Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 135: Nàng làm người xấu (4)
Tiêu Thất Gia
14/06/2020
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Beta: Hà
“Đồ ăn của con không giống phòng bếp, cữu mẫu, người có thể tin con tốt một lần được không? Nếu người sợ con bỏ thước, người có thể tìm người thử độc trước.”
Cho dù bên trong dược thiện thả dược liệu, vậy cũng là có ích với thân thể người, còn nữa, lần này nàng chỉ là chế tác một ít dược thiện bổ khí mà thôi, người thường dùng cũng là vô hại.
Nhưng…… Nàng cũng không muốn cho người khác biết chuyện linh dược, vì vậy trong dược thiện lần này, nàng cũng không cho linh dược vào.
Ngay lúc Tần Di còn đang do dự, Đại Nhi không biết từ chỗ nào lấy ra một đôi chén đũa, tự mình mở thiện hộp ra, gắp một miếng thịt gà ác đặt vào trong chén.
“Đại Nhi!”
Tần Di cực kỳ hoảng sợ, muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Đại Nhi đã cắn thịt gà ở trong miệng, ăn thật ngon.
“Mẫu thân, người và tiểu cữu mẫu mau tới ăn đi, ăn rất ngon.”
Sắc mặt Phong Như Khuynh đen xì: “Đại Nhi, muội lấy chén đũa này từ chỗ nào?”
Đại Nhi chớp mắt: “Lúc biểu tỷ nấu canh nên đã trộm lấy, sợ các người không cho Đại Nhi ăn.”
Ngay từ đầu biểu tỷ đã nói, đây là chuẩn bị cho tiểu cữu mẫu nàng, vậy nhỡ không cho nàng ăn thì sao? Cho nên, nàng trộm một đôi chén đũa, nếu không cho nàng, vậy nàng tự mình ăn.
“Đại Nhi, muội như vậy là rất không lễ phép, biết không?” Phong Như Khuynh dùng tay sờ đầu Đại Nhi.
Đại Nhi nghiêng đầu nhỏ: “Nhưng…… Mẫu thân…… Không ăn, Đại Nhi ăn cho người xem.”
Phong Như Khuynh ngẩn ra, lúc này nàng mới hiểu, Đại Nhi là sợ cữu mẫu và Dao a di không muốn ăn đồ ăn nàng chuẩn bị, lúc này mới ăn trước cho các nàng xem.
“Đại Nhi.” Ánh mắt Tần Di nhìn chằm chằm nàng: “Con…… Không có chuyện gì chứ?”
Khuôn mặt nhỏ của Đại Nhi đỏ bừng, phấn nộn đáng yêu: “Ăn ngon, mẫu thân, cùng nhau ăn đi.”
Nhìn thấy bộ dáng Đại Nhi thật sự không có việc gì, trong lòng Tần Di mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt của nàng hơi có chút áy náy, ngước mắt nhìn về phía Phong Như Khuynh.
“Xin lỗi công chúa, lúc nãy là ta hiểu lầm con.”
Phong Như Khuynh cười cười: “Cữu mẫu khẩn trương là bình thường, lúc trước đúng thật là con đã làm nhiều chuyện sai, khiến cữu mẫu không có cách tin tưởng con, huống chi, cữu mẫu cũng là lo lắng cho thân thể của Dao a di, con hiểu được.”
……
Trên giường lớn khắc hoa, Ngụy Phẩm Dao cố hết sức ngồi dậy, trong đôi mắt của nàng tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ, rõ ràng không tin Phong Như Khuynh có thể nói ra những lời này……
Nàng của lúc trước, lúc nào mà không phải châm chọc mỉa mai? Sao lại…… Thấu tình đạt lý như vậy?
“Tỷ tỷ……” Ngụy Phẩm Dao ngước mắt nhìn về phía Tần Di, như muốn tìm hiểu đây rốt cuộc là có chuyện gì.
Tần Di cười trấn an Ngụy Phẩm Dao: “Nếu đồ ăn này không bị tiêu chảy, vậy muội cứ yên tâm ăn đi, cũng đừng cô phụ tâm ý của nàng.”
Mặc kệ trong lòng nàng có nguyện ý tha thứ cho Phong Như Khuynh hay không, nhưng vì Trường Kiền, nàng cũng sẽ lựa chọn tiếp nhận ý tốt của nàng ấy.
Nhưng trong lòng nàng bị tổn thương quá nhiều, muốn nàng trút bỏ hết tất cả, thì quá khó khăn……
“Người đâu, đi lấy một bộ chén đũa cho thiếu phu nhân lại đây.”
“Vâng.”
Nha hoàn lĩnh mệnh lui xuống.
Một lúc sau, nàng đã cầm bộ đôi chén đũa đi vào phòng, lại múc một chén canh đầy, đi đến trước giường Ngụy Phẩm Dao.
“Khụ khụ!”
Ngụy Phẩm Dao lại ho khan hai tiếng, trên mặt nàng không có chút huyết sắc nào, cơ thể càng gầy yếu tùy lúc đều có thể bay đi theo gió.
Nhưng Ngụy Phẩm Dao này, so với Ngụy Mộng Khiết trang điểm diêm dúa, càng có một loại mỹ cảm làm người thương tiếc.
Khó trách Tần Huân yêu nàng như thế, vì không để cho nàng chịu tổn thương, thà cả đời không con cũng không nạp thiếp.
