Thần Y Cuồng Phi – Thiên Tài Triệu Hoán Sư
Chương 10: Cảm ngộ nguyên tố ma pháp
MS Phù Tử
11/08/2023
Sau khi từ động Thiên Thú đi xuống, Vân Sanh trở về nhà. Sau nhật thực
khuyển, mặt trời có vẻ sáng hơn mọi lần, những người dân trốn trong nhà
lần lượt ra khỏi nhà, ngôi làng lại trở lại bình yên như xưa.
Vân Thương Hải không có ở nhà, chắc chắc là đang ở quán rượu đầu thôn rồi.
Vân Sanh thay bộ quần áo bị cành cây cào rách, vết thương nhỏ trên tay đã lành.
Nhẫn Linh Thú Ngữ vẫn đeo trên tay, nhưng vì nhuốm máu nên màu sắc của nhẫn cũng hơi thay đổi trở nên đỏ sẫm.
Vân Sanh không thèm để ý, nàng lôi một quyển sách thuốc dày từ trong hộp gỗ dưới gầm giường ra, tìm kiếm tin tức về Nguyệt Quang Thảo.
Vân Sanh dám chắc là cả sách thuốc trong Pháp Miếu của thôn Tiêu Diệp cũng không bằng sách thuốc của chính mình.
Như Vân Sanh được biết, Vân Thương Hải không rành y thuật, mà quyển sách thuốc này là do chính Mẹ đẻ chết trẻ để lại.
Không rõ ý do gì mà Vân Thương Hải không hay nhắc đến người vợ quá cố của mình, cuốn sách thuốc này cũng bị phủ bụi từ lâu lắm rồi.
Hệ thống Y học ở đại lục Vô Cực rất phức tạp, được chia thành hai loại: một là Y Học cổ và một là chữa bệnh bằng phép thuật.
Phép thuật trị thương có liên quan đến phép thuật, nghe đồn là chỉ có Đại Ma Đạo Pháp Miếu trở lên mới có thể học được, gọi là Thánh Thuật thì chỉ có vương thất, quý tộc đại lục và một số môn phái, một số thiên tài mới có cơ hội để tìm hiểu về nó.
Vân Sanh không cảm nhận được yếu tố ma pháp, lại chỉ là một người bình thường vốn không cảm ứng được ma thuật chữa bệnh.
Cũng may kiếp trước nàng có kiến thức y học, không học được ma thuật trị thương thì cũng có thể học Y thuật Cổ.
Cổ dược có hai loại, một là dược liệu cơ sở, hai là luyện dược, Quyển sách thuốc Vân gia này là quyển được ghi chép đại đa số dược liệu cơ bản.
Quyển sách thuốc này có tên Vạn Thảo Toản này rất giống với quyển sách thuốc dược thảo cổ truyền Phương Đông, chủ yếu nó giới thiệu các loại dược liệu thông dụng và quý hiếm, đồng thời cũng mô tả tên gọi, đặc điểm, công hiệu và hình sáng của các loại dược liệu nữa.
Năm lên hai ba tuổi, sau khi làm quen với chữ của Đại Lục Vô Cực, nàng đã bắt đầu tim hiểu về dược thảo cơ bản.
Sau khi lật hơn mười trang sách, nàng đã tìm thấy ghi chép về Nguyệt Quang Thảo.
“Nguyệt Quang Thảo, không độc, có vị cay, bề ngoài không khác gì cỏ dại bình thường, là một loại dược liệu giúp ích cho việc tu tiên, mọc ở nơi ẩm thấp, lá có thể ăn sống hoặc phơi khô dùng để chế biến. Nguyệt Quang Thảo dùng để pha trà cũng rất tốt” Vân Sanh xem xong lấy mấy cây Nguyệt Quang Thảo ra.
Nguyệt Quang Thảo dưới ánh mặt trời có màu trong suốt, Vân Sanh nuốt một chiếc lá màu xanh, cảm giác như ăn phải một miếng ớt cay rát cổ họng, cay quá.
Nàng khoanh chân ngồi xuống bắt đầu ngồi thiền theo lời dạy của Pháp Miếu Tiêu Diệp.
Ngồi thiền là cách phổ biến nhất để các Ma Pháp Sư Đại lục Vô Cực tích lũy nguyên tố ma thuật.
Vì đây là lần đầu tiên nhập môn vào năm ba tuổi nên cô đã học được cách ngồi thiền như những đứa trẻ khác của thôn Tiêu Diệp.
