Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 80: Không có cách nào bỏ mặc nàng (1)
Tiêu Thất Gia
03/06/2020
Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
“Thật sự?”
Ánh mắt Phong Như Khuynh hơi ngơ ngác, bộ dạng kinh ngạc dường như mới vừa biết đến giá trị của linh tửu.
“Khuynh Nhi, con mang linh tửu về đi,” Nạp Lan lão gia tử trả linh tửu lại cho Phong Như Khuynh, cười khổ nói, “Lễ vật này quá quý trọng, ta không có cách nào nhận được, con đem về cho bệ hạ dùng đi.”
Nếu đây chỉ là một vò rượu bình thường thì không sao, nhưng đây lại là linh tửu, hơn nữa trước khi đưa linh tửu cho ông, Khuynh Nhi cũng không hề biết giá trị của linh tửu này nên ông không có cách nào bỏ mặc lương tâm mình mà nuốt riêng linh tửu.
Phong Như Khuynh nhìn linh tửu cũng không có nhận lại.
“Ngoại công, nếu đây đã là lễ vật con tặng cho người vậy thì người cứ nhận lấy, mấy hôm trước phụ hoàng dạy dỗ con, nói mấy năm nay con thiếu nợ phủ tướng quân quá nhiều rồi nên nếu phụ hoàng con mà biết được thì cũng sẽ lựa chọn đem linh tửu cho ngoại công thôi.”
Phong Thiên Ngự một lòng yêu thích với Nạp Lan Hoàng Hậu, yêu ai yêu cả đường đi thậm chí ngay cả phủ tướng quân cũng đã nhận được nhiều ưu ái nhiều năm.
Nếu như Phong Thiên Ngự biết được việc này tuyệt đối sẽ không để nàng lấy linh tửu lại.
Đây là thứ đáng lý lão gia tử nên có.
Nạp Lan lão gia tử hơi giật mình, trong ánh mắt chứa đầy sự phức tạp: “Khuynh Nhi, cuối cùng con cũng đã hiểu chuyện rồi, tốt, thật sự rất tốt.”
Ông đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
Không kìm nén nổi bản thân, nước mắt đọng lại trên khóe mắt lão tướng quân, ông lén xoa xoa khóe mắt, tay cầm vò rượu khẽ run.
“Phụ thân, phụ thân, người cẩn thận đừng run tay!”
Không khí đang ấm áp cảm động thì một âm thanh gây mất hứng từ bên cạnh truyền đến.
Nạp Lan Trường Càn khẩn trương nhìn chằm chằm cái tay đang run rẩy của lão gia tử, vội vàng đặt tay xuống dưới đáy vò rượu, sợ lão gia tử một khi không cẩn thận sẽ làm vỡ vò linh tửu này.
Đây chính là linh tửu đó, vỡ một cái chắc chắn sẽ làm ông đau lòng một trận, dù có muốn tìm thêm một vò cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nét mặt già nua của Lão gia tử lập tức cứng lại, cái tên tiểu tử thúi này thật sự là chỉ biết phá hư không khí, ông tức đến nỗi thiếu chút nữa đã cầm bình rượu đập thẳng lên người nó rồi.
Nhưng cuối cùng lão gia tử không bỏ được, thu tay về, hừ lạnh một tiếng: “Cho dù đập ngươi không được thì cũng sẽ không có phần cho ngươi đâu!”
Nạp Lan Trường Càn cười gượng hai tiếng: “Phụ thân, thân thể người không khoẻ không thể uống quá nhiều rượu, mà một vò tử rượu lớn như thế chắc chắn người không thể nào uống hết được, không bằng để con bồi người uống...”
“Vậy cũng nhưng chưa chắc,” Lão gia tử châm biếm ngược lại, “Đây chính là linh tửu, không phải là rượu bình thường, nó giúp cường thân kiện thể, giảm bớt ốm đau nên sẽ không làm hại đến thân thể của ta, ngươi đừng có ở đây mà mơ mộng hão huyền nữa.”
Mặt Nạp Lan Trường Càn thay đổi, lão gia tử càng tuổi càng keo kiệt, chiếm đoạt cả một vò rượu to như thế mà lại không muốn chia cho ông một ngụm nào!
“Tịnh Nhi,” Lão gia tử không hề để ý tới Nạp Lan Trường Càn đang khóc tang mà quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Tịnh cười tủm tỉm, “Đừng lo lắng cho phụ thân con, con đến đây bồi lão nhân gia ta đối ẩm đi, à đúng rồi, việc này các ngươi không được để cho mấy lão gia hỏa kia biết, nếu để cho bọn họ đã biết chỉ sợ rượu này của ta không đủ cho bọn họ uống.”
Gương mặt Nạp Lan Trường Càn biến thành màu đen, không nỡ cho ông nếm thử một ngụm mà lại cố tình cho tên tiểu tử thúi Nạp Lan Tịnh này đến đối ẩm?
Bây giờ phụ thân bất công như vậy sao?
“Ngoại công, hiện giờ cũng không còn sớm nữa, con nên trở về phủ công chúa, mấy ngày nữa con sẽ đến thăm ngươi nữa nhé?” Phong Như Khuynh đưa mắt nhìn sắc trời, tới lúc nàng nên đi về rồi.
Lão gia tử ngẩn ra: “Khuynh Nhi, con không ở lại dùng bữa sao?”
Phong Như Khuynh mỉm cười nói: “Con không ở lại được, gần đây con có việc bận nên không thể ở lại phủ tướng quân dùng bữa, đợi lần sau con đến sẽ ở lại ăn với ngoại công nhé?”