Beta: Hà
“Đồ ăn của con không giống phòng bếp, cữu mẫu, người có thể tin con tốt một lần được không? Nếu người sợ con bỏ thước, người có thể tìm người thử độc trước.”
Cho dù bên trong dược thiện thả dược liệu, vậy cũng là có ích với thân thể người, còn nữa, lần này nàng chỉ là chế tác một ít dược thiện bổ khí mà thôi, người thường dùng cũng là vô hại.
Nhưng…… Nàng cũng không muốn cho người khác biết chuyện linh dược, vì vậy trong dược thiện lần này, nàng cũng không cho linh dược vào.
Ngay lúc Tần Di còn đang do dự, Đại Nhi không biết từ chỗ nào lấy ra một đôi chén đũa, tự mình mở thiện hộp ra, gắp một miếng thịt gà ác đặt vào trong chén.
“Đại Nhi!”
Tần Di cực kỳ hoảng sợ, muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Đại Nhi đã cắn thịt gà ở trong miệng, ăn thật ngon.
“Mẫu thân, người và tiểu cữu mẫu mau tới ăn đi, ăn rất ngon.”
Sắc mặt Phong Như Khuynh đen xì: “Đại Nhi, muội lấy chén đũa này từ chỗ nào?”
Đại Nhi chớp mắt: “Lúc biểu tỷ nấu canh nên đã trộm lấy, sợ các người không cho Đại Nhi ăn.”
Ngay từ đầu biểu tỷ đã nói, đây là chuẩn bị cho tiểu cữu mẫu nàng, vậy nhỡ không cho nàng ăn thì sao? Cho nên, nàng trộm một đôi chén đũa, nếu không cho nàng, vậy nàng tự mình ăn.
“Đại Nhi, muội như vậy là rất không lễ phép, biết không?” Phong Như Khuynh dùng tay sờ đầu Đại Nhi.
Đại Nhi nghiêng đầu nhỏ: “Nhưng…… Mẫu thân…… Không ăn, Đại Nhi ăn cho người xem.”
Phong Như Khuynh ngẩn ra, lúc này nàng mới hiểu, Đại Nhi là sợ cữu mẫu và Dao a di không muốn ăn đồ ăn nàng chuẩn bị, lúc này mới ăn trước cho các nàng xem.
“Đại Nhi.” Ánh mắt Tần Di nhìn chằm chằm nàng: “Con…… Không có chuyện gì chứ?”
Khuôn mặt nhỏ của Đại Nhi đỏ bừng, phấn nộn đáng yêu: “Ăn ngon, mẫu thân, cùng nhau ăn đi.”
Nhìn thấy bộ dáng Đại Nhi thật sự không có việc gì, trong lòng Tần Di mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt của nàng hơi có chút áy náy, ngước mắt nhìn về phía Phong Như Khuynh.
“Xin lỗi công chúa, lúc nãy là ta hiểu lầm con.”
Phong Như Khuynh cười cười: “Cữu mẫu khẩn trương là bình thường, lúc trước đúng thật là con đã làm nhiều chuyện sai, khiến cữu mẫu không có cách tin tưởng con, huống chi, cữu mẫu cũng là lo lắng cho thân thể của Dao a di, con hiểu được.”
……
Trên giường lớn khắc hoa, Ngụy Phẩm Dao cố hết sức ngồi dậy, trong đôi mắt của nàng tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ, rõ ràng không tin Phong Như Khuynh có thể nói ra những lời này……
Nàng của lúc trước, lúc nào mà không phải châm chọc mỉa mai? Sao lại…… Thấu tình đạt lý như vậy?
“Tỷ tỷ……” Ngụy Phẩm Dao ngước mắt nhìn về phía Tần Di, như muốn tìm hiểu đây rốt cuộc là có chuyện gì.
Tần Di cười trấn an Ngụy Phẩm Dao: “Nếu đồ ăn này không bị tiêu chảy, vậy muội cứ yên tâm ăn đi, cũng đừng cô phụ tâm ý của nàng.”
Mặc kệ trong lòng nàng có nguyện ý tha thứ cho Phong Như Khuynh hay không, nhưng vì Trường Kiền, nàng cũng sẽ lựa chọn tiếp nhận ý tốt của nàng ấy.
Nhưng trong lòng nàng bị tổn thương quá nhiều, muốn nàng trút bỏ hết tất cả, thì quá khó khăn……
“Người đâu, đi lấy một bộ chén đũa cho thiếu phu nhân lại đây.”
“Vâng.”
Nha hoàn lĩnh mệnh lui xuống.
Một lúc sau, nàng đã cầm bộ đôi chén đũa đi vào phòng, lại múc một chén canh đầy, đi đến trước giường Ngụy Phẩm Dao.
“Khụ khụ!”
Ngụy Phẩm Dao lại ho khan hai tiếng, trên mặt nàng không có chút huyết sắc nào, cơ thể càng gầy yếu tùy lúc đều có thể bay đi theo gió.
Nhưng Ngụy Phẩm Dao này, so với Ngụy Mộng Khiết trang điểm diêm dúa, càng có một loại mỹ cảm làm người thương tiếc.
Khó trách Tần Huân yêu nàng như thế, vì không để cho nàng chịu tổn thương, thà cả đời không con cũng không nạp thiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.