Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 243: Khiến hắn câm miệng (2)
Tiêu Thất Gia
24/02/2021
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Hơn nữa, Bách Thảo Quả này còn có thể chữa thương thế cho Linh Võ Giả?
Ánh mắt Đường Sơn chợt lóe vài cái, đáy mắt chứa tia đen tối.
Phong Như Khuynh như không thấy được ánh mắt của nàng, nàng chuyển tầm mắt về phía mọi người quân đoàn Thiết Huyết.
“Người bị thương vừa rồi đều tới chỗ ta nhận một viên Bách Thảo Quả.”
Bách Thảo Quả ngay cả loại thực lực như Đường Tư này đều có thể chữa khỏi, với những người khác mà nói, hiệu quả càng tốt.
Nhưng các nàng cũng biết giá trị của Bách Thảo Quả, chủ tử lưu trữ ngày sau có thể ngừa vạn nhất, cho những người như các nàng dùng, có phải quá lãng phí hay không?
Lúc này, mọi người quân đoàn Thiết Huyết đều có chút do dự, ai cũng đều không tiến lên lĩnh Bách Thảo Quả.
Đôi mắt Phong Như Khuynh khẽ trầm xuống: “Các ngươi đều là nữ nhân của ta, lúc trước các ngươi có bao nhiêu người quy thuận ta, ngày sau, vĩnh viễn đều cần có bấy nhiêu người như vậy, một người cũng đều không được thiếu, cho dù Bách Thảo Quả trân quý, với ta mà nói, đều không trân quý bằng mạng của các ngươi!”
Nàng không hề vô nghĩa với người quân đoàn Thiết Huyết, nàng biết những người này sẽ không nhận lấy Bách Thảo Quả, bởi vậy, nàng lại lấy ra một ít trái cây, để vào trong tay Đường Tư.
“Ngươi đi phát cho các nàng, ưu tiên người bị thương nặng, hôm nay, mọi người đều cần phải hoàn chỉnh, lông tóc không được thiếu theo ta rời đi! Một người đều không được mang vết thương trở về thành!”
Trái tim mọi người run lên, giọng nói thanh thúy mà kiên định của thiếu nữ kia, như là một bàn tay động vào tiếng lòng của các nàng.
Nàng nói, dù Bách Thảo Quả li trân quý, cũng không trân quý bằng… Mạng của các nàng!
Cho dù năm đó hoàng hậu dẫn theo các nàng chinh chiến sa trường, không rời không bỏ, nhưng chưa từng nói qua lời như vậy với các nàng.
Linh Vận ngơ ngác nhìn thiếu nữ, lúc này mới phát hiện, nửa năm ngắn ngủn, nàng đã biến hóa to lớn như thế.
Ưu tú đến…… Làm người ta không thể nhìn thẳng.
“Đường Tư là gì của ngươi?” Ánh mắt Đường Sơn dừng ở Bách Thảo Quả trên tay Phong Như Khuynh, trong mắt hiện lên một tia âm hiểm.
Phong Như Khuynh quay đầu lại nhìn Đường Sơn, cong môi cười lạnh: “Nàng là người của ta.”
“Vậy ngươi có biết hay không, Đường Tư đã từng là một phản đồ! Nàng phản bội Đường gia ta, ngày sau cũng tuyệt đối sẽ phản bội ngươi!”
Giọng nói của Đường Sơn như búa tạ, hung hăng đập ở trong lòng Đường Tư.
Nàng lập tức ngước mắt, vội vàng chuyển tầm mắt về phía Phong Như Khuynh.
trong mắt kia hàm chứa khẩn trương, đau đớn, còn có… Tuyệt vọng.
Lúc trước, đơn giản là một người nói, tất cả mọi người Đường gia đều không tin nàng.
Những người luôn miệng nói sẽ bảo vệ nàng đó, cũng căn bản không tin nàng!
Tất cả mọi người xem nàng trở thành phản đồ.
Nếu không phải cuối cùng… Đại trưởng lão muốn thả nàng một mạng, những người đó cũng sẽ không để nàng rời khỏi Đường gia.
Nhưng cho dù như thế, những người đó vẫn thừa dịp nàng bị ném ra khỏi Đường gia, xuống tay với nàng, khiến nàng thân bị trọng thương, hơn nữa… Tu vi lùi lại không ít…
Nàng sợ hãi, sợ Phong Như Khuynh… Cũng sẽ vứt bỏ nàng.
Sẽ xem nàng trở thành một phản đồ, đuổi ra khỏi Hoàng Thành.
Không có người rõ ràng hơn nàng, một cái nước miếng một cái đinh, có người cắn chết nàng là phản đồ, nếu như nàng không có chứng cứ chứng minh trong sạch, vậy nàng sẽ là phản đồ trong mắt mọi người.
Ánh mắt lạnh nhạt của Phong Như Khuynh nhìn Đường Sơn.
Ánh mắt nàng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng cũng đã có lửa giận bắn ra.
Phản đồ…
Thì ra năm đó Đường Tư đã chịu bôi đen như vậy.
Cho tới bây giờ, những người đó không tin nàng, vu hãm nàng, còn dám… Tới tìm nàng?
“Ta không biết Đường Tư đã từng xảy ra cái gì, nhưng...” Phong Như Khuynh châm chọc cười, nụ cười kia mang theo trào phúng: “Nếu ta chỉ nghe ngươi nói mấy câu đó, đã định tội cho Đường Tư, vậy chẳng phải là nàng rất oan khuất sao?”
