Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 118: Linh thú tới công thành? (3)
Tiêu Thất Gia
03/06/2020
Edit: Hạ gia
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Trong lòng Phong Như Sương cười nhạo một tiếng, trên mặt lại bất động thanh sắc: “Một bên là sơ võ giả cấp thấp, bên còn lại là linh thú tam giai tương đương với Thật Võ Giả, ngươi cho rằng… Tỷ tỷ ta sẽ có phần thắng sao? Chẳng qua là con người ta cứ thích tự lừa mình dối người mà thôi.”
“Ngươi…”
Lâm Nguyệt Ảnh lửa giận ngút trời, bỗng dưng nàng nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy ngang người mình.
Lâm Nguyệt Ảnh kinh hãi, nhanh tay kéo Đại Nhi đang chạy về phía cửa thành lại.
“Tiểu Đại Nhi, sao muội lại ở chỗ này?”
Sao Đại Nhi lại rời khỏi phủ tướng quân? Phủ Tướng quân có ai biết không?
Mới đầu Nạp Lan Đại Nhi còn sửng sốt, trong nháy mắt nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Phong Như Sương, nàng sợ tới mức thân thể run run, vội vàng co rụt vào trong lòng ngực Lâm Nguyệt Ảnh.
“Trứng thối, đại trứng thối!”
Đám người Lâm Nguyệt Ảnh đều ngẩn người.
Từ khi sự việc kia qua đi, Nạp Lan Đại Nhi luôn bị nhốt ở phủ. Hơn nữa Phong Như Sương và Nạp Lan Đại Nhi cũng chưa từng xuất hiện cùng nhau trước mắt mọi người bao giờ. Cho nên lúc trước mấy người Lâm Nguyệt Ảnh đều không biết Nạp Lan Đại Nhi sợ nàng ta như thế nào.
“Đại Nhi, muội mau trở về phủ tướng quân đi, nếu không gia gia muội sẽ rất lo lắng.” Mắt Lâm Nguyệt Ảnh nhìn Phong Như Sương rồi lại chuyển ánh mắt sang Nạp Lan Đại Nhi, hỏi.
Thân thể bé nhỏ của Nạp Lan Đại Nhi vẫn đang run rẩy, hai tròng mắt nàng đong đầy nước mắt, đáng thương nói: “Ca ca nói biểu tỷ tỷ đi vào Linh Thú Chi Sâm… Ca ca đi tìm biểu tỷ tỷ, Đại Nhi cũng phải đi.”
“Đại Nhi, muội… Không sợ nàng sao?”
“Biểu tỷ tỷ, người tốt, không phải là trứng thối, Đại Nhi không sợ.” Nạp Lan Đại Nhi kiên quyết lắc đầu.
Biểu tỷ tỷ không còn khi dễ nàng nữa, cuối cùng nàng cũng không cần sợ tỷ ấy nữa!
Triều Dương bỗng nhiên tiến lên vài bước, nắm chặt lấy bả vai của Đại Nhi: “Đại Nhi, muội nói công chúa đi Linh Thú Chi Sâm?”
Linh Thú Chi Sâm là nơi như thế nào? Bên người công chúa đã có một linh thú tam giai Tuyết Lang hung ác, nàng còn chạy tới Linh Thú Chi Sâm làm gì?
Đại Nhi gật gật đầu: “Đại Nhi muốn đi tìm biểu tỷ tỷ.”
Nàng nghe lén được phụ thân và ca ca nói chuyện, mới biết được có người nhìn thấy biểu tỷ tỷ mang theo Tuyết Lang đi vào Linh Thú Chi Sâm.
Gia gia lo lắng sắp điên rồi, nàng thừa dịp không ai trông chừng mới lén lút chạy ra đây.
“Nhưng mà… Đại Nhi không biết đường…” Đại Nhi ủy khuất cúi đầu, nàng không biết phải chạy hướng nào mới có thể đến Linh Thú Chi Sâm.
Đột nhiên Phong Như Sương cười lạnh một tiếng: “Xem ra tỷ tỷ ta thật sự không sống nổi rồi, không nói đến linh thú tam giai là Tuyết Lang, tùy tiện một con linh thú ở Linh Thú Chi Sâm, cũng đều có thể khiến nàng ta chết rồi, đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc…”
Phụ hoàng chỉ có nàng ta và tỷ tỷ là hai nữ nhi. Chỉ cần tỷ tỷ chết, cho dù là phụ hoàng hay thiên hạ, đều là của nàng ta!
Không ai có thể tranh đoạt với nàng ta!
Ha ha ha!
Phong Như Sương thật muốn điên cuồng cười thành tiếng, chỉ là tiếng cười vừa đến cổ họng, liền bị nghẹn lại…
Một trận đất rung núi chuyển, thanh âm truyền đến từ bên ngoài cửa thành. Các tướng sĩ thủ thành cả kinh, vội vàng rút vũ khí ra, kinh hoảng nhìn về phía trước…
Khói bụi nổi lên bốn phía.
Phảng phất như có sóng lớn cuốn qua, cát bụi đầy trời.
Ở trong vòng cát bụi, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một con sói hiện ra.
Mà trên lưng sói, giống như có một thân hình mập mạp đang ngồi.
Các tướng sĩ ra sức dụi mắt, bỗng nhiên phát hiện, trong cát bụi không chỉ xuất hiện một bóng dáng…
“Mau, mau đi thông báo tướng quân, linh thú tới công thành! Mau đi nhanh!”