“Thật sự?”
Ánh mắt Phong Như Khuynh hơi ngơ ngác, bộ dạng kinh ngạc dường như mới vừa biết đến giá trị của linh tửu.
“Khuynh Nhi, con mang linh tửu về đi,” Nạp Lan lão gia tử trả linh tửu lại cho Phong Như Khuynh, cười khổ nói, “Lễ vật này quá quý trọng, ta không có cách nào nhận được, con đem về cho bệ hạ dùng đi.”
Nếu đây chỉ là một vò rượu bình thường thì không sao, nhưng đây lại là linh tửu, hơn nữa trước khi đưa linh tửu cho ông, Khuynh Nhi cũng không hề biết giá trị của linh tửu này nên ông không có cách nào bỏ mặc lương tâm mình mà nuốt riêng linh tửu.
Phong Như Khuynh nhìn linh tửu cũng không có nhận lại.
“Ngoại công, nếu đây đã là lễ vật con tặng cho người vậy thì người cứ nhận lấy, mấy hôm trước phụ hoàng dạy dỗ con, nói mấy năm nay con thiếu nợ phủ tướng quân quá nhiều rồi nên nếu phụ hoàng con mà biết được thì cũng sẽ lựa chọn đem linh tửu cho ngoại công thôi.”
Phong Thiên Ngự một lòng yêu thích với Nạp Lan Hoàng Hậu, yêu ai yêu cả đường đi thậm chí ngay cả phủ tướng quân cũng đã nhận được nhiều ưu ái nhiều năm.
Nếu như Phong Thiên Ngự biết được việc này tuyệt đối sẽ không để nàng lấy linh tửu lại.
Đây là thứ đáng lý lão gia tử nên có.
Nạp Lan lão gia tử hơi giật mình, trong ánh mắt chứa đầy sự phức tạp: “Khuynh Nhi, cuối cùng con cũng đã hiểu chuyện rồi, tốt, thật sự rất tốt.”
Ông đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
Không kìm nén nổi bản thân, nước mắt đọng lại trên khóe mắt lão tướng quân, ông lén xoa xoa khóe mắt, tay cầm vò rượu khẽ run.
“Phụ thân, phụ thân, người cẩn thận đừng run tay!”
Không khí đang ấm áp cảm động thì một âm thanh gây mất hứng từ bên cạnh truyền đến.
Nạp Lan Trường Càn khẩn trương nhìn chằm chằm cái tay đang run rẩy của lão gia tử, vội vàng đặt tay xuống dưới đáy vò rượu, sợ lão gia tử một khi không cẩn thận sẽ làm vỡ vò linh tửu này.
Đây chính là linh tửu đó, vỡ một cái chắc chắn sẽ làm ông đau lòng một trận, dù có muốn tìm thêm một vò cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nét mặt già nua của Lão gia tử lập tức cứng lại, cái tên tiểu tử thúi này thật sự là chỉ biết phá hư không khí, ông tức đến nỗi thiếu chút nữa đã cầm bình rượu đập thẳng lên người nó rồi.
Nhưng cuối cùng lão gia tử không bỏ được, thu tay về, hừ lạnh một tiếng: “Cho dù đập ngươi không được thì cũng sẽ không có phần cho ngươi đâu!”
Nạp Lan Trường Càn cười gượng hai tiếng: “Phụ thân, thân thể người không khoẻ không thể uống quá nhiều rượu, mà một vò tử rượu lớn như thế chắc chắn người không thể nào uống hết được, không bằng để con bồi người uống...”
“Vậy cũng nhưng chưa chắc,” Lão gia tử châm biếm ngược lại, “Đây chính là linh tửu, không phải là rượu bình thường, nó giúp cường thân kiện thể, giảm bớt ốm đau nên sẽ không làm hại đến thân thể của ta, ngươi đừng có ở đây mà mơ mộng hão huyền nữa.”
Mặt Nạp Lan Trường Càn thay đổi, lão gia tử càng tuổi càng keo kiệt, chiếm đoạt cả một vò rượu to như thế mà lại không muốn chia cho ông một ngụm nào!
“Tịnh Nhi,” Lão gia tử không hề để ý tới Nạp Lan Trường Càn đang khóc tang mà quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Tịnh cười tủm tỉm, “Đừng lo lắng cho phụ thân con, con đến đây bồi lão nhân gia ta đối ẩm đi, à đúng rồi, việc này các ngươi không được để cho mấy lão gia hỏa kia biết, nếu để cho bọn họ đã biết chỉ sợ rượu này của ta không đủ cho bọn họ uống.”
Gương mặt Nạp Lan Trường Càn biến thành màu đen, không nỡ cho ông nếm thử một ngụm mà lại cố tình cho tên tiểu tử thúi Nạp Lan Tịnh này đến đối ẩm?
Bây giờ phụ thân bất công như vậy sao?
“Ngoại công, hiện giờ cũng không còn sớm nữa, con nên trở về phủ công chúa, mấy ngày nữa con sẽ đến thăm ngươi nữa nhé?” Phong Như Khuynh đưa mắt nhìn sắc trời, tới lúc nàng nên đi về rồi.
Lão gia tử ngẩn ra: “Khuynh Nhi, con không ở lại dùng bữa sao?”
Phong Như Khuynh mỉm cười nói: “Con không ở lại được, gần đây con có việc bận nên không thể ở lại phủ tướng quân dùng bữa, đợi lần sau con đến sẽ ở lại ăn với ngoại công nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.