Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 209: Đột phá Chân Võ Giả (3)
Tiêu Thất Gia
01/10/2020
Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: MAC
Liễu Ngọc Thần trầm mặc.
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ không chút do dự mà tin tưởng lời Đàm Song Song nói.
Nhưng mà… Trong mắt của Phong Như Khuynh hiện giờ đã không còn bóng dáng của hắn nên hắn cũng không biết rốt cuộc Phong Như Khuynh hiện tại còn yêu hắn hay không?
“Song Nhi, nàng không cần lo lắng, cho dù Phong Như Khuynh có dây dưa với ta hay không thì quyết tâm của ta cũng sẽ không thay đổi." Trong ánh mắt dịu dàng ấm áp của Liễu Ngọc Thần mang theo sự kiên định, “Bây giờ ta sẽ trở về thể hiện sự quyết tâm của ta, đợi bao giờ cơ thể nàng bình phục rồi, ta sẽ tới cửa cầu thân!”
Hắn lưu luyến không rời nhìn Đàm Song Song, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Đàm Song Song nhìn phương hướng Liễu Ngọc Thần rời đi, trong ánh mắt dịu dàng hàm chứa đầy vẻ lo lắng.
Từ lúc Liễu Ngọc Thần chọn bỏ nàng để lựa chọn Liễu phu nhân thì nàng đối với hắn cũng chỉ có hận, thậm chí còn khắc cốt ghi tâm!
Nhưng hiện tại nàng không thể cùng hắn trở mặt.
Phụ thân bị bãi quan, nàng cần phải… Tìm nơi để dựa vào, hiện giờ nàng chỉ có thể dựa vào sự áy náy của Liễu Ngọc Thần mà cuốn lấy hắn!
...
Thời gian hai tháng, cứ như một cái búng tay, chớp mắt đã trôi qua.
Trên ngọn núi phía sau.
Thiếu nữ nhắm mắt khoanh chân, tùy ý để linh khí bao quanh nàng.
Những linh khí đó hóa thành sợi tơ, quấn quanh người nàng, từ từ theo hô hấp của nàng mà bị hút vào trong cơ thể.
Bỗng nhiên...
Linh khí xung quanh sinh ra một trận bạo động, oanh một tiếng, tấp nập chạy vào trong thân thể nàng.
Ngay cả Phù Thần và Thanh Hàm ở trong không gian cũng đều cảm nhận được số lượng linh khí cường đại thế nào, cơ thể nho nhỏ của bọn họ đã cứng đờ, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và không dám tin.
“Phù Thần ca ca, mẫu thân đang đột phá đến Chân Võ Giả sao?” Thanh Hàm ngơ ngác nhìn vào không trung.
Không biết có phải là nàng thấy ảo giác hay không, nhưng sao nàng lại cảm thấy bầu trời này… Dường như đang bắt đầu sinh ra gió lốc.
Này...
Sao có thể chứ?
Không gian này là do Cửu Đế năm đó luyện chế, trước khi bọn họ đi vào không gian, còn đặt Thần Dược tông vào đây, trong tình huống bình thường, không gian chính là một thế giới khác, ngoại trừ Phong Như Khuynh có thể tùy ý ra vào thì nó sẽ không chịu bất kỳ sự ảnh hưởng nào.
Nhưng vì sao khi mẫu thân đột phá đến Chân Võ Giả thì trong không gian… Linh khí đều chịu sự ảnh hưởng mà dao động?
Vì cái gì?
Khuôn mặt nhỏ của Phù Thần trầm xuống, trên đường nét đáng yêu xuất hiện sự nặng nề.
“Ngươi có cảm giác được… sự dao động này của linh khí... Có chút quen thuộc hay không?”
“Này...” Thanh Hàm mở to hai mắt nhìn.
Lúc trước, khi Cửu Đế tưới nước cho bọn họ không phải dùng nước bình thường tưới, mà là dùng Thần linh lực, trước kia Phong Như Khuynh quá mức yếu ớt nên bên trong không gian cũng không hề có bất kỳ biến cố gì, bọn họ cũng không cảm giác được bất cứ thứ gì.
Lúc này đây, Thanh Hàm cảm nhận rõ ràng rằng, người mẫu thân thích chiếm tiện nghi này... Linh khí quá giống với Cửu Đế.
Phù Thần cắn chặt môi: “Thanh Hàm, cũng có khả năng là do chúng ta nghĩ nhiều, chuyện này, trước mắt đừng cho nàng biết, chúng ta cứ coi như không có chuyện gì phát sinh, chỉ có điều, nàng mới đột phá Chân Võ Giả mà đã khiến cho không gian phải chịu ảnh hưởng, không biết sau này nếu nàng tiếp tục đột phá thì không gian sẽ xảy ra chuyện gì nữa...”
Có lẽ... Bọn họ có thể ra khỏi nơi này sớm hơn dự kiến?
...
Trên núi phía sau.
Thiếu nữ nhắm mắt khoanh chân đang chậm rãi mở mắt, nàng đứng lên, nhìn y phục màu hồng đã lớn hơn vài vòng, thản nhiên cong môi cười: “Xem ra chuyện đầu tiên phải làm khi xuống núi chính là đi tìm một bộ quần áo vừa người.”
Suốt hai tháng nay nàng chưa từng rời khỏi ngọn núi này.
Ngay cả dược thiện cũng được Khỉ Bốn Tay đưa lên núi để tránh làm chậm trễ việc nàng tu luyện.
Gần hai tháng, cho dù không thể lập tức hoàn toàn gầy đi được, nhưng nếu so với hai tháng trước thì cũng đã có sự thay đổi rất lớn, ví như quần áo này, bây giờ nàng không có cách nào có thể mặc được...
