anh đứng thẳng người dậy, chỉnh lại cà vạt: "Thời gian còn dài, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là đau khổ."
Liêu Hạ Tâm vừa ngẩng đầu lên thì đã không thấy anh đâu nữa, cậu ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ta bấn loạn, cậu ta cố gắng bò ra ngoài, lê lết thân tàn trên nền đất lạnh lẽo, cậu ta muốn hỏi vệ sĩ bên ngoài xem mình rốt cuộc là ai.
Ngay lúc đó, y tá và bác sĩ đã nhanh chóng bước vào, đỡ cậu lên giường, kiểm tra vết thương cho cậu.
"Tôi... tôi là Liêu Vân Minh, tôi là Liêu Vân Minh có phải không?" Tâm trí cậu ta dần không ổn định, trên gương mặt là hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má, cậu ta liên tục hỏi: "Tôi là Vân Minh có phải không? Trả lời tôi đi, làm ơn hãy trả lời tôi."
Một vị y tá thở dài, trước khi đi đã để lại cho cậu một chiếc gương để cậu tự tìm đáp án.
"Cạch!"
Cánh cửa đóng lại, bầu không khí chợt trở nên tĩnh lặng, cậu ta run rẩy cầm chiếc gương, một lúc sau mới có can đảm tự soi mình trong gương.
"Không đúng, gương mặt này... đây là gương mặt của Hạ Tâm, tại sao... tại sao chứ?" Thần trí cậu ta trở nên mờ mịt, cậu ta nhớ mình đã gặp tai nạn xe trước ngày cưới, cậu ta còn nhớ rất rõ cái cảm giác đau đớn của ngày hôm đó, cậu ta đã chảy rất nhiều máu... sau đó thì không còn nhớ gì nữa.
Cậu ta run rẩy ôm lấy đầu mình, sợ hãi, kinh hoàng bủa vây lấy cậu ta khiến cậu ta không thể thở nổi: "Rốt cuộc là mình đã chết hay vẫn còn sống? Tại sao mình lại ở trong cơ thể của Liêu Hạ Tâm, tại sao mình lại ở trong cơ thể của em ấy?"
Nếu cậu còn sống có nghĩa là Liêu Hạ Tâm đã chết, nhưng mà đây không phải là cơ thể của cậu mà là cơ thể của Liêu Hạ Tâm. Rốt cuộc thì chuyện này là thế nào? Hoán đổi linh hồn sao? Cũng là nói... người hại cậu, người gây ra tai nạn kinh hoàng hôm đó chính là em trai mà cậu coi trọng - Liêu Hạ Tâm?
Đôi mắt ảm đạm của anh dần hiện lên sát khí lạnh lẽo, anh trầm giọng: "Tỉnh rất đúng lúc, tôi đang muốn tìm cậu ta đây."
...
Mạc Khải Quân lập tức đến bệnh viện, anh sải bước hiên ngang, theo sau là bốn tên vệ sĩ oai nghiêm khiến người ta trông thấy liền khiếp sợ.
Mạc Khải Quân này nổi tiếng lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, nếu không phải là Liêu Vân Minh thì anh nhất định không nhu mì, nhẫn nại. Người như anh chỉ biết dịu dàng với người mà mình yêu, còn những kẻ khác, đến cỏ rác cũng chẳng bằng.
Anh mở cửa bước vào phòng bệnh, đôi mắt thụy phụng như một thanh kiếm sắt bén, không cần động thủ cũng có thể hạ gục đối phương.
Lúc này Liêu Hạ Tâm đang ngồi bàng hoàng trên giường bệnh, hai chân cậu ta đều bị băng bó, tay phải bị gãy phải bó bột. Nhưng theo bác sĩ nói, chân của cậu ta đã bị liệt, hoàn toàn mất khả năng vận động, nếu có điều trị phục hồi chức năng thì cũng phải mất một thời gian dài nhưng tỉ lệ hồi phục lại không cao, nói chung là hết hi vọng.
Nhưng cậu ta bị như vậy đã là gì so với Vân Minh, vẻ mặt bàng hoàng đó của cậu ta chỉ khiến anh thêm chán ghét, nổi cơn thịnh nộ.
Khi thấy Mạc Khải Quân bước vào, đôi mắt của cậu ta liền sáng lên, có chút long lanh như sắp khóc, vui mừng gọi tên anh: "Khải Quân, anh đến rồi, em còn tưởng sẽ không thể gặp lại anh nữa."
Anh nghiến răng, lao đến bóp lấy cổ cậu ta: "Ai cho cậu gọi tên tôi như vậy? Sao hả? Có phải cậu đang rất hả hê có phải không? Tôi nói cho cậu biết, cho dù con người có bị diệt vong, chỉ còn lại cậu và tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cậu đâu."