Đối với hầu hết bọn trẻ con, do còn trẻ hay sốt ruột nóng nảy, chúng chỉ cần dựa vào tinh thể ma thuật để tập trung năng lượng và đi vào trạng thái ngồi thiền.
Nhưng Vân Sanh lại là một ngoại lệ, nàng chi tham gia nhập môn ma thuật một lần đã học được cách ngồi thiền.
Thời gian nhập thiền của nàng nhanh hơn người bình thường gấp mấy lần, nàng có thể nhập thiền mà không cần sự trợ giúp của tinh thể ma thuật.
Nguyên nhân cụ thể thì Vân Sanh cho là do kiếp trước nàng làm bác sĩ cần phải duy trì trình độ tập trung cao độ.
Trong túp lều nhà họ Vân, Vân Sanh ngồi một mình trên giường, ánh nắng chói xuyên qua cửa sổ, tiếng chim hót líu lo, tất cả mọi thứ đều biến mất.
Nàng dường như đang hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Trong khi ngồi thiền, Vân Sanh nhớ lại khái niệm phép thuật mà ông nội trưởng thôn đã nói. Giữa các châu lục có bốn nguyên tố tự nhiên là Gió, Đất, Nước, Lửa, tương ứng với bốn màu là lục, vàng, cam, đỏ.
Căn cứ vào trạng thái ngồi thiền và thuộc tính nguyên tốt của bản thân, nguyên tốt tự nhiên mà mỗi người có thể lĩnh hội cũng khác nhau.
Nói chung nhận thức về các yếu tố ma thuật có liên quan đến tính cách một con người. Ví dụ, một người nóng tính có thể bắt được nguyên tố màu đỏ mạnh nhất. Còn người có tính cách mềm dẻo thì có phúc riêng cảm nhận được nguyên tố Thủy màu xanh. Nhưng người hay thay đổi và nhạy cảm có thể cảm nhận được sâu nguyên tố Phong màu xanh. Người lương thiện thật thà thì tự nhiên cảm nhận được nguyên tố Thổ yêu mến.
Nhưng lực lĩnh ngộ tuyệt đối không liên quan đến con người, sẽ có một số trường hợp đặc biệt, ví dụ như ông nội trưởng thôn có thể cùng lúc lĩnh ngộ được hai loại nguyên tốt Gió và Nước (Phong và Thủy).
Ba năm qua, mỗi lần Vân Sanh đều chỉ nhìn thấy một mảng bóng tối, nhưng hôm nay sau khi uống xong Nguyệt quang Thảo, nàng liền phát hiện ra trong bóng tối có sự thay đổi.
Trong bóng tối dường như có vô số điểm sáng. Nó tỏa sáng như ánh sao, ánh sao càng ngày càng nhiều dần dần chiếm trọn cả không gian thiền định của Vân Sanh.
Đỏ, đỏ như đám mây cháy nhảy nhót trong không gian ngồi thiền của Vân Sanh.
Ông nội trưởng thôn từng nói, Nguyên tố càng mạnh thì pháp thuật càng cao.
Từ đen kịt chuyển thanh lượng lớn Nguyên tố Hỏa, thay đổi lớn như thế khiến Vân Sanh luôn điềm tĩnh bất giác ngơ ngẩn cả người.
Nguyên tố Hỏa là nguyên tố hung hãn nhất trong bốn Nguyên tố. Vân Sanh vẫn luôn nhớ lần đầu tiên đến Đại lục Vô Cực, biển lửa mà cha nàng Vân Thương Hải đã tung ra.
Có lẽ là do cha nàng, nên nàng có thể được thừa hưởng thể chất kỳ diệu của nguyên tố Hỏa. Sau khi xuất thần, Vân Sanh tiếp tục ngồi thiền tiếp.
Bước đầu tiên là hiểu được nguyên tố ma pháp, có nghĩa là Vân Sanh vừa mới trở thành ma pháp học đồ.
Không thể sử dụng phép thuật chỉ bằng cách hiểu được nguyên tốt ma thuật, Nguyên tố Hỏa đã được lĩnh hội phải được ngưng tụ thành những hạt giống ngọn lửa ma thuật và được lưu trữ trong cơ thể.
Chỉ cần tích lũy được một màu nguyên tố ma pháp trong cơ thể thì người đó mới có thể từ ma pháp học đồ thăng cấp lên thành ma pháp sư, học được ma pháp cơ bản nhất.
