Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 303: Bọn họ cực kỳ hung (2)
Tiêu Thất Gia
12/06/2022
Thiên Ngưng kinh ngạc nhìn Đường Ẩn.
Tòa nhà bên cạnh phủ Công chúa, rõ ràng là các nàng vì tính kế lâu dài mà cố ý mua lại, từ khi nào đã biến thành thuê?
Tại sao nàng lại không biết...
"Ồ." Giọng Tần Thần lạnh nhạt.
Dường như chỉ có lúc đối mặt với Phong Như Khuynh, hắn mới có chút xíu dịu dàng.
"Còn có..." Đường Ẩn càng ngượng ngùng, cúi đầu: "Công chúa, nàng thích nữ nhân thế nào?"
Tần Thần mím môi mỏng, khí thế càng lúc càng lạnh lùng, hàn khí bao phủ toàn thân hắn, khiến gió đêm cũng mang theo hơi lạnh.
"Nàng không thích nữ nhân."
Không thích nữ nhân?
Nàng không thích... Nữ nhân?
Đường Ẩn cảm giác đầu mình vừa bị đập một gậy, cả người dường như đã hôn mê, thân thể đã không thể đứng vững, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.
Tần Thần chỉ phụ trách mang Đường Ẩn về, cũng không để ý nàng nữa, xoay người, tính đi Hoàng cung tìm Phong Như Khuynh
Nhưng hắn vừa xoay người, đã thấy trong bóng đêm, thiếu nữ cởi Tuyết Lang đi đến
Khuynh thành tuyệt sắc,d.đ+le!quy^don muôn vạn hương hoa
Trong đêm tối, dường như chỉ có duy nhất nàng có màu sắc.
"Ô ô."
Đường Ẩn không chú ý tới Phong Như Khuynh đang trở về, trong mắt nàng chưa đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ bé vốn đã bẩn thỉu, vừa khóc thì đã trông như mèo hoa nhỏ, rất đáng thương
Phong Như Khuynh liếc mắt đã nhìn thấy Đường Ẩn đang khóc trước cửa, nàng nháy mắt với Tần Thần, nói: "Ngươi về trước đi, nơi này ta sẽ xử lý."
"Được."
Tần Thần khẽ gật đầu, hắn nhìn Phong Như Khuynh, đi vào trong đại viện phủ Công chúa.
Tiếng khóc của Đường Ẩn cũng không dừng lại, chẳng qua là nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Như Khuynh.
"Ngươi ở đây làm gì?" Phong Như Khuynh khẽ cau mày, hỏi.
Ánh mắt Đường Ẩn đỏ bừng: "Ta rất khổ, rất đói, còn không có chỗ đi, ô ô."
Nàng ăn khổ hai tháng mới tìm được Phong Như Khuynh, kết quả... Sau khi nàng ấy cứu nàng xong, lại quẳng nàng đi.
"Ngươi không phải ở cách vách phủ ta à?"
Tiểu cô nương này, vì leo tường, còn cố ý ở cách vách với nàng, sao giờ lại nói không có nơi ở?
Đường Ẩn dùng tay bẩn thỉu lau nước mắt: "Ta rời đi mấy tháng, nhà đã hết hạn thuê, hơn nữa ở bên ngoài có rất nhiều bại hoại, đại thúc nhà ở cách vách kia cực kỳ hung, lần trước Thiên Ngưng không cẩn thận nhổ cái cây trước cửa nhà bọn họ, hắn đã cầm kiếm đuổi theo chém chúng ta, những tên bại hoại kia đều khi dễ ta và Thiên Ngưng bơ vơ, không nơi nương tựa."
Nhà cách vách?
Ồ, đó không phải nhà Tần lão gia tử sao?
Đại thúc là chỉ con trai của Tần lão gia tử?
Phong Như Khuynh nhớ, cái cây trước cửa nhà Tần lão gia tử, hình như đã sống được mấy trăm tuổi rồi? Đó còn gọi là cây chiêu tài, lại bị Thiên Ngưng nhổ.
Đại thiếu gia Tần gia sao mà không chém chết các nàng đây?
"Còn có, đại thúc ở số nhà 301 ở phố Đông kia cũng cực kỳ hung, lúc Thiên Ngưng đuổi theo một tên trộm, không cẩn thận đụng hư cửa nhà hắn, kết quả đại thúc kia đã dẫn theo một đội quân tìm ta khắp các nẻo đường, dọa ta và Thiện Ngưng sợ đến mức phải núp vào chuồng heo nhà người ta, mới tránh thoát được một kiếp."
"Kết quả đại thẩm chủ của chuồng heo đó cũng cực kỳ hung, ta chỉ là không cẩn thận ngồi chết một con heo,dien.dan-le!quy^don bà ấy đã mắng ta hết hai canh giờ..."
Số 301 ở phố Đông?
Đó không phải là... phủ Tướng quân sao?
Hai vật nhỏ này, rốt cuộc mấy ngày nàng bế quan kia, đã gây ra bao nhiêu hoại rồi?
Còn có, ta muốn biết, ngươi làm thế nào mà lúc đuổi theo trộm lại đụng vào cửa nhà người ta, lại làm thế nào mà đặt mông xuống đã làm chết một con heo?
"Tiểu Khuynh, ngươi là tốt nhất, không hung chút nào. " Đường Ẩn ôm lấy chân Phong Như Khuynh, nâng đôi mắt to đang đẫm lệ: "Ngươi hãy thu lưu ta đi, nếu không ta chẳng những không nhà để về, còn phải đối mặt một đám người cực kỳ hung."