Liêu Hạ Tâm sợ hãi, cậu ta thất thần nhìn anh, cơ thể run rẩy đến đáng thương: "Khải Quân, anh đang nói gì vậy?"
"Cậu còn muốn giả vờ? Chính cậu đã giết chết em ấy, chính cậu đã giết chết Vân Minh, tôi sẽ không để cho cậu sống yên ổn như ý cậu muốn đâu." Anh gằn giọng, nhấn mạnh từng câu từng chữ, mặc dù cậu ta đang bị thương nhưng anh vẫn không hề nương tay, anh mạnh bạo hất cậu ngã khỏi giường bệnh.
Cậu ta đau đớn nằm chật vật trên đất, đôi mắt nhìn anh trở nên run rẩy và kinh hoàng cứ như chưa từng được thấy cảnh tượng đáng sợ này, đôi môi khô khốc của cậu ta khẽ mấp máy: "Anh... rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Em... em là Vân Minh, là Vân Minh của anh mà, anh không nhận ra em sao?"
"Liêu Hạ Tâm à Liêu Hạ Tâm, cậu có biết mình đang nói gì không hả?" Anh bước đến cúi người xuống nắm lấy tóc cậu ta giật mạnh ra sau ép cậu ta phải ngước nhìn anh: "Cậu là đang tự tìm đường chết sao? Cậu cho rằng cậu có chỗ nào tốt hơn em ấy? Cậu căn bản không xứng! Cậu tưởng rằng cậu hại em ấy, giết chết em ấy thì tôi sẽ yêu cậu?" Anh cười nhạt, sau đó chỉ vào ngực trái của mình: "Cậu sai rồi, em ấy luôn ở trong tim của tôi, vì vậy, cậu không bao giờ có cơ hội đó đâu."
Liêu Hạ Tâm kinh sợ, đôi mắt đỏ hoe, bờ vai run run, không ngăn được nước mắt chảy ra từ hốc mắt: "Khải Quân... em là..."
"Chát!"
Cậu ta còn chưa nói xong thì anh đã dùng hết sức lực của mình cho cậu ta một bạt tay, đau đến mức khiến hồn phách của cậu ta thất lạc, một bên tai ù ù không nghe thấy gì, cơ thể chết lặng.
"Cậu không xứng gọi tên tôi!" Nói xong, anh đứng thẳng người dậy, chỉnh lại cà vạt: "Thời gian còn dài, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là đau khổ."
Liêu Hạ Tâm vừa ngẩng đầu lên thì đã không thấy anh đâu nữa, cậu ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ta bấn loạn, cậu ta cố gắng bò ra ngoài, lê lết thân tàn trên nền đất lạnh lẽo, cậu ta muốn hỏi vệ sĩ bên ngoài xem mình rốt cuộc là ai.
Ngay lúc đó, y tá và bác sĩ đã nhanh chóng bước vào, đỡ cậu lên giường, kiểm tra vết thương cho cậu.
"Tôi... tôi là Liêu Vân Minh, tôi là Liêu Vân Minh có phải không?" Tâm trí cậu ta dần không ổn định, trên gương mặt là hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má, cậu ta liên tục hỏi: "Tôi là Vân Minh có phải không? Trả lời tôi đi, làm ơn hãy trả lời tôi."
Một vị y tá thở dài, trước khi đi đã để lại cho cậu một chiếc gương để cậu tự tìm đáp án.
"Cạch!"
Cánh cửa đóng lại, bầu không khí chợt trở nên tĩnh lặng, cậu ta run rẩy cầm chiếc gương, một lúc sau mới có can đảm tự soi mình trong gương.
"Không đúng, gương mặt này... đây là gương mặt của Hạ Tâm, tại sao... tại sao chứ?" Thần trí cậu ta trở nên mờ mịt, cậu ta nhớ mình đã gặp tai nạn xe trước ngày cưới, cậu ta còn nhớ rất rõ cái cảm giác đau đớn của ngày hôm đó, cậu ta đã chảy rất nhiều máu... sau đó thì không còn nhớ gì nữa.
Cậu ta run rẩy ôm lấy đầu mình, sợ hãi, kinh hoàng bủa vây lấy cậu ta khiến cậu ta không thể thở nổi: "Rốt cuộc là mình đã chết hay vẫn còn sống? Tại sao mình lại ở trong cơ thể của Liêu Hạ Tâm, tại sao mình lại ở trong cơ thể của em ấy?"
Nếu cậu còn sống có nghĩa là Liêu Hạ Tâm đã chết, nhưng mà đây không phải là cơ thể của cậu mà là cơ thể của Liêu Hạ Tâm. Rốt cuộc thì chuyện này là thế nào? Hoán đổi linh hồn sao? Cũng là nói... người hại cậu, người gây ra tai nạn kinh hoàng hôm đó chính là em trai mà cậu coi trọng - Liêu Hạ Tâm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.