Cẩn thận áp dụng sức mạnh của thiền định, hướng dẫn nguyên tố ma thuật màu đỏ tiếp tục nén lại và tụ lại.
Ngay sau khi Vân Sanh hấp thu thành công một lượng lớn nguyên tố ma pháp Hỏa thì nguyên tố Hỏa đột nhiên biến mất, cứ như có một bàn tay vô hình quét sạch tất cả vậy.
Trong đầu Vân Sanh như bị nện mạnh một búa vậy, ý thức trong nháy mắt vỡ tung như thủy tinh, thân hình nhỏ nhắn chấn động kịch liệt, sắc mặt lập tức tái nhợt, nàng mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ và đau đớn.
Thiền định trống không.
Lại thất bại!
Từ ma pháp học đồ đến chuyển thế ma pháp sư là bước quan trọng đầu tiên, sau khi lĩnh ngộ ma nguyên, đến bước tích lũy ma nguyên nàng lại thất bại.
Vân Sanh không hiểu nàng bị làm sao nữa.
Tại sao trong cơ thể không thể tích lũy nguyên tố ma thuật chứ?
Tác dụng phụ của lỗi ngồi thiền thật khủng khiếp, có nghĩa là nàng sẽ không thể ngồi thiền lần thứ hai trong ngày.
Nàng không thèm để ý, vừa rồi Duyên Linh Thủ trên tay lóe lên tia sáng đỏ, sau đó lại trở lại màu sắc như ban đầu. Trong lòng Vân Sanh nặng trĩu, Vân Sanh nuốt thêm một cây Nguyệt Quang Thảo khác, rồi đem Nguyệt Quang Thảo còn lại rửa sạch, phơi nắng.
Vài ngày sau, Vân Sanh lại ngồi thiền thêm mấy lần trong khi Vân Thương Hải đi vắng. Mỗi lần nàng ngồi thiền, nàng có thể nhìn thấy ngọn lửa Nguyên tố ngày càng nhiều, nhưng không có ngoại lệ, cứ vào mấy giây cuối tất cả các nguyên tố kỳ diệu ấy sẽ biến mất. Đã mấy ngày trôi qua, Vân Sanh vẫn chưa tích lũy được nguyên tố ma pháp, nhưng ngày Pháp Miếu Tiêu Diệp tuyển chọn dược đồng cũng sắp đến rồi.
Vân Thương Hải không có ở nhà, chắc chắc là đang ở quán rượu đầu thôn rồi.
Vân Sanh thay bộ quần áo bị cành cây cào rách, vết thương nhỏ trên tay đã lành.
Nhẫn Linh Thú Ngữ vẫn đeo trên tay, nhưng vì nhuốm máu nên màu sắc của nhẫn cũng hơi thay đổi trở nên đỏ sẫm.
Vân Sanh không thèm để ý, nàng lôi một quyển sách thuốc dày từ trong hộp gỗ dưới gầm giường ra, tìm kiếm tin tức về Nguyệt Quang Thảo.
Vân Sanh dám chắc là cả sách thuốc trong Pháp Miếu của thôn Tiêu Diệp cũng không bằng sách thuốc của chính mình.
Như Vân Sanh được biết, Vân Thương Hải không rành y thuật, mà quyển sách thuốc này là do chính Mẹ đẻ chết trẻ để lại.
Không rõ ý do gì mà Vân Thương Hải không hay nhắc đến người vợ quá cố của mình, cuốn sách thuốc này cũng bị phủ bụi từ lâu lắm rồi.
Hệ thống Y học ở đại lục Vô Cực rất phức tạp, được chia thành hai loại: một là Y Học cổ và một là chữa bệnh bằng phép thuật.
Phép thuật trị thương có liên quan đến phép thuật, nghe đồn là chỉ có Đại Ma Đạo Pháp Miếu trở lên mới có thể học được, gọi là Thánh Thuật thì chỉ có vương thất, quý tộc đại lục và một số môn phái, một số thiên tài mới có cơ hội để tìm hiểu về nó.
Vân Sanh không cảm nhận được yếu tố ma pháp, lại chỉ là một người bình thường vốn không cảm ứng được ma thuật chữa bệnh.
Cũng may kiếp trước nàng có kiến thức y học, không học được ma thuật trị thương thì cũng có thể học Y thuật Cổ.
