Nguồn: Sưu tầm; Edit: Cò Lười, Mạn châu sa 2001, Thiên hạ đại nhân, Mèo ăn cá, Đầu Gỗ, Tiêu chấm muối ớt
609,620
Đang cập nhật
07:20:18 12/06/2022
Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Đánh giá: 8.2/10 từ 42 lượt
Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy - Tiêu Thất Gia
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
“Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……”
……
Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc.
“Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.”
Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy.
Giọng nói của nàng……
Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại.
Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh?
Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường.
Khuôn mặt cô nương này thanh tú, làn da trắng nõn, khóe mắt còn hơi ướt át, hai tròng mắt linh động ẩn chứa vui mừng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Phong Như Khuynh.
“Công chúa, rốt cuộc người đã tỉnh, hu hu……”
Công chúa?
Phong Như Khuynh nhíu chặt ấn đường.
Từ từ!
Nếu nàng nhớ không lầm, hình như nàng đang ở viện điều dưỡng, vì sao ngủ một giấc dậy, lại ở cái địa phương này?
“Ngươi là ai?”
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
“Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……”
……
Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc.
“Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.”
Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy.
Giọng nói của nàng……
Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại.
Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh?
Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướng đứng ở bên cạnh giường.
Khuôn mặt cô nương này thanh tú, làn da trắng nõn, khóe mắt còn hơi ướt át, hai tròng mắt linh động ẩn chứa vui mừng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Phong Như Khuynh.
“Công chúa, rốt cuộc người đã tỉnh, hu hu……”
Công chúa?
Phong Như Khuynh nhíu chặt ấn đường.
Từ từ!
Nếu nàng nhớ không lầm, hình như nàng đang ở viện điều dưỡng, vì sao ngủ một giấc dậy, lại ở cái địa phương này?
“Ngươi là ai?”