Hơn nữa, Bách Thảo Quả này còn có thể chữa thương thế cho Linh Võ Giả?
Ánh mắt Đường Sơn chợt lóe vài cái, đáy mắt chứa tia đen tối.
Phong Như Khuynh như không thấy được ánh mắt của nàng, nàng chuyển tầm mắt về phía mọi người quân đoàn Thiết Huyết.
“Người bị thương vừa rồi đều tới chỗ ta nhận một viên Bách Thảo Quả.”
Bách Thảo Quả ngay cả loại thực lực như Đường Tư này đều có thể chữa khỏi, với những người khác mà nói, hiệu quả càng tốt.
Nhưng các nàng cũng biết giá trị của Bách Thảo Quả, chủ tử lưu trữ ngày sau có thể ngừa vạn nhất, cho những người như các nàng dùng, có phải quá lãng phí hay không?
Lúc này, mọi người quân đoàn Thiết Huyết đều có chút do dự, ai cũng đều không tiến lên lĩnh Bách Thảo Quả.
Đôi mắt Phong Như Khuynh khẽ trầm xuống: “Các ngươi đều là nữ nhân của ta, lúc trước các ngươi có bao nhiêu người quy thuận ta, ngày sau, vĩnh viễn đều cần có bấy nhiêu người như vậy, một người cũng đều không được thiếu, cho dù Bách Thảo Quả trân quý, với ta mà nói, đều không trân quý bằng mạng của các ngươi!”
Nàng không hề vô nghĩa với người quân đoàn Thiết Huyết, nàng biết những người này sẽ không nhận lấy Bách Thảo Quả, bởi vậy, nàng lại lấy ra một ít trái cây, để vào trong tay Đường Tư.
“Ngươi đi phát cho các nàng, ưu tiên người bị thương nặng, hôm nay, mọi người đều cần phải hoàn chỉnh, lông tóc không được thiếu theo ta rời đi! Một người đều không được mang vết thương trở về thành!”
Trái tim mọi người run lên, giọng nói thanh thúy mà kiên định của thiếu nữ kia, như là một bàn tay động vào tiếng lòng của các nàng.
Nàng nói, dù Bách Thảo Quả li trân quý, cũng không trân quý bằng… Mạng của các nàng!
Cho dù năm đó hoàng hậu dẫn theo các nàng chinh chiến sa trường, không rời không bỏ, nhưng chưa từng nói qua lời như vậy với các nàng.
Linh Vận ngơ ngác nhìn thiếu nữ, lúc này mới phát hiện, nửa năm ngắn ngủn, nàng đã biến hóa to lớn như thế.
Ưu tú đến…… Làm người ta không thể nhìn thẳng.
“Đường Tư là gì của ngươi?” Ánh mắt Đường Sơn dừng ở Bách Thảo Quả trên tay Phong Như Khuynh, trong mắt hiện lên một tia âm hiểm.
Phong Như Khuynh quay đầu lại nhìn Đường Sơn, cong môi cười lạnh: “Nàng là người của ta.”
“Vậy ngươi có biết hay không, Đường Tư đã từng là một phản đồ! Nàng phản bội Đường gia ta, ngày sau cũng tuyệt đối sẽ phản bội ngươi!”
Giọng nói của Đường Sơn như búa tạ, hung hăng đập ở trong lòng Đường Tư.
Nàng lập tức ngước mắt, vội vàng chuyển tầm mắt về phía Phong Như Khuynh.
trong mắt kia hàm chứa khẩn trương, đau đớn, còn có… Tuyệt vọng.
Lúc trước, đơn giản là một người nói, tất cả mọi người Đường gia đều không tin nàng.
Những người luôn miệng nói sẽ bảo vệ nàng đó, cũng căn bản không tin nàng!
Tất cả mọi người xem nàng trở thành phản đồ.
Nếu không phải cuối cùng… Đại trưởng lão muốn thả nàng một mạng, những người đó cũng sẽ không để nàng rời khỏi Đường gia.
Nhưng cho dù như thế, những người đó vẫn thừa dịp nàng bị ném ra khỏi Đường gia, xuống tay với nàng, khiến nàng thân bị trọng thương, hơn nữa… Tu vi lùi lại không ít…
Nàng sợ hãi, sợ Phong Như Khuynh… Cũng sẽ vứt bỏ nàng.
Sẽ xem nàng trở thành một phản đồ, đuổi ra khỏi Hoàng Thành.
Không có người rõ ràng hơn nàng, một cái nước miếng một cái đinh, có người cắn chết nàng là phản đồ, nếu như nàng không có chứng cứ chứng minh trong sạch, vậy nàng sẽ là phản đồ trong mắt mọi người.
Ánh mắt lạnh nhạt của Phong Như Khuynh nhìn Đường Sơn.
Ánh mắt nàng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng cũng đã có lửa giận bắn ra.
Phản đồ…
Thì ra năm đó Đường Tư đã chịu bôi đen như vậy.
Cho tới bây giờ, những người đó không tin nàng, vu hãm nàng, còn dám… Tới tìm nàng?
“Ta không biết Đường Tư đã từng xảy ra cái gì, nhưng...” Phong Như Khuynh châm chọc cười, nụ cười kia mang theo trào phúng: “Nếu ta chỉ nghe ngươi nói mấy câu đó, đã định tội cho Đường Tư, vậy chẳng phải là nàng rất oan khuất sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.