Tòa nhà bên cạnh phủ Công chúa, rõ ràng là các nàng vì tính kế lâu dài mà cố ý mua lại, từ khi nào đã biến thành thuê?
Tại sao nàng lại không biết...
"Ồ." Giọng Tần Thần lạnh nhạt.
Dường như chỉ có lúc đối mặt với Phong Như Khuynh, hắn mới có chút xíu dịu dàng.
"Còn có..." Đường Ẩn càng ngượng ngùng, cúi đầu: "Công chúa, nàng thích nữ nhân thế nào?"
Tần Thần mím môi mỏng, khí thế càng lúc càng lạnh lùng, hàn khí bao phủ toàn thân hắn, khiến gió đêm cũng mang theo hơi lạnh.
"Nàng không thích nữ nhân."
Không thích nữ nhân?
Nàng không thích... Nữ nhân?
Đường Ẩn cảm giác đầu mình vừa bị đập một gậy, cả người dường như đã hôn mê, thân thể đã không thể đứng vững, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.
Tần Thần chỉ phụ trách mang Đường Ẩn về, cũng không để ý nàng nữa, xoay người, tính đi Hoàng cung tìm Phong Như Khuynh
Nhưng hắn vừa xoay người, đã thấy trong bóng đêm, thiếu nữ cởi Tuyết Lang đi đến
Khuynh thành tuyệt sắc,d.đ+le!quy^don muôn vạn hương hoa
Trong đêm tối, dường như chỉ có duy nhất nàng có màu sắc.
"Ô ô."
Đường Ẩn không chú ý tới Phong Như Khuynh đang trở về, trong mắt nàng chưa đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ bé vốn đã bẩn thỉu, vừa khóc thì đã trông như mèo hoa nhỏ, rất đáng thương
Phong Như Khuynh liếc mắt đã nhìn thấy Đường Ẩn đang khóc trước cửa, nàng nháy mắt với Tần Thần, nói: "Ngươi về trước đi, nơi này ta sẽ xử lý."
"Được."
Tần Thần khẽ gật đầu, hắn nhìn Phong Như Khuynh, đi vào trong đại viện phủ Công chúa.
Tiếng khóc của Đường Ẩn cũng không dừng lại, chẳng qua là nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Như Khuynh.
"Ngươi ở đây làm gì?" Phong Như Khuynh khẽ cau mày, hỏi.
Ánh mắt Đường Ẩn đỏ bừng: "Ta rất khổ, rất đói, còn không có chỗ đi, ô ô."
Nàng ăn khổ hai tháng mới tìm được Phong Như Khuynh, kết quả... Sau khi nàng ấy cứu nàng xong, lại quẳng nàng đi.
"Ngươi không phải ở cách vách phủ ta à?"
Tiểu cô nương này, vì leo tường, còn cố ý ở cách vách với nàng, sao giờ lại nói không có nơi ở?
Đường Ẩn dùng tay bẩn thỉu lau nước mắt: "Ta rời đi mấy tháng, nhà đã hết hạn thuê, hơn nữa ở bên ngoài có rất nhiều bại hoại, đại thúc nhà ở cách vách kia cực kỳ hung, lần trước Thiên Ngưng không cẩn thận nhổ cái cây trước cửa nhà bọn họ, hắn đã cầm kiếm đuổi theo chém chúng ta, những tên bại hoại kia đều khi dễ ta và Thiên Ngưng bơ vơ, không nơi nương tựa."
Nhà cách vách?
Ồ, đó không phải nhà Tần lão gia tử sao?
Đại thúc là chỉ con trai của Tần lão gia tử?
Phong Như Khuynh nhớ, cái cây trước cửa nhà Tần lão gia tử, hình như đã sống được mấy trăm tuổi rồi? Đó còn gọi là cây chiêu tài, lại bị Thiên Ngưng nhổ.
Đại thiếu gia Tần gia sao mà không chém chết các nàng đây?
"Còn có, đại thúc ở số nhà 301 ở phố Đông kia cũng cực kỳ hung, lúc Thiên Ngưng đuổi theo một tên trộm, không cẩn thận đụng hư cửa nhà hắn, kết quả đại thúc kia đã dẫn theo một đội quân tìm ta khắp các nẻo đường, dọa ta và Thiện Ngưng sợ đến mức phải núp vào chuồng heo nhà người ta, mới tránh thoát được một kiếp."
"Kết quả đại thẩm chủ của chuồng heo đó cũng cực kỳ hung, ta chỉ là không cẩn thận ngồi chết một con heo,dien.dan-le!quy^don bà ấy đã mắng ta hết hai canh giờ..."
Số 301 ở phố Đông?
Đó không phải là... phủ Tướng quân sao?
Hai vật nhỏ này, rốt cuộc mấy ngày nàng bế quan kia, đã gây ra bao nhiêu hoại rồi?
Còn có, ta muốn biết, ngươi làm thế nào mà lúc đuổi theo trộm lại đụng vào cửa nhà người ta, lại làm thế nào mà đặt mông xuống đã làm chết một con heo?
"Tiểu Khuynh, ngươi là tốt nhất, không hung chút nào. " Đường Ẩn ôm lấy chân Phong Như Khuynh, nâng đôi mắt to đang đẫm lệ: "Ngươi hãy thu lưu ta đi, nếu không ta chẳng những không nhà để về, còn phải đối mặt một đám người cực kỳ hung."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.