Cổ dược có hai loại, một là dược liệu cơ sở, hai là luyện dược, Quyển sách thuốc Vân gia này là quyển được ghi chép đại đa số dược liệu cơ bản.
Quyển sách thuốc này có tên Vạn Thảo Toản này rất giống với quyển sách thuốc dược thảo cổ truyền Phương Đông, chủ yếu nó giới thiệu các loại dược liệu thông dụng và quý hiếm, đồng thời cũng mô tả tên gọi, đặc điểm, công hiệu và hình sáng của các loại dược liệu nữa.
Năm lên hai ba tuổi, sau khi làm quen với chữ của Đại Lục Vô Cực, nàng đã bắt đầu tim hiểu về dược thảo cơ bản.
Sau khi lật hơn mười trang sách, nàng đã tìm thấy ghi chép về Nguyệt Quang Thảo.
“Nguyệt Quang Thảo, không độc, có vị cay, bề ngoài không khác gì cỏ dại bình thường, là một loại dược liệu giúp ích cho việc tu tiên, mọc ở nơi ẩm thấp, lá có thể ăn sống hoặc phơi khô dùng để chế biến. Nguyệt Quang Thảo dùng để pha trà cũng rất tốt” Vân Sanh xem xong lấy mấy cây Nguyệt Quang Thảo ra.
Nguyệt Quang Thảo dưới ánh mặt trời có màu trong suốt, Vân Sanh nuốt một chiếc lá màu xanh, cảm giác như ăn phải một miếng ớt cay rát cổ họng, cay quá.
Nàng khoanh chân ngồi xuống bắt đầu ngồi thiền theo lời dạy của Pháp Miếu Tiêu Diệp.
Ngồi thiền là cách phổ biến nhất để các Ma Pháp Sư Đại lục Vô Cực tích lũy nguyên tố ma thuật.
Vì đây là lần đầu tiên nhập môn vào năm ba tuổi nên cô đã học được cách ngồi thiền như những đứa trẻ khác của thôn Tiêu Diệp.
Đối với hầu hết bọn trẻ con, do còn trẻ hay sốt ruột nóng nảy, chúng chỉ cần dựa vào tinh thể ma thuật để tập trung năng lượng và đi vào trạng thái ngồi thiền.
Nhưng Vân Sanh lại là một ngoại lệ, nàng chi tham gia nhập môn ma thuật một lần đã học được cách ngồi thiền.
Thời gian nhập thiền của nàng nhanh hơn người bình thường gấp mấy lần, nàng có thể nhập thiền mà không cần sự trợ giúp của tinh thể ma thuật.
Nguyên nhân cụ thể thì Vân Sanh cho là do kiếp trước nàng làm bác sĩ cần phải duy trì trình độ tập trung cao độ.
Trong túp lều nhà họ Vân, Vân Sanh ngồi một mình trên giường, ánh nắng chói xuyên qua cửa sổ, tiếng chim hót líu lo, tất cả mọi thứ đều biến mất.
Nàng dường như đang hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Trong khi ngồi thiền, Vân Sanh nhớ lại khái niệm phép thuật mà ông nội trưởng thôn đã nói. Giữa các châu lục có bốn nguyên tố tự nhiên là Gió, Đất, Nước, Lửa, tương ứng với bốn màu là lục, vàng, cam, đỏ.
Căn cứ vào trạng thái ngồi thiền và thuộc tính nguyên tốt của bản thân, nguyên tốt tự nhiên mà mỗi người có thể lĩnh hội cũng khác nhau.
Nói chung nhận thức về các yếu tố ma thuật có liên quan đến tính cách một con người. Ví dụ, một người nóng tính có thể bắt được nguyên tố màu đỏ mạnh nhất. Còn người có tính cách mềm dẻo thì có phúc riêng cảm nhận được nguyên tố Thủy màu xanh. Nhưng người hay thay đổi và nhạy cảm có thể cảm nhận được sâu nguyên tố Phong màu xanh. Người lương thiện thật thà thì tự nhiên cảm nhận được nguyên tố Thổ yêu mến.
Nhưng lực lĩnh ngộ tuyệt đối không liên quan đến con người, sẽ có một số trường hợp đặc biệt, ví dụ như ông nội trưởng thôn có thể cùng lúc lĩnh ngộ được hai loại nguyên tốt Gió và Nước (Phong và Thủy).
