Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 215: Liễu Ngọc Thần khiếp sợ (1)
Tiêu Thất Gia
20/10/2020
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Beta: MAC
Đầu của Liễu Ngọc Thần ong một tiếng, trở nên trống rỗng.
Công chúa?
Phong Như Khuynh?
Tuyệt đối không có khả năng!
Thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác minh diễm này sao có thể sẽ là Phong Như Khuynh mập mạp kia?
Nhưng hai tiểu nha đầu đứng bên cạnh thiếu nữ đó quả thật là cung nữ bên người trước kia của Phong Như Khuynh!
Toàn bộ đại sảnh Đệ Nhất Lâu trong nháy mắt dần an tĩnh lại.
Liễu Ngọc Thần cảm giác chân mình như bị đổ sắt, nặng tựa ngàn cân, hít thở cũng mang theo nặng nề, ở trong sảnh yên tĩnh đi về phía Phong Như Khuynh.
“Liễu Ngọc Thần, ngươi muốn làm gì?” Lưu Li khẽ nhíu mày liễu, chắn trước mặt Phong Như Khuynh, ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng nhìn Liễu Ngọc Thần: “Ngươi dám tới gần công chúa một bước, bệ hạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Công chúa?” Liễu Ngọc Thần dừng bước chân, hắn cười ha ha, tiếng cười kia mang theo điên cuồng, giống như chỉ có như thế mới có thể làm lòng hắn vững vàng lại: “Ngươi nói nữ nhân này là công chúa? Thế nhân ai chẳng biết công chúa Phong Như Khuynh chính là đệ nhất béo nhân của Lưu Vân quốc, cô nương này nhiều lắm là hơi béo mà thôi, sao có thể sẽ là kẻ mập mạp kia?”
Hắn không tin!
Phong Như Khuynh mà hắn biết chỉ là một người mập mạp béo phì, tuyệt đối không phải là cô nương xinh đẹp toả sáng trước mắt!
“Lưu Li! Lui ra.”
Giọng nói đột nhiên truyền đến làm sắc mặt tức giận của Lưu Li hơi bình tĩnh một chút.
Nhưng lại như một cây gậy nặng nề hung hăng đập vào lòng Liễu Ngọc Thần!
Hắn có thể không biết khuôn mặt của cô nương này, nhưng giọng nói thanh lệ này, là ác mộng nhiều năm qua của hắn!
Phong Như Khuynh…
Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài này, thật sự là kẻ mập mạp kia!
Bước chân của Liễu Ngọc Thần có chút không ổn định, trong mắt hắn trừ kinh diễm lúc ban đầu ra, nhiều hơn… Là sự khiếp sợ và mờ mịt.
Ngón tay thon dài của hắn cầm chặt tay ghế bên cạnh, chỉ có dùng hết lực như thế mới có thể phát tiết tất cả cảm xúc trong lòng hắn lúc này.
Vì sao… Nàng là bất kì người nào cũng được, vì sao cố tình lại là Phong Như Khuynh!
Một nữ nhân coi như là phế vật bị hắn vứt bỏ!
“Ngọc Thần.” Thân thể mềm mại của Đàm Song Song run rẩy, bước chân nàng ta lại đặc biệt kiên định, bước đến bên cạnh Liễu Ngọc Thần, duỗi tay nâng thân thể của nam nhân dậy, lúc này mới nở nụ cười với Phong Như Khuynh: “Công chúa điện hạ, chúc mừng ngươi, cuối cùng cũng… Gầy xuống rồi.”
Phong Như Khuynh nhướng mày nhìn kỹ hai người trước mắt.
Nàng cũng chỉ là vì có quan hệ hợp tác với Đệ Nhất Lâu nên tới đây xem một chút mà thôi, không nghĩ tới lại gặp phải hai người này.
Nên nói là bọn họ có duyên, hay là Liễu Ngọc Thần và Đàm Song Song xui xẻo?
“Xem ra Đàm Song Song khôi phục không tồi,” Phong Như Khuynh cười tủm tỉm: “Chắc chắn Liễu gia cũng muốn nghênh thú nàng vào cửa, ta trước tiên ở nơi này chúc mừng hai vị, cuối cùng cũng sắp thành người nhà.”
Những lời này là nàng nói thật lòng.
Đàm Song Song và Liễu Ngọc Thần là trời sinh một đôi, sau khi hỉ kết lương duyên, sẽ không đi gây tai họa cho những người khác.
Không sai, thật sự là không tồi!
Khuôn mặt của Đàm Song Song trắng bệch, Phong Như Khuynh rõ ràng biết Đàm gia bị nàng hại thành như thế, Liễu thừa tướng không có khả năng để nàng vào cửa, kết quả còn cố ý nói ra lời nói này! Đây rõ ràng là muốn khiến nàng khó chịu!
“Công chúa.” Đàm Song Song thu đôi mắt lại: “Ta biết ngươi hận ta, Đàm gia chịu tội như thế cũng đã bị ta liên lụy, chẳng qua, mặc kệ như thế nào, ta xin công chúa đừng tiếp tục gây phiền phức cho Liễu gia, Liễu thừa tướng có ngày hôm nay… Thực sự là không dễ dàng.”
Những lời này nàng cũng đang nói cho Liễu Ngọc Thần, nữ nhân này tâm địa ác độc, nói không chừng lần tiếp theo nàng sẽ làm hại Liễu thừa tướng bãi quan.
Beta: MAC
Đầu của Liễu Ngọc Thần ong một tiếng, trở nên trống rỗng.
Công chúa?
Phong Như Khuynh?
Tuyệt đối không có khả năng!
Thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác minh diễm này sao có thể sẽ là Phong Như Khuynh mập mạp kia?
Nhưng hai tiểu nha đầu đứng bên cạnh thiếu nữ đó quả thật là cung nữ bên người trước kia của Phong Như Khuynh!
Toàn bộ đại sảnh Đệ Nhất Lâu trong nháy mắt dần an tĩnh lại.
Liễu Ngọc Thần cảm giác chân mình như bị đổ sắt, nặng tựa ngàn cân, hít thở cũng mang theo nặng nề, ở trong sảnh yên tĩnh đi về phía Phong Như Khuynh.
“Liễu Ngọc Thần, ngươi muốn làm gì?” Lưu Li khẽ nhíu mày liễu, chắn trước mặt Phong Như Khuynh, ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng nhìn Liễu Ngọc Thần: “Ngươi dám tới gần công chúa một bước, bệ hạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Công chúa?” Liễu Ngọc Thần dừng bước chân, hắn cười ha ha, tiếng cười kia mang theo điên cuồng, giống như chỉ có như thế mới có thể làm lòng hắn vững vàng lại: “Ngươi nói nữ nhân này là công chúa? Thế nhân ai chẳng biết công chúa Phong Như Khuynh chính là đệ nhất béo nhân của Lưu Vân quốc, cô nương này nhiều lắm là hơi béo mà thôi, sao có thể sẽ là kẻ mập mạp kia?”
Hắn không tin!
Phong Như Khuynh mà hắn biết chỉ là một người mập mạp béo phì, tuyệt đối không phải là cô nương xinh đẹp toả sáng trước mắt!
“Lưu Li! Lui ra.”
Giọng nói đột nhiên truyền đến làm sắc mặt tức giận của Lưu Li hơi bình tĩnh một chút.
Nhưng lại như một cây gậy nặng nề hung hăng đập vào lòng Liễu Ngọc Thần!
Hắn có thể không biết khuôn mặt của cô nương này, nhưng giọng nói thanh lệ này, là ác mộng nhiều năm qua của hắn!
Phong Như Khuynh…
Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài này, thật sự là kẻ mập mạp kia!
Bước chân của Liễu Ngọc Thần có chút không ổn định, trong mắt hắn trừ kinh diễm lúc ban đầu ra, nhiều hơn… Là sự khiếp sợ và mờ mịt.
Ngón tay thon dài của hắn cầm chặt tay ghế bên cạnh, chỉ có dùng hết lực như thế mới có thể phát tiết tất cả cảm xúc trong lòng hắn lúc này.
Vì sao… Nàng là bất kì người nào cũng được, vì sao cố tình lại là Phong Như Khuynh!
Một nữ nhân coi như là phế vật bị hắn vứt bỏ!
“Ngọc Thần.” Thân thể mềm mại của Đàm Song Song run rẩy, bước chân nàng ta lại đặc biệt kiên định, bước đến bên cạnh Liễu Ngọc Thần, duỗi tay nâng thân thể của nam nhân dậy, lúc này mới nở nụ cười với Phong Như Khuynh: “Công chúa điện hạ, chúc mừng ngươi, cuối cùng cũng… Gầy xuống rồi.”
Phong Như Khuynh nhướng mày nhìn kỹ hai người trước mắt.
Nàng cũng chỉ là vì có quan hệ hợp tác với Đệ Nhất Lâu nên tới đây xem một chút mà thôi, không nghĩ tới lại gặp phải hai người này.
Nên nói là bọn họ có duyên, hay là Liễu Ngọc Thần và Đàm Song Song xui xẻo?
“Xem ra Đàm Song Song khôi phục không tồi,” Phong Như Khuynh cười tủm tỉm: “Chắc chắn Liễu gia cũng muốn nghênh thú nàng vào cửa, ta trước tiên ở nơi này chúc mừng hai vị, cuối cùng cũng sắp thành người nhà.”
Những lời này là nàng nói thật lòng.
Đàm Song Song và Liễu Ngọc Thần là trời sinh một đôi, sau khi hỉ kết lương duyên, sẽ không đi gây tai họa cho những người khác.
Không sai, thật sự là không tồi!
Khuôn mặt của Đàm Song Song trắng bệch, Phong Như Khuynh rõ ràng biết Đàm gia bị nàng hại thành như thế, Liễu thừa tướng không có khả năng để nàng vào cửa, kết quả còn cố ý nói ra lời nói này! Đây rõ ràng là muốn khiến nàng khó chịu!
“Công chúa.” Đàm Song Song thu đôi mắt lại: “Ta biết ngươi hận ta, Đàm gia chịu tội như thế cũng đã bị ta liên lụy, chẳng qua, mặc kệ như thế nào, ta xin công chúa đừng tiếp tục gây phiền phức cho Liễu gia, Liễu thừa tướng có ngày hôm nay… Thực sự là không dễ dàng.”
Những lời này nàng cũng đang nói cho Liễu Ngọc Thần, nữ nhân này tâm địa ác độc, nói không chừng lần tiếp theo nàng sẽ làm hại Liễu thừa tướng bãi quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.