Beta: MAC
Liễu Ngọc Thần trầm mặc.
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ không chút do dự mà tin tưởng lời Đàm Song Song nói.
Nhưng mà… Trong mắt của Phong Như Khuynh hiện giờ đã không còn bóng dáng của hắn nên hắn cũng không biết rốt cuộc Phong Như Khuynh hiện tại còn yêu hắn hay không?
“Song Nhi, nàng không cần lo lắng, cho dù Phong Như Khuynh có dây dưa với ta hay không thì quyết tâm của ta cũng sẽ không thay đổi." Trong ánh mắt dịu dàng ấm áp của Liễu Ngọc Thần mang theo sự kiên định, “Bây giờ ta sẽ trở về thể hiện sự quyết tâm của ta, đợi bao giờ cơ thể nàng bình phục rồi, ta sẽ tới cửa cầu thân!”
Hắn lưu luyến không rời nhìn Đàm Song Song, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Đàm Song Song nhìn phương hướng Liễu Ngọc Thần rời đi, trong ánh mắt dịu dàng hàm chứa đầy vẻ lo lắng.
Từ lúc Liễu Ngọc Thần chọn bỏ nàng để lựa chọn Liễu phu nhân thì nàng đối với hắn cũng chỉ có hận, thậm chí còn khắc cốt ghi tâm!
Nhưng hiện tại nàng không thể cùng hắn trở mặt.
Phụ thân bị bãi quan, nàng cần phải… Tìm nơi để dựa vào, hiện giờ nàng chỉ có thể dựa vào sự áy náy của Liễu Ngọc Thần mà cuốn lấy hắn!
...
Thời gian hai tháng, cứ như một cái búng tay, chớp mắt đã trôi qua.
Trên ngọn núi phía sau.
Thiếu nữ nhắm mắt khoanh chân, tùy ý để linh khí bao quanh nàng.
Những linh khí đó hóa thành sợi tơ, quấn quanh người nàng, từ từ theo hô hấp của nàng mà bị hút vào trong cơ thể.
Bỗng nhiên...
Linh khí xung quanh sinh ra một trận bạo động, oanh một tiếng, tấp nập chạy vào trong thân thể nàng.
Ngay cả Phù Thần và Thanh Hàm ở trong không gian cũng đều cảm nhận được số lượng linh khí cường đại thế nào, cơ thể nho nhỏ của bọn họ đã cứng đờ, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và không dám tin.
“Phù Thần ca ca, mẫu thân đang đột phá đến Chân Võ Giả sao?” Thanh Hàm ngơ ngác nhìn vào không trung.
Không biết có phải là nàng thấy ảo giác hay không, nhưng sao nàng lại cảm thấy bầu trời này… Dường như đang bắt đầu sinh ra gió lốc.
Này...
Sao có thể chứ?
Không gian này là do Cửu Đế năm đó luyện chế, trước khi bọn họ đi vào không gian, còn đặt Thần Dược tông vào đây, trong tình huống bình thường, không gian chính là một thế giới khác, ngoại trừ Phong Như Khuynh có thể tùy ý ra vào thì nó sẽ không chịu bất kỳ sự ảnh hưởng nào.
Nhưng vì sao khi mẫu thân đột phá đến Chân Võ Giả thì trong không gian… Linh khí đều chịu sự ảnh hưởng mà dao động?
Vì cái gì?
Khuôn mặt nhỏ của Phù Thần trầm xuống, trên đường nét đáng yêu xuất hiện sự nặng nề.
“Ngươi có cảm giác được… sự dao động này của linh khí... Có chút quen thuộc hay không?”
“Này...” Thanh Hàm mở to hai mắt nhìn.
Lúc trước, khi Cửu Đế tưới nước cho bọn họ không phải dùng nước bình thường tưới, mà là dùng Thần linh lực, trước kia Phong Như Khuynh quá mức yếu ớt nên bên trong không gian cũng không hề có bất kỳ biến cố gì, bọn họ cũng không cảm giác được bất cứ thứ gì.
Lúc này đây, Thanh Hàm cảm nhận rõ ràng rằng, người mẫu thân thích chiếm tiện nghi này... Linh khí quá giống với Cửu Đế.
Phù Thần cắn chặt môi: “Thanh Hàm, cũng có khả năng là do chúng ta nghĩ nhiều, chuyện này, trước mắt đừng cho nàng biết, chúng ta cứ coi như không có chuyện gì phát sinh, chỉ có điều, nàng mới đột phá Chân Võ Giả mà đã khiến cho không gian phải chịu ảnh hưởng, không biết sau này nếu nàng tiếp tục đột phá thì không gian sẽ xảy ra chuyện gì nữa...”
Có lẽ... Bọn họ có thể ra khỏi nơi này sớm hơn dự kiến?
...
Trên núi phía sau.
Thiếu nữ nhắm mắt khoanh chân đang chậm rãi mở mắt, nàng đứng lên, nhìn y phục màu hồng đã lớn hơn vài vòng, thản nhiên cong môi cười: “Xem ra chuyện đầu tiên phải làm khi xuống núi chính là đi tìm một bộ quần áo vừa người.”
Suốt hai tháng nay nàng chưa từng rời khỏi ngọn núi này.
Ngay cả dược thiện cũng được Khỉ Bốn Tay đưa lên núi để tránh làm chậm trễ việc nàng tu luyện.
Gần hai tháng, cho dù không thể lập tức hoàn toàn gầy đi được, nhưng nếu so với hai tháng trước thì cũng đã có sự thay đổi rất lớn, ví như quần áo này, bây giờ nàng không có cách nào có thể mặc được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.