Ba năm qua, mỗi lần Vân Sanh đều chỉ nhìn thấy một mảng bóng tối, nhưng hôm nay sau khi uống xong Nguyệt quang Thảo, nàng liền phát hiện ra trong bóng tối có sự thay đổi.
Trong bóng tối dường như có vô số điểm sáng. Nó tỏa sáng như ánh sao, ánh sao càng ngày càng nhiều dần dần chiếm trọn cả không gian thiền định của Vân Sanh.
Đỏ, đỏ như đám mây cháy nhảy nhót trong không gian ngồi thiền của Vân Sanh.
Ông nội trưởng thôn từng nói, Nguyên tố càng mạnh thì pháp thuật càng cao.
Từ đen kịt chuyển thanh lượng lớn Nguyên tố Hỏa, thay đổi lớn như thế khiến Vân Sanh luôn điềm tĩnh bất giác ngơ ngẩn cả người.
Nguyên tố Hỏa là nguyên tố hung hãn nhất trong bốn Nguyên tố. Vân Sanh vẫn luôn nhớ lần đầu tiên đến Đại lục Vô Cực, biển lửa mà cha nàng Vân Thương Hải đã tung ra.
Có lẽ là do cha nàng, nên nàng có thể được thừa hưởng thể chất kỳ diệu của nguyên tố Hỏa. Sau khi xuất thần, Vân Sanh tiếp tục ngồi thiền tiếp.
Bước đầu tiên là hiểu được nguyên tố ma pháp, có nghĩa là Vân Sanh vừa mới trở thành ma pháp học đồ.
Không thể sử dụng phép thuật chỉ bằng cách hiểu được nguyên tốt ma thuật, Nguyên tố Hỏa đã được lĩnh hội phải được ngưng tụ thành những hạt giống ngọn lửa ma thuật và được lưu trữ trong cơ thể.
Chỉ cần tích lũy được một màu nguyên tố ma pháp trong cơ thể thì người đó mới có thể từ ma pháp học đồ thăng cấp lên thành ma pháp sư, học được ma pháp cơ bản nhất.
Cẩn thận áp dụng sức mạnh của thiền định, hướng dẫn nguyên tố ma thuật màu đỏ tiếp tục nén lại và tụ lại.
Ngay sau khi Vân Sanh hấp thu thành công một lượng lớn nguyên tố ma pháp Hỏa thì nguyên tố Hỏa đột nhiên biến mất, cứ như có một bàn tay vô hình quét sạch tất cả vậy.
Trong đầu Vân Sanh như bị nện mạnh một búa vậy, ý thức trong nháy mắt vỡ tung như thủy tinh, thân hình nhỏ nhắn chấn động kịch liệt, sắc mặt lập tức tái nhợt, nàng mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ và đau đớn.
Thiền định trống không.
Lại thất bại!
Từ ma pháp học đồ đến chuyển thế ma pháp sư là bước quan trọng đầu tiên, sau khi lĩnh ngộ ma nguyên, đến bước tích lũy ma nguyên nàng lại thất bại.
Vân Sanh không hiểu nàng bị làm sao nữa.
Tại sao trong cơ thể không thể tích lũy nguyên tố ma thuật chứ?
Tác dụng phụ của lỗi ngồi thiền thật khủng khiếp, có nghĩa là nàng sẽ không thể ngồi thiền lần thứ hai trong ngày.
Nàng không thèm để ý, vừa rồi Duyên Linh Thủ trên tay lóe lên tia sáng đỏ, sau đó lại trở lại màu sắc như ban đầu. Trong lòng Vân Sanh nặng trĩu, Vân Sanh nuốt thêm một cây Nguyệt Quang Thảo khác, rồi đem Nguyệt Quang Thảo còn lại rửa sạch, phơi nắng.
Vài ngày sau, Vân Sanh lại ngồi thiền thêm mấy lần trong khi Vân Thương Hải đi vắng. Mỗi lần nàng ngồi thiền, nàng có thể nhìn thấy ngọn lửa Nguyên tố ngày càng nhiều, nhưng không có ngoại lệ, cứ vào mấy giây cuối tất cả các nguyên tố kỳ diệu ấy sẽ biến mất. Đã mấy ngày trôi qua, Vân Sanh vẫn chưa tích lũy được nguyên tố ma pháp, nhưng ngày Pháp Miếu Tiêu Diệp tuyển chọn dược đồng cũng sắp đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.