Một tướng sĩ phản ứng đầu tiên, nhanh chóng chạy vào trong thành.
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Trong lòng Phong Như Sương cười nhạo một tiếng, trên mặt lại bất động thanh sắc: “Một bên là sơ võ giả cấp thấp, bên còn lại là linh thú tam giai tương đương với Thật Võ Giả, ngươi cho rằng… Tỷ tỷ ta sẽ có phần thắng sao? Chẳng qua là con người ta cứ thích tự lừa mình dối người mà thôi.”
“Ngươi…”
Lâm Nguyệt Ảnh lửa giận ngút trời, bỗng dưng nàng nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy ngang người mình.
Lâm Nguyệt Ảnh kinh hãi, nhanh tay kéo Đại Nhi đang chạy về phía cửa thành lại.
“Tiểu Đại Nhi, sao muội lại ở chỗ này?”
Sao Đại Nhi lại rời khỏi phủ tướng quân? Phủ Tướng quân có ai biết không?
Mới đầu Nạp Lan Đại Nhi còn sửng sốt, trong nháy mắt nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Phong Như Sương, nàng sợ tới mức thân thể run run, vội vàng co rụt vào trong lòng ngực Lâm Nguyệt Ảnh.
“Trứng thối, đại trứng thối!”
Đám người Lâm Nguyệt Ảnh đều ngẩn người.
Từ khi sự việc kia qua đi, Nạp Lan Đại Nhi luôn bị nhốt ở phủ. Hơn nữa Phong Như Sương và Nạp Lan Đại Nhi cũng chưa từng xuất hiện cùng nhau trước mắt mọi người bao giờ. Cho nên lúc trước mấy người Lâm Nguyệt Ảnh đều không biết Nạp Lan Đại Nhi sợ nàng ta như thế nào.
“Đại Nhi, muội mau trở về phủ tướng quân đi, nếu không gia gia muội sẽ rất lo lắng.” Mắt Lâm Nguyệt Ảnh nhìn Phong Như Sương rồi lại chuyển ánh mắt sang Nạp Lan Đại Nhi, hỏi.
Thân thể bé nhỏ của Nạp Lan Đại Nhi vẫn đang run rẩy, hai tròng mắt nàng đong đầy nước mắt, đáng thương nói: “Ca ca nói biểu tỷ tỷ đi vào Linh Thú Chi Sâm… Ca ca đi tìm biểu tỷ tỷ, Đại Nhi cũng phải đi.”
“Đại Nhi, muội… Không sợ nàng sao?”
“Biểu tỷ tỷ, người tốt, không phải là trứng thối, Đại Nhi không sợ.” Nạp Lan Đại Nhi kiên quyết lắc đầu.
Biểu tỷ tỷ không còn khi dễ nàng nữa, cuối cùng nàng cũng không cần sợ tỷ ấy nữa!
Triều Dương bỗng nhiên tiến lên vài bước, nắm chặt lấy bả vai của Đại Nhi: “Đại Nhi, muội nói công chúa đi Linh Thú Chi Sâm?”
Linh Thú Chi Sâm là nơi như thế nào? Bên người công chúa đã có một linh thú tam giai Tuyết Lang hung ác, nàng còn chạy tới Linh Thú Chi Sâm làm gì?
Đại Nhi gật gật đầu: “Đại Nhi muốn đi tìm biểu tỷ tỷ.”
Nàng nghe lén được phụ thân và ca ca nói chuyện, mới biết được có người nhìn thấy biểu tỷ tỷ mang theo Tuyết Lang đi vào Linh Thú Chi Sâm.
Gia gia lo lắng sắp điên rồi, nàng thừa dịp không ai trông chừng mới lén lút chạy ra đây.
“Nhưng mà… Đại Nhi không biết đường…” Đại Nhi ủy khuất cúi đầu, nàng không biết phải chạy hướng nào mới có thể đến Linh Thú Chi Sâm.
Đột nhiên Phong Như Sương cười lạnh một tiếng: “Xem ra tỷ tỷ ta thật sự không sống nổi rồi, không nói đến linh thú tam giai là Tuyết Lang, tùy tiện một con linh thú ở Linh Thú Chi Sâm, cũng đều có thể khiến nàng ta chết rồi, đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc…”
Phụ hoàng chỉ có nàng ta và tỷ tỷ là hai nữ nhi. Chỉ cần tỷ tỷ chết, cho dù là phụ hoàng hay thiên hạ, đều là của nàng ta!
Không ai có thể tranh đoạt với nàng ta!
Ha ha ha!
Phong Như Sương thật muốn điên cuồng cười thành tiếng, chỉ là tiếng cười vừa đến cổ họng, liền bị nghẹn lại…
Một trận đất rung núi chuyển, thanh âm truyền đến từ bên ngoài cửa thành. Các tướng sĩ thủ thành cả kinh, vội vàng rút vũ khí ra, kinh hoảng nhìn về phía trước…
Khói bụi nổi lên bốn phía.
Phảng phất như có sóng lớn cuốn qua, cát bụi đầy trời.
Ở trong vòng cát bụi, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một con sói hiện ra.
Mà trên lưng sói, giống như có một thân hình mập mạp đang ngồi.
Các tướng sĩ ra sức dụi mắt, bỗng nhiên phát hiện, trong cát bụi không chỉ xuất hiện một bóng dáng…
“Mau, mau đi thông báo tướng quân, linh thú tới công thành! Mau đi nhanh!”
Một tướng sĩ phản ứng đầu tiên, nhanh chóng chạy